Giọng điệu Diệp Thiên châm chọc, quả thực không hề xem trọng bốn người họ.
“Diệp Lăng Thiên!”
Inoue Ryuei, đã quát lớn thành tiếng.
“Cậu giết chết bốn vị quỷ thần hoàng cấp Đảo Quốc, khiến giới võ đạo Đảo Quốc chúng tôi hổ thẹn, chúng tôi theo lệnh cấp trên là phải truy bắt cậu về Thiên Phủ, tước bỏ sức mạnh của cậu, giam cầm cậu cả đời!”
“Bây giờ bó tay chịu trói, chúng ta có thể để cậu bớt đau khổ, không ra tay với cậu!”
Một câu nói của Inoue Ryuei đã nói rõ mục đích lần này của bọn họ.
Bốn người bọn họ đến đây, là để trấn áp Diệp Thiên, cuối cùng là phế bỏ tu vi, nhốt giam chung thân, đồng nghĩa sẽ ép Diệp Thiên đến con đường chết.
“Truy bắt tôi?”
Diệp Thiên cười nhẹ, vẻ mặt càng lúc càng lạnh lẽo.
Câu này, cũng là lần đầu tiên cậu nghe thấy.
“Bớt nói nhảm đi, Diệp Lăng Thiên, hôm nay chính là ngày cậu biến mất khỏi thế giới này!”
“Còn đường truyền kỳ của cậu, đã đi đến điểm cuối rồi!”
Inoue Ryuei đột nhiên quát một tiếng, ba người bên cạnh ánh mắt đồng thời cũng nghiêm túc, khí thế trên người bỗng nhiên tăng mạnh, cả núi Thiên Lâm rung chuyển lập tức!
“Đùng đoàng!”
Đột nhiên trên trời xanh xuất hiện một tia sấm sét chia cắt bầu trời làm hai, một mình Diệp Thiên đứng ở một bên, còn bốn người Inoue Ryuei, Oda Yuki thì đứng ở bên kia.
Trái tim Cố Giai Lệ mới nhẹ nhõm không lâu đã lập tức nặng nề trở lại, trên mặt tràn đầy sợ hãi.
Trước đó Diệp Thiên đã đánh một trận kịch liệt, bây giờ lại thêm bốn cao thủ, thoạt nhìn bọn họ còn mạnh hơn tứ đại quỷ thần một bậc, trái tim cô cũng sắp nhảy lên tận cổ họng rồi.
Ai cũng không ngờ chuyến đi Đảo Quốc này của Diệp Thiên sẽ gặp phải nhiều cao thủ siêu phàm nhập thánh đến vậy!
“Chỉ dựa vào các người?”
Diệp Thiên cười khẩy, từ khi cậu ra đời đến nay đã gặp rất nhiều cao thủ muốn giết chết cậu, đáng tiếc, người thắng lợi cuối cùng luôn luôn là cậu.
Cho dù đối mặt với thành viên của Thiên Phủ Đảo Quốc, cậu cũng không hề thối lui.
“Uỳnh!”
Long Quỷ Thượng Sư ra tay đầu tiên, cánh tay hắn khẽ vung lên, đột nhiên kéo dài ra một đoạn, sau đó mạnh mẽ nện xuống.
Cái vung tay rồi nện xuống này của hắn hệt như núi Bất Chu sụp đổ, uy lực trấn áp đất trời, toàn bộ đỉnh núi Thiên Lâm bỗng nhiên bị đè ép sụp xuống mấy trượng.
Các cao thủ Đảo Quốc nhanh chóng lùi về phía sau, ai nấy đều trợn mắt há hốc miệng, đối mặt với cú đánh gần như khuấy đảo cả không trung này, người nào không e sợ?
Năm đó Long Quỷ Thượng Sư trấn áp trăm quỷ, một đấm vỡ tan hòn đảo, sức mạnh cơ thể hắn phải khủng khiếp cỡ nào, nếu cái nện vừa rồi dốc hết sức lực, chỉ sợ cả ngọn núi Thiên Lâm đã bị sập mấy chục mét.
Diệp Thiên ở phía dưới khẽ ngẩng đầu lên nhìn, đối mặt với cú vung tay nghiêng trời lệch đất này, cậu chỉ hơi nhíu mày, ánh sáng màu lam nhạt quanh người đột nhiên nở rộ, hóa thành một vòng ánh sáng bao phủ cậu và Cố Giai Lệ bên trong.
Nắm đấm áp đảo thần ma của Long Quỷ Thượng Sư đánh vào Hộ Thân Canh Khí của Diệp Thiên.
“Uỳnh!”
Tiếng nổ cực lớn vang lên, chỉ trong chớp mắt cả ngọn núi Thiên Lâm nổ tung rồi sụp đổ.
Vô số cao thủ Đảo Quốc rối rít chật vật chạy đi, cố gắng trốn ra thật xa, mà Cố Giai Lệ thì đã được Diệp Thiên dùng luồng sức mạnh dịu dàng đưa ra nơi xa từ trước.
Núi Thiên Lâm, ngọn núi thần của Đảo Quốc này, cùng với đền thờ Gaya được xây dựng dưới chân núi, đều vỡ vụn hoàn toàn trước cú đấm của Long Quỷ Thượng Sư.
Núi Thiên Lâm sụp đổ, ánh sáng màu lam nhạt vẫn cường thịnh không dứt, bóng dáng Diệp Thiên từ trong đó hiện ra, khí tức vô cùng mạnh mẽ.
Ánh mắt Inoue Ryuei, Oda Yuki, Luân Hồi Trí Giả đều nghiêm lại!
Nắm đấm của Long Quỷ Thượng Sư hệt như Thần Ma, dù là một chiến hạm cỡ lớn cũng có thể dễ dàng đánh chìm, từ chuyện núi Thiên Lâm bị một cú đấm đánh nát là có thể thấy được sức lực mạnh mẽ trong đó.
Nhưng cú đấm này tung ra lại không hề phá vỡ được Hộ Thân Canh Khí của Diệp Thiên?
“Mặc dù tứ đại quỷ thần cũng không phải cực kỳ mạnh mẽ, chỉ có thể nằm ở tầng giữa và dưới bên trong hoàng cấp, nhưng một mình Diệp Thiên có thể đánh bốn người bọn họ, quả nhiên vẫn có thực lực tương xứng!”
Luân Hồi Trí Giả khẽ gật đầu, giây phút hắn vừa dứt lời, hai tay chắp ở trước ngực đột nhiên kết ra một thủ ấn, trong miệng lẩm bẩm Phạn văn phức tạp.
“Tạo Hóa Thần Ấn!”
Hắn khẽ quát một tiếng, một ấn ánh sáng nghiêng trời lệch đất giáng xuống, giống như ngọc tỉ khổng lồ lơ lửng giữa không trung, phạm vi mấy trăm trượng dưới mặt đất đều bị nó che phủ.
“Đến hay lắm, đây mới là thực lực kẻ tu luyện nên có!”
Diệp Thiên cười lớn, đột nhiên tung ra một đấm.
Cú đấm này, từ thấp lên cao, đánh thẳng vào trung tâm ấn ánh sáng đang che trời này.
“Keng!”
Giống như chuông lớn bị gõ vang, âm thanh vọng khắp đất trời, thần ấn khổng lồ kia bị Diệp Thiên đấm đẩy lên trên.
“Sức mạnh thật lớn, chẳng lẽ Diệp Lăng Thiên này cũng chủ yếu tu luyện vào cơ thể giống Long Quỷ Thượng Sư?”
Thần ấn bị đánh bay lên, sắc mặt Luân Hồi Trí Giả lập tức lộ đầy kinh ngạc.
Hắn thúc giục thuật pháp, thi triển thần ấn thần thông, thần ấn đánh xuống, dù là tòa nhà cao chọc trời cũng có thể bị san thành đất bằng, mà Diệp Thiên chỉ tùy tiện đấm một cú đã có thể đánh bay nó, rõ ràng sức mạnh cơ thể cậu đã đạt đến cấp độ có thể đấu với pháp thuật thần thông rồi.
Trong những người bọn họ quen biết, cũng chỉ Long Quỷ Thượng Sư có khả năng này.
“Hay cho Diệp Lăng Thiên, trái lại tôi cũng muốn nhìn xem cơ thể cậu có thật sự đạt đến cảnh giới Tiên Thiên Bảo Thể hay không!”
Long Quỷ Thượng Sư thấy vậy, trong mắt đong đầy ý chí chiến đấu, thân hình thoắt một cái, vượt qua cả tốc độ âm thanh, xuyên thủng không gian, vọt đến bên cạnh Diệp Thiên.
“Tam Hồn Long Quyền!”
Hắn tung ra một cú đấm, sức mạnh nắm đấm chia làm ba đoạn, sau đó lại chia thành chín khúc, một khúc lại mạnh hơn một khúc, đến khúc cuối cùng, sức mạnh nắm đấm kinh người do cơ thể hắn bộc phát ra đã ngưng tụ đến cực điểm, thấp thoáng hiện ra đầu một con rồng lớn.
“Rống!”
Tiếng rồng gầm vang vọng chân trời, Diệp Thiên giẫm về sau một bước rồi giơ nắm đấm tay phải lên, như dây cung kéo căng, sau đó bạo phát mà ra.
Nắm đấm này của cậu cũng là từ sức mạnh cơ thể, nắm đấm hai người đã chạm vào nhau.
“Rầm rầm!”
Không gian xung quanh lập tức sụp đổ, một bóng người ôm cánh tay bay ngược về đằng sau, đúng là Long Quỷ Thượng Sư.
Còn Diệp Thiên thì không hề nhúc nhích, khí thế toàn thân cô đọng, đột nhiên hét lớn.
“Cho rằng tu thành Tiên Thiên Bảo Thể là có thể thắng tôi sao? Sức mạnh cơ thể của ông vẫn kém xa tôi, vậy mà cũng dám bêu xấu trước mặt tôi?”
“Người tiếp theo!”
Tiếng quát của Diệp Thiên vang lên tận trời, trong khoảnh khắc Long Quỷ Thượng Sư bị đánh lui, hai chân Oda Yuki đạp lên tơ lụa, ánh sáng nhiều màu bay khắp không trung, sau đó tơ lụa chia ra làm sáu, ánh sáng lại càng thêm rực rỡ, tạo thành một dải cầu vồng nhiều màu.
Giây phút cầu vồng nhiều màu hiện ra, đột nhiên âm thanh sóng biển dập dềnh vang vọng trong tai mọi người.
Diệp Thiên hơi nghiêng đầu, chỉ thấy bỗng dưng trên chín tầng trời có vô số nước biển tụ lại, hình thành một thác nước ngập trời, sau đó ập xuống đầu Diệp Thiên.
“Thủy Hình Trấn Hồn Thủ!”
Cô ta yêu kiều hô lên một tiếng, năm ngón tay cong lại, nước biển ngập trời hóa thành một bàn tay nước khổng lồ sâu thẳm, rầm rầm đè xuống.
“Rầm rầm!”
Sức mạnh của dòng nước tạo nên từ mấy ngàn vạn tấn nước, cùng với tác dụng của lực hút của trái đất, lại thêm chân nguyên mạnh mẽ của Oda Yuki, ba luồng sức mạnh tụ lại với nhau, không hề đơn giản, quả thật giống như có thể hủy diệt đất trời.
“Dừng!”
Bàn tay nước khổng lồ đè xuống, hai tay Diệp Thiên kéo trở lại, trong mắt bùng lên ánh sáng, sau đó đẩy ngang hai tay ra.
Một chưởng này ngưng tụ từ sức mạnh tinh thần to lớn của cậu, tất cả nguyên khí đất trời đều bị cậu điều động.
Sau đó, vô số ánh sáng từ trong bàn tay nước khổng lồ tản ra, nhưng ngay sau đó, ánh sáng tụ lại, hợp thành một dải sáng, bàn tay nước khổng lồ nổ tung giữa trời cao.
Chỉ trong chớp mắt này, ba thành viên của tổ chức bảo hộ Đảo Quốc lập tức thay đổi sắc mặt.
Không ngờ Diệp Thiên lại mạnh đến vậy, dựa vào sức mạnh của một người phá tan công kích của ba người?
Long Quỷ Thượng Sư, Luân Hồi Trí Giả, Oda Yuki đồng thời quay đầu nhìn về phía Inoue Ryuei vẫn chưa ra tay!
Ánh mắt Inoue Ryuei nheo lại, quanh thân lượn lờ ánh lửa, hắn giơ chân bước lên, hệt như Hỏa Thần giáng thế, đi đến đối mặt với Diệp Thiên.
Cuối cùng “Hỏa Chi Chủ” đã từng chấn động thế giới này cũng muốn ra tay rồi!
Long Quỷ Thượng Sư, Luân Hồi Trí Giả, Oda Yuki quay đầu nhìn về phía Inoue Ryuei. Vị “chủ nhân của lửa” này chưa từng ra tay nhưng Inoue mới chính là người mạnh nhất trong cả bốn.
Tuy rằng bọn họ đều đang ở hoàng cấp trung kỳ nhưng thực lực của Inoue Ryuei đã đạt đến ngưỡng đỉnh cao của cảnh giới này, chỉ còn thiếu chút nữa là có thể bước vào hoàng cấp hậu kỳ. Chẳng ai trong bọn họ có thể so sánh với Inoue về sự lĩnh ngộ và vận dụng sức mạnh hoàng cấp. Cũng không có ai có thể nắm rõ và điều khiển được nguyên khí trời đất như Inoue.
“Xoẹt!”
Đôi mắt của Inoue Ryuei như chứa ngọn đuốc nhỏ cháy rừng rực lửa. Toàn thân nổi lửa khiến cho thân hình to lớn ấy biến thành một ngọn lửa vĩ đại.
“Phần phật!”
Ngọn lửa cháy xung quanh khiến nhiệt độ đột nhiên tăng cao. Ngọn lửa của Inoue khác hẳn với Phệ Thiên Long Diệm của Diệp Thiên. Trong cái nóng hừng hực ấy lại cũng đầy vẻ lạnh lẽo âm u. Hai sức mạnh hoàn toàn trái ngược ấy tụ lại một chỗ, thật hết sức mâu thuẫn và quái dị.
Đây là ngọn lửa kỳ dị của đất trời mà Inoue tìm được ở nơi lạnh nhất phía Bắc, có tên là Tam Văn Lãnh Diệm. Trong cái cực nóng lại là điểm cực lạnh, hai luồng sức mạnh ấy bổ sung cũng che giấu cho nhau khiến người khác khó có thể ngăn chặn được.
Năm đó, Inoue thi triển Tam Văn Lãnh Diệm trên núi Thập Vạn khiến có hàng trăm nghìn phản quân chìm trong biển lửa, giúp được Thiên Hoàng lên ngôi.
Ngọn lửa ấy kéo dài cả trăm dặm, cháy ba ngày ba đêm mà không dứt. Tất cả sinh linh trên ngọn núi Thập Vạn đều bỏ mạng dưới tay Inoue.
Từ đó trở đi, Inoue lại sử dụng sức mạnh băng giá của Tam Văn Lãnh Diệm để đóng băng ngọn núi Thập Vạn, trấn áp hàng vạn mạng người và linh hồn u ám. Đây mới chính là cướp đi tạo hóa của đất trời.
Tam Văn Lãnh Diệm, lửa nóng cướp mạng, lửa lạnh giữ hồn.
“Diệp Lăng Thiên, nếu cậu đã hồ đồ đến vậy thì để đích thân chúng ta phế đi tu luyện của cậu rồi giam cả đời để chuộc tội cho Đảo Quốc!”
Tất cả những gì nghe được chỉ là tiếng hét lớn của Inoue Ryuei và một cú đẩy tay.
Lửa cháy rợp trời tạo thành một bàn tay lửa khổng lồ với uy lực kinh người, khuấy động nguyên khí trời đất xung quanh vài trăm mét. Nó giống như bàn tay hủy diệt của thần lửa đang đè lên Diệp Thiên.
Với bàn tay này của Inoue, không gian xung quanh như muốn nứt ra, từng đợt khí nóng hừng hực bủa vây.
Diệp Thiên hừ lạnh, đang chuẩn bị ra đòn thì hai mắt cậu híp lại, động tác đột nhiên dừng lại.
Luân Hồi Trí Giả và những người khác đứng cách xa Inoue hàng trăm mét cũng giật mình, nét mặt biến đổi.
“Vụt!”
Một bàn tay lớn màu lam xuyên chéo qua đất trời, trên tay được bao phủ bởi vảy rồng màu lam tựa như móng vuốt của một con rồng. Bàn tay ấy đập thẳng lên bàn tay lửa của Inoue.
Cú đánh này không gây ra sự thay đổi gì nhiều nhưng cũng gây ra sự va chạm trực diện với bàn tay lửa khổng lồ kia với một sức mạnh khủng khiếp.
Sự va chạm này khiến nắm đấm lửa kia lập tức bị đánh cho lùi về sau, hình dáng của bàn tay cũng đột ngột thay đổi, trở thành một làn sóng lửa khắp trời.
Bàn tay rồng lam kia đương nhiên cũng bị làn sóng kia chặn lại, khói xanh bốc lên rồi tan biến.
“Chiêu Thanh Long Luyện Thể? Là ông sao, Long Định Thiên?
Biến cố đột ngột xuất hiện này khiến cho bọn Luân Hồi Trí Giả co ro, còn Inoue thì hừ lạnh.
“Inoue, bao năm không gặp mà không ngờ ông vẫn nhớ đến tôi!”
Một giọng nói vang vọng từ trên mây, ba bóng người bước ra. Người đi đầu mặc áo lam, khuôn mặt đầy uy nghiêm, bá đạo. Đây chính là Long Định Thiên mà Diệp Thiên vừa mới gặp cách đây không lâu.
Phía sau ông ta là một nam một nữ đứng ngang nhau. Một người trong đó đang quấn áo cà sa và đeo chuỗi hạt là đại sư Trí Đức, người đã từng chiến đấu với Diệp Thiên ở thủ đô.
Còn người nữ kia có khuôn mặt thanh tú, khí tức trên người mờ nhạt. Hiển nhiên người này cũng là một kẻ mạnh cùng hoàng cấp như cậu.
“Long Định Thiên, quả nhiên là ông. Không ngờ là ông cũng sẽ đặt chân đến nơi Đảo Quốc này đấy. Cả Trí Đức và Đạm Đài Tô Mộc cũng đi cùng ông tới đây cơ à!”
Nhìn thấy những người ấy, đồng tử của Inoue thu lại, sắc mặt của bọn Luân Hồi Trí Giả cũng trở nên nghiêm trọng.
Bọn họ thân là người của thiên phủ Đảo Quốc đương nhiên biết rằng ba người bỗng dưng xuất hiện này đều là thành viên của Liên minh Võ đạo Hoa Hạ.
“Long Định Thiên, thành viên Liên minh Võ đạo bọn ông vào Đảo Quốc chúng tôi là có ý gì?”
Sau khi sự kinh ngạc ngắn ngủi đi qua thì Inoue hừ lạnh, với giọng điệu chất vấn hỏi những người kia. Ngọn lửa phía sau vẫn cháy rực trời, hẳn là cơn giận này không hề nhỏ.
Long Định Thiên chắp hai tay sau lưng, đưa mắt liếc nhìn Diệp Thiên, cười nhạt.
“Inoue, lần này ba người chúng tôi tới đây là để giữ lại mạng này cho Diệp Lăng Thiên!”
Inoue trợn mắt, vẻ mặt âm u thấy rõ.
“Không thể nào!”, Inoue hét lớn, “Diệp Lăng Thiên ngang nhiên chém giết khắp Đảo Quốc, chém đầu bốn vị quỷ thần Đảo Quốc, hoàn toàn không coi giới võ đạo Đảo Quốc ra gì. Nếu nay tôi không bắt giữ hắn thì sau này làm gì còn chỗ đứng nào cho Đảo Quốc trên giới võ thuật quốc tế nữa?”
Giọng Inoue chắc nịch, hiển nhiên là không muốn tha cho Diệp Thiên.
Long Định Thiên không hề tức giận, chỉ thản nhiên nói: “Chuyện này xảy ra ắt có nguyên do. Nếu như người thiên phủ các ông nhất định đòi truy cứu thì Long Định Thiên tôi thay mặt cho Diệp Lăng Thiên gửi lời xin lỗi đến các vị trong Liên minh Võ đạo Đảo Quốc. Ông thấy sao?”
Inoue không thèm để ý, ngược lại còn chế nhạo: “Long Định Thiên, kể cả ông có được coi là Long Đế thì lời nói vừa rồi cũng quá lố bịch!”
“Chuyện Diệp Lăng Thiên tự mình gây ra, ông dựa vào cái gì mà thay hắn xin lỗi? Hơn nữa ông cho rằng chỉ cần xin lỗi là có thể bỏ qua mọi chuyện sao?”
Luân Hồi Trí Giả, Oda Yuki và cả Long Quỷ Thượng Sư cùng tiến lên phía trước mang vẻ mặt bất mãn.
Sự thản nhiên trên mặt Long Định Thiên dần mất, đôi mắt hơi híp lại, hẳn là sự nhẫn nại đã dần không còn nữa.
“Các ông nhầm rồi, tôi không lấy thân phận cá nhân mình ra xin lỗi thay cho Diệp Lăng Thiên mà là lấy thân phận thành viên của Liên minh Võ đạo ra để thay cậu ta xin lỗi!”
“Diệp Lăng Thiên là người của Liên minh Võ đạo của tôi. Hơn nữa với tư cách là người đứng đầu liên minh, tôi xin tuyên bố, tương lai không xa tới đây Liên minh Võ đạo sẽ do Diệp Lăng Thiên làm chủ. Chỉ dựa vào điều này thôi đã đủ để chúng tôi dốc sức bảo vệ cậu ấy!”
“Cái gì?”
Khi bốn người bọn Inoue nghe thấy vậy, đôi mắt họ nheo lại, trên khuôn mặt lại càng hiện rõ vẻ nghiêm nghị trầm trọng.
Liên minh Võ đạo ở Hoa Hạ đã được hơn trăm năm lịch sử, thậm chí đã có tới gần 200 năm. Từ lúc liên minh được thành lập đều do một tay Long Định Thiên nắm quyền và dẫn dắt vô số những anh hùng khác.
Có thể nói rằng Liên minh Võ đạo là thế lực võ giả mạnh nhất Hoa Hạ!
Thế mà giờ, Long Định Thiên lại tuyên bố cho toàn dân thiên hạ rằng không lâu tới đây Diệp Thiên sẽ thống lĩnh Liên minh Võ đạo. Đây chẳng khác gì nói rằng Diệp Thiên sẽ là minh chủ đời tiếp theo của liên minh.
Thế nên nếu bọn họ muốn giết Diệp Thiên, thì không chỉ nhắm vào cá nhân cậu nữa mà là cả Liên minh Võ đạo. Cho dù bọn họ có là người của thiên phủ đi chăng nữa thì giờ khắc này bọn họ cũng cảm thấy áp lực vô cùng lớn.
“Inoue, tôi tới không phải để nói những lời vô nghĩa. Chỉ một câu thôi, chúng tôi phải đưa Diệp Lăng Thiên đi, cậu ta tuyệt đối không được ở lại Đảo Quốc!”
“Các ông đồng ý thì liên minh chúng tôi thay mặt Diệp Lăng Thiên xin lỗi toàn bộ giới võ thuật Đảo Quốc và lập tức rời khỏi đây!”
“Nếu như các người vẫn cố chấp muốn lấy mạng của Diệp Lăng Thiên thì kết quả cuối cùng chính là…”
“Trận chiến giữa Liên minh Võ đạo và thiên phủ!”
Giọng nói Long Định Thiên trở nên nghiêm trọng, lộ rõ sự độc đoán.
Ông ta vừa cất lời thì đại sư Trí Đức và Đạm Đài Tô Mộc đứng phía sau cũng nhìn nhau nhếch mép cười.
“Cũng được, từ 80 năm trước, khi Đảo Quốc sáp nhập vào Hoa Hạ, sau khi chúng ta đuổi mấy người thiên phủ các người rút khỏi Hoa Hạ thì chúng ta chưa từng đấu với nhau lần nào nữa. Chúng ta cũng muốn xem xem 80 năm qua, trình độ của các cao thủ thiên phủ đã đạt đến cảnh giới nào rồi!”
Đạm Đài Tô Mộc đã từng là “nữ thần” của Thái Bình Thiên Quốc. Tuy là phận nữ nhi nhưng cô nổi tiếng với những cuộc chiến. Lần này Long Định Thiên đưa cô tới Đảo Quốc cũng vì để ứng phó với trận chiến có khả năng sẽ xảy ra này.
Tuy đại sư Trí Đức không nói gì nhưng tràng hạt đã được nắm chắc trong tay, ắt hẳn đã chuẩn bị tư thế để chiến đấu.
Tâm trạng của cả bốn người Inoue khi cảm nhận được thái độ cứng rắn bên Long Định Thiên đều chùng xuống.
Ngay lúc Inoue đang nghĩ có nên buông tay hay không thì giọng của Diệp Thiên lại vang lên:
“Long Định Thiên, trên Cảng Đảo, tôi quả thực đã đồng ý với chức danh vô thực ấy ở liên minh!”
Mọi người trầm mặc, chỉ có Diệp Thiên vẫn thản nhiên nhìn Long Định Thiên.
“Nhưng còn đây là cuộc chiến của tôi!”
“Ai dám nhúng tay vào thì chẳng khác nào muốn đối địch với tôi!”
Giọng nói của Diệp Thiên kiên quyết, vang khắp trời. Vô vàn chiến binh Đảo Quốc đều ngẩn người.
Diệp Thiên vừa đánh một trận lớn với tứ đại quỷ thần, cho dù có thắng lợi nhưng chắc hẳn cũng tiêu hao không ít thể lực. Giờ này đấu với cả bốn vị thiên phủ hoàng cấp, tình thế quả thật nguy hiểm.
Hiện tại khi Long Định Thiên cùng hai vị cao thủ của liên minh đến đích thị là sự trợ giúp đắc lực cho Diệp Thiên. Thế cục của hai bên bỗng trở nên khá vi diệu.
Thế mà giờ Diệp Thiên hình như không muốn nhận sự giúp đỡ của những người bên Long Định Thiên ư?
Không chỉ các chiến binh trên Đảo Quốc, kể cả bốn vị thuộc Thiên Phủ kia cũng ba người bên Long Định Thiên đều không hiểu nổi.
Long Định Thiên trầm mặt, chửi thầm nhưng cũng bất lực.
Ông ta hiểu rõ tính cách kiêu ngạo của Diệp Thiên. Từ sau khi gặp mặt ở Cảng Đảo, ông ta còn biết được Diệp Thiên đã có sức chiến đấu sánh ngang với hoàng cấp.
Mà một ngày trước khi Diệp Thiên đi đến Đảo Quốc đã có thành viên của liên minh nhận ra cậu. Long Định Thiên sợ Diệp Thiên làm loạn nơi Đảo Quốc khiến cho người của thiên phủ phải ra tay nên mới phải dẫn theo đại sư Trí Đức và Đạm Đài Tô Mộc đuổi theo tới đây.
Thế mà không ngờ việc Diệp Thiên làm còn vượt quá những gì ông ta nghĩ, một mình chém chết được bốn vị quỷ thần hoàng cấp.
Bọn họ cũng biết, người của thiên phủ chắc chắn không chịu tha cho Diệp Thiên nên mới dùng thân phận của Liên minh Võ thuật. Họ định đưa Diệp Thiên ra khỏi Đảo Quốc này rồi tính tiếp, nhưng lúc này, Diệp Thiên dường như không định làm theo lời họ.
“Việc này do một mình tôi gây ra, ai làm người ấy chịu. Ông thay tôi xin lỗi giới võ thuật Đảo Quốc này cũng vô nghĩa, hơn nữa ông cũng không thể nào thay mặt tôi được!”
“Mà tôi cũng chỉ là tên bù nhìn trong liên minh, việc tôi làm không lý do gì để liên minh phải gánh vác hộ!”
“Và tôi càng không có thói quen tìm người giúp đỡ!”
Ánh mắt Diệp Thiên kiên định, ngữ khí càng không chút nề hà. Bên bờ biển Nam Hải, với hơn chục người ở cảnh giới siêu phàm của điện Chiến Thần và viện trọng tài, Diệp Thiên vẫn luôn lựa chọn một mình đối mặt.
Ở Long Môn Tây Bắc, cậu cũng phải đối mặt với nửa số thẩm phán trưởng ở viện trọng tài, nào đã từng có chút sợ hãi nào?
…
Long Định Thiên nhìn ánh mắt của Diệp Thiên, bỗng chốc thấy đau đầu.
Ông ta thật sự không nghĩ đến việc Diệp Thiên lại không suy nghĩ đến vậy. Ở tình cảnh này rồi mà vẫn còn nhất quyết chiến đấu.
Thế này thì những lời nói của ông ta về việc Diệp Thiên là thành viên của liên minh hoàn toàn đã bị cậu đạp đổ. Bọn họ đã không còn tư cách đứng cùng phía với Diệp Thiên để bảo vệ cậu nữa rồi.
“Tên nhóc này quả đúng như lời đồn, chỉ thích làm việc theo sở thích mà thôi!”
Đại sư Trí Đức tỏ vẻ bất lực, Đạm Đài Tô Mộc đứng bên cạnh cũng nhẹ hừ một tiếng, sắc mặt có chút không vui.
Cô hoàn toàn không hài lòng với thái độ này của Diệp Thiên.
Bọn họ vượt nghìn dặm vội vã chạy đến Đảo Quốc này giúp đỡ, ấy vậy mà cậu ta lại bảo không muốn bọn hô nhúng tay vào. Còn nói nếu dám nhúng tay thì là đối địch với cậu ta. Quả là kẻ không biết tốt xấu gì!
Trong mắt mọi người, Diệp Thiên có thể là vô địch thời nay, một người chinh chiến khắp thiên hạ. Nhưng trong mắt những cao thủ hoàng cấp lão luyện như họ thì Diệp Thiên cũng chỉ là người trẻ có chút tài mà thôi. Tuy bọn họ coi trọng nhưng cũng chưa từng coi Diệp Thiên có cùng cấp bậc với mình.
“Long Định Thiên, ông lấy cái danh thành viên của liên minh gán cho Diệp Lăng Thiên là vì muốn cứu lấy tiềm năng khủng này cho sức mạnh của thế hệ mới ư? Nhưng tiếc quá, có vẻ nhưng người ta không coi điều đó ra gì rồi!”
Bọn người Inoue nhận thức được điều này liền cười đầy chế nhạo, trong mắt đầy vẻ giễu cợt.
“Diệp Lăng Thiên, cậu là thành viên của liên minh chúng tôi. Cho dù có là bù nhìn thì cũng liên quan đến liên minh. Việc này không phải việc riêng của cậu. Nếu như cậu từ chối sự giúp đỡ của liên minh, cậu nên biết điều đó mang nghĩa gì!”
Long Định Thiên đã lực bất tòng tâm, chỉ đành nói ra những lời này.
Diệp Thiên liếc nhìn ba người phía Long Định Thiên, khẽ bật cười.
“Long Định Thiên, và cả hai vị đứng phía sau ông nữa, tôi biết mọi người xuất hiện ở đây là vì muốn đưa tôi rời khỏi Đảo Quốc. Diệp Thiên tôi trong lòng biết ơn vì điều này. Cảm ơn!”
Nói xong, cậu chắp tay cảm ơn ba người phía Long Định Thiên.
Sau đó, ánh mắt cậu chợt lạnh đi, ngữ khí cũng trở nên vô cùng lạnh lùng đầy vẻ chắc nịch.
“Nhưng Diệp Lăng Thiên tôi, trước này làm việc gì cũng chỉ dựa vào bản thân. Cho dù là rơi vào hoàn cảnh nào đi nữa, bất cứ trận chém giết nào thì tôi cũng không cần người ngoài xen vào giúp đỡ!”
Cậu quay về phía bọn Inoue, ngoắc tay.
“Bốn người Thiên Phủ các người tới đây, nếu đã muốn bắt tội thì hãy ra tay đi, tôi đây tiếp chiêu!”
“Mấy người không cần đắn đo gì, muốn làm gì tôi cứ làm. Tôi đảm bảo ba người bọn họ không ai dám ra tay đâu!”
“Ai dám nhúng tay vào cuộc chiến của tôi thì chắc chắn là kẻ địch của ta!”
Mấy lời của Diệp Thiên khiến xung quanh chết lặng. Không chỉ bốn người bên Inoue mà kể cả ba người phía Long Định Thiên cũng không dám tin vào tai mình.
Những người ở đây đều là lão làng thành danh đã vài trăm năm, cấp bậc hoàng cấp, thực lực mạnh tầm thế giới, gần như không có đối thủ.
Những kẻ mạnh họ gặp cũng chỉ được vài người. Nhưng họ trước nay chưa từng thấy sự tồn tại của kẻ nào giống kiểu của Diệp Thiên.
Sự kiêu ngạo và ngạo mạn của Diệp Thiên quả thật không thể miêu tả thành lời.
Không muốn ai giúp, ai dám ra tay thì thậm chí còn bị coi là kẻ địch, còn có thể ngang ngược đến mức nào được nữa chứ?
Vẻ mặt ba người bên Long Định Thiên trầm lại, bọn họ đều rõ rằng một khi Diệp Thiên đã lên tiếng thì chắc chắn chính là như vậy.
Một khi ai đó trong ba người ra tay giúp đỡ thì Diệp Thiên tuyệt đối sẽ không chút do dự nào coi họ như kẻ địch.
“Tên nhóc này thật chẳng biết tốt xấu gì. Cậu ta nghĩ mình là vô địch thiên hạ đấy à?”
Đạm Đài Tô Mộc khẽ lắc đầu, giọng điệu đầy thất vọng: “Bên họ có bốn người ở giai đoạn trung kỳ của hoàng cấp, Inoue còn đang ở thời điểm đỉnh cao nhất. Bốn người họ kết hợp lại thì thực lực có thể khủng khiếp đến mức nào nữa chứ. Không phải cậu ta nghĩ mình chém giết được bốn vị quỷ thần hoàng cấp sơ kỳ là có thể sánh với bốn người hoàng cấp trung kỳ này rồi sao?”
Đại sư Trí Đức cũng nhăn mày, hiển nhiên không tin tưởng vào Diệp Thiên.
Long Định Thiên khẽ thở dài một tiếng, ông ta cũng không ngờ sự việc lại biến thành thế này.
Bốn người bên phía Inoue cuối cùng cũng phản ứng lại mọi việc. Inoue cười lạnh, chỉ cảm thấy vui sướng vô cùng.
“Long Định Thiên, ông đã nghe rõ chưa? Diệp Lăng Thiên muốn một mình nhận tất cả, các người mà muốn xen vào thì chẳng khác nào lo chuyện bao đồng!”
Nói xong, Inoue lườm Diệp Thiên, ngọn lửa phía sau lưng xoay tròn mang theo sức nóng khủng khiếp.
“Diệp Lăng Thiên, nếu như cậu đã không coi những cao thủ Đảo Quốc ra gì thì đừng trách tôi ra tay ác độc!”
Vừa dứt lời, Inoue giẫm mạnh chân, ngọn lửa sau lưng bùng nổ biến thành một nắm lửa lao thẳng đến cậu.
Lần đánh này quả dứt khoát không chút chần chờ.
“Giết!”
Long Quỷ Thượng Sư mang sát ý trong mắt, hai tay va vào nhau thật mạnh, sức mạnh ấy như chấn động xung quanh. Mà sau đó hai bàn tay lại biến thành cây chùy, sức mạnh trong cơ thể bạo phát mang theo sinh khí của đất trời, khí thế cuồn cuộn nện về phía Diệp Thiên.
Luân Hồi Trí Giả phất tay áo, từ trong ống tay áo bay ra một vật có màu lam đơn giản, khắc nhiều bùa chú. Hóa ra là một phong ấn ánh sáng được tinh luyện bởi sức mạnh của ma thuật.
Phong ấn ánh sáng vừa bay ra, sấm sét liền giáng xuống xé toạc bầu trời. Vô vàn tia sét dày đặc như những thân cây to tàn phá bầu trời, chỉ trong chốc lát đã phủ đầy khắp đất trời.
Diệp Thiên hơi kinh ngạc, phong ấn ánh sáng này mang sức mạnh đánh động đến cả Thiên Lôi, kỳ diệu sánh ngang với phong ấn lôi được kế thừa từ Thiên Phủ.
Có thể dựa vào pháp lực của bản thân tạo thành loại phong ấn như thế này chứng tỏ tu luyện thuật pháp của Luân Hồi Trí Giả đã đạt đến đỉnh cao.
Bàn tay mảnh khảnh của Oda Yuki đặt trên ngực, dấu ấn màu xanh lam hiện ra trên lông mày của cô ta. Vô số luồng nước Cửu Thiên từ tứ phía hội tụ, hóa thành sóng nước cao ngất trời, nhốt Diệp Trần trong không gian rộng lớn.
Bốn vị thiên phủ này cuối cùng cũng đã dốc toàn lực chiến đấu. Mấy người Long Hoàng xuất hiện khiến những người thiên phủ này cảm thấy áp lực vô cùng, họ quyết định phải tốc chiến tốc thắng, giết Diệp Thiên ngay tại nơi này.
Ba người phía Long Định Thiên mặt mày nặng nề, bốn người kia với sức tấn công đáng sợ như thế, đổi lại là một trong ba người họ nằm trong tình cảnh ấy đều không dám nói có thể nhẹ nhàng đỡ chiêu. Diệp Thiên lúc này lại bị bốn người ấy vây lại, chắc chắn lành ít dữ nhiều.
“Khá lắm!”