Điều này với những người ca tụng Kỷ Nhược Tuyết như nữ thần, điên cuồng ủng hộ mà nói đúng là không dám tin, không thể hiểu nổi.
“Con mẹ nó, tôi đã nhìn thấy cái gì vậy? Kỷ Nhược Tuyết lại chen nhau ngồi cùng một thằng nhóc trên ghế sofa?”.
“Đây không phải sự thật, nữ thần của tôi!”.
“Thằng nhóc đó là ai? Lẽ nào là cậu ấm của gia tộc lớn nào đó?”.
“Khốn kiếp, trả nữ thần lại cho tôi!”.
Những tiếng nghị luận tức giận, đố kị, ngưỡng mộ vang lên. Diệp Thiên vốn bình thường đột nhiên trở thành tâm điểm chú ý của mọi người, tất cả ánh mắt đều tập trung về phía cậu.
Đám người Lí Vân Phi ngồi chung bàn thì sững sờ, đều quên mất phản ứng.
Bọn họ thực sự không hiểu, sao một ngôi sao lớn như Kỷ Nhược Tuyết lại hành động như vậy, thậm chí còn không kiêng dè hình tượng mà ngồi cùng ghế với Diệp Thiên, gần như là dán dính vào nhau?
Thằng nhóc nghèo không có một chiếc xe này lấy đâu ra tư cách để Kỷ Nhược Tuyết thân thiết với cậu ta như vậy?
Mọi người ở đây chỉ có Tiếu Văn Nguyệt là vẫn giữ bình tĩnh, không cảm thấy bất ngờ. Cô ta hiểu rõ, ngày hôm đó Diệp Thiên dứt khoát cắt đứt tình cảm với Kỷ Nhược Tuyết, nhưng với tính cách của cô ấy chắc chắn sẽ không từ bỏ như vậy.
Cũng giống như cô ta, việc thích Diệp Thiên đã không thể tự mình khống chế. Cô ta có thể khẳng định, cho dù bây giờ Diệp Thiên mất đi hào quang, cô ta cũng sẽ không quay đầu mà theo đuổi tới cùng.
Mắt Lí Tinh Tinh sáng lấp lánh, cô ta đã nghe Tiếu Văn Nguyệt kể chuyện giữa Kỷ Nhược Tuyết và Diệp Thiên, bây giờ tận mắt nhìn thấy cũng rất tò mò.
Còn Đỗ Giai Giai, Âu Hạo Thần, Sở Thần Quang chỉ đành lắc đầu thở dài.
“Ngay cả nữ thần quốc dân như Kỷ Nhược Tuyết cũng không đỡ nổi sức quyến rũ của chủ tịch Tập đoàn Lăng Thiên à?”.
Ở không xa, một thanh niên vốn đang mỉm cười, tay cầm hoa hồng định tặng cho Kỷ Nhược Tuyết, nhân cơ hội tối nay làm quen với cô ấy.
Nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt cậu ta lập tức hóa đá, hoa hồng suýt chút nữa rơi xuống đất.
Những người nổi tiếng giàu có liên tục liếc nhìn Diệp Thiên, muốn biết rốt cuộc cậu có thân phận gì mà có thể khiến Kỷ Nhược Tuyết nhào vào lòng.
Diệp Thiên cầm miếng dưa hấu trên tay, cậu cũng không ngờ Kỷ Nhược Tuyết lại có hành động bạo gan đến vậy.
Cậu quay đầu lại, đối diện với đôi mắt chứa sự oán giận của cô ấy, nhưng cậu vẫn không nhúc nhích, chỉ thản nhiên nói: “Tôi không thích chen chúc với người khác ở một vị trí, cô đi sang chỗ khác ngồi cho tôi!”.
Cậu vừa lên tiếng, mọi người đều trở nên im lặng.
Theo bọn họ thấy, Kỷ Nhược Tuyết chịu chủ động ngồi cùng chỗ với Diệp Thiên đã là phúc phần tu từ kiếp trước, thế mà Diệp Thiên lại không cảm động, còn bảo cô ấy ngồi sang chỗ khác?
Thằng nhóc này đúng là không hiểu tình cảm, trai thẳng có trái tim sắt thép!
Thanh niên họ Tống ngồi cùng bàn và nhóm đàn chị Lí suýt chút nữa đã chửi ra miệng. Kỷ Nhược Tuyết đã đồng ý ngồi chung bàn, dù chen chung ghế ngồi với Diệp Thiên nhưng ai cũng rất vui vẻ.
Dù sao chụp một bức hình hay quay một video chứng minh nữ thần quốc dân từng ngồi cùng bàn với bọn họ, nếu người khác biết thì chắc chắn sẽ ghen tị với bọn họ.
Nhưng nếu vì câu nói của Diệp Thiên mà làm phật lòng Kỷ Nhược Tuyết, khiến cô ấy rời đi thì đối với bọn họ mà nói đều là một loại tổn thất.
Lí Vân Phi nhíu mày, cậu ta thực sự không hiểu, vì sao Kỷ Nhược Tuyết lại khăng khăng ngồi cùng một thằng tay sai như Diệp Thiên?
“Lẽ nào bọn họ quen biết nhau?”.
Cậu ta âm thầm đoán, càng cảm thấy không thể tin nổi. Diệp Thiên chỉ là một thằng nhóc bình thường, sao có thể quen biết với Kỷ Nhược Tuyết, lại còn thân thiết như vậy?
Ngay lúc đó, phản ứng của Kỷ Nhược Tuyết đã chứng thực nghi vấn trong lòng cậu ta.
“Tôi không ngồi chỗ khác đấy, tôi cứ thích ngồi chỗ này, dù sao anh ngồi đâu thì tôi sẽ theo đó!”.
Kỷ Nhược Tuyết cắn nhẹ môi, vẻ mặt quật cường, không đi mà ngược lại còn nhích sát vào Diệp Thiên thêm một chút, gần như dính cứng với cậu.
Từ buổi tối ngày hôm đó Diệp Thiên lạnh nhạt, tỏ thái độ thờ ơ với cô ấy, trong lòng cô ấy vô cùng thất vọng, cảm thấy thế giới như sắp sụp đổ.
Cô ấy ngồi yên tĩnh hai ngày, chuyên tâm quay MV quảng cáo cho Tẩy Túy Đan, buộc mình không nhớ tới Diệp Thiên.
Nhưng càng kìm nén, tình cảm lại càng bộc phát nghiêm trọng. Hôm nay nhìn thấy Diệp Thiên ở lễ mừng công, cô ấy gần như không nghĩ gì, chỉ muốn ở gần Diệp Thiên. Dù cho cậu đi đến đâu, cô ấy cũng sẽ theo đến đó.
Diệp Thiên nhíu mày, không muốn có bất cứ quan hệ nào với Kỷ Nhược Tuyết, nhưng cô ấy lại lượn qua lượn lại trước mặt cậu hết lần này đến lần khác, khiến cậu cũng không làm gì được.
Diệp Thiên liếc nhìn Kỷ Nhược Tuyết, sau đó không quan tâm đến cô ấy nữa. Kỷ Nhược Tuyết cũng giận dỗi không nói chuyện, cứ dính sát bên cạnh cậu. Hai người cứ như cặp tình nhân đang cãi nhau.
Nếu không phải Ngô Quảng Phú kiểm soát chặt chẽ người ra vào lễ mừng công của Tập đoàn Lăng Thiên tối nay, không có phóng viên nào ở đây, thì ngày mai Kỷ Nhược Tuyết và Diệp Thiên chắc chắn sẽ được lên trang đầu.
“Sao cảm giác như… thằng nhóc này quen biết Kỷ Nhược Tuyết, hơn nữa còn giống như rất là thân thuộc?”.
Bọn họ vẫn luôn khinh thường Diệp Thiên, nay đều đưa mắt nhìn nhau, cảm thấy không thực tế.
Một bên là thằng nhóc nhà nghèo ngay cả xe cũng không có, cùng lắm chỉ là tay sai của Ngô Quảng Phú mà thôi, người kia thì lại là ngôi sao lớn, giữa hai người sao lại có quan hệ được?
“Sao thằng nhóc này lúc nào cũng có người đẹp vây quanh? Khốn kiếp! Lẽ nào là vì vẻ ngoài của cậu ta?”.
Ánh mắt Lí Vân Phi sâu xa, vô cùng khó hiểu. Cậu ta đường đường là thành viên chính thức của Long Nhận, nhưng hình như không có cảm giác tồn tại gì, ngược lại Diệp Thiên mà cậu ta xem thường trở thành tâm điểm chú ý, được người đẹp xem trọng.
Cách đó không xa, một người đàn ông trẻ tuổi siết chặt nắm đấm, hoa hồng gần như bị cậu ta quẳng xuống đất, trong mắt như sắp phun ra lửa giận.
Cậu ta mặc bộ đồ vest màu trắng, ăn mặc gọn gàng, vẻ ngoài đẹp trai sáng sủa, chắc chắn có thể xem là bạch mã hoàng tử.
Cậu ta vẫn luôn mến mộ Kỷ Nhược Tuyết, trước kia vì cô ấy có hôn ước với Lục Chí Văn của nhà họ Lục, cậu ta kiêng dè nên không dám tiếp cận. Nhưng ngày hôm qua, Lục Chí Văn đột nhiên tuyên bố giải trừ hôn ước với cô ấy.
Cậu ta vừa biết được thì mừng như điên, lập tức bay đến Lư Thành, cảm thấy cuối cùng cơ hội của mình cũng đã đến.
Nhưng giờ phút này, Kỷ Nhược Tuyết lại đứng bên cạnh một thanh niên lạ mặt, bảo cậu ta sao không tức giận cho được?
Ánh mắt cậu ta tối lại, hỏi Ngô Lăng Hiên ở bên cạnh: “Lăng Hiên, thằng nhóc đó có lai lịch gì, cậu có biết không?”.
Mặc dù trong lòng cậu ta vô cùng giận dữ, nhưng mỗi một bước đi của cậu ta đều phải tìm hiểu rõ đối thủ, do đó lúc này cậu ta vẫn có thể giữ bình tĩnh.
“Hừ!”.
Ngô Lăng Hiên biết người anh em của mình có ý với Kỷ Nhược Tuyết, lập tức cười nhạt nói: “Thằng nhóc đó tên Diệp Thiên, chỉ là một đứa học sinh trung học đã bỏ học. Nghe một người bạn của tôi nói thì hình như cậu ta làm việc cho bố tôi”.
“Cậu muốn làm gì thì cứ việc làm, tôi ủng hộ cậu!”.
“Mẹ kiếp!”, thanh niên nghe vậy, trong lòng không còn kiêng kị nữa.
Cậu ta vốn nghĩ Diệp Thiên là nhân vật gì đó, còn định thăm dò một phen rồi mới tính toán, nào ngờ Diệp Thiên chỉ là tay sai dưới trướng Ngô Quảng Phú.
Chỉ dựa vào quan hệ giữa cậu ta và Ngô Lăng Hiên, ngay cả A Hổ người được Ngô Quảng Phú tin dùng nhất, cậu ta cũng không cần nể mặt, huống hồ là Diệp Thiên?
Cậu ta không do dự nữa, sải bước ra, thoáng chốc đã vọt tới trước mặt Diệp Thiên.
“Nhóc con, cậu tên Diệp Thiên phải không?”.
“Cậu chỉ là một thằng tay sai, ai cho cậu ngồi ở ghế khách quý, lại còn ngồi chung với cô Kỷ Nhược Tuyết nữa?”.
“Mau cút ra ngoài cho tôi!”.
Trong chớp mắt, bầu không khí nơi đây trầm xuống, những người khác ngồi cùng bàn đều nhìn về phía Diệp Thiên đầy hả hê.
Cuối cùng thằng nhóc này cũng gặp rắc rối rồi!