Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiếu Phật Tây Lĩnh nhảy một bước hơn mười trượng, như thể không hề tồn tại quãng khoảng cách này, trong tích tắc đã đến bên cạnh Diệp Thiên.

Hai người đỡ hai chưởng của nhau, tiếng nổ lớn phát ra bốn phía, sức mạnh mãnh liệt hoành hành khắp quảng trường, mặt đất trong hơn mười trượng đều nứt toác, gạch đá bay mù mịt, trở thành một bãi đổ nát.

Nơi hai người họ giao đấu bằng tay, một cú đấm mang theo năng lượng gợn sóng có thể nhìn thấy bằng mắt thường, bọn Gia Cát Trường Hận tuy đứng ở đằng xa, nhưng cũng có thể cảm nhận được luồng gió mạnh ập đến.

So với cuộc giao đấu giữa Song Kiếm Tung Hoành và Gia Cát Trường Hận thì không biết mạnh hơn gấp bao nhiêu lần, một cú tấn công khiến tất cả mọi thứ từ nhỏ đến lớn trong phạm vi mười trượng đều bị hủy hoại đến một nửa.

Bốn vị cao thủ chí tôn võ thuật trong bảng xếp hạng là Gia Cát Trường Hận, Lí Tẩm Vân, Song Kiếm Tung Hoành đều không kìm được cảm khái, tuy bọn họ đã bước vào cấp chí tôn võ thuật, nhưng sự chênh lệch giữa bọn họ với Diệp Thiên và Tiếu Phật Tây Lĩnh thì không phải chỉ là chút ít, sức mạnh của hai người này đã nâng lên một cảnh giới khác rồi.

“Sư phụ, Tiếu Phật Tây Lĩnh vốn dĩ đứng cách Diệp Lăng Thiên hơn mười trượng, vì sao chỉ một bước đã có thể đến bên cạnh Diệp Lăng Thiên vậy?”.

Lí Thanh Du chớp mắt, không kìm được liền hỏi.

“Là tuyệt kỹ độc môn của Tiếu Phật Tây Lĩnh, thuật Thu Đất!”.

Lí Tẩm Vân giải thích nói: “Thuật Thu Đất là một thuật pháp do đạo gia tương truyền, nói là thuật pháp nhưng thực sự là một loại tuyệt kỹ pháp thân vô cùng cao thâm, một khi thi triển liền có thể thu đất thành tấc, lập tức rút ngắn khoảng cách, nếu tu luyện đến cuối cùng, nghe nói có thể thu cả khoảng cách trăm trượng thành một tấc. Năm xưa thân pháp của thiên sư Trương Đạo Lăng như gió, chỉ cần suy nghĩ đã có thể vượt cả nghìn dặm, chính là vận dụng được thuật Thu Đất đến mức cao nhất.

Lí Thanh Du và Tiêu Thiến Tuyết vô cùng kinh ngạc, một suy nghĩ có thể vượt cả nghìn dặm, điều này tưởng chỉ tồn tại trong truyền thuyết thần thoại chứ không thể tin hoàn toàn, nhưng cũng đủ để nói lên sự đáng sợ của thuật Thu Đất.

Tu vi của Tiếu Phật Tây Lĩnh vốn đã mạnh rồi, còn có một tuyệt học thân pháp thần diệu như vậy, sức chiến đấu rõ ràng khó mà đo được.

Ánh mắt của Tiếu Phật Tây Lĩnh hơi chững lại, vừa rồi ông ta ra tay trước, cũng coi như là tấn công lén, nhưng Diệp Thiên lại đỡ chiêu vô cùng điêu luyện, sức mạnh của hai người va đập vào nhau, ông ta một lần nữa cảm nhận được sức mạnh cuồn cuộn bên trong cơ thể của Diệp Thiên, trong lòng không khỏi ngạc nhiên.

“Thằng ranh này có nội lực mạnh đấy!”.

Khi Tiếu Phật Tây Lĩnh còn đang kinh ngạc, Diệp Thiên đột nhiên nhếch miệng cười.

“Đánh lén?”.

Ông ta hạ bờ vai xuống, cánh tay vọng lên âm thanh của xương cốt, Tiếu Phật Tây Lĩnh cảm nhận được một luồng nội lực phát ra mạnh mẽ từ lòng bàn tay của Diệp Thiên, giống như núi lửa phun trào vậy, ào ào tuôn ra.

“Bụp!”.

Khuôn mặt Tiếu Phật Tây Lĩnh hơi biến sắc, bàn chân giậm mạnh lên mặt đất, luồng khí bùng lên phía sau người ông ta, một vết nứt mười trượng kéo dài tới tận bên cạnh quảng trường, nội lực của ông ta cũng theo đó phát ra.

Nơi hai chưởng của hai người giao nhau, xuất hiện hai màu xanh và lam, hơn mười mẫu đất của Ngọc Nguyệt Cư lúc này đều nứt toác, không khác gì động đất cấp tám.

Hai luồng nội lực va chạm vào nhau, các đệ tử của Hồ Ngọc Nguyệt đứng bên cạnh chỉ cảm thấy khí huyết trong cơ thể sục sôi, nếu không phải có Gia Cát Trường Hận và Lí Tẩm Vân thi triển bình phong bằng khí và gió, thì e rằng không ít người đã ộc máu tại trận rồi.

“Hừ!”.

Diệp Thiên nhếch miệng cười, nội lực của Tiếu Phật Tây Lĩnh quả thực trước giờ chưa từng thấy, so với Tiêu Ngọc Hoàng và Watanabe Heizou thì mạnh hơn một bậc, nhưng đối với cậu mà nói vẫn chưa đủ để coi trọng.

“Ồ!”.

Ánh sáng màu lam nhạt trên cánh tay cậu dao động, sau đó phát lực mạnh mẽ, Tiếu Phật Tây Lĩnh sa sầm mặt lại, đã tách rời khỏi bàn tay của Diệp Thiên.

Ông ta bị một chưởng vô cùng mạnh mẽ của Diệp Thiên đẩy cho lùi về phía sau một trượng, mặt đất còn để lại ba vết chân sâu nửa tấc.

Ông ta vừa đứng vững, chỉ cảm thấy luồng gió phía trước ập tới, Diệp Thiên đã bay lên trên không, một quyền đánh từ trên không xuống.

Một quyền màu lam lớn bằng cả trượng chĩa thẳng xuống đất với tốc độ của súng, tách không khí sang hai bên. Tiếu Phật Tây Lĩnh đứng phía dưới, hai tay xếp chồng lên nhau, nội lực dồn đều khắp người, tay kéo một phát.

Tất cả mọi người đều bàng hoàng, chỉ thấy một hình nắm đấm khổng lồ từ dưới đất bay lên, hình thành một không gian kín trên đỉnh dầu của Tiếu Phật Tây Lĩnh, va đập vào hình nắm đấm kia.

“Rầm!”.

Tiếu Phật Tây Lĩnh chính diện đỡ quyền của Diệp Thiên, mặt đất xung quanh ông ta lúc này lập tức bị đánh lõm xuống, biến thành một cái hố to sâu nửa thước, mặt Tiếu Phật Tây Lĩnh đỏ gay, hai cánh tay hơi run, rõ ràng đã chịu áp lực nặng từ quyền của Diệp Thiên.

Vừa rồi ông ta đã điều động tám phần nội lực, chính diện đối đầu với Diệp Thiên, nhưng khoảnh khắc giao đấu, ông ta cảm nhận được sức mạnh từ quyền của Diệp Thiên như núi đổ sóng trào, như muốn xé nát hết mọi thứ mà nó đi qua.

Ông ta có thể khẳng định, sức mạnh ở cấp độ này thì cả đời ông ta mới thấy lần đầu tiên.

Đỡ quyền này của Diệp Thiên xong, ông ta gần như đã dốc hết sức lực.

“Thằng ranh này rốt cuộc đã luyện võ công như thế nào vậy? Cho dù luyện từ trong thai mẹ luyện ra, bây giờ cậu ta cũng chỉ luyện được gần hai mươi năm, sao có thể mạnh như vậy được?”.

Tiếu Phật Tây Lĩnh gắng gượng đỡ phía dưới, trong lòng càng lúc càng thấy kinh ngạc.

“Ông còn có thể đỡ được mấy quyền của tôi nữa?”.

Diệp Thiên mang vẻ chế giễu, cậu lấy sức giữa lòng bàn tay, bay tiếp lên không trung, nắm đấm tay phải kéo ra phía sau, lại chuẩn bị đánh một quyền nữa ra.

Quyền này của cậu không mang theo chút nội lực nào, mà thuần túy đánh ra từ sức mạnh thể xác.

Áp lực trên người Tiếu Phật Tây Lĩnh đột nhiên giảm đi, ông ta vừa cố thở một hơi, thì luồng gió mạnh trên đỉnh đầu lại ập xuống.

Quyền này của Diệp Thiên thế mà lại nhanh và mạnh hơn cả quyền trước.

“Dùng sức mạnh thể xác thế mà lại có thể đánh ra uy lực khủng khiếp như vậy, thằng ranh này là quái vật sao?”.

Tim Tiếu Phật Tây Lĩnh đập thình thịch, ông ta không dám đỡ chính diện quyền này của Diệp Thiên, cơ thể ông ta nhảy vọt lên từ dưới hố sâu.

Quyền của Diệp Thiên chĩa thẳng vào hố sâu, giống như một nắm đấm của người khổng lồ thời cổ đại chĩa xuống, toàn hiện trường cát bụi sỏi đá bay mù mịt.

Tiếu Phật Tây Lĩnh lại lùi về sau hơn mười trượng, kéo giãn khoảng cách với Diệp Thiên, sắc mặt đã sa sầm lại.

Sức mạnh của Diệp Thiên thực sự đã vượt quá sức tưởng tượng của ông ta!

“Không hổ danh là Diệp Lăng Thiên, Tiếu Phật Tây Lĩnh thế mà lại rơi vào thế bất lợi!”.

Lí Thanh Du và Tiêu Thiến Tuyết nhìn nhau thốt lên.

Gia Cát Trường Hận và Song Kiếm Tung Hoành ở trong tay Tiếu Phật Tây Lĩnh có lẽ không chịu nổi mười chiêu, Diệp Thiên thì lại dư sức, giống như chơi trò mèo vờn chuột vậy, một quyền một chưởng đều áp chế hoàn toàn Tiếu Phật Tây Lĩnh.

“Khi Diệp Lăng Thiên trên núi Phi Vũ, dùng cơ thể bằng xác thịt đỡ lấy nhát kiếm mạnh nhất của Watanabe Heizou, độ cứng của cơ thể cậu ta còn cứng hơn cả Kim Cang Hoành Luyện mà Tiêu Ngọc Hoàng tu luyện gấp nhiều lần, bây giờ xem ra quả nhiên còn mạnh hơn cả lời đồn!”.

Gia Cát Trường Hận lắc đầu cười khổ, ông ta đã thành danh trong giới võ thuật Hoa Hạ hơn mười năm, nhưng lại bị một người lớp sau kém ông ta mấy chục tuổi vượt qua cả ông ta, thực sự khó mà diễn tả thành lời cái cảm xúc này.

Song Kiếm Tung Hoành cũng đầy vẻ khó tin, sức mạnh từ chưởng của Tiếu Phật Tây Lĩnh, bọn họ đều biết rõ, vậy mà Diệp Thiên lại có thể chính diện đỡ lấy, còn chiếm ưu thế nữa, vậy nội lực của Diệp Thiên phải mạnh đến mức độ nào chứ?

Trong màn khói bụi, Diệp Thiên từ từ bước ra, nắm đấm rắn trong như pha lê.

“Tiếu Phật Tây Lĩnh, thực lực của ông cũng chỉ mạnh hơn Tiêu Ngọc Hoàng và Watanabe Heizou một cấp, tôi thực sự không hiểu năm xưa ông vô địch Hoa Hạ kiểu gì!”.

Diệp Thiên khẽ lắc đầu, khuôn mặt thoáng lộ vẻ thất vọng.

Hai mắt Tiếu Phật Tây Lĩnh nheo lại, cơn tức giận dần dần lộ ra từ ánh mắt.

Ông ta không hề trả lời, chỉ là nắm ngón tay hơi cong lại, khí đen đông đặc từ giữa hai tay của ông ta bùng ra, cả một vùng đất trời lập trước trở thành một bãi xơ xác tiêu điều.

Trong mắt Gia Cát Trường Hận lộ vẻ vô cùng kinh hoàng, ông ta thốt lên.

“Là Hắc Ma Phệ Tâm Thủ?”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK