Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô gái váy xanh bên cạnh thấy vậy thì hơi sửng sốt, sau đó cũng nói theo: “Tiền bối, Nhiễm Bích Bình tôi cũng sẵn lòng đi theo chị gái, trở thành nô tỳ của người. Chỉ cần người có thể cứu ba người chúng tôi, cả đời này chúng tôi đều sẽ nghe theo sự sai khiến của người”.





Hai cô gái nói ra những lời này, trên gương mặt xinh đẹp ửng đỏ, nhưng ánh mắt vẫn dũng cảm nhìn về phía Diệp Thiên, không hề lùi bước.





Nghe vậy, sắc mặt của những người khác lập tức biến đổi. Đặc biệt là Lữ trưởng lão, ông ta biết xưa nay tâm khí của hai chị em này kiêu ngạo đến mức nào, tầm mắt cao đến mức nào. Bọn họ là hai đệ tử cuối cùng của phó môn chủ đích thân lựa chọn, địa vị trong môn phái còn cao hơn cả ông ta.





Bây giờ, hai người lại nói ra lời cam nguyện làm nô tỳ, khiến ông ta vô cùng bàng hoàng.





Đám người Huyết Ma chùng lòng, ở độ tuổi như Diệp Thiên, tuy không biết số tuổi cụ thể nhưng có lẽ cũng không tránh khỏi tràn đầy tinh lực. Có cặp chị em song sinh xinh đẹp tuyệt trần như vậy làm nô tỳ, ngay cả ông ta cũng khó mà chống đỡ nổi sự cám dỗ này.





Ông ta lo rằng Diệp Thiên sẽ vì thế mà đối địch với bọn họ.





Nào ngờ, Diệp Thiên lại không dao động, thậm chí còn không dừng bước.





“Không có hứng thú!”.





Dứt lời, cậu đã đi thẳng về phía trước.





Ở Trái Đất, nhiều cao thủ tranh đấu với nhau, phân chia cao thấp vì thiên tài địa bảo. Ở thế giới tu tiên ăn tươi nuốt sống, loại ân oán chém giết này đương nhiên rất thường thấy. Nếu hễ cứ gặp một lần là cậu lại xen vào thì sẽ mệt chết mất.





“Ha ha!”.





Diệp Thiên lựa chọn rời đi, Huyết Ma lập tức cười lớn, nhìn Lữ trưởng lão và hai chị em nhà họ Nhiễm bằng ánh mắt tàn nhẫn: “Tôi muốn xem xem bây giờ các người còn có thể nhờ ai giúp đỡ!”.





“Hôm nay, các người chết chắc rồi!”.











Hai chị em nhà họ Nhiễm rõ ràng không ngờ Diệp Thiên lại từ chối bọn họ dứt khoát như vậy. Bọn họ còn định lên tiếng níu giữ cậu, bỗng một giọng nói lanh lảnh vang vọng khắp chân trời.





“Ai dám làm bị thương người trong môn phái bọn ta?”.


Nghe thấy giọng nói quen thuộc này, trong mắt hai chị em nhà họ Nhiễm lập tức hiện ra vẻ vui mừng điên cuồng, hô lên kinh ngạc: “Ôn sư tỷ?”.





Hai người ngước mắt nhìn trời, Lữ trưởng lão cũng nhìn lên theo. Một ánh sáng lướt tới thật nhanh, dừng lại trước mặt hai chị em nhà họ Nhiễm, hóa thành bóng người xinh đẹp mặc áo giáp màu trắng bạc.





Đó là một cô gái trẻ hai mươi mấy tuổi, tóc dài xõa ngang vai, tung bay theo gió, đôi mắt có màu hổ phách, sáng lấp lánh. Cô ta cầm một thanh trường thương hợp kim hai màu vàng bạc, đường cong trên người được áo giáp tôn thêm ý vị hàm súc.




Cô gái váy xanh bên cạnh thấy vậy thì hơi sửng sốt, sau đó cũng nói theo: “Tiền bối, Nhiễm Bích Bình tôi cũng sẵn lòng đi theo chị gái, trở thành nô tỳ của người. Chỉ cần người có thể cứu ba người chúng tôi, cả đời này chúng tôi đều sẽ nghe theo sự sai khiến của người”.





Hai cô gái nói ra những lời này, trên gương mặt xinh đẹp ửng đỏ, nhưng ánh mắt vẫn dũng cảm nhìn về phía Diệp Thiên, không hề lùi bước.





Nghe vậy, sắc mặt của những người khác lập tức biến đổi. Đặc biệt là Lữ trưởng lão, ông ta biết xưa nay tâm khí của hai chị em này kiêu ngạo đến mức nào, tầm mắt cao đến mức nào. Bọn họ là hai đệ tử cuối cùng của phó môn chủ đích thân lựa chọn, địa vị trong môn phái còn cao hơn cả ông ta.





Bây giờ, hai người lại nói ra lời cam nguyện làm nô tỳ, khiến ông ta vô cùng bàng hoàng.





Đám người Huyết Ma chùng lòng, ở độ tuổi như Diệp Thiên, tuy không biết số tuổi cụ thể nhưng có lẽ cũng không tránh khỏi tràn đầy tinh lực. Có cặp chị em song sinh xinh đẹp tuyệt trần như vậy làm nô tỳ, ngay cả ông ta cũng khó mà chống đỡ nổi sự cám dỗ này.





Ông ta lo rằng Diệp Thiên sẽ vì thế mà đối địch với bọn họ.





Nào ngờ, Diệp Thiên lại không dao động, thậm chí còn không dừng bước.





“Không có hứng thú!”.





Dứt lời, cậu đã đi thẳng về phía trước.





Ở Trái Đất, nhiều cao thủ tranh đấu với nhau, phân chia cao thấp vì thiên tài địa bảo. Ở thế giới tu tiên ăn tươi nuốt sống, loại ân oán chém giết này đương nhiên rất thường thấy. Nếu hễ cứ gặp một lần là cậu lại xen vào thì sẽ mệt chết mất.





“Ha ha!”.





Diệp Thiên lựa chọn rời đi, Huyết Ma lập tức cười lớn, nhìn Lữ trưởng lão và hai chị em nhà họ Nhiễm bằng ánh mắt tàn nhẫn: “Tôi muốn xem xem bây giờ các người còn có thể nhờ ai giúp đỡ!”.





“Hôm nay, các người chết chắc rồi!”.











Hai chị em nhà họ Nhiễm rõ ràng không ngờ Diệp Thiên lại từ chối bọn họ dứt khoát như vậy. Bọn họ còn định lên tiếng níu giữ cậu, bỗng một giọng nói lanh lảnh vang vọng khắp chân trời.





“Ai dám làm bị thương người trong môn phái bọn ta?”.


Nghe thấy giọng nói quen thuộc này, trong mắt hai chị em nhà họ Nhiễm lập tức hiện ra vẻ vui mừng điên cuồng, hô lên kinh ngạc: “Ôn sư tỷ?”.





Hai người ngước mắt nhìn trời, Lữ trưởng lão cũng nhìn lên theo. Một ánh sáng lướt tới thật nhanh, dừng lại trước mặt hai chị em nhà họ Nhiễm, hóa thành bóng người xinh đẹp mặc áo giáp màu trắng bạc.





Đó là một cô gái trẻ hai mươi mấy tuổi, tóc dài xõa ngang vai, tung bay theo gió, đôi mắt có màu hổ phách, sáng lấp lánh. Cô ta cầm một thanh trường thương hợp kim hai màu vàng bạc, đường cong trên người được áo giáp tôn thêm ý vị hàm súc.





Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì


Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!






Danh sách truyện HOT






Cô gái váy xanh bên cạnh thấy vậy thì hơi sửng sốt, sau đó cũng nói theo: “Tiền bối, Nhiễm Bích Bình tôi cũng sẵn lòng đi theo chị gái, trở thành nô tỳ của người. Chỉ cần người có thể cứu ba người chúng tôi, cả đời này chúng tôi đều sẽ nghe theo sự sai khiến của người”.





Hai cô gái nói ra những lời này, trên gương mặt xinh đẹp ửng đỏ, nhưng ánh mắt vẫn dũng cảm nhìn về phía Diệp Thiên, không hề lùi bước.





Nghe vậy, sắc mặt của những người khác lập tức biến đổi. Đặc biệt là Lữ trưởng lão, ông ta biết xưa nay tâm khí của hai chị em này kiêu ngạo đến mức nào, tầm mắt cao đến mức nào. Bọn họ là hai đệ tử cuối cùng của phó môn chủ đích thân lựa chọn, địa vị trong môn phái còn cao hơn cả ông ta.





Bây giờ, hai người lại nói ra lời cam nguyện làm nô tỳ, khiến ông ta vô cùng bàng hoàng.





Đám người Huyết Ma chùng lòng, ở độ tuổi như Diệp Thiên, tuy không biết số tuổi cụ thể nhưng có lẽ cũng không tránh khỏi tràn đầy tinh lực. Có cặp chị em song sinh xinh đẹp tuyệt trần như vậy làm nô tỳ, ngay cả ông ta cũng khó mà chống đỡ nổi sự cám dỗ này.





Ông ta lo rằng Diệp Thiên sẽ vì thế mà đối địch với bọn họ.





Nào ngờ, Diệp Thiên lại không dao động, thậm chí còn không dừng bước.





“Không có hứng thú!”.





Dứt lời, cậu đã đi thẳng về phía trước.





Ở Trái Đất, nhiều cao thủ tranh đấu với nhau, phân chia cao thấp vì thiên tài địa bảo. Ở thế giới tu tiên ăn tươi nuốt sống, loại ân oán chém giết này đương nhiên rất thường thấy. Nếu hễ cứ gặp một lần là cậu lại xen vào thì sẽ mệt chết mất.





“Ha ha!”.





Diệp Thiên lựa chọn rời đi, Huyết Ma lập tức cười lớn, nhìn Lữ trưởng lão và hai chị em nhà họ Nhiễm bằng ánh mắt tàn nhẫn: “Tôi muốn xem xem bây giờ các người còn có thể nhờ ai giúp đỡ!”.





“Hôm nay, các người chết chắc rồi!”.











Hai chị em nhà họ Nhiễm rõ ràng không ngờ Diệp Thiên lại từ chối bọn họ dứt khoát như vậy. Bọn họ còn định lên tiếng níu giữ cậu, bỗng một giọng nói lanh lảnh vang vọng khắp chân trời.





“Ai dám làm bị thương người trong môn phái bọn ta?”.


Nghe thấy giọng nói quen thuộc này, trong mắt hai chị em nhà họ Nhiễm lập tức hiện ra vẻ vui mừng điên cuồng, hô lên kinh ngạc: “Ôn sư tỷ?”.





Hai người ngước mắt nhìn trời, Lữ trưởng lão cũng nhìn lên theo. Một ánh sáng lướt tới thật nhanh, dừng lại trước mặt hai chị em nhà họ Nhiễm, hóa thành bóng người xinh đẹp mặc áo giáp màu trắng bạc.





Đó là một cô gái trẻ hai mươi mấy tuổi, tóc dài xõa ngang vai, tung bay theo gió, đôi mắt có màu hổ phách, sáng lấp lánh. Cô ta cầm một thanh trường thương hợp kim hai màu vàng bạc, đường cong trên người được áo giáp tôn thêm ý vị hàm súc.




Cô gái váy xanh bên cạnh thấy vậy thì hơi sửng sốt, sau đó cũng nói theo: “Tiền bối, Nhiễm Bích Bình tôi cũng sẵn lòng đi theo chị gái, trở thành nô tỳ của người. Chỉ cần người có thể cứu ba người chúng tôi, cả đời này chúng tôi đều sẽ nghe theo sự sai khiến của người”.





Hai cô gái nói ra những lời này, trên gương mặt xinh đẹp ửng đỏ, nhưng ánh mắt vẫn dũng cảm nhìn về phía Diệp Thiên, không hề lùi bước.





Nghe vậy, sắc mặt của những người khác lập tức biến đổi. Đặc biệt là Lữ trưởng lão, ông ta biết xưa nay tâm khí của hai chị em này kiêu ngạo đến mức nào, tầm mắt cao đến mức nào. Bọn họ là hai đệ tử cuối cùng của phó môn chủ đích thân lựa chọn, địa vị trong môn phái còn cao hơn cả ông ta.





Bây giờ, hai người lại nói ra lời cam nguyện làm nô tỳ, khiến ông ta vô cùng bàng hoàng.





Đám người Huyết Ma chùng lòng, ở độ tuổi như Diệp Thiên, tuy không biết số tuổi cụ thể nhưng có lẽ cũng không tránh khỏi tràn đầy tinh lực. Có cặp chị em song sinh xinh đẹp tuyệt trần như vậy làm nô tỳ, ngay cả ông ta cũng khó mà chống đỡ nổi sự cám dỗ này.





Ông ta lo rằng Diệp Thiên sẽ vì thế mà đối địch với bọn họ.





Nào ngờ, Diệp Thiên lại không dao động, thậm chí còn không dừng bước.





“Không có hứng thú!”.





Dứt lời, cậu đã đi thẳng về phía trước.





Ở Trái Đất, nhiều cao thủ tranh đấu với nhau, phân chia cao thấp vì thiên tài địa bảo. Ở thế giới tu tiên ăn tươi nuốt sống, loại ân oán chém giết này đương nhiên rất thường thấy. Nếu hễ cứ gặp một lần là cậu lại xen vào thì sẽ mệt chết mất.





“Ha ha!”.





Diệp Thiên lựa chọn rời đi, Huyết Ma lập tức cười lớn, nhìn Lữ trưởng lão và hai chị em nhà họ Nhiễm bằng ánh mắt tàn nhẫn: “Tôi muốn xem xem bây giờ các người còn có thể nhờ ai giúp đỡ!”.





“Hôm nay, các người chết chắc rồi!”.











Hai chị em nhà họ Nhiễm rõ ràng không ngờ Diệp Thiên lại từ chối bọn họ dứt khoát như vậy. Bọn họ còn định lên tiếng níu giữ cậu, bỗng một giọng nói lanh lảnh vang vọng khắp chân trời.





“Ai dám làm bị thương người trong môn phái bọn ta?”.


Nghe thấy giọng nói quen thuộc này, trong mắt hai chị em nhà họ Nhiễm lập tức hiện ra vẻ vui mừng điên cuồng, hô lên kinh ngạc: “Ôn sư tỷ?”.





Hai người ngước mắt nhìn trời, Lữ trưởng lão cũng nhìn lên theo. Một ánh sáng lướt tới thật nhanh, dừng lại trước mặt hai chị em nhà họ Nhiễm, hóa thành bóng người xinh đẹp mặc áo giáp màu trắng bạc.





Đó là một cô gái trẻ hai mươi mấy tuổi, tóc dài xõa ngang vai, tung bay theo gió, đôi mắt có màu hổ phách, sáng lấp lánh. Cô ta cầm một thanh trường thương hợp kim hai màu vàng bạc, đường cong trên người được áo giáp tôn thêm ý vị hàm súc.





Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì


Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!






Danh sách truyện HOT






Cô gái váy xanh bên cạnh thấy vậy thì hơi sửng sốt, sau đó cũng nói theo: “Tiền bối, Nhiễm Bích Bình tôi cũng sẵn lòng đi theo chị gái, trở thành nô tỳ của người. Chỉ cần người có thể cứu ba người chúng tôi, cả đời này chúng tôi đều sẽ nghe theo sự sai khiến của người”.





Hai cô gái nói ra những lời này, trên gương mặt xinh đẹp ửng đỏ, nhưng ánh mắt vẫn dũng cảm nhìn về phía Diệp Thiên, không hề lùi bước.





Nghe vậy, sắc mặt của những người khác lập tức biến đổi. Đặc biệt là Lữ trưởng lão, ông ta biết xưa nay tâm khí của hai chị em này kiêu ngạo đến mức nào, tầm mắt cao đến mức nào. Bọn họ là hai đệ tử cuối cùng của phó môn chủ đích thân lựa chọn, địa vị trong môn phái còn cao hơn cả ông ta.





Bây giờ, hai người lại nói ra lời cam nguyện làm nô tỳ, khiến ông ta vô cùng bàng hoàng.





Đám người Huyết Ma chùng lòng, ở độ tuổi như Diệp Thiên, tuy không biết số tuổi cụ thể nhưng có lẽ cũng không tránh khỏi tràn đầy tinh lực. Có cặp chị em song sinh xinh đẹp tuyệt trần như vậy làm nô tỳ, ngay cả ông ta cũng khó mà chống đỡ nổi sự cám dỗ này.





Ông ta lo rằng Diệp Thiên sẽ vì thế mà đối địch với bọn họ.





Nào ngờ, Diệp Thiên lại không dao động, thậm chí còn không dừng bước.





“Không có hứng thú!”.





Dứt lời, cậu đã đi thẳng về phía trước.





Ở Trái Đất, nhiều cao thủ tranh đấu với nhau, phân chia cao thấp vì thiên tài địa bảo. Ở thế giới tu tiên ăn tươi nuốt sống, loại ân oán chém giết này đương nhiên rất thường thấy. Nếu hễ cứ gặp một lần là cậu lại xen vào thì sẽ mệt chết mất.





“Ha ha!”.





Diệp Thiên lựa chọn rời đi, Huyết Ma lập tức cười lớn, nhìn Lữ trưởng lão và hai chị em nhà họ Nhiễm bằng ánh mắt tàn nhẫn: “Tôi muốn xem xem bây giờ các người còn có thể nhờ ai giúp đỡ!”.





“Hôm nay, các người chết chắc rồi!”.











Hai chị em nhà họ Nhiễm rõ ràng không ngờ Diệp Thiên lại từ chối bọn họ dứt khoát như vậy. Bọn họ còn định lên tiếng níu giữ cậu, bỗng một giọng nói lanh lảnh vang vọng khắp chân trời.





“Ai dám làm bị thương người trong môn phái bọn ta?”.


Nghe thấy giọng nói quen thuộc này, trong mắt hai chị em nhà họ Nhiễm lập tức hiện ra vẻ vui mừng điên cuồng, hô lên kinh ngạc: “Ôn sư tỷ?”.





Hai người ngước mắt nhìn trời, Lữ trưởng lão cũng nhìn lên theo. Một ánh sáng lướt tới thật nhanh, dừng lại trước mặt hai chị em nhà họ Nhiễm, hóa thành bóng người xinh đẹp mặc áo giáp màu trắng bạc.





Đó là một cô gái trẻ hai mươi mấy tuổi, tóc dài xõa ngang vai, tung bay theo gió, đôi mắt có màu hổ phách, sáng lấp lánh. Cô ta cầm một thanh trường thương hợp kim hai màu vàng bạc, đường cong trên người được áo giáp tôn thêm ý vị hàm súc.




Cô gái váy xanh bên cạnh thấy vậy thì hơi sửng sốt, sau đó cũng nói theo: “Tiền bối, Nhiễm Bích Bình tôi cũng sẵn lòng đi theo chị gái, trở thành nô tỳ của người. Chỉ cần người có thể cứu ba người chúng tôi, cả đời này chúng tôi đều sẽ nghe theo sự sai khiến của người”.





Hai cô gái nói ra những lời này, trên gương mặt xinh đẹp ửng đỏ, nhưng ánh mắt vẫn dũng cảm nhìn về phía Diệp Thiên, không hề lùi bước.





Nghe vậy, sắc mặt của những người khác lập tức biến đổi. Đặc biệt là Lữ trưởng lão, ông ta biết xưa nay tâm khí của hai chị em này kiêu ngạo đến mức nào, tầm mắt cao đến mức nào. Bọn họ là hai đệ tử cuối cùng của phó môn chủ đích thân lựa chọn, địa vị trong môn phái còn cao hơn cả ông ta.





Bây giờ, hai người lại nói ra lời cam nguyện làm nô tỳ, khiến ông ta vô cùng bàng hoàng.





Đám người Huyết Ma chùng lòng, ở độ tuổi như Diệp Thiên, tuy không biết số tuổi cụ thể nhưng có lẽ cũng không tránh khỏi tràn đầy tinh lực. Có cặp chị em song sinh xinh đẹp tuyệt trần như vậy làm nô tỳ, ngay cả ông ta cũng khó mà chống đỡ nổi sự cám dỗ này.





Ông ta lo rằng Diệp Thiên sẽ vì thế mà đối địch với bọn họ.





Nào ngờ, Diệp Thiên lại không dao động, thậm chí còn không dừng bước.





“Không có hứng thú!”.





Dứt lời, cậu đã đi thẳng về phía trước.





Ở Trái Đất, nhiều cao thủ tranh đấu với nhau, phân chia cao thấp vì thiên tài địa bảo. Ở thế giới tu tiên ăn tươi nuốt sống, loại ân oán chém giết này đương nhiên rất thường thấy. Nếu hễ cứ gặp một lần là cậu lại xen vào thì sẽ mệt chết mất.





“Ha ha!”.





Diệp Thiên lựa chọn rời đi, Huyết Ma lập tức cười lớn, nhìn Lữ trưởng lão và hai chị em nhà họ Nhiễm bằng ánh mắt tàn nhẫn: “Tôi muốn xem xem bây giờ các người còn có thể nhờ ai giúp đỡ!”.





“Hôm nay, các người chết chắc rồi!”.











Hai chị em nhà họ Nhiễm rõ ràng không ngờ Diệp Thiên lại từ chối bọn họ dứt khoát như vậy. Bọn họ còn định lên tiếng níu giữ cậu, bỗng một giọng nói lanh lảnh vang vọng khắp chân trời.





“Ai dám làm bị thương người trong môn phái bọn ta?”.


Nghe thấy giọng nói quen thuộc này, trong mắt hai chị em nhà họ Nhiễm lập tức hiện ra vẻ vui mừng điên cuồng, hô lên kinh ngạc: “Ôn sư tỷ?”.





Hai người ngước mắt nhìn trời, Lữ trưởng lão cũng nhìn lên theo. Một ánh sáng lướt tới thật nhanh, dừng lại trước mặt hai chị em nhà họ Nhiễm, hóa thành bóng người xinh đẹp mặc áo giáp màu trắng bạc.





Đó là một cô gái trẻ hai mươi mấy tuổi, tóc dài xõa ngang vai, tung bay theo gió, đôi mắt có màu hổ phách, sáng lấp lánh. Cô ta cầm một thanh trường thương hợp kim hai màu vàng bạc, đường cong trên người được áo giáp tôn thêm ý vị hàm súc.





Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì


Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!






Danh sách truyện HOT






Cô gái váy xanh bên cạnh thấy vậy thì hơi sửng sốt, sau đó cũng nói theo: “Tiền bối, Nhiễm Bích Bình tôi cũng sẵn lòng đi theo chị gái, trở thành nô tỳ của người. Chỉ cần người có thể cứu ba người chúng tôi, cả đời này chúng tôi đều sẽ nghe theo sự sai khiến của người”.





Hai cô gái nói ra những lời này, trên gương mặt xinh đẹp ửng đỏ, nhưng ánh mắt vẫn dũng cảm nhìn về phía Diệp Thiên, không hề lùi bước.





Nghe vậy, sắc mặt của những người khác lập tức biến đổi. Đặc biệt là Lữ trưởng lão, ông ta biết xưa nay tâm khí của hai chị em này kiêu ngạo đến mức nào, tầm mắt cao đến mức nào. Bọn họ là hai đệ tử cuối cùng của phó môn chủ đích thân lựa chọn, địa vị trong môn phái còn cao hơn cả ông ta.





Bây giờ, hai người lại nói ra lời cam nguyện làm nô tỳ, khiến ông ta vô cùng bàng hoàng.





Đám người Huyết Ma chùng lòng, ở độ tuổi như Diệp Thiên, tuy không biết số tuổi cụ thể nhưng có lẽ cũng không tránh khỏi tràn đầy tinh lực. Có cặp chị em song sinh xinh đẹp tuyệt trần như vậy làm nô tỳ, ngay cả ông ta cũng khó mà chống đỡ nổi sự cám dỗ này.





Ông ta lo rằng Diệp Thiên sẽ vì thế mà đối địch với bọn họ.





Nào ngờ, Diệp Thiên lại không dao động, thậm chí còn không dừng bước.





“Không có hứng thú!”.





Dứt lời, cậu đã đi thẳng về phía trước.





Ở Trái Đất, nhiều cao thủ tranh đấu với nhau, phân chia cao thấp vì thiên tài địa bảo. Ở thế giới tu tiên ăn tươi nuốt sống, loại ân oán chém giết này đương nhiên rất thường thấy. Nếu hễ cứ gặp một lần là cậu lại xen vào thì sẽ mệt chết mất.





“Ha ha!”.





Diệp Thiên lựa chọn rời đi, Huyết Ma lập tức cười lớn, nhìn Lữ trưởng lão và hai chị em nhà họ Nhiễm bằng ánh mắt tàn nhẫn: “Tôi muốn xem xem bây giờ các người còn có thể nhờ ai giúp đỡ!”.





“Hôm nay, các người chết chắc rồi!”.











Hai chị em nhà họ Nhiễm rõ ràng không ngờ Diệp Thiên lại từ chối bọn họ dứt khoát như vậy. Bọn họ còn định lên tiếng níu giữ cậu, bỗng một giọng nói lanh lảnh vang vọng khắp chân trời.





“Ai dám làm bị thương người trong môn phái bọn ta?”.


Nghe thấy giọng nói quen thuộc này, trong mắt hai chị em nhà họ Nhiễm lập tức hiện ra vẻ vui mừng điên cuồng, hô lên kinh ngạc: “Ôn sư tỷ?”.





Hai người ngước mắt nhìn trời, Lữ trưởng lão cũng nhìn lên theo. Một ánh sáng lướt tới thật nhanh, dừng lại trước mặt hai chị em nhà họ Nhiễm, hóa thành bóng người xinh đẹp mặc áo giáp màu trắng bạc.





Đó là một cô gái trẻ hai mươi mấy tuổi, tóc dài xõa ngang vai, tung bay theo gió, đôi mắt có màu hổ phách, sáng lấp lánh. Cô ta cầm một thanh trường thương hợp kim hai màu vàng bạc, đường cong trên người được áo giáp tôn thêm ý vị hàm súc.




Cô gái váy xanh bên cạnh thấy vậy thì hơi sửng sốt, sau đó cũng nói theo: “Tiền bối, Nhiễm Bích Bình tôi cũng sẵn lòng đi theo chị gái, trở thành nô tỳ của người. Chỉ cần người có thể cứu ba người chúng tôi, cả đời này chúng tôi đều sẽ nghe theo sự sai khiến của người”.





Hai cô gái nói ra những lời này, trên gương mặt xinh đẹp ửng đỏ, nhưng ánh mắt vẫn dũng cảm nhìn về phía Diệp Thiên, không hề lùi bước.





Nghe vậy, sắc mặt của những người khác lập tức biến đổi. Đặc biệt là Lữ trưởng lão, ông ta biết xưa nay tâm khí của hai chị em này kiêu ngạo đến mức nào, tầm mắt cao đến mức nào. Bọn họ là hai đệ tử cuối cùng của phó môn chủ đích thân lựa chọn, địa vị trong môn phái còn cao hơn cả ông ta.





Bây giờ, hai người lại nói ra lời cam nguyện làm nô tỳ, khiến ông ta vô cùng bàng hoàng.





Đám người Huyết Ma chùng lòng, ở độ tuổi như Diệp Thiên, tuy không biết số tuổi cụ thể nhưng có lẽ cũng không tránh khỏi tràn đầy tinh lực. Có cặp chị em song sinh xinh đẹp tuyệt trần như vậy làm nô tỳ, ngay cả ông ta cũng khó mà chống đỡ nổi sự cám dỗ này.





Ông ta lo rằng Diệp Thiên sẽ vì thế mà đối địch với bọn họ.





Nào ngờ, Diệp Thiên lại không dao động, thậm chí còn không dừng bước.





“Không có hứng thú!”.





Dứt lời, cậu đã đi thẳng về phía trước.





Ở Trái Đất, nhiều cao thủ tranh đấu với nhau, phân chia cao thấp vì thiên tài địa bảo. Ở thế giới tu tiên ăn tươi nuốt sống, loại ân oán chém giết này đương nhiên rất thường thấy. Nếu hễ cứ gặp một lần là cậu lại xen vào thì sẽ mệt chết mất.





“Ha ha!”.





Diệp Thiên lựa chọn rời đi, Huyết Ma lập tức cười lớn, nhìn Lữ trưởng lão và hai chị em nhà họ Nhiễm bằng ánh mắt tàn nhẫn: “Tôi muốn xem xem bây giờ các người còn có thể nhờ ai giúp đỡ!”.





“Hôm nay, các người chết chắc rồi!”.











Hai chị em nhà họ Nhiễm rõ ràng không ngờ Diệp Thiên lại từ chối bọn họ dứt khoát như vậy. Bọn họ còn định lên tiếng níu giữ cậu, bỗng một giọng nói lanh lảnh vang vọng khắp chân trời.





“Ai dám làm bị thương người trong môn phái bọn ta?”.


Nghe thấy giọng nói quen thuộc này, trong mắt hai chị em nhà họ Nhiễm lập tức hiện ra vẻ vui mừng điên cuồng, hô lên kinh ngạc: “Ôn sư tỷ?”.





Hai người ngước mắt nhìn trời, Lữ trưởng lão cũng nhìn lên theo. Một ánh sáng lướt tới thật nhanh, dừng lại trước mặt hai chị em nhà họ Nhiễm, hóa thành bóng người xinh đẹp mặc áo giáp màu trắng bạc.





Đó là một cô gái trẻ hai mươi mấy tuổi, tóc dài xõa ngang vai, tung bay theo gió, đôi mắt có màu hổ phách, sáng lấp lánh. Cô ta cầm một thanh trường thương hợp kim hai màu vàng bạc, đường cong trên người được áo giáp tôn thêm ý vị hàm súc.





Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì


Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!






Danh sách truyện HOT






Cô gái váy xanh bên cạnh thấy vậy thì hơi sửng sốt, sau đó cũng nói theo: “Tiền bối, Nhiễm Bích Bình tôi cũng sẵn lòng đi theo chị gái, trở thành nô tỳ của người. Chỉ cần người có thể cứu ba người chúng tôi, cả đời này chúng tôi đều sẽ nghe theo sự sai khiến của người”.





Hai cô gái nói ra những lời này, trên gương mặt xinh đẹp ửng đỏ, nhưng ánh mắt vẫn dũng cảm nhìn về phía Diệp Thiên, không hề lùi bước.





Nghe vậy, sắc mặt của những người khác lập tức biến đổi. Đặc biệt là Lữ trưởng lão, ông ta biết xưa nay tâm khí của hai chị em này kiêu ngạo đến mức nào, tầm mắt cao đến mức nào. Bọn họ là hai đệ tử cuối cùng của phó môn chủ đích thân lựa chọn, địa vị trong môn phái còn cao hơn cả ông ta.





Bây giờ, hai người lại nói ra lời cam nguyện làm nô tỳ, khiến ông ta vô cùng bàng hoàng.





Đám người Huyết Ma chùng lòng, ở độ tuổi như Diệp Thiên, tuy không biết số tuổi cụ thể nhưng có lẽ cũng không tránh khỏi tràn đầy tinh lực. Có cặp chị em song sinh xinh đẹp tuyệt trần như vậy làm nô tỳ, ngay cả ông ta cũng khó mà chống đỡ nổi sự cám dỗ này.





Ông ta lo rằng Diệp Thiên sẽ vì thế mà đối địch với bọn họ.





Nào ngờ, Diệp Thiên lại không dao động, thậm chí còn không dừng bước.





“Không có hứng thú!”.





Dứt lời, cậu đã đi thẳng về phía trước.





Ở Trái Đất, nhiều cao thủ tranh đấu với nhau, phân chia cao thấp vì thiên tài địa bảo. Ở thế giới tu tiên ăn tươi nuốt sống, loại ân oán chém giết này đương nhiên rất thường thấy. Nếu hễ cứ gặp một lần là cậu lại xen vào thì sẽ mệt chết mất.





“Ha ha!”.





Diệp Thiên lựa chọn rời đi, Huyết Ma lập tức cười lớn, nhìn Lữ trưởng lão và hai chị em nhà họ Nhiễm bằng ánh mắt tàn nhẫn: “Tôi muốn xem xem bây giờ các người còn có thể nhờ ai giúp đỡ!”.





“Hôm nay, các người chết chắc rồi!”.











Hai chị em nhà họ Nhiễm rõ ràng không ngờ Diệp Thiên lại từ chối bọn họ dứt khoát như vậy. Bọn họ còn định lên tiếng níu giữ cậu, bỗng một giọng nói lanh lảnh vang vọng khắp chân trời.





“Ai dám làm bị thương người trong môn phái bọn ta?”.


Nghe thấy giọng nói quen thuộc này, trong mắt hai chị em nhà họ Nhiễm lập tức hiện ra vẻ vui mừng điên cuồng, hô lên kinh ngạc: “Ôn sư tỷ?”.





Hai người ngước mắt nhìn trời, Lữ trưởng lão cũng nhìn lên theo. Một ánh sáng lướt tới thật nhanh, dừng lại trước mặt hai chị em nhà họ Nhiễm, hóa thành bóng người xinh đẹp mặc áo giáp màu trắng bạc.





Đó là một cô gái trẻ hai mươi mấy tuổi, tóc dài xõa ngang vai, tung bay theo gió, đôi mắt có màu hổ phách, sáng lấp lánh. Cô ta cầm một thanh trường thương hợp kim hai màu vàng bạc, đường cong trên người được áo giáp tôn thêm ý vị hàm súc.




Cô gái váy xanh bên cạnh thấy vậy thì hơi sửng sốt, sau đó cũng nói theo: “Tiền bối, Nhiễm Bích Bình tôi cũng sẵn lòng đi theo chị gái, trở thành nô tỳ của người. Chỉ cần người có thể cứu ba người chúng tôi, cả đời này chúng tôi đều sẽ nghe theo sự sai khiến của người”.





Hai cô gái nói ra những lời này, trên gương mặt xinh đẹp ửng đỏ, nhưng ánh mắt vẫn dũng cảm nhìn về phía Diệp Thiên, không hề lùi bước.





Nghe vậy, sắc mặt của những người khác lập tức biến đổi. Đặc biệt là Lữ trưởng lão, ông ta biết xưa nay tâm khí của hai chị em này kiêu ngạo đến mức nào, tầm mắt cao đến mức nào. Bọn họ là hai đệ tử cuối cùng của phó môn chủ đích thân lựa chọn, địa vị trong môn phái còn cao hơn cả ông ta.





Bây giờ, hai người lại nói ra lời cam nguyện làm nô tỳ, khiến ông ta vô cùng bàng hoàng.





Đám người Huyết Ma chùng lòng, ở độ tuổi như Diệp Thiên, tuy không biết số tuổi cụ thể nhưng có lẽ cũng không tránh khỏi tràn đầy tinh lực. Có cặp chị em song sinh xinh đẹp tuyệt trần như vậy làm nô tỳ, ngay cả ông ta cũng khó mà chống đỡ nổi sự cám dỗ này.





Ông ta lo rằng Diệp Thiên sẽ vì thế mà đối địch với bọn họ.





Nào ngờ, Diệp Thiên lại không dao động, thậm chí còn không dừng bước.





“Không có hứng thú!”.





Dứt lời, cậu đã đi thẳng về phía trước.





Ở Trái Đất, nhiều cao thủ tranh đấu với nhau, phân chia cao thấp vì thiên tài địa bảo. Ở thế giới tu tiên ăn tươi nuốt sống, loại ân oán chém giết này đương nhiên rất thường thấy. Nếu hễ cứ gặp một lần là cậu lại xen vào thì sẽ mệt chết mất.





“Ha ha!”.





Diệp Thiên lựa chọn rời đi, Huyết Ma lập tức cười lớn, nhìn Lữ trưởng lão và hai chị em nhà họ Nhiễm bằng ánh mắt tàn nhẫn: “Tôi muốn xem xem bây giờ các người còn có thể nhờ ai giúp đỡ!”.





“Hôm nay, các người chết chắc rồi!”.











Hai chị em nhà họ Nhiễm rõ ràng không ngờ Diệp Thiên lại từ chối bọn họ dứt khoát như vậy. Bọn họ còn định lên tiếng níu giữ cậu, bỗng một giọng nói lanh lảnh vang vọng khắp chân trời.





“Ai dám làm bị thương người trong môn phái bọn ta?”.


Nghe thấy giọng nói quen thuộc này, trong mắt hai chị em nhà họ Nhiễm lập tức hiện ra vẻ vui mừng điên cuồng, hô lên kinh ngạc: “Ôn sư tỷ?”.





Hai người ngước mắt nhìn trời, Lữ trưởng lão cũng nhìn lên theo. Một ánh sáng lướt tới thật nhanh, dừng lại trước mặt hai chị em nhà họ Nhiễm, hóa thành bóng người xinh đẹp mặc áo giáp màu trắng bạc.





Đó là một cô gái trẻ hai mươi mấy tuổi, tóc dài xõa ngang vai, tung bay theo gió, đôi mắt có màu hổ phách, sáng lấp lánh. Cô ta cầm một thanh trường thương hợp kim hai màu vàng bạc, đường cong trên người được áo giáp tôn thêm ý vị hàm súc.





Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì


Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!






Danh sách truyện HOT

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK