“Ầm!”
vietwriter.vn
Đao quang giáng xuống đỉnh đầu của Diệp Thiên. Tiếng nổ ầm ầm vang lên khiến cả đất trời rung chuyển. Diệp Thiên cuối cùng cũng đã phải hành động.
Tay trái của cậu vẫn chắp sau lưng, tay phải đưa lên, năm ngón tay siết lại vừa vặn đưa lên đỡ lấy nhát đao.
“Keng!”
Tiếng kim loại va chạm vang lên, nơi tiếp xúc giữa chưởng đánh của Diệp Thiên và đao quang, tia lửa bắn ra tung tóe. Sức mạnh từ trên giáng xuống, Diệp Thiên lại đỡ chính diện chẳng khác gì đỡ núi Thái Sơn khiến chân cậu trong không gian phát ra tiếng nổ đùng đùng khi ma sát với không khí, bàn chân cậu trượt dài và tạo thành đường khói trong không trung.
vietwriter.vn
Thế nhưng bản thân Diệp Thiên không hề nhúc nhích, thậm chí không hề phải khụy gối hay khom người. Cậu cứ đứng sừng sững như thế, năm ngón tay chộp chặt đao quang và giữ chặt nó.
“Không thể nào?”
Cụ Phong Ma Vương tối mặt, không khỏi kêu lên. Hết lần này đến lần khác hắn sử dụng con át chủ bài, thi triển những tuyệt kỹ vậy mà Diệp Thiên chỉ dùng duy nhất một thái độ bình tĩnh hóa giải tất cả những đòn tấn công của hắn, thậm chí hắn còn chẳng thể phá vỡ được hàng phòng ngự của cậu.
Lúc này, Diệp Thiên còn dùng tay không chặn đứng nhát đao sau khi hắn hợp thể với áo giáp Ma Hoàng, thật sự là điều này khiến hắn có một cái nhìn hoàn toàn mới về sức mạnh của loài người.
Một suy nghĩ vụt hiện lên trong đầu hắn. So với con người trước mặt này, dù có là những thiên sứ phương Tây năm xưa đánh ập tới Ma Hoàng thì cũng chỉ đến vậy mà thôi.
“Chơi với ông cũng đủ rồi!’
Đúng lúc này Diệp Thiên ngước nhìn và nhếch miệng cười chế nhạo.
Trong lúc lên tiếng, cậu siết mạnh tay, đao quang màu đen được luyện thành kia lập tức bị bóp mạnh, những mảnh vụn bay đầy trời rồi một tiếng nổ vang lên tạo thành những đổ sáng rải ra trong không gian.
Nhìn thấy cảnh tượng đó, Cụ Phong Ma Vương co đồng tử. Áo giáp Ma Hoàng trên người hắn lập tức có cảm ứng bèn phát ra tiếng kêu cảnh báo và khẽ run lên.
Còn Diệp Thiên lúc này chỉ để lộ ra vẻ điềm nhiên trước giờ chưa từng có. Giống như một thần linh đang nhìn xuống đám con sâu cái kiến vậy.
“Ông có thể sử dụng nhiều tuyệt kỹ như vậy trước mặt tôi là vì trước đó ông không chịu xuất ra Ma Như Ý!”
“Khi Ma Như Ý xuất hiện thì tôi đã thật sự mất đi kiến nhẫn đối với ông rồi!”
Mắt cậu sáng lấp lánh, năm ngón tay xoay trong không gian, một kiếm quang màu đỏ hiện ra trong tay cậu.
“Không hay rồi!’
Cụ Phong Ma Vương tỏ ra cảnh giác và cảm thấy kinh hoàng. Hắn định thu hồi Ma Như Ý vào trong thần phủ nhưng dù hắn có phản ứng nhanh thế nào thì vẫn chậm hơn một bước.
Khi suy nghĩ vừa vụt lên trong đầu hắn thì kiếm quang kia đã giáng xuống với tốc độ nhanh như điện xẹt kéo giãn khoảng cách giữa hắn và Ma Như Ý.
“Phụt!”
Một tia máu màu đen bắn ra, cánh tay được bao phủ bởi áo giáp Ma Hoàng bị chặt đứt.
Đồng thời, hình của của Diệp Thiên giống như hồn ma xuất hiện đột ngột trên đầu hắn, tay phải cậu chộp mạnh siết chặt lấy lấy Ma Như Ý đang phát ra ma lực cực mạnh kia.
“Mảnh Ma Như Ý này tôi thu hồi nhé!”