Diệp Thiên vừa nói ra câu này, tất cả mọi người đều sửng sốt.
Vẻ mặt đầy tự tin của Hứa Bác Nhiên cũng thoáng chốc thay đổi, con ngươi trong mắt co lại.
“Cậu nói cái gì?”.
Hứa Bác Nhiên nhìn thẳng vào Diệp Thiên, mí mắt giật điên cuồng.
Cậu ta đứng thứ hai trong nhà họ Hứa, Hứa Bác Thuần là anh cả của cậu ta, chuyện này cả Kim Lăng đều biết. Diệp Thiên biết, cậu ta không hề cảm thấy kì quái, nhưng lúc này Diệp Thiên lại nhắc tới cái chết của anh trai cậu ta, cậu ta không thể không lập tức cảnh giác.
Chính cậu ta ở nhà họ Hứa còn không biết cái chết của Hứa Bác Thuần, trưởng bối trong nhà và bố cậu ta chỉ nói rằng Hứa Bác Thuần đắc tội với một tổ chức sát thủ mạnh nào đó mà bị giết chết. Cho dù nhà họ Hứa bọn họ có dốc hết sức cũng không thể trả mối thù này, chỉ có thể bấm bụng nhẫn nhịn, nuốt cơn giận này xuống.
Các trưởng bối trong nhà cũng dặn dò cậu ta, tuyệt đối không được đi con đường giống như anh cả, ở ngoài hành sự nhất định phải cố hết sức tránh rước rắc rối không cần thiết. Cậu ta vẫn luôn ghi nhớ trong lòng.
Hôm nay, cậu ta đến đây là để tham gia đại hội quan hệ hữu nghị, mục tiêu đương nhiên là Lâm Hiểu Nguyễn, người từng là chị dâu tương lai và cũng là người tình trong mộng nhiều năm của cậu ta. Diệp Thiên chỉ là khúc nhạc đệm cậu ta gặp được mà thôi.
Cậu ta vốn nghĩ Diệp Thiên là nhân vật nhỏ, tiện tay là có thể nghiền nát, cho nên không ngại ra mặt thay cho Trịnh Viễn Hoành một lần. Nhưng bây giờ nghe giọng điệu của Diệp Thiên, cậu ta đã cảm thấy cậu không tầm thường.
Vì sao Diệp Thiên lại trùng hợp nhắc tới cái chết của anh trai cậu ta vào lúc này? Lẽ nào Diệp Thiên biết nội tình? Hay cậu là người của tổ chức sát thủ đó?
Nghĩ đến đây, cậu ta cảm thấy lạnh lẽo trong lòng, sát ý trước kia biến mất hơn một nửa.
“Cậu là… người của La Võng sao?”.
Tay cậu ta khẽ run, giọng nói có vẻ sợ hãi.
Nếu Diệp Thiên là người của La Võng thật, vậy hoàn cảnh của cậu ta lúc này sẽ cực kì nan giải, không cẩn thận có thể sẽ rơi vào kết cục giống như anh trai cậu ta.
“La Võng?”, Diệp Thiên lạnh nhạt lắc đầu: “Anh nhầm rồi, tôi không có quan hệ gì với bọn họ”.
“Chỉ là lúc anh trai anh chết, tôi cũng có ở đó!”.
Hứa Bác Nhiên nhìn chằm chằm Diệp Thiên, muốn cảm nhận khí tức không tầm thường đó trên người cậu. Nhưng dù có nhìn thế nào, tên nhóc trước mắt cũng chỉ giống như một người bình thường không hề có khí thế, hoàn toàn không cùng một tầng lớp với những sát thủ La Võng cực kì hung ác, giết người như ngóe đó.
Cậu ta dừng một lúc, không kìm được hỏi: “Rốt cuộc cậu là ai?”.
Những người đứng xem xung quanh đều không biết vì sao Hứa Bác Nhiên đột nhiên đối xử với Diệp Thiên trịnh trọng như vậy, giống như trở nên vô cùng kiêng dè. Trịnh Viễn Hoành càng không hiểu ra sao, nhưng lại không dám xen vào.
Chỉ thấy Diệp Thiên chắp tay sau lưng đứng đó, mỉm cười lạnh lùng với Hứa Bác Nhiên: “Tôi là ai, anh không xứng để hỏi!”.
“Anh dám buông lời đe dọa tôi, đúng là cùng một khuôn với anh trai anh!”.
Cậu chậm rãi xoay lại, đi về phía một chiếc ghế dài ở bên rìa hiện trường, giọng nói lạnh lùng truyền tới.
“Trước khi hoạt động kết thúc, đến trước mặt tôi quỳ xuống xin lỗi, tự chặt một cánh tay, tôi có thể xem như chuyện này chưa từng xảy ra!”.
“Nếu quá thời gian, anh trai anh sẽ là vết xe đổ của anh!”.