Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Anh ấy đã nói lần này đến tiểu thế giới sẽ đưa mẹ trở về, cháu tin anh ấy!”.





“Anh ấy nói được thì nhất định sẽ làm được, chắc chắn anh ấy chưa chết!”.



Advertisement






Nhìn thấy Diệp Tinh tin tưởng Diệp Thiên như vậy, Diệp Vân Long và Diệp Sơn cũng chỉ đành cười khổ lắc đầu.





Bọn họ biết Diệp Thiên rất mạnh, đã đứng trên đỉnh cao thế giới, nhưng nơi đó lại là tiểu thế giới. Thứ mà Diệp Thiên phải đối mặt là những con quái vật không biết thực lực sâu cạn thế nào. Hơn nữa, ngay cả ngọc bài linh hồn đại diện cho sự sống của Diệp Thiên cũng đã vỡ nát, xác suất Diệp Thiên còn sống có thể nói là cực kì thấp.





Trong lúc ba người ôm tâm tư trong lòng, một bóng người xinh đẹp cất bước vào trong, tự nhiên thoải mái đứng ở đại sảnh nhà họ Diệp.





“Vân Long, bố, con trở về rồi!”.



Advertisement












“Vân Long, bố, con trở về rồi!”.





Trong đại sảnh nhà họ Diệp, một giọng nữ linh hoạt quen tai vang lên khiến cho ba người đang chìm trong im lặng bất giác run rẩy.





Biểu cảm của ba người đông cứng trên mặt, mãi một lúc lâu sau, ba người mới chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt chứa đầy vẻ khó tin.





Ở cửa đại sảnh, Thi Tú Vân mặc một bộ áo dài màu thiên thanh, thản nhiên đứng đó, mỉm cười dịu dàng.





Nhìn thấy cảnh tượng này, ba người nhà họ Diệp đều chấn động, cảm thấy không dám tin vào mắt mình.





Thi Tú Vân trở về rồi sao?





“Tiểu Vân!”.





Sau cơn bàng hoàng, Diệp Vân Long vội vàng chạy tới, ôm chầm lấy Thi Tú Vân.





“Là bà thật sao?”.





Nếu không phải cảm nhận được mùi hương và hơi ấm quen thuộc, Diệp Vân Long sẽ không dám tin vợ ông ta đang đứng trước mặt ông ta.





Năm xưa, Kiệt trưởng lão tạo ra khe nứt không gian đưa Thi Tú Vân đi trước mặt ba người họ, bọn họ lại không thể làm gì.





Hình ảnh ấy cứ quanh quẩn trong đầu Diệp Vân Long, nhiều đêm lại xuất hiện trong giấc mơ của ông ta, làm ông ta thức giấc.





Đó là nỗi đau mãi mãi trong lòng ông ta, cũng là nỗi bất đắc dĩ của ông ta. Khi Thi Tú Vân bị Kiệt trưởng lão đưa đi, ông ta cảm thấy thế giới của mình gần như sụp đổ, càng cảm thấy đời này đã hết hi vọng gặp lại Thi Tú Vân.





Nhưng ai ngờ nửa năm sau, Thi Tú Vân đã xuất hiện trước mặt ông ta lần nữa.





“Là tôi!”.





Thi Tú Vân ứa nước mắt, mặc dù bà ấy là nữ trung hào kiệt, nhưng trong lòng vẫn có nơi mềm yếu nhất. Bà ấy trở tay ôm lại Diệp Vân Long, rơi nước mắt vui mừng.





Bao nhiêu ngày đêm mong nhớ, cuối cùng cũng đạt được ước nguyện.



“Về rồi thì tốt, về rồi thì tốt!”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK