Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngay khi cô ấy vừa thở dài, trong bóng tối tảng băng đồ sộ này xuất hiện một bàn tay mảnh mai, trắng muốt quét ngang qua.





“Bang!”






Bàn tay này như một con dao thép chém vào miếng đậu phụ, đâm thẳng vào trong tảng băng cực kỳ cứng đó, tảng băng đồ sộ rung chuyển, chỉ thấy từng mảng vụn băng bắn ra, chân lực giá rét kết nối mặt đất với tảng băng cũng bị cắt đứt.





“Cái gì?”





Tất cả mọi người ở Tam Nhất Môn đều kinh hoàng, quay lại nhìn tảng băng, chỉ thấy dưới tảng băng hiện ra một lối đi một người có thể đi qua, bóng người mảnh khảnh của Diệp Thiên chậm rãi bước ra.





“Không thể nào!”







Huyền Băng tam lão đều kinh ngạc thốt ra tiếng, sắc mặt đều hiện lên vẻ khó mà tin được.











Tứ tiên Huyền Băng cũng trợn tròn mắt nhìn chằm chằm Diệp Thiên như thể nhìn thấy quái vật.





Chính Yến Băng Lăng cũng không còn giữ được vẻ bình tĩnh và lạnh nhạt trước đó nữa, thay vào đó là vẻ thảng thốt.





Tiểu Hề và các đệ tử Tam Nhất Môn cũng ngây người, không nói được một câu nào.





Diệp Thiên chắp tay ra sau lưng sải bước đi ra dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người như nhàn nhã dạo bước trong sân nhà mình, tảng băng lớn phía sau cậu cũng dần mất tác dụng, phong ấn biến mất.





“Tuyệt Thiên Băng Lao không nhốt nổi cậu?”





Một trong các Tứ Tiên nhìn Diệp Thiên ngạc nhiên thốt lên.





Diệp Thiên lạnh lùng phát ra tiếng cười giọng mũi.





“Tôi đã nói rồi, cho dù các người có dùng cách gì thì tôi vẫn có thể đi và đến tự nhiên ở Tam Nhất Môn này”.





Với thực lực bây giờ của Diệp Thiên, cậu có thể không để đỉnh cao cảnh giới truyền thuyết thiên cấp vào mắt, dù bốn vị đỉnh cao cảnh giới truyền thuyết thiên cáp cùng hợp sức lại, cậu cũng xem thường, cho đến giờ chỉ có những người thoát khỏi cảnh giới truyền thuyết như Bạch Viêm Minh, Yến Băng Lăng mới có thể khiến cậu xem trọng.





Mặc dù Tuyệt Thiên Băng Lao rất mạnh nhưng không thể trói được người có sức mạnh tinh thần thể xác đã thay da đổi thịt là cậu. Ánh mắt Yến Băng Lăng liên tục thay đổi, trước đó bà ta đã cảm nhận được sức mạnh tu vi khác thường của Diệp Thiên, nhưng bà ta không ngờ thực lực của Diệp Thiên lại đáng sợ hơn bà ta nghĩ.





Nhưng bà ta không hổ là chủ của một tông môn, sắc mặt ngay lập tức trở lại như cũ, ra lệnh.





“Nghe lệnh của tôi, các đệ tử Tam Nhất Môn đều lui về sau, các trưởng lão trong môn trên cảnh giới truyền thuyết địa cấp cùng ra tay bắt tên này lại, sống chết gì cũng kệ”.





Bà ta vừa dứt lời, các đệ tử Tam Nhất Môn đồng loạt lùi ra xa, còn Huyền Băng tam lão và tứ tiên Huyền Băng lại đời, hơi thở ai nấy cũng ngưng tụ lại, đã chuẩn bị sẵn sàng ra tay tấn công.





Diệp Thiên thấy thế cũng không tỏ thái độ gì.





“Tôi muốn gặp Yến Khinh Vũ, không rảnh ở đây dây dưa với các người, cút sang một bên!”



Nói rồi cậu giậm mạnh chân xuống, chỉ nghe thấy một tiếng nổ như sấm, cậu biến thành một luồng sáng xuyên qua vòng vây của mọi người, cho dù là Huyền Băng tam lão hay tứ tiên Huyền Băng đều không ai phản ứng lại kịp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK