Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Anh Trì, thế nào rồi? Anh Tiêu nói thế nào?”.

Bạn gái của hắn không đợi được vội vàng hỏi.

“He he!”, Tiêu Trì cười nham hiểm: “Anh họ anh nói, anh ấy sẽ đích thân ra tay, tối nay em chuẩn bị xem một vở kịch hay đi”.

Cô ả lẳng lơ nghe thế thầm mừng trong lòng, nghĩ đến vẻ mặt kiêu ngạo lạnh lùng của Diệp Thiên ở trung tâm thương mại, cô ta lại hả hê vô cùng.

“Có anh Tiêu đích thân xử lý, để xem lát nữa anh nhảy nhót thế nào!”.

Buổi diễn chính thức mở màn, tám giờ rưỡi tối, Tiêu Chí Lâm bước lên sân khấu dưới ánh đèn chiếu sáng. Cậu ta vừa xuất hiện, tất cả mọi người vỗ tay như sấm dậy. Ở khu vực Kiềm Tây này, không ai dám không nể mặt cậu chủ nhà họ Tiêu.

Tiêu Chí Lâm gật đầu mỉm cười với khách mời, sau đó đọc một bài diễn văn đơn giản, tiết mục biểu diễn chính thức bắt đầu.

Lần này là tiệc rượu do nhà họ Tiêu tổ chức, mời không ít ngôi sao đến đây, nhưng đa số đều là ngôi sao nhỏ hạng hai. Những gương mặt quen thuộc đối với những khách mời tiền bạc chất như núi ở đây mà nói hiệu quả chương trình có hạn.

Khi một nam ca sĩ trẻ tuổi đang nổi kết thúc màn biểu diễn, Tiêu Chí Lâm lại lên sân khấu lần nữa.

“Mọi người, tối nay mọi người đều tụ họp ở công viên nước này, tôi đại diện cho nhà họ Tiêu rất vinh hạnh mời một ca sĩ mới đang nổi của Công ty giải trí Thiên Phú, cô Cố Giai Lệ lên sân khấu!”.

Cậu ta giới thiệu, bầu không khí dưới khán đài lập tức thay đổi, nhất thời tiếng hoan hô nổi dậy tứ phía.

Công ty giải trí Thiên Phú xuất phát từ tỉnh Xuyên, do Ngô Quảng Phú điều hành, sau đó lại được Tập đoàn Lăng Thiên bảo vệ hộ tống, ngày nay đã trở thành cái tên nổi tiếng trong làng giải trí, nhiều nghệ sĩ nổi tiếng bắt đầu quay sang đầu quân cho Thiên Phú.

Gần đây Công ty giải trí Thiên Phú đang lăng xê cho một ngôi sao mới nổi của mình, mọi người ai cũng biết điều này. Nghe nói ngôi sao mới nổi này hầu như không nhận biểu diễn thương mại, không đóng phim điện ảnh hay truyền hình, nhưng bọn họ không ngờ cô sẽ xuất hiện ở Trung tâm Thủy Thượng.

Mọi người đều không khỏi cảm khái về sức mạnh của nhà họ Tiêu.

Đèn sân khấu vừa sáng lên, Tiêu Chí Lâm lịch sự rời khỏi sân khấu, một bóng người xinh đẹp cao gầy xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.

Cố Giai Lệ mặc bộ váy dài màu xanh lam nhạt, trang điểm nhẹ nhàng, tóc búi cao, đứng trên sân khấu giống như công chúa quý tộc.

Cô cầm micro, đôi mắt đẹp long lanh.

“Tôi rất vinh hạnh vì được biểu diễn cho mọi người ở Trung tâm Thủy Thượng tối nay. Đối với tôi mà nói, đây là lần đầu tiên đứng trên sân khấu ở Kiềm Tây, là một cơ hội hiếm có!”.

“Hôm nay tôi vốn định hát một bài khác, nhưng vì một người, bất ngờ anh ấy cũng đã đến hội trường này, cho nên tôi quyết định đổi bài hát, muốn hát một bài mà tôi viết cho anh ấy”.

Cô nói đến đây, đôi mắt đẹp long lanh chuyển sang nhìn Diệp Thiên, tình cảm đong đầy.

Tiêu Chí Lâm nhìn thấy cảnh này, không khỏi siết chặt tay lại, ly thủy tinh trong tay bị bóp nát vụn. Nhưng nghĩ tới hành động sắp tới của mình, cuối cùng cậu ta cũng nhịn xuống.

Diệp Thiên gặm một miếng dưa hấu trong miệng, chậm rãi ngẩng đầu lên, vừa vặn đối diện với ánh mắt kiên định quật cường của Cố Giai Lệ.

“Chín tháng trước, tôi chỉ là một học sinh mang ước mơ làm ca sĩ, là anh ấy đã giúp tôi lấy dũng khí theo đuổi ước mơ của mình, là anh ấy sắp đặt sẵn sân khấu cho tôi, để tôi có thể mặc sức phát huy ở lĩnh vực mà tôi yêu thích, là anh ấy đã thay đổi cuộc sống của tôi. Anh ấy chính là người quan trọng nhất trong cuộc đời tôi!”.

“Tôi từng rất ngây thơ, ngu xuẩn, thậm chí tự cho mình đúng, thậm chí còn nổi nóng với anh ấy. Nhưng anh ấy không để bụng hiềm khích lúc trước, chưa bao giờ so đo, vẫn đồng ý đến đây xem tôi biểu diễn, cho tôi sức mạnh và lòng tin. Tôi chỉ muốn nói rằng, cảm ơn anh!”.

“Đây là bài hát mới mà tôi tự viết, chưa từng đăng trên bất cứ nền tảng nào. Bài hát này là tôi viết cho anh ấy, hi vọng bất kể anh ấy đang ở nơi nào trên thế giới, anh ấy đều có thể mang theo “lời gửi gắm” của tôi”.

“Ca khúc “Lời gửi gắm” dành tặng mọi người, hi vọng mọi người sẽ thích!”.

Cố Giai Lệ nói xong, nâng tay lên, âm nhạc êm tai vang lên, giọng hát dịu dàng vững chắc của cô cũng cất lên theo.

“Khi em còn niên thiếu thơ ngây, anh bước đi đằng trước, em đuổi theo đằng sau”.

“Khi em lớn lên tưởng rằng mình đã trưởng thành, anh bảo vệ cho em, em lại ngu muội không hay”.

“Khi em bừng tỉnh khỏi giấc mộng, anh lại không còn ở bên, em mang nỗi nhớ mong trong lòng, viết nên một trang lời gửi gắm…”

Từng câu từng chữ của Cố Giai Lệ kết hợp với giai điệu trầm bổng du dương, vang vọng quanh hội trường. Mỗi một đoạn cô hát giống như kể lại câu chuyện giữa cô và Diệp Thiên, có lúc niên thiếu ngây thơ, có lúc ngạo mạn đơn thuần, có sự bừng tỉnh sau này. Không ít doanh nhân giàu có đều nhớ về tuổi trẻ của mình, cũng có không ít người rơi nước mắt.

Bài hát “Lời gửi gắm” của Cố Giai Lệ gần như cảm hóa tất cả mọi người ở đây.

Diệp Thiên nhấp ngụm rượu, nở nụ cười nhàn nhạt. Cuối cùng, cô bé từ nhỏ đã đi theo sau cậu cũng đã lớn, có thể tự mình nắm bắt sân khấu rồi.

Tiêu Chí Lâm ở dưới sân khấu đầy vẻ tức giận, khóe mắt giật điên cuồng. Mỗi câu hát của Cố Giai Lệ cất lên, cậu ta chỉ muốn băm vằm Diệp Thiên ra làm nghìn mảnh. Sự đố kị đã lấp đầy lồng ngực cậu ta.

“Diệp Thiên, tối nay tôi sẽ khiến cậu chết không có đất chôn!”.

Cậu ta liếc nhìn Diệp Thiên, ngập tràn sát ý. Cậu ta không cho phép người phụ nữ mà mình chọn nghĩ về người đàn ông khác.

Cố Giai Lệ hát xong, mọi người đều chìm trong tình cảm mà giọng hát của cô muốn truyền đạt, như say như mê. Cô nhìn Diệp Thiên mỉm cười ngọt ngào, giống như hỏi Diệp Thiên mình biểu diễn thế nào.

Diệp Thiên mỉm cười giơ ngón cái, lúc đó cô mới hài lòng, chuẩn bị cảm ơn đi xuống sân khấu.

Đúng lúc đó, Tiêu Chí Lâm lại đột nhiên bước lên sân khấu. Hội trường trở nên tối đen, chỉ có hai ngọn đèn chiếu xuống, chia ra chiếu sáng Tiêu Chí Lâm và Cố Giai Lệ.

Cố Giai Lệ nhíu mày, còn chưa lên tiếng, Tiêu Chí Lâm đã quỳ một chân xuống, hộp quà trong tay cậu ta bật mở, để lộ một sợi dây chuyền đính kim cương vô cùng sáng chói.

“Giai Lệ, đây là câu nói mà anh muốn nói với em nhất từ khi quen biết em đến nay!”.

Trong giọng nói của Tiêu Chí Lâm chan chứa cảm xúc, ngữ điệu dịu dàng: “Anh thích em, thậm chí đã yêu em từ lâu rồi. Anh muốn nhân cơ hội tối nay tỏ tình với em!”.

“Anh không nói được những lời quá ngọt ngào lãng mạn, anh chỉ muốn nói, xin em cho anh một cơ hội, để sau này anh có thể bồi bạn bên cạnh em, bảo vệ em, làm kị sĩ ngự kiếm của em!”.

“Tối nay, em là công chúa của anh, sau này, em sẽ là nữ hoàng của anh!”.

Lúc này, khách mời ở hội trường đều phản ứng lại, sau đó tiếng vỗ tay vang lên như sấm dậy, như muốn cuốn phăng cả hội trường.

Nhìn Cố Giai Lệ sững người tại chỗ, không biết nên làm thế nào, Tiêu Tường âm thầm cảm khái.

Cuối cùng anh trai của cô ta cũng đã ra tay!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK