Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mắt Diệp Thiên khẽ ngước lên, nhìn thẳng vào Lí Vân Phi.



Mấy người bên cạnh đều tròn mắt ra, vô cùng thắc mắc.



Bọn họ đa phần đều là còn đang đi học hoặc là làm ăn kinh doanh, hoặc là không đủ đẳng cấp, gần như không biết “Long Nhận” là gì, càng không cần nói đến “Bắc Long Nhận” và “Nam Long Nhận”.



Lí Vân Phi còn chưa trả lời, chị Lí ở bên cạnh Tiếu Văn Nguyệt đã hỏi với vẻ kỳ lạ: “Long Nhận là gì vậy?”.



Ngoài Sở Thần Quang ra, những người còn lại đều tỏ vẻ khó hiểu, ngay cả trạng nguyên của tỉnh là Âu Hạo Thần cũng cảm thấy mơ hồ, rõ ràng là không hiểu gì cả.



Trong số mấy người này, một thanh niên lớn tuổi nhất thốt lên.



“Long Nhận? Lẽ nào là đội bảo vệ đặc biệt thần bí nhất của Hoa Hạ chúng ta sao?”.



Cậu ta vừa lên tiếng, những người còn lại đều nhìn về phía cậu ta, chờ đợi cậu ta nói tiếp.



Cậu ta nhìn Lí Vân Phi một cái, phát hiện ra Lí Vân Phi đang ngồi ngay ngắn, chỉ là nâng tách trà lên, không có nhiều xáo động gì, khiến đầu óc cậu ta liền cảm thấy khó hiểu.



Chỉ nghe cậu ta nói tiếp: “Nghe đồn rằng Hoa Hạ chúng ta từ những năm 50 đến nay, luôn có một đội ngũ thần bí vô cùng đặc biệt, đội ngũ này không thuộc về bất cứ tổ chức nào, hoàn toàn độc lập, chỉ chấp nhận sự điều phối trực tiếp từ chỉ huy cao nhất, phụ trách bảo vệ sự an toàn cho các nhân vật quan trọng của Hoa Hạ!”.
“Đội ngũ này được gọi là ‘Long Nhận’!”.



Ánh mắt cậu ta ngập ngừng, giọng nói lộ ra vẻ tôn sùng.




“Nghe nói đội viên của ‘Long Nhận’ đều là những người có sức chiến đấu mạnh hiếm có, một người có sức mạnh cao gấp 10 lần bộ đội đặc chủng bình thường, và chuyên nghiệp hơn cả những vệ sĩ của Trung Nam!”.



“Gia nhập ‘Long Nhận’, cho dù là ai, thân phận địa vị đều sẽ được nâng cao lên rất nhiều, mỗi một thành viên của ‘Long Nhận’ đều ngang với sĩ quan nhất phẩm, thậm chí bằng cả Tướng Tinh, ai nấy đều vô cùng có khí phách!”.



“Sau khi giải ngũ, các thành viên của ‘Long Nhận’ còn có thể có được sự đảm bảo về đãi ngộ tốt nhất của nhà nước, cả đời không phải lo gì, còn có thể được tuyển vào các doanh nghiệp nhà nước với mức lương cao, có cả quyền lợi hành sự thuận tiện, là một quần thể đặc biệt nhất!”.



“Vì sự khác biệt địa lí nên ‘Long Nhận’ chia làm Bắc và Nam, ‘Bắc Long Nhận’ ở thủ đô, còn ‘Nam Long Nhận’ thì ở khu Tây Nam chúng ta!”.




Mọi người nghe xong đều sững sờ.



Những người có mặt ở đây đều là học sinh giỏi đứng nhất nhì lớp, tuy ban đầu không hiểu về Long Nhận, nhưng nghe người thanh niên này giới thiệu xong liền lập tức hiểu ra.



Điều này có nghĩa là thành viên “Long Nhận” chính là một quần thể được mong đợi nhất của quốc gia, được giao tiếp trực tiếp với các nhân vật máu mặt, ở bên cạnh bảo vệ bọn họ, mỗi một thành viên trong “Long Nhận” đều có năng lực tương đương sĩ quan cấp tá, cấp bậc chỉ cao chứ không thấp, gần như có thể không sợ ai hết.



Hơn nữa sau khi giải ngũ xong, bọn họ còn nhận được sự đảm bảo của Hoa Hạ, người nào dám đối đầu với thành viên của “Long Nhận” thì chính là tự chuốc họa vào thân.



Điều đáng sợ nhất là thành viên “Long Nhận” có quyền hành sự thuận tiện, vậy hành sự thuận tiện là gì?



Thời cổ đại, đại thần khâm sai của hoàng đế gần như đều có quyền hành sự thuận tiện, có nghĩa là họ làm bất cứ điều gì đều không cần e dè, tất cả đều có hoàng đế đứng sau hỗ trợ, thậm chí là giết người đều không thành vấn đề.



“Trời ơi, nói như vậy thì thành viên của ‘Long Nhận’ chẳng phải là con nhà trời hay sao, ngoài bảo vệ nhân vật quan trọng của Hoa Hạ ra còn có được địa vị và năng lượng cao như vậy?”.



Chị Lí bỗng thốt lên, cô ta không ngờ “Long Nhận” lại là một đội ngũ như vậy, hơn nữa thành viên của “Long Nhận” lại được Hoa Hạ đãi ngộ tốt đến thế!



Điều này có nghĩa là một con vịt xấu xí một khi gia nhập “Long Nhận”, cũng sẽ biến thành thiên nga trắng, tung bay trên trời cao!



Ngay lập tức, ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn về phía Lí Vân Phi, ngay cả Tiếu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh cũng cảm thấy kỳ lạ.



“Vân Phi, cậu gia nhập ‘Long Nhận’, trở thành một thành viên trong đó rồi à?”.



Người thanh niên lớn tuổi nhất kia nhìn sang Lí Vân Phi, trong giọng nói mang thêm vài phần kính nể.



“Ừ!”.



Lí Vân Phi mỉm cười gật đầu, bề ngoài không chút đắc ý, nhưng trong lòng đã cười lớn không ngớt.



Ngày trước cậu ta rời khỏi đại học để tham gia nghĩa vụ, sau đó vì một cơ duyên trùng hợp, trong ranh giới giữa sự sống và cái chết, cậu ta đã đột phá bản thân, tu luyện được nội lực, trở thành một võ giả, từ đó được giới thiệu vào “Long Nhận” để thi, cuối cùng thi qua, chính thức trở thành đội viên của “Long Nhận”.



Đây là cơ hội quan trọng nhất trong đời cậu ta, gia nhập “Long Nhận” coi như một bước lên trời, cho dù là đối thủ kỳ cựu từng thắng cậu ta là Sở Thần Quang, cũng bị cậu ta đè bẹp dưới chân.

1642232265111.png

Người như Lí Vân Phi không khác gì nhân vật anh hùng tiềm ẩn của Hoa Hạ, một khi đi theo cậu ta, thân phận tự nhiên cũng sẽ cao như diều gặp gió.



Lí Vân Phi nhìn những ánh mắt thân thiết của mọi người, chỉ xua tay.




“Các vị, không phải nhìn tôi như vậy đâu, tuy tôi chính thức gia nhập ‘Long Nhận’ chưa lâu, nhưng tôi và mọi người vẫn là bạn học của nhau!”.



“Sau này nếu có gì cần tôi giúp đỡ thì cứ việc lên tiếng!”.



Mọi người nghe thấy đều cảm ơn lia lịa, hết lòng chúc mừng cậu ta, còn Sở Thần Quang từng là tiêu điểm của mọi người lại bị đè bẹp, khiến cậu ta thầm khó chịu.



Lí Vân Phi trả lời xong mọi người, cuối cùng nhìn sang Diệp Thiên.




“Nếu cậu đã biết ‘Bắc Long Nhận’ và ‘Nam Long Nhận’, xem ra cậu cũng thực sự đã tìm hiểu qua”.



Cậu ta chìa bàn tay ra, nhếch miệng cười nói: “Nếu cậu đi tìm hiểu ‘Long Nhận’ rồi, thì chắc cậu biết ‘Long Nhận’ có nghĩa là gì! Những lời mà tôi đã nói với cậu hôm nay, tôi có đủ tự tin để làm được!”.



“Phải rồi, tôi còn chưa trả lời câu hỏi của cậu, là tôi được chọn vào ‘Nam Long Nhận’!”.



Thần sắc cậu ta ngời ngời, bất giác nhìn sang phía Tiếu Văn Nguyệt một cái nhìn thấy biểu cảm hơi ngạc nhiên của Tiếu Văn Nguyệt, cậu ta thầm vui mừng.



Cậu ta tự tin, với thành tựu lúc này và tiềm lực tương lai của cậu ta, đủ để khiến cho con tim Tiếu Văn Nguyệt phải xao xuyến.



“‘Nam Long Nhận’ sao?”.



Diệp Thiên nói nhỏ một tiếng, chứ không có phản ứng gì nhiều, khóe miệng nhếch lên vẻ giễu cợt.



Vị trí mà lần này cậu tiếp nhận là tổng giáo quan của “Nam Long Nhận”, phụ trách huấn luyện năng lực tác chiến đơn thể của từng đội viên trong đó, nói thẳng ra cậu chính là người phụ trách cao nhất của cả “Nam Long Nhận”, chỉ đạo tất cả, mỗi một thành viên của “Nam Long Nhận” đều phải nghe theo hiệu lệnh của cậu.



Cậu thực sự cảm thấy thú vị, một đội viên tầm thường của “Nam Long Nhận” lại dám ăn nói hỗn láo với tổng giáo quan là cậu!



Diệp Thiên dịch ánh nhìn đi chỗ khác, nhấp một ngụm trà, và không còn nhìn Lí Vân Phi nữa!



Đối với cậu mà nói, Lí Vân Phi chỉ là một nhân vật cỏn con, vừa rồi cậu lên tiếng hỏi chẳng qua là nổi hứng chút mà thôi.



Đừng nói cậu là tổng giáo quan của “Nam Long Nhận”, cho dù cậu không nhận chức, với bản lĩnh của cậu cũng đủ có vô số cách để đè bẹp Lí Vân Phi.



Nhìn thấy Diệp Thiên im lặng, ánh mắt nhìn ra chỗ khác, Lí Vân Phi lại tưởng Diệp Thiên biết được bản lĩnh thật sự của cậu ta nên lựa chọn trốn tránh, trong lòng cười khẩy không ngớt.



Hạng đàn ông không có chút bản lĩnh như Diệp Thiên, căn bản không thể so sánh với cậu ta, chỉ có thể rụt cổ rút lui, rõ ràng không xứng với Tiếu Văn Nguyệt.



Cậu ta nhìn sáng Tiếu Văn Nguyệt xinh đẹp trang nhã, trong mắt lóe lên sự háo hức.



“Nguyệt Nguyệt, anh sẽ làm cho em hiểu được, người xứng được với em chỉ có Lí Vân Phi anh thôi!”.



Diệp Thiên ngồi bên cạnh cúi đầu uống trà, Lí Vân Phi nắm nhẹ nắm đấm, tất cả đều nằm trong sự kiểm soát của cậu ta.


“Nếu cậu đã không biết khó mà rút lui, vậy tôi sẽ dùng buổi tối nay để cho cậu biết, thế nào là thực sự xa tầm với!”.
Bữa cơm này dù là thủ khoa đại học Âu Hạo Thần kiến thức sâu rộng, thanh niên xuất sắc ở Lư Thành Sở Thần Quang gia tài bạc triệu, hay Tiếu Văn Nguyệt xinh đẹp lộng lẫy đều trở thành người làm nền. Lí Vân Phi được tuyển vào Nam Long Nhận nghiễm nhiên trở thành tâm điểm chú ý.



Có đàn em ân cần gắp thức ăn cho cậu ta, có đàn anh khách sáo nịnh nọt cậu ta, cung phụng cậu ta như Bồ Tát.




Lí Vân Phi liên tục cạn rượu, vô cùng dứt khoát. Mười mấy ly rượu vào bụng, cậu ta đã ngà ngà say, càng dâng tràn khí phách, bộ dáng như nắm giữ toàn cục.



Diệp Thiên trừ lúc bắt đầu nói vài câu ra, trong suốt buổi họp mặt đều không lên tiếng, cảm giác tồn tại nhỏ vô cùng. Mãi đến khi bữa cơm tối gần kết thúc, Lí Vân Phi mới nhìn về phía Diệp Thiên.



“Diệp Thiên, cậu từng học ở trường Tam Trung Lư Thành, nói ra không ít người ngồi đây đều là đàn anh đàn chị của cậu, tôi cũng là một trong số đó”.



Cậu ta mượn men rượu, không còn giả vờ như trước kia nữa, mà không vui nói thẳng.




“Với vai trò là một người từng trải, tôi cũng muốn dạy bảo cậu vài câu. Khi trước cậu học tốt như vậy, vì sao không trân trọng cơ hội?”.



“Tôi nghe nói cậu thi được 749 điểm bài kiểm tra hàng tháng, cho dù cậu thi đại học không được số điểm cao như vậy, nhưng đạt sáu trăm điểm trở lên thì đại học tỉnh Xuyên, đại học tỉnh Kiềm, đại học Hoa Hạ đều có thể vào được dễ dàng”.



“Nhưng cậu lại bỏ học giữa chừng, chạy đi làm tay sai cho Ngô Quảng Phú, trông nom biệt thự cho ông ta. Cậu lựa chọn như vậy không thấy hối hận chút nào sao?”.



Cậu ta nói với giọng đàn anh dạy dỗ đàn em, nghe có vẻ chính đáng, nhưng kì thật lại là để chỉ ra sự thật Diệp Thiên bỏ học, để mọi người chế nhạo mà thôi.



Quả nhiên, cậu ta vừa dứt lời, những người khác đã nhìn về phía Diệp Thiên với ánh mắt chế giễu.



Những người ngồi đây đều tốt nghiệp trường Tam Trung ở Lư Thành ra, trừ những đàn em vẫn còn đang học trong trường, những người khác đều đã bước vào thời đại học. Hầu như hơn tám mươi phần trăm là sinh viên của trường đại học trọng điểm, thấp nhất cũng thuộc đợt đầu tiên được tuyển vào trường.



Người đi học trời sinh đã có khí chất cao hơn người khác một bậc, nghe Diệp Thiên bỏ học giữa chừng, bọn họ đương nhiên không cho là đúng. Nhất là nghe thấy Diệp Thiên bỏ học là để đi làm tay sai cho Ngô Quảng Phú, trông coi biệt thự, bọn họ càng cảm thấy khinh thường.



Ngô Quảng Phú là ông lớn của Lư Thành, quả thật rất mạnh, đứng đầu một thành phố, những người ở đây trừ Lí Vân Phi ra, không ai dám chọc giận.



Nhưng sợ Ngô Quảng Phú không có nghĩa bọn họ sẽ xem trọng tên côn đồ đàn em của Ngô Quảng Phú, rõ ràng giờ phút này Diệp Thiên là một nhân vật như vậy trong mắt họ.



Nói dễ nghe một chút thì bây giờ Diệp Thiên làm việc cho Ngô Quảng Phú, nói khó nghe một chút thì cậu chính là con chó dưới trướng Ngô Quảng Phú.



“Anh Lí, anh nói cái gì thế!”.



Tiếu Văn Nguyệt lập tức cau mày.



Trước đó, hai thanh niên họ Tống và họ La đã công kích Diệp Thiên, cô ta tức giận phản kích không hề nể tình, nhưng Lí Vân Phi thì cô ta vẫn giữ chút thể diện.



“Anh Lí, Diệp Thiên lựa chọn thế nào là chuyện của anh ấy, dù anh là đàn anh cũng không có quyền can thiệp vào!”.



“Huống hồ, anh ấy hoàn toàn không phải tay sai của Ngô Quảng Phú, anh đừng đoán bừa!”.



Cô ta nói xong, đột nhiên đưa tay ra đè bàn tay của Diệp Thiên lại, dùng ánh mắt ra hiệu cho Diệp Thiên, hi vọng cậu đừng nổi giận.


Diệp Thiêm mỉm cười lắc đầu, trò khiêu khích của Lí Vân Phi cũng chỉ là trò trẻ con mà thôi, cậu còn không muốn phản kích.
Giống như con kiến nhe nanh múa vuốt ở trước mặt cậu, tâm trạng cậu không tốt có lẽ sẽ giẫm chết nó, lúc tâm trạng tốt thì mặc kệ nó.



Bữa cơm này Diệp Thiên ăn uống no nê, đương nhiên không mấy hứng thú với trò khiêu khích của Lí Vân Phi.




Nghe Tiếu Văn Nguyệt lên tiếng phản bác, Lí Vân Phi thầm thấy không vui, nhưng vẫn giả vờ cười.



“Nguyệt Nguyệt, em đừng kích động, tại anh uống nhiều quá, không để ý cách nói chuyện”.



Cậu ta xua tay, cao giọng hơn.



“Mọi người, tối nay cũng ăn uống thỏa thuê rồi, tiếp tới tôi muốn mời mọi người đi tham gia một bữa tiệc”.




“Bữa tiệc này tổ chức ở sơn trang Hồng Diệp, là lễ mừng công của Tập đoàn Lăng Thiên. Đến đó sẽ có nhiều người nổi tiếng thuộc các lĩnh vực trên tỉnh Xuyên dự lễ, quan trọng là ngôi sao mà mọi người thích, nữ thần quốc dân Kỷ Nhược Tuyết cũng sẽ tham gia!”.



Mọi người nghe vậy đều tỏ ra kinh ngạc.



“Vân Phi, cậu nói gì? Tập đoàn Lăng Thiên tổ chức lễ mừng công ở sơn trang Hồng Diệp sao? Ngôi sao lớn Kỷ Nhược Tuyết cũng sẽ tham gia? Thật hay giả đấy?”.







Sơn trang Hồng Diệp là nơi đốt tiền phồn hoa xa xỉ nhất Lư Thành, mọi người chỉ được nghe nói tới. Với độ giàu có của bọn họ thì ngoài Sở Thần Quang ra, những người khác đều chưa từng tới đó, đương nhiên rất tò mò.



Điều khiến bọn họ thấy kinh ngạc là lễ mừng công còn có cả ngôi sao Kỷ Nhược Tuyết tham dự, chuyện này còn có sức hấp dẫn hơn cả sơn trang Hồng Diệp gì đó nhiều.



Tiếu Văn Nguyệt tỏ vẻ quái lạ, nhìn sang Diệp Thiên. Cô ta vô cùng khó hiểu, mấy hôm trước sơn trang Hồng Diệp vừa mới tổ chức buổi diễn từ thiện, sao tối hôm nay lại có lễ mừng công nữa?



Diệp Thiên sờ mũi, chợt nhớ ra hôm nay Ngô Quảng Phú đã báo cho cậu hai ngày này Kỷ Nhược Tuyết đã quay xong MV gương mặt đại diện sản phẩm, chuẩn bị tối nay tổ chức sự kiện mừng công. Cậu vẫn luôn suy nghĩ về chuyện huấn luyện Nam Long Nhận, hoàn toàn không để ý tới.



“Đương nhiên là thật rồi!”.



Trước nghi vấn của mọi người, Lí Vân Phi mỉm cười nói: “Chiều nay tôi đang phục vụ trong quân đội thì gặp được một người bạn cùng trường vừa về Lư Thành, cậu ấy theo lời bố cũng sẽ tham gia lễ mừng công, tôi được cậu ấy mời tham gia”.



“Hôm nay vừa khéo họp mặt với mọi người, cơ hội hiếm có, nên tôi muốn mời mọi người đi cùng, coi như tiêu khiển sau bữa ăn, đến xem bữa tiệc của giới thượng lưu tỉnh Xuyên là như thế nào”.



Mọi người đều sôi sục, nhưng cũng có vài người chần chừ nói: “Người ta chỉ mời cậu, bọn tôi nhiều người thế này mà đến đó, Tập đoàn Lăng Thiên có cho bọn tôi vào không?”.



Buổi tụ hội của những người nổi tiếng ở tỉnh Xuyên rất nghiêm ngặt, người vào bên trong đa số đều là người có máu mặt, tài sản ít nhất cũng lên đến hàng chục triệu mới có tư cách vào trong.



Tuy rằng bọn họ tự cho mình hơn người, nhưng cũng biết mình còn chưa đạt tới trình độ đó.



Lí Vân Phi nghe nói thì lắc đầu, cất cao giọng: “Mọi người không cần lo lắng, tôi và cậu ấy là bạn bè thân thiết, cậu ấy lại có quan hệ không tồi với Tập đoàn Lăng Thiên, cho mọi người vài vị trí vẫn dễ như trở bàn tay”.
1642232288441.png

Cả bàn nghe vậy thì đồng loạt hưởng ứng, nịnh nọt Lí Vân Phi.



Ánh mắt Lí Vân Phi lóe sáng, nhìn về phía Tiếu Văn Nguyệt.




“Nguyệt Nguyệt, thế nào, hôm nay mọi người hiếm có khi hội họp với nhau, cùng qua đó chơi nhé! Diệp Thiên, nếu cậu đã là người của Ngô Quảng Phú, chắc cũng không lạ gì sơn trang Hồng Diệp, đi cùng qua đó luôn nhé? Tôi cũng muốn uống với cậu một ly, xin lỗi cậu vì chuyện vừa rồi”.



Cậu ta nói chuyện ôn hòa, nghe có vẻ vô cùng chân thành, nhưng thực tế là để Tiếu Văn Nguyệt và Diệp Thiên đồng ý đi cùng.



Đến đó mới là nơi cậu ta bắt đầu “biểu diễn”.



Tiếu Văn Nguyệt quay đầu nhìn sang Diệp Thiên, dùng ánh mắt hỏi ý kiến.




Diệp Thiên nở nụ cười gian xảo.



“Nếu mọi người đã nhiệt tình mời như vậy thì đi qua đó chơi chút đi!”.



Lí Vân Phi nghe thế thầm mừng trong lòng, soạn một tin nhắn gửi đi.



Cùng lúc đó, trong phòng VIP lớn nhất ở sơn trang Hồng Diệp, một người trẻ tuổi dáng người thẳng tắp đang ngắm nghía chiếc bình ngọc.



“Bố, con có một người bạn là thành viên chính thức của Long Nhận, tối nay cậu ấy muốn dẫn theo vài bạn học đến đây, bố có thể giúp con sắp xếp vài vị trí cho họ không?”.



Ở trước mặt cậu ta, một người đàn ông đang sửa soạn tài liệu ở bên bàn, nghe vậy thì khựng người.



“Thành viên chính thức của Long Nhận sao?”.



Người đàn ông hơi trầm ngâm, lập tức gật đầu.



“Đương nhiên có thể, nếu đã là thành viên chính thức của Long Nhận thì sắp xếp cho bọn họ ngồi ghế khách quý bên cánh trái đi!”.



Thanh niên vui mừng, cảm ơn người đàn ông, sau đó nét mặt thay đổi, hiện lên vẻ mong đợi.



“Bố, bố nói cậu Thiên võ thuật hơn người, đứng ở đỉnh cao Hoa Hạ, bố nhất định phải tìm cơ hội giới thiệu cho con!”.



Người đàn ông soạn xong tài liệu, cho vào trong túi đựng, sau đó quay người lại, nét mặt cực kì sùng bái, rõ ràng là vô cùng kính nể Diệp tiên sinh.



“Đương nhiên, bố nói lời giữ lời, con vừa trở về từ quân đội, bố nhất định sẽ nhờ cậu Thiên chỉ dẫn cho con vài câu”.



“Được cậu ấy chỉ dẫn, dù không thể giúp con tung hoành thiên hạ, nhưng ít nhất cũng có thể càn quét bốn phương trong quân đội”.



Giọng nói của người đàn ông vang vang, râu ngắn tóc dựng thẳng, chính là CEO của Tập đoàn Lăng Thiên - Ngô Quảng Phú.



Những cán bộ Hội học sinh đi ra khỏi quán lẩu, dự định cùng nhau đi đến sơn trang Hồng Diệp.



Đối với đa số người trong bọn họ mà nói, sơn trang Hồng Diệp chỉ là nơi nằm trong lời đồn. Lần này nhờ hào quang của Lí Vân Phi mà có thể mở mang tầm mắt, không ai muốn bỏ lỡ cơ hội này.



Trong số bọn họ có hơn một nửa là xuất thân giàu có, tự lái xe đi. Bọn họ chia nhóm ra ngồi xe, chỉ có Diệp Thiên giống như bị cô lập, đứng một mình ở đó.



Tiếu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh không đi mà đứng cùng Diệp Thiên ở bên đường đón xe. Nhưng lúc đó lại đúng giờ cao điểm đón xe, không có chiếc xe nào dừng lại.
Nhìn thấy cảnh ấy, mọi người đều tỏ vẻ khinh thường và tiếc nuối. Khinh thường là đối với Diệp Thiên, còn tiếc nuối là với Tiếu Văn Nguyệt.



Chị Lí lên xe của Âu Hạo Thần, ngồi ở ghế sau cùng với Đỗ Giai Giai, thấy cảnh này thì không khỏi lắc đầu.




“Rốt cuộc Nguyệt Nguyệt nghĩ thế nào vậy? Bất kể là Thần Quang hay Vân Phi, ai không ưu tú hơn cậu Diệp Thiên kia chứ?”.



“Cậu Diệp Thiên kia chẳng có bản lĩnh gì đã đành, đối xử với người khác cũng chẳng lịch sự. Bây giờ ai cũng có xe ngồi, cậu ta ngay cả chiếc xe cũng không có, còn khiến Nguyệt Nguyệt vất vả đứng đón xe với cậu ta, Tinh Tinh cũng bị liên lụy”.



“Haizz!”.



Chị Lí khẽ lắc đầu, cô ta và Tiếu Văn Nguyệt cũng xem như quan hệ thân thiết, nhưng thấy Tiếu Văn Nguyệt lựa chọn như vậy thì không khỏi thở dài tiếc hận.




Đỗ Giai Giai và Âu Hạo Thần nghe thế, trên mặt đều thoáng qua nụ cười mất tự nhiên.



Đùa gì chứ, người ta đường đường là chủ tịch Tập đoàn Lăng Thiên, tài sản trăm tỷ mà không lái nổi xe sao? Chỉ là không muốn lái, hoặc là lười lái mà thôi!



“Chị Lí, chuyện này… Diệp Thiên không đơn giản như bề ngoài đâu, chị đừng tùy tiện đánh giá cậu ấy”.



Đỗ Giai Giai liếc nhìn chị Lí, nhẹ nhàng khuyên nhủ.



“Không đơn giản sao?”.



Chị Lí có vẻ bất đắc dĩ: “Một thằng nhóc nghèo nàn, dám ở cùng với con gái đại gia như Nguyệt Nguyệt, còn khiến Nguyệt Nguyệt tình nguyện đứng đón xe cùng cậu ta, đúng là không đơn giản”.



Thấy chị Lí không hiểu, Đỗ Giai Giai cũng không tiện giải thích quá rõ, đành quay đầu đi.



Nhìn người thiếu niên ấy thản nhiên đứng bên đường, trong lòng cô ta có muôn vàn cảm xúc đan xen. Nếu không phải Diệp Thiên lúc nào cũng tỏ ra bình thường, khiêm tốn hàm súc như vậy, thì sao cô ta lại nhìn lầm người, bỏ lỡ cơ hội tốt nhất kéo gần khoảng cách với Diệp Thiên?



Nghĩ đến đó, vẻ tiếc hận trong mắt cô ta càng thêm đậm sâu.



Ở bên này, ba người Diệp Thiên vẫn chưa gọi được xe, bỗng một chiếc xe Jeep cao to đi ngang qua.



Lí Vân Phi hạ cửa sổ xe xuống, trên mặt mang theo nụ cười khó đoán.



“Nguyệt Nguyệt, các em đang bắt xe à? Diệp Thiên không có xe sao?”.



Cậu ta nhìn như vô tình hỏi, nhưng thực ra là cố ý, muốn khiến Diệp Thiên khó xử.



Một chiếc Ford ba trăm nghìn tệ theo sau xe Jeep, thanh niên họ Tống lái xe Ford cố ý châm chọc: “Haizz, năm nay theo đuổi con gái đều là kiểu giản dị đơn thuần vậy sao?”.



“Xem sinh viên đại học như chúng ta, những anh chàng theo đuổi hoa khôi của trường hay của khoa, ai mà không có xe sang như mưa, hoa hồng trải đầy đất. Xem ra chúng ta già rồi, không theo kịp tư tưởng của bọn trẻ”.



Cậu ta cố ý nói lớn tiếng để mấy người Tiếu Văn Nguyệt nghe rõ, trên xe còn vang lên tiếng cười nhạo không hề kiêng dè.



Diệp Thiên đặt một tay trong túi quần, liếc mắt nhìn, trong mắt đã có vẻ mất kiên nhẫn.


Sở dĩ cậu không quan tâm đến mấy người này chỉ vì cậu không muốn để ý sự khiêu khích của đám sâu kiến, nhưng không có nghĩa một con kiến có thể diễu võ dương oai trước mặt cậu hết lần này đến lần khác.
Ánh mắt Tiếu Văn Nguyệt sắc lạnh, vẻ mặt đã trở nên lạnh lùng. Đám anh Tống thấy vậy lập tức lái xe rời đi, sợ chọc giận cô chủ nhà họ Tiếu.



Lí Vân Phi gác một tay lên cửa sổ xe, mỉm cười nói: “Nguyệt Nguyệt, giờ này cũng không dễ gọi xe, các em lên xe anh đi, chúng ta cùng nhau qua đó”.




Mắt Tiếu Văn Nguyệt lấp lánh, dứt khoát lắc đầu: “Anh Lí, không cần đâu, các anh cứ qua đó trước đi, bọn tôi tự bắt xe qua”.



Thấy thái độ của Tiếu Văn Nguyệt kiên quyết như vậy, Lí Vân Phi gật đầu.



“Được, vậy bọn anh đến cổng sơn trang Hồng Diệp đợi các em, nếu không bắt được xe thì liên hệ anh một tiếng, anh sẽ quay lại đón các em”.



Nói xong, cậu ta liếc nhìn Diệp Thiên, sau đó mới lái xe rời đi.




Vừa rời khỏi tầm mắt của Tiếu Văn Nguyệt, ánh mắt cậu ta tối sầm, hiện rõ vẻ tức giận.



Cậu ta không hiểu, vì sao Tiếu Văn Nguyệt lại chọn một đứa tay sai đến cả xe cũng không có như Diệp Thiên, thà đứng cùng Diệp Thiên ở bên đường hứng gió lạnh đón xe cũng không muốn đi cùng cậu ta.



Tay cậu ta siết chặt vô lăng, đến nỗi nó hơi biến dạng, trong lòng sôi sục không yên.



“Hừ, thằng nhóc họ Diệp kia, tối nay đến sơn trang Hồng Diệp, tôi sẽ cho cậu biết thế nào là sự chênh lệnh thân phận địa vị!”.



Tất cả mọi người đều đã xuất phát đến sơn trang Hồng Diệp, chỉ có ba người Diệp Thiên vẫn đứng bên đường đón xe. Tiếu Văn Nguyệt quay sang Diệp Thiên, vô cùng áy náy nói: “Diệp Thiên, xin lỗi”.



“Tôi mời anh tham gia buổi họp mặt này với tôi là hi vọng anh Lí có thể biết tình hình hiện tại của tôi, đừng ảo tưởng nữa. Tôi sợ anh ta sẽ nhân buổi họp mặt này nói mấy lời làm tôi khó xử”.



“Nhưng không ngờ, mấy người này lại…”.



Vừa rồi cô ta giữ tay Diệp Thiên tỏ ý cậu đừng nổi giận, tất cả là vì mấy năm trước, Lí Vân Phi từng cứu cô ta một lần. Cô ta mang ơn trong lòng, không muốn cậu ta xảy ra xung đột với Diệp Thiên.



Nhưng cô ta không ngờ Lí Vân Phi lại ngang ngược như vậy.



Diệp Thiên thờ ơ xua tay, ánh mắt bình tĩnh như trước.



“Cô cảm thấy chuyện nhỏ này sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của tôi sao?”.



Ở phía trước, một chiếc xe taxi đã giảm tốc tiến sát lại, Diệp Thiên dẫn đầu bước tới.



“Đi thôi, đến sơn trang Hồng Diệp, xem anh Lí của cô còn định giở trò gì”.



Tiếu Văn Nguyệt liếc nhìn Lí Tinh Tinh, Lí Tinh Tinh bất đắc dĩ nhún vai, cô ta cũng chỉ đành thở dài.



Ba người lên xe taxi, hai mươi phút sau, cuối cùng bọn họ cũng đã đến sơn trang Hồng Diệp.



Ở bãi đỗ xe bên ngoài sơn trang Hồng Diệp, đám người Lí Vân Phi, Âu Hạo Thần đã đứng đợi ở đó. Thấy Tiếu Văn Nguyệt đến, Lí Vân Phi chủ động đi tới.



1642232317050.png

Lúc này, sơn trang Hồng Diệp đã đậu đầy siêu xe, treo biển số ở các vùng khác nhau. Vô số ông lớn tài sản trăm triệu ưỡn ngực đi vào, ai nấy khí thế hơn người, hùng dũng mạnh mẽ.



Ở lối vào, một người thanh niên mặc áo vest đen, cài hoa trên ngực vênh mặt đứng đó, vững chãi thẳng tắp giống như tấm thép, trên mặt có vẻ ngạo nghễ.




Nhìn thấy đám người Lí Vân Phi tới, thanh niên nở nụ cười, bước nhanh đến, đấm nhẹ Lí Vân Phi một cái.



“Tôi còn tưởng cậu lạc đường rồi chứ!”.



Lí Vân Phi vỗ ngực, cười nói: “Dù tôi có đi nhầm nhà mình cũng không thể không biết nơi đốt tiền hàng đầu Lư Thành này được!”.



Cậu ta nhún vai, quay sang nhóm Tiếu Văn Nguyệt.




“Mọi người, đây là người bạn cũ quen trong quân đội mà tôi đã nhắc tới”.



“Cậu ấy là Ngô Lăng Hiên, năm năm trước đã nổi tiếng khắp Lư Thành, được gọi là một trong ba cậu ấm Lư Thành. Chắc hẳn mọi người cũng nghe nói tới nhỉ?”.



Nghe vậy, mọi người đều ngẩn ra. Người thanh niên họ Tống nâng gọng kính lên, giọng nói nghèn nghẹn.



“Một trong ba cậu ấm Lư Thành, Ngô Lăng Hiên? Con trai của CEO Ngô Quảng Phú?”.



Mọi người hết sức kinh ngạc, ai nấy đều biến sắc.



Cái tên Ngô Lăng Hiên này ở Lư Thành của năm năm trước đại diện cho sự tồn tại như một ma vương phá hoại.



Lúc ấy Ngô Quảng Phú đã ổn định ở Lư Thành, đứng vững ở vị trí đầu, con trai anh ta Ngô Lăng Hiên cũng vì vậy mà được đà vươn lên, là người quen mặt trong giới thượng lưu Lư Thành.



Ngô Lăng Hiên cực kỳ ngông cuồng, nhờ danh nghĩa của Ngô Quảng Phú nên dám chọc bất cứ ai ở Lư Thành, có thể nói là hống hách không kiêng dè, 90% cậu ấm giới thượng lưu Lư Thành đều bị cậu ta đè đầu cưỡi cổ, coi cậu ta là người đứng đầu.



Lư Thành khi ấy còn có hai cậu ấm của tập đoàn lớn rất có danh tiếng, ba người ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, ăn ý với nhau, thường cùng nhau hành động, cuối cùng được những người nhiều chuyện gọi là “Ba cậu ấm Lư Thành”.



Chỉ có điều sau đó Ngô Lăng Hiên dường như bị Ngô Quảng Phú quẳng vào bộ đội để tu thân dưỡng tính, hai người khác cũng vì doanh nghiệp gia tộc ngày càng phát triển mạnh nên rời khỏi Lư Thành, danh hiệu “Ba cậu ấm Lư Thành” mới dần phai nhạt.



Nhưng mọi người đều không ngờ Ngô Lăng Hiên đứng đầu Lư Thành ngày xưa thế mà lại đang đứng ở trước mặt họ.



Diệp Thiên đứng ở sau cùng, nhếch mép tạo thành độ cong giễu cợt.



Cậu tưởng lãnh đạo cấp cao của Tập đoàn Lăng Thiên mà Lí Vân Phi nói là ai chứ, cuối cùng thế mà lại là con của Ngô Quảng Phú?



Lí Vân Phi vỗ vai Ngô Lăng Hiên, giới thiệu: “Lăng Hiên, giới thiệu với cậu chút, đây đều là đồng liêu trong hội học sinh Tam Trung của Lư Thành chúng tôi, còn cả mấy em khóa dưới nữa”.



Ngô Lăng Hiên đứng thẳng tắp cương nghị, cậu ta nhìn một lượt mọi người, chỉ dừng lại một chút khi thấy mặt Tiếu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh, còn về những người khác thì bị cậu ta ngó lơ luôn, chỉ gật đầu cho qua.



Mọi người đều không hề thấy không vui, Ngô Lăng Hiên là người có thân phận thế nào chứ, năm năm trước là một trong “Ba cậu ấm Lư Thành”, đứng trên vô số cậu ấm, giờ Ngô Quảng Phú đi theo Diệp tiên sinh của tỉnh Xuyên, còn trở thành CEO Tập đoàn Lăng Thiên, hiển nhiên địa vị đã cao hơn hẳn trước đây.


Là con trai anh ta, Ngô Lăng Hiên chẳng khác nào mượn danh vua, là thái tử Lư Thành, ai dám có gì bất mãn với cậu ta chứ?
“Nếu đều là bạn của Vân Phi, thì mọi người đi theo tôi đi, bố tôi biết Vân Phi sẽ dẫn mọi người đến, đặc biệt sắp xếp một bàn VIP cách sân khấu gần nhất”.



Mọi người nghe vậy thì đều mừng thầm trong bụng, họ những tưởng vào được sơn trang Hồng Diệp đã may mắn lắm rồi, dù ngồi ở ghế thường kém nhất, thậm chí không có chỗ ngồi, bảo họ đứng suốt buổi thì họ vẫn cảm thấy hết sức hài lòng.




Nhưng ai mà ngờ được họ vừa đến đã ngồi vào ghế VIP chứ? Thế chẳng phải là họ có thể ngồi cùng khu vực với những thương nhân giàu có, nhân vật nổi tiếng hô mưa gọi gió, giá trị bản thân cả trăm triệu đồng ư?



Mắt chị Lí lóe lên, nhìn chăm chú bóng lưng của Lí Vân Phi, trong lòng dậy sóng.



Cô ta là người thông minh, biết Ngô Quảng Phú sắp xếp ghế VIP cho họ tất cả là vì có Lí Vân Phi, việc này càng khiến cô ta hiểu được vào “Long Nhận” là niềm vinh dự thế nào, thành viên của “Long Nhận” có địa vị thế nào.




Dù nhân vật tai to mặt lớn bá chủ thành phố như Ngô Quảng Phú cũng phải nể mặt thành viên “Long Nhận”, thậm chí không tiếc để ra một bàn VIP, nhìn vào việc này là có thể hiểu.



Cô ta động não nghĩ ngợi, âm thầm cân nhắc xem có cần hạ mình chủ động lại gần Lí Vân Phi không.



Sảnh tiếp khách của sơn trang Hồng Diệp lúc này trải kín thảm đỏ, xung quanh đều có hoa tươi trang trí, ánh đèn rực rỡ, vô số nhân vật nổi tiếng đều ngồi trong đó.



Mọi người vừa đến nơi đã cảm thấy một luồng áp lực vô hình, những người có mặt ở đây đều là người thành công, là nhân vật nổi tiếng một phương, phong độ, khí thế của họ đều cao hơn người khác một bậc, những người giỏi giang còn đi học như họ chắc chắn không bì nổi.



Mắt ai cũng lộ vẻ hâm mộ, ẩn chứa ước ao, một này nào đó họ cũng ước mơ có thể trở thành một thành viên trong số những người kia, cười bàn chuyện thiên hạ, đánh giá việc quốc gia đại sự.



Ngô Lăng Hiên dẫn mọi người vào chỗ ngồi, qua loa khách sáo mấy câu rồi cùng đứng dậy với Lí Vân Phi.



Hai người đứng ở hành lang dài tĩnh mịch, Ngô Lăng Hiên lên tiếng: “Vân Phi, tình địch mà cậu nói là ai?”.



Lí Vân Phi khoanh tay, khóe môi xẹt qua nụ cười khẩy, bĩu môi về phía Diệp Thiên.



“Ồ? Là thằng nhóc đó à?”.



Ngô Lăng Hiên nhìn theo, chỉ thấy Diệp Thiên mặc bộ đồ thường ngày, đang ăn ngấu nghiến, không hề để ý đến hình tượng, khiến cậu ta khinh thường.



Ngày trước khi cậu ta tung hoành Lư Thành, đã gặp không biết bao nhiêu cậu ấm nhà giàu, cuối cùng đều bị cậu ta chèn ép cho không ngóc đầu lên nổi, coi cậu ta là người đứng đầu, còn Diệp Thiên, trông có vẻ bình thường, ngoài điều kiện ngoại hình ra thì những mặt khác đều kém xa Lí Vân Phi.



“Thằng nhóc đó ư? Cậu đường đường là thành viên chính thức của Long Nhận mà còn không giải quyết được, cần tôi giúp đỡ?”.



Cậu ta nghiêng mắt nhìn Lí Vân Phi, hơi chế nhạo: “Hừ, muốn đối phó với cậu ta, một ngón tay của tôi là đủ rồi”.



Lí Vân Phi hừ một tiếng khinh thường.



“Có điều cậu cũng biết, mặc dù Long Nhận không chịu sự quản lý của phòng ban nào, nhưng xét cho cùng vẫn là cơ quan bí mật của Hoa Hạ, do Hoa Hạ quản lý, tôi làm việc không thể thích gì làm nấy quá. Tôi vừa được vào Long Nhận, còn chưa có quyền thế, cũng chưa quen được mấy người quyền quý, cho nên mới cần cậu ra mặt”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK