Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Mà sự tấn công đó ít nhất là người có cảnh giới truyền thuyết trở nên mới làm được!”





“Đúng là cậu có lực linh hồn rất mạnh, có khi đã đạt tới cảnh giới truyền thuyết nhưng mà Phong Thiên Đồ Trận lại miễn nhiễm đối với sức mạnh của linh hồn. Bất luận lực linh hồn của cậu có mạnh tới đâu thì nó cũng không hề bị tổn thất gì!’






Ông ta cười với vẻ lạnh lùng: “Giờ cậu còn chẳng thoát nổi ra khỏi Phong Thiên Đồ Trận thì lẽ nào lại đòi đuổi theo bọn tôi sao?”





“Ồ?”, Diệp Thiên khẽ ngước mắt: “Ông nói rằng cái lớp vỏ này miễn nhiễm với lực linh hồn à?”





Trong lúc cậu nói chuyện thì gió dưới chân bỗng trỗi dậy, lực tinh thần bỗng bành trướng và lao tới bức bình phong trước mặt. Bức bình phong tạo thành một bức tường dày tầm nửa thước ngăn cách chín người với mấy người Diệp Thiên. Lúc này hai bên như đang ở hai thế giới khác nhau.





Đám đông nhìn thấy hành động của Diệp Thiên thì đều cảm thấy tò mò, không biết Diệp Thiên định làm gì, cả chín người của Hắc Ma Giáo Chủ đều khẽ chau mày và tỏ ra nghi ngờ.







Đúng lúc này, Diệp Thiên vươn bàn tay trắng dài ra phía trước, năm ngón tay co lại tạo thành nắm đấm





“Có thể miễn dịch với lực linh hồn, thú vị đấy, chỉ đáng tiếc lại không chống lại được nắm đấm của tôi!”





Vừa dứt lời, Diệp Thiên tung nắm đấm.





“Rắc rắc!”





Cú đấm được tung ra vang lên âm thanh nặng nề trong không gian. Vô số vết nứt lan ra xung quanh bức bình phong màu đen.





Một giây sau, bức bình phong bao lấy thành phố nứt toác và nổ vụn bay đầy trời.





Phong Thiên Trận Đồ cũng chỉ vậy mà thôi.











“Rắc!”





Tiếng bức bình phong nứt vỡ trong nháy mắt vang lên. Cả bức bình phong màu đen khổng lồ bao trùm lấy Mai Thành đã vỡ ra bằng tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được. Lấy điểm tiếp xúc của cú đấm làm trung tâm và cứ thế nó vỡ tung. Dù là bố con nhà họ La hay là bố con nhà họ Lăng hay những kẻ luyện võ đang đứng dưới Thành Mai kia thì đều bàng hoàng và trợn tròn mắt nhìn cả Phong Thiên Trận Đồ biến mất.





Một cú đấm, một cú đấm trông vô cùng bình thường, thậm chí còn chẳng sử dụng chút chân lực nào mà lại có thể phá vỡ được Phong Thiên Trận Đồ - một pháp bảo được goi là miễn nhiễm với lực tấn công của linh hồn hay sao?





Không thể nào?





La Thanh Chỉ nhìn chăm chăm bóng hình ăn mặc hết sức bình thường đang lơ lửng trong không gian, cô gái chỉ cảm thấy nhận thức bấy lâu nay của bản thân dường như đã hoàn toàn bị đảo lộn.





Một thanh niên tầm hai mươi tuổi mà có thể dùng tay không phá vỡ Phong Thiên Trận Đồ - một pháp bảo có thể chống lại cả được đòn tấn công của người thuộc cảnh giới truyền thuyết chỉ bằng một nắm đấm. Sức mạnh này rốt cuộc là gì vậy?





Vậy thì có khác gì cú đấm vửa rồi của Diệp Thiên có thể sánh ngang với cảnh giới truyền thuyết chứ?





Vẻ ớn lạnh trên khuôn mặt La Thanh Hàm đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại sự kinh hãi.



Liêm Hình – thiên tài số một của Tứ Tượng Tông cũng từng xếp vị trí thứ ba trong Huyền Môn với thực lực vô cùng hùng mạnh, có thể nói là thiên tài trong đám đông và đến ngay cả tiền bối của Tứ Tượng Tông cũng khen ngợi hết lời và được phong là người truyền thừa của Tứ Tượng Tông.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK