Vì hôm nay nhà họ Hàn có một vị khách quý đến, hơn nữa còn là ân nhân lớn của nhà họ Hàn, người đó chính là Diệp Thiên.
Diệp Thiên và ông cụ Hàn là Hàn Đạo Nho cùng ngồi ở vị trí quan trọng nhất, Hàn Đạo Nho tươi cười niềm nở, hết lời cảm ơn Diệp Thiên.
“Diệp tiên sinh, nếu cậu cần đến nhà họ Hàn chúng tôi, chỉ cần nói một câu là được, cái mạng già này của tôi và cháu gái tôi đều là do cậu cứu, cậu có ơn lớn với nhà họ Hàn chúng tôi, cần gì phải đích thân đến tận đây chứ?”.
Hàn Đạo Nho không nói nhiều, gõ bàn một cái: “Từ nay trở đi, thương hiệu ‘Chế tạo thuốc Hàn Vinh’ tùy ý cậu sử dụng, chỉ cần cậu muốn nhà họ Hàn giúp sức, nhà họ Hàn chúng tôi từ già tới trẻ đều sẽ dốc hết sức mình!”.
Hai anh em Hàn Phong, Hàn Vân đều gật đầu theo, Diệp Thiên đến tận nơi nhà họ Hàn nói ra kế hoạch và mong muốn của bản thân, kế hoạch này có thể nói là kinh động thế giới, cho dù bọn họ đứng ở vị trí cao lâu năm, cũng cảm thấy vô cùng chấn động.
Khí phách của Diệp Thiên ngút trời, thực lực lớn mạnh, hơn nữa một khi kế hoạch này thành công, nhà họ Hàn cũng chắc chắn sẽ phất lên tầm cao mới, có thể sánh ngang với những đại gia ở thủ đô, sao mà không vui cho được?
Trên thế giới này, vốn cần đến đồng đội, và nhà họ Hàn bọn họ lựa chọn đứng về phía Diệp Thiên.
“Ông Hàn nói quá rồi ạ!”.
Diệp Thiên chậm rãi nói: “Kế hoạch lần này, nhà họ Hàn và chúng tôi đều sẽ có lợi, tôi có thể đảm bảo với mọi người, chỉ trong nửa năm, Tẩy Túy Đan sẽ là thần dược số một với lượng tiêu thụ đứng đầu thế giới!”.
Diệp Thiên lên tiếng, không ai coi đó là trò cười, nhà họ Hàn ai nấy đều lần lượt rót rượu mời Diệp Thiên.
Hàn Uyển ngồi một bên, trái tim không ngừng xao xuyến.
Bây giờ Diệp Thiên đã thống lĩnh toàn bộ thế giới ngầm ở tỉnh Xuyên, một mình xưng vương một vùng, cho dù là gia sản hay mạng lưới quan hệ đều đã đạt đến đỉnh cao nhất của tỉnh Xuyên.
Nếu một đế quốc thương nghiệp lớn như vậy một lần nữa vùng dậy, vậy Diệp Thiên chẳng phải sẽ hội tụ đủ sức mạnh, sự giàu có, quyền thế, trở thành một người đứng ở vị trí cao nhất trong lớp người trẻ ngày nay hay sao?
“Anh ta sau này rốt cuộc sẽ chói lọi đến mức nào?”.
Hàn Uyển không kìm được suy nghĩ, nhưng lại không tìm thấy đáp án.
Chiều tối, Diệp Thiên chuẩn bị rời khỏi nhà họ Hàn để tìm một khách sạn nghỉ ngơi, nhưng Hàn Uyển lại đột nhiên đi theo.
“Diệp tiên sinh, xin hãy dừng bước!”.
Hàn Uyển mặc bộ lễ phục màu đen, trông dễ thương và cá tính.
“Có chuyện gì không?”.
Diệp Thiên từ từ quay đầu sang, biểu cảm bình tĩnh.
“Là thế này!”, Hàn Uyển ngập ngừng một lúc mới nói: “Chị gái tôi nói chị ấy đang trên đường về đây, hi vọng anh có thể chờ thêm một lát, chị ấy có chuyện gấp quan trọng muốn nhờ anh giúp đỡ!”.
“Chị gái cô?”.
Diệp Thiên thực sự không biết Hàn Uyển lại còn có cả chị gái, cậu nhìn ánh mắt khẩn cầu của Hàn Uyển, nghĩ đến mối quan hệ với nhà họ Hàn, thế là gật đầu.
Hàn Uyển đưa Diệp Thiên đến một phòng trà cao cấp ở trong thành phố, hơn mười phút sau, một nữ cảnh sát mặc đồng phục bước vào.
Cô gái khoảng 24, 25 tuổi, tóc ngắn, trông thông minh nhanh nhẹn, nhưng lại không che giấu vẻ chững chạc đáng yêu, ngoại hình không hề kém so với Hàn Uyển, hai cô gái thậm chí còn khá giống nhau.
Cô gái này chính là người từng đến trường Tam Trung ở Lư Thành tìm Diệp Thiên.
“Tiểu Uyển, đây chắc là Diệp tiên sinh đúng không?”.
Cô gái nhìn về phía Diệp Thiên, mặt hơi ngạc nhiên, tuy cô ấy nghe nhiều về Diệp Thiên, nhưng gặp tận mắt Diệp Thiên mới nhận ra Diệp Thiên thực sự quá trẻ, cô ấy không thể tưởng tượng nổi, bình thường những thiếu niên tầm tuổi này đều vẫn đang học cấp ba, giỏi hơn chút thì cũng đang học đại học mà thôi, còn Diệp Thiên lại đã thống lĩnh thế giới ngầm của cả một tỉnh, nổi tiếng khắp thiên hạ, còn có một sức mạnh khủng khiếp, đúng là khó mà tin được.
“Diệp tiên sinh, tôi xin giới thiệu chút!”.
Hàn Uyển đứng dậy nói với Diệp Thiên: “Đây là chị gái tôi, Hàn Mộng, là tổ trưởng tổ trọng án kiêm điều tra viên đặc biệt ở Thành Môn!”.
Diệp Thiên không hề đứng dậy, chỉ gật đầu nhẹ với Hàn Mộng, rồi nói: “Nghe nói chị tìm tôi có việc gấp cần giúp đỡ, chị cứ nói đi, có việc gì vậy?”.
Hàn Mộng thầm bất ngờ về tâm tính của Diệp Thiên, đối diện với một người xinh đẹp như cô ấy mà cậu vẫn ngồi thản nhiên, biểu cảm không chút xao động.
Cô ấy hơi gật đầu, nói thẳng luôn: “Chuyện này tôi chưa thương lượng với bố và ông nội tôi, mà tự ý đến nhờ Diệp tiên sinh giúp đỡ, mong Diệp tiên sinh đừng trách!”.
Cô ta nói xong, lấy một túi hồ sơ ở bên trong ba lô ra, rồi lấy một xấp ảnh đặt trước mặt Diệp Thiên.