Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lời nói của Ngụy Tử Phó rất rành mạch và thấu đáo, trong mắt Ngụy Truy lóe lên một tia sáng, tràn ngập vẻ tán thưởng.



“Bé út, con nghĩ rất giống bố!”



Ông ta vui mừng khôn xiết, trong ba đứa con nhà họ Ngụy, con lớn Ngụy Hải quản lý doanh nghiệp, con thứ Ngụy Duệ quản lý công việc tại nước ngoài, con út Ngụy Tử Phó suốt ngày chỉ đắm chìm trong tửu sắc khiến ông ta hết sức thất vọng.




Nhưng hôm nay, ông ta cảm thấy đứa con út trước giờ tệ hại của mình dường như không hề đơn giản như những gì nó thể hiện ra bên ngoài, ngược lại rất tự tin, rất có chủ kiến.



Nhờ có Ngụy Tử Phó chỉ ra mà Ngụy Hải và Ngụy Duệ cũng lập tức bừng tỉnh, sau khi cân nhắc lợi và hại mới phát hiện ra Ngụy Tử Phó nói câu nào cũng có lý.



Ngụy Truy vỗ bàn, trong ánh mắt xuất hiện vẻ kiên định.



“Xem ra các con cũng có chung suy nghĩ với bố rồi!”




“Nếu đã như thế, vậy thì chúng ta sẽ không gia nhập thương hội Cận Môn này!”



Ông ta vừa dứt lời thì một tiếng động lớn vang lên, một bức tường bao của trang viên nhà họ Ngụy đổ sập.



“Gia chủ Ngụy đúng là rất tỉnh táo nhỉ!”



Một thanh niên mặc trang phục gọn gàng, chắp tay sau lưng sải bước qua bức tường cao, đi về phía đám đông.



Sau vài bước, anh ta đứng cách đám đông khoảng mười trượng, khóe miệng nhếch lên lộ ra một nụ cười nham hiểm.



“Tiếc rằng, đầu óc thì tỉnh táo đấy, nhưng lựa chọn thì chẳng ra sao!”



“Ông tổ của nhà họ Cận nhờ tôi chuyển lời tới nhà họ Ngụy!”



“Theo ta thì sống, chống ta thì chết!”







Trong khuôn viên của nhà họ Ngụy, một bức tường bị đổ sụp, ai đó đã dùng ngoại lực tạo thành một dấu chưởng trên đó.



Bên ngoài bước tường, một thanh niên tầm hơn hai mươi tuổi đang bước vào, đứng cách đám người Diệp Thiên tầm chục mét.



“Cậu Trần?”



Nhìn thấy người này, Ngụy Chuy – gia chủ nhà họ Ngụy khẽ tái mặt.



Ngụy Tử Phó, Ngụy Hải, Ngụy Duệ, Uông Lạc Đan đều biến sắc, đồng tử co lại.



Người thanh niên đứng trước mặt có thân phận hơi đặc biệt một chút.



Ở Cảng Đảo, trong các cậu ấm cô chiêu của thập đại hào môn thì có thể nói đều là những nhân vật tung hoành khắp nơi đây không chút kiêng dè. Thế nhưng người thanh niên ăn mặc sang trọng trước mặt này thì còn khủng khiếp hơn cả bọn họ nữa.



Những cậu ấm như Ngụy Tử Phó, Nhiếp Vân Hồ có thể ra tay với người khác, tùy cơ ứng biến nhưng đối diện với người đang đứng trước mặt này thì bọn họ chỉ biết khúm núm và tỏ ra sùng bái.



Nguyên nhân chỉ có một, đó là anh ta là cậu Trần của Cảng Đảo, là cậu ấm đứng đầu nơi đây, là người sẽ quản lý trong tương lai của nhà họ Cận.



Đối với người bình thường, những mối quan hệ mà họ có sẽ có phần đơn giản, còn đối với giới thượng lưu thì sức mạnh của nhà họ Cận, thậm chí là sức mạnh thực sự của gia tộc này không còn là điều gì bí mật nữa.



Nhà họ Cận do có một sức mạnh thoát tục bất phàm nên mới có thể trấn nhiếp được Cảng Đảo, và cậu Trần chính là người mạnh nhất chỉ xếp sau gia chủ Cận Lãnh Hàn của nhà họ Cận.


Trong số những cậu ấm cô chiêu của Cảng Đảo thì họ đều tỏ ra vô cùng kiêng kỵ người này. Anh ta đi đến đâu cũng có không ít người cung phụng, không ai dám gây sự.
Bởi vì anh ta không chỉ là người của nhà họ Cận mà còn sở hữu võ thuật khủng khiếp, siêu phàm.



Anh ta từng đám nứt một chiếc thuyền gỗ bằng một đấm trước không ít các cô gái trong giới thượng lưu, dùng một tay kéo một chiếc du thuyền sắp khởi động vào bờ. Những sự tích như vậy khiến cho đám cậu ấm cô chiêu trong giới thượng lưu của Cảng Đảo phải kính sợ.



Ngụy Tử Phó không ngờ, cậu ấm bá đạo trong thế hệ thanh niên của Cảng Đảo lại đích thân tới nhà họ Ngụy!”




“Gia chủ nhà họ Ngụy đúng là đầu óc thật tỉnh táo!’



Cậu Trần là Cận Ức Trần, ánh mắt anh ta nhìn đám người Ngụy Tử Phó với vẻ lạnh lùng, cuối cùng dừng lại ở Ngụy Chuy, đôi mắt ánh lên vẻ kính trọng nhưng vẫn cười lạnh lùng.



“Dù đầu óc sáng suốt nhưng đáng tiếc là chọn lựa chẳng ra làm sao!”




Anh ta siết chặt nắm đấm, mấy tờ thư mời gia nhập hội được anh ta cầm trong tay và đưa ra trước mặt Ngụy Chuy.



Trên đó là thư mời nhập hội của tám trong số mười gia tộc lớn cùng những thông tin liên quan, còn đóng dấu, lăn tay. Rõ ràng là trong số mười gia tộc thì đã có tám gia tộc đồng ý gia nhập hội.



Giờ chỉ còn là nhà họ Nhiếp và nhà họ Ngụy là vẫn chưa nộp.



“Ông tổ nhà họ Cận nhờ tôi chuyển lời tới nhà họ Ngụy!”



Cậu Trần với sắc mặt lạnh như bằng, cất tờ đơn đi, đôi mắt đanh lại với cái nhìn sắc sảo.



“Thuận theo thì sống mà chống lại thì chết!”



Khi câu nói đầy bá đạo và đầy sự uy hiếp vang lên, đám đông ngoài Diệp Thiên ra thì đều tái mặt.



Người từng trải như Ngụy Chuy – một trong những bá chủ trong giới thương nhân của Cảng Đảo bỗng cảm thấy dậy sóng với ánh mắt đanh lại.



Từ trước tới nay, nhà họ Cận ở Cảng Đảo luôn giữ vị trí số một, điều này cũng được các hào môn khác công nhận.



Nhưng dù nhà họ Cận mạnh thì cũng chưa bao giờ ra uy với những hào môn khác, cũng chưa bao giờ chèn ép người khác, vậy mà hôm nay ông ta có thể cảm nhận được ý đồ muốn độc chiếm của nhà họ Cận.



Câu nói : “Thuận theo thì sống, chống lại thì chết” đã lột tả rõ mục đích tạo ra thương hội Cận Môn lần này của nhà họ Cận. Rõ ràng nếu gia nhập vào thương hội thì sẽ trở thành cận thần của nhà họ Cận, còn nếu không gia nhập thì thứ sẽ giáng xuống e rằng chính là sự hủy diệt và bị phế danh khỏi giới hào môn của Cảng Đảo.



Câu nói này tuy ngông cuồng nhưng không có ai ở đây cho rằng nhà họ Cận đang nói đùa. Bọn họ đều biết rất rõ nhà họ Cận chắc chắn có được khả năng làm điều đó.



“Ông tổ nhà họ Cận sao?”



Ngụy Tử Phó và Ngụy Hải đang nghĩ đối sách thì Ngụy Chuy đã nhạy cảm bắt được tin tức từ câu nói của Cận Ức Trần.



Từ trước tới nay ông ta chỉ biết nhà họ Cận có một thần thoại đương thế, là một vương cấp, được gọi là thủy tổ nhà họ Cận, từng là cao thủ trong đội lính ngự lâm của Tiền Thanh. Sau khi nhà họ Thanh bị tiêu diệt thì đã di chuyển tới Cảng Đảo, người này còn từng được nhận huân chương của nữ hoàng Anh, có thể nói là tầm ảnh hưởng lan khắp tứ phương.



Nhưng hàng trăm năm trước thì vị này đã biến mất tăm, tương truyền là rời khỏi Cảng Đảo, từ đó không từng thấy dấu vết ở bất kỳ đâu.



Vậy mà lúc này Cận Ức Trần lại đột nhiên nhắc tới khiến ông ta cảm thấy khó tin.



Cận Ức Trần nhìn biểu cảm của Ngụy Chuy thì thản nhiên cười khinh miệt: “Tôi biết ông đang nghĩ gì!”
1647061331760.png

Mấy người Ngụy Hải đứng quanh nghe thấy thông tin khủng khiếp thì cũng không khỏi run rẩy.



Mấy năm gần đây, cùng với thông tin ông cụ Cận Phong của nhà họ Cận qua đời thì uy lực của nhà họ Cận ở Cảng Đảo cũng giảm đi nhiều. Nhà họ Nhiếp kết hợp với nhà Âu Dương ở thủ đô thì dường như đã tạo ra thế cân bằng. Nhưng nếu những điều Cận Ức Trần nói lúc này là thật thì điều chẳng phải là sức mạnh lớn nhất của nhà họ Cận chưa bao giờ bị biến mất hay sao?




Một cao thủ đại nội Tiền Thanh, sống hàng trăm năm trở thành một tượng đài sống thì khủng khiếp tới mức nào chứ?



Cận Ức Trần nói với vẻ ngạo mạn “Ông tổ đã quay về, ông nói rằng vùng đất Cảng Đảo này ông chỉ muốn nghe thấy một âm thanh, đó là âm thanh của nhà họ Cận!”



“Việc nhà họ Cận thống nhất giới thượng lưu ở Cảng Đảo đã là thế cục, ông tổ đích thân ra tay, tiêu diệt nhưng tiếng nói không chịu nghe theo, ông ấy sẽ khiến tất cả những kẻ mạnh ở Cảng Đảo đều quy về một mối dưới chướng nhà họ Cận, mội vương triều trước giờ chưa từng có về cả mặt kinh doanh và võ thuật".




Câu nói của Cận Ức Trần đã thể hiện dã tâm và khát vọng vô cùng tận của nhà họ Cận. Nhân vật đã im lặng hàng trăm năm qua lúc này đã bắt đầu nhe cái răng nanh của mình ra.



Câu nói của Cận Ức Trần cứ vang vọng trong đầu Ngụy Chuy. Một giây sau, ông ta cầm lấy tờ giấy mời gia nhập hội.



“Cậu Trần, thương hội Cận Môn, tôi đồng ý gia nhập!”



Ông ta không hề do dự, nhanh chóng lấy bút ra và viết tên của những người phụ trách các phương diện của nhà họ Ngụy lên.



Ở phía sau, Ngụy Tử Phó với ánh mắt sôi sùng sục nhưng không dám nói thêm nửa lời. Cậu ta biết rõ phong cách làm việc của bố mình, nếu như chuyện có thể cứu vãn thì ông quyết không từ bỏ. Giờ Ngụy Chuy không nói lời nào, lập tức điền thông tin thì rõ ràng chuyện này đã trở nên khó tới mức ông ta không thể tưởng tượng thêm được nữa.



“Nhà họ Cận ở Cảng Đảo đáng sợ như vậy sao?”



Cậu ta khẽ thờ dài, lần đầu tiên cảm thấy mình chỉ như hạt cát bé nhỏ bất lực, dù là người có địa vị cao như Ngụy Chuy, là gia chủ nắm giữ cả nhà họ Ngụy thì lúc này cũng phải cúi đầu trước uy thế của nhà họ Cận.



Khi cậu ta đang âm thầm thở dài thì có một bàn tay đột nhiên đặt lên vai cậu ta.



Cậu ta giật mình, quay qua nhìn thì thấy Diệp Thiên đang nhìn mình với vẻ điềm đạm.



“Cậu Phó. Có cách riêng sao không quyết tâm tới cùng?”



Giọng nói của Diệp Thiên mang theo sự tự tin và vô cùng bá đạo.



“Mặc dù nhà họ Cận mạnh nhưng chưa mạnh tới mức đó. Tờ đơn này, một khi giao ra thì có nghĩa là nhà họ Ngụy của cậu sẽ trở thành một trong những con rối của nhà họ Cận đấy!”



“Nếu như không điền thì vẫn còn giữ được danh dự và sự tôn nghiêm của nhà họ Ngụy ở Cảng Đảo, vẫn còn là hào môn được nhiều người ngưỡng mộ và kính trọng. Lựa chọn thế nào đây? Rất dễ đúng không?”



Diệp Thiên không có ý định xen vào chuyện của nhà họ Cận ở Cảng Đảo. Nhưng câu nói của ông tổ nhà họ Cận rằng muốn toàn bộ kẻ mạnh trong giới võ đạo của Cảng Đảo đều quy về nhà họ Cận, thiết lập vương triều nhà họ Cận thì đã khiến cậu bị kích động.



Trong giới võ đạo kính trọng kẻ mạnh là điều nên làm nhưng không phải là làm nô lệ.



Sau gần một tháng tĩnh dưỡng những vẫn chưa muốn chiến đấu thì lúc này đôi mắt cậu đã ánh lên ngọn lửa rực rỡ.


“Anh Thiên, anh …”



Ngụy Tử Phó giật mình, đây là lần đầu tiên mà Diệp Thiên nói với cậu bằng vẻ nghiêm túc như vậy.




Đôi mắt Diệp Thiên rực lửa, không hề có ý nói đùa. Cậu tiếp tục nói: “Suy nghĩ của cậu là không muốn gian hập hội Cận Môn vậy thì tiếp tục kiên trì đi !”



Ông tổ nhà họ Cận trở về sẽ càn quét khắp giới thượng lưu của Cảng Đảo, điều này vốn chẳng liên quan tới Diệp Thiên, nhưng ông tổ này lại bắt những kẻ luyện võ của nơi đây phải cúi mình, lúc này cậu lại ở đây thì được nhiên không tránh khỏi dây dưa.



Ông tổ nhà họ Cận đã muốn thống nhất giới thượng lưu của Cảng Đảo thì cậu sẽ không để nhà họ Cận đạt được nguyện vọng.




“Anh Thiên, tôi hiểu ý của anh nhưng mà..."



Cậu ta quay qua nhìn Ngụy Chuy đã sắp điền xong tờ đơn rồi lại nhìn Cận Ức Trần ở gần đó với biểu cảm hăm hở mà nghiến răng.



“Tôi biết sự kiêng dè của cậu nhưng tôi có thể nói cho cậu biết, cậu không cần lo lắng!”



Diệp Thiên xua tay: “Diệp Thiên tôi không giỏi giang gì cho lắm nhưng tôi có thể đảm bảo với cậu, trời có sụp thì có tôi, chỉ cần cậu làm những việc cậu muốn là được!”



Đôi mắt Diệp Thiên trong veo, mặc dù không hề có sự uy hiếp và áp lực nhưng không biết tại sao Ngụy Tử Phó lại cảm thấy vô cùng tin tưởng.



Cậu khẽ dao động đôi mắt, một giây sau chộp lấy tờ đơn gia nhập hội mà Ngụy Chuy đang viết rồi xé vụn.



Nhìn thấy cảnh tượng đó, Cận Ức Trần khẽ nheo mắt, sát khí bỗng trỗi dậy.



“Con điên rồi!”



Ngụy Chuy kinh hãi khi thấy vậy bèn gầm lên với Ngụy Tử Phó!”



Ngụy Tử Phó vẫn vô cùng kiên định, cậu ta chỉ trầm giọng trả lời: “Bố, con rất tỉnh táo!”



“Con tin bố cũng rất tỉnh táo, một khi gia nhập hội, nhà họ Ngụy chúng ta sẽ không còn là nhà họ Ngụy nữa mà sẽ trở thành con chó dưới cờ nhà họ Cận!”



“Năm xưa tổ tiên nhà họ Ngụy tới Cảng Đảo tạo ra sự nghiệp, thiết lập tổ huấn là vì muốn nhà họ Ngụy đi ngược chiều gió, ngược chiều sóng chứ không muốn phải chịu khuất phục ai cả!”



“Nhà họ Cận có thể chèn ép chúng ta, có thể mạnh hơn chúng ta nhưng tuyệt đối không thể trở thành chủ nhân của chúng ta. Những lời tổ huấn này, con chưa bao giờ dám quên!”



Hai anh em Ngụy Hải, Ngụy Duệ đều nhìn Ngụy Tử Phó với vẻ kinh ngạc. Trong ấn tượng của họ, cậu ba nhà họ Ngụy trước giờ đều là cậu ấm chẳng dè chừng ai, chỉ biết ăn chơi nên bộ dạng hôm nay của cậu ta khiến bọn họ cảm thấy như bị đảo lộn.



Bọn họ thậm chí cảm thấy những biểu hiện trước đây của Ngụy Tử Phó chẳng qua là tự giấu đi chính bản thân mình, còn bản thân cậu ta thật sự là một người nhìn thấu mọi sự.



“Tử Phó…”



Ngụy Chuy khẽ run rẩy khóe môi. Những gì Ngụy Tử phó nói sao mà ông ta lại không biết cơ chứ? Nhưng giờ thế lực của nhà họ Cận mạnh như vậy, có thể nói là tới bước khó có thể tưởng tượng, còn cả ông tổ vương cấp hàng trăm năm trấn nhiếp, dù bọn họ muốn đối kháng thì cũng chẳng khác gì châu chấu đá xe.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK