Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Anh Trì, là tên khốn đó!”.

“Hắn cũng ở đây cơ đấy. Khốn kiếp, đây là tiệc rượu của nhà họ Tiêu, vừa khéo, chúng ta qua đó gặp hắn đi, xem hắn có còn kiêu căng nữa không!”.

Người bạn gái bên cạnh Tiêu Trì đương nhiên chưa đổi. Hôm nay ở trung tâm thương mại, Diệp Thiên không hề nể mặt Tiêu Trì, còn phớt lờ cô ta, khiến cô ta căm hận đến ngứa răng. Bây giờ nhìn thấy “kẻ thù” ở trước mặt, cô ta chuẩn bị tiến tới tìm Diệp Thiên trút giận.

“Khoan đã!”.

Tiêu Trì thấy vậy vội kéo cô ta lại.

“Đừng vội, em không thấy ai đang ngồi bên cạnh hắn à?”.

Cô ta nghe thế nhìn kĩ lại, chỉ thấy Tiêu Tường mặc lễ phục màu đỏ đang ngồi cạnh Diệp Thiên, không khỏi sửng sốt.

Cô ta không hiểu, cô công chúa của nhà họ Tiêu sao lại ngồi cùng với Diệp Thiên.

“Chị họ của anh bình thường kiêu ngạo thế nào chắc em cũng biết, những cậu ấm của Kiềm Tây đều bị chị ấy phớt lờ hết, đứa nào tiếp cận chị ấy đều bị chị ấy chửi mắng tránh xa. Nhưng bây giờ chị ấy lại ngồi bên thằng nhóc kia như không có chuyện gì, e rằng thân phận của thằng nhóc đó không đơn giản”.

Mặc dù Tiêu Trì là một kẻ trăng hoa, nhưng cũng có chút thông minh, biết đánh giá tình hình. Tuy hắn là cháu trai nhà họ Tiêu, nhưng địa vị lại thua kém Tiêu Tường rất nhiều. Đặc biệt là ông cụ Tiêu Ngọc Khanh cưng chiều Tiêu Tường nhất, ngay cả Tiêu Chí Lâm cũng phải nể Tiêu Tường, huống hồ là hắn.

Cô ả lẳng lơ im lặng chốc lát, không cam tâm nói: “Anh Trì, thằng nhóc đó có thân phận gì chăng nữa thì đã làm sao, lớn hơn được nhà họ Tiêu hay sao?”.

“Hơn nữa, hôm nay hắn đã ra tay đánh anh, còn ngang nhiên hạ thấp nhà họ Tiêu, lẽ nào nhà họ Tiêu sẽ coi như không thấy hay sao? Lẽ nào anh cứ bỏ qua như vậy sao?”.

Tiêu Trì nhíu mày, nhớ lại dáng vẻ “ngông cuồng” của Diệp Thiên ở trung tâm thương mại ngày hôm nay, càng nghĩ càng tức giận.

“Em ở đây đợi anh, anh sẽ đi tìm anh họ anh, xem anh ấy nói thế nào”.

Tiêu Trì cắn răng, bước nhanh ra phía sau sân khấu.

Sau tấm bình phong, Tiêu Chí Lâm đang dặn dò MC chi tiết chương trình, Tiêu Trì đột nhiên chậm rãi chạy tới.

“Anh đi làm việc trước đi, chúng tôi có chuyện cần bàn”.

Hắn bảo MC đi trước, sau đó đổi sang vẻ mặt nhăn nhó, đáng thương gọi: “Anh họ!”.

Tối nay Tiêu Chí Lâm mặc một bộ đồ vest màu trắng, giống hệt bạch mã hoàng tử của cung đình thời cổ đại. Nhìn bộ dạng của Tiêu Trì, cậu ta lập tức nhíu mày, lộ ra vẻ mặt chán ghét.

Thằng em họ của cậu ta bình thường không làm việc chính, suốt ngày chỉ biết trêu hoa ghẹo nguyệt, chơi bời gái gú. Không những không cống hiến được gì cho nhà họ Tiêu, mà còn thường xuyên gây rắc rối. Lúc không giải quyết được, đứa em họ này sẽ tìm đến cậu ta nhờ xử lý, khiến cậu ta không khỏi cảm thấy phiền phức.

Nhưng tốt xấu gì cũng là máu mủ, chú hai của cậu ta mất sớm, hơn nữa lúc còn sống cũng đối xử với cậu ta không tệ. Ông ấy chỉ có đứa con duy nhất này, cậu ta chỉ đành bảo vệ hắn ở mọi nơi.

“Có chuyện gì mau nói, anh còn có việc phải làm”.

Tiêu Chí Lâm mất kiên nhẫn nói.

Tiêu Trì biết người anh họ này rất có ý kiến với hắn, nhưng vẫn kể lại chuyện ở trung tâm thương mại cho anh họ nghe.

Tiêu Chí Lâm nghe xong, ánh mắt thay đổi. Cậu ta hoàn toàn không để tâm chuyện Tiêu Trì tìm người chia sẻ bạn tình, chỉ thấp giọng hỏi: “Hắn nói hắn dám chửi thẳng mặt bảo anh cút, còn nói nhà họ Tiêu chúng ta cứ việc dùng thủ đoạn trả thù hắn sao?”.

Tiêu Trì vội vàng gật đầu: “Phải đó anh họ, nghe giọng điệu của hắn giống như chẳng xem anh ra gì, cũng không xem nhà họ Tiêu chúng ta ra gì!”.

Ánh mắt Tiêu Chí Lâm lóe sáng, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh lùng.

“Con người này đúng là thú vị, ở Kiềm Tây mà dám ngang nhiên khiêu khích nhà họ Tiêu chúng ta”.

Tiêu Trì nhìn sắc mặt của Tiêu Chí Lâm tối sầm thì mừng rỡ trong lòng, vội vàng nhân cơ hội nói vào: “Anh họ, hắn không chỉ kiêu ngạo mà còn rất ngông cuồng, bây giờ hắn đang ở đại sảnh hội trường!”.

“Em thấy hắn ngồi cùng Tiêu Tường, không biết hai người họ có quan hệ gì, cho nên không dám đến hỏi, anh xem…”.

“Ồ?”, Tiêu Chí Lâm tỏ ra khá có hứng thú, nói: “Hắn đang ở hội trường, còn ngồi cùng Tường Tường sao? Dẫn anh đến đó xem xem!”.

Hai người ra khỏi cánh gà, Tiêu Chí Lâm đi theo hướng Tiêu Trì chỉ, ánh mắt lại thay đổi lần nữa.

“Hóa ra là hắn à?”.

Tiêu Trì nhìn vẻ mặt của Tiêu Chí Lâm, tưởng rằng Tiêu Chí Lâm quen biết Diệp Thiên, lập tức thấp thỏm không yên.

Giây lát sau, Tiêu Chí Lâm đột nhiên vỗ vai hắn.

“Cậu không cần bày ra vẻ mặt đó, anh không quen biết gì hắn, không chỉ không quen mà còn có thể coi là kẻ địch!”.

“Hắn chỉ là một tay đua có kĩ thuật xuất sắc mà thôi. Cậu không cần phải lo, hắn cũng không phải bạn của Tường Tường”.

Tiêu Chí Lâm nhìn chăm chú, sát ý dâng lên.

“Cậu yên tâm, tối nay anh sẽ đòi lại hết mọi nhục nhã mà cậu đã phải chịu, quay về ngồi xem đi”.

Gương mặt căng cứng của Tiêu Trì chuyển sang vui mừng, liên tục cảm ơn Tiêu Chí Lâm, bước nhanh về chỗ ngồi của mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK