Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngay khi Thích Kiếm Anh ngồi xuống, anh ta cũng chú ý đến Lạc Tử Uyển bên cạnh Lí Thanh Du. Lí Thanh Du chắc chắn là một mỹ nhân đứng đầu trong giới võ lâm hiện nay, mà Lạc Tử Uyển, vẻ đẹp cũng không hề kém Lí Thanh Du chút nào, hơn nữa khí chất nho nhã, mang phong thái cổ phong, rõ ràng không phải người tầm thường.



Anh ta chợt dời ánh mắt, bỗng nhìn thấy kiếm Ỷ Thiên trong tay Lạc Tử Uyển.




“Kiếm Ỷ Thiên?”. Ánh mắt anh ta ngạc nhiên, gần như không cần do dự anh ta đã đoán ra thân phận của Lạc Tử Uyển.



Cũng ngay lúc ấy, Lí Thanh Du cũng quay đầu sang nhìn Lạc Tử Uyển.



“Tử Uyển, giới thiệu với cô nhé, vị này là anh Thích, Thích Kiếm Anh, có lẽ cô đã nghe qua rồi!”



Đôi mắt Lạc Tử Uyển sáng như ngọc, cuối cùng cũng quay đầu lại.




“Kiếm vũ thích thích, một kiếm chấn động thần quỷ! Truyền kỳ về anh Thích tôi đã sớm nghe bên tai, hôm nay cuối cùng cũng gặp được người thật!”



Cô ta nói xong, chắp tay với Thích Kiếm Anh, rất khách khí.



Thích Kiếm Anh biết Lạc Tử Uyển là đang nói đến chuyện trước kia anh ta ở Lũng Tây chét giết bảy “thi quỷ”, cũng vội ôm quyền đáp lễ, không dám cao ngạo.



“Lạc Tiên Tử quá khen rồi, chút tu vi này của Thích Kiếm Anh, trong mắt truyền nhân Nga Mi, nào đáng nhắc đến?”



Lạc Tử Uyển khẽ cười, không đáp lời, cũng không phủ nhận, ngay lúc này, thiếu niên bên cạnh Thích Kiếm Anh đột nhiên hỏi lại.



“Sư huynh, tại sao hàng ghế thứ hai, thứ ba không có ai ngồi cả? Chi bằng chúng ta đến ngồi hàng thứ hai đi? Chỗ đó cách sàn đấu giá gần hơn chút!”



Giọng điệu thiếu niên có chút trẻ con, nói năng thẳng thắn, ra ràng chưa hiểu nhiều sự đời.



Thích Kiếm Anh nghe vậy lập tức huơ tay.



“Sư đệ, đừng quậy phá!”



“Cậu nhìn thấy bốn người ở hàng đầu tiên không?”



Anh ta chỉ thiếu niên nhìn đến hàng ghế đầu, thấp giọng nói: “Bốn vị đó là cao thủ đương thời, là vương cấp trăm năm trong truyền thuyết, cho dù đích thân sư phân ở đây, e rằng cũng không dám qua đó ngồi!”



“Có tư cách ngồi cùng hàng với bọn họ đều là nhân vật thuộc cấp bậc vương cấp trăm năm, còn muốn lại gần bọn họ ngồi hàng hai, hàng ba, ít nhất cũng phải đến tu vi vương cấp, hoặc là siêu phàm thần phẩm mới được!”



“Nếu cậu có gan thì cứ qua ngồi đi!”



Vẻ mặt thiếu niên thay đổi, gương mặt kinh sợ.



“Vương cấp?”



Cậu ta thì thầm lên tiếng, phản ứng lại nhanh chóng chợt ngậm miệng lại.



Cậu ta là đệ tử mới được thăng lên nòng cốt của phái Hoa Sơn, tuổi tác còn trẻ, không hiểu rõ những quy tắc ngầm và luật lệ của giới võ đạo, nhưng không có nghĩa cậu ta khờ khạo.



Vương cấp, hai chữ này có nghĩa gì, đương nhiên cậu ta hiểu rõ.



Cùng vấn đề, cùng một nội dung đối thoại cũng diễn ra ở nơi khác tại phòng đấu giá, nhưng nghe thấy câu trả lời của người lớn thì những đệ tử trẻ tuổi không hiểu quy tắc kia đều rụt đầu, không dám hỏi nữa.


Lúc này, rèm cửa ngay lối vào phòng đấu giá bỗng bị người ta kéo lên, bóng dáng cao lớn chợt bước vào.



Đúng lúc thiếu niên bên cạnh Thích Kiếm Anh nhìn thấy cậu đi vào, chỗ ngồi trong phòng đấu giá lúc này, ngoại trừ hàng hai, hàng ba còn trống thì toàn bộ đều đã kín chỗ, xuất phát từ lòng hiếu kỳ, cậu ta muốn nhìn xem cậu thanh niên vừa mới vào phòng đó sẽ lựa chọn ngồi vị trí nào.




Không chỉ cậu ta, không ít võ giả trẻ tuổi khác, dù nam dù nữ cũng đều tò mò nhìn theo.



Thanh niên vừa mới đi vào, đút một tay vào túi, tay còn lại thì cầm một hộp sữa, vừa đi vừa uống, vô cùng thản nhiên.



Hàng mười tám, mười lăm, mười bốn…




Dưới vô số ánh mắt, cậu thanh niên đi hơn mười mét, lại đi thẳng đến hướng sàn đấu giá, trong chớp mắt đã đến hàng thứ tư.



“Thằng nhóc này không phải là tên ngốc không hiểu gì cả chứ, cậu ta muốn làm gì?”



Thiến niên bên cạnh Thích Kiếm Anh không hề chú ý để vả mặt kinh sợ của sư huynh mình bên cạnh, chỉ là ngơ ngác nhìn thanh niên phía trước bước đi mạnh dạn, trong lòng vô cùng kinh ngạc.



Thanh niên đi đến hàng thứ tư, chân không hề dừng lại, tiếp tục đi đến hàng đầu tiên, một vài võ giả trẻ lúc này đều kinh ngạc đến ngừng thở.



Dám đi đến hàng đầu tiên, đến “khu vực cấm” không thể xâm phạm của cả phòng đấu giá, như vậy đồng nghĩa với việc khiêu khích tôn nghiêm của vương cấp trăm năm đấy!



Nhưng cậu thanh niên không hề phát hiện ra, trái lại dưới ánh nhìn của mọi người, chân bước đi, ngồi vào vị trí chính giữa hàng ghế đầu tiên.



Thoáng chốc, cả phòng đều trầm lắng, còn thiếu niên bên cạnh Kiếm Thích Anh không kiềm được mà chửi thề.



“Ôi đệch? Cậu ta dám ngồi chỗ đó sao?”







Cậu thanh niên vừa ngồi xuống hàng ghế đầu chính là Diệp Thiên, vừa rồi cậu ở sau hậu trường nói chuyện vài câu với Lư Chính Vũ, sau đó lại đi đến chỗ sân khấu khách sạn lấy hộp sữa, mãi đến khi chuông vang lên, cậu mới khoan thai đi đến.



Các võ giả trong phòng, những chưởng môn hay gia chủ các thế gia, đa phần đều từng thấy Diệp Thiên, duy nhất một vài võ trẻ tuổi được dẫn đến tiếp cận thế giới thì không biết vẻ ngoài thực sự của Diệp Thiên, lúc này ai ai cũng kinh sợ trong lòng.



Thiếu niên bên cạnh Thích Kiếm Anh định thần lại từ trong sự kinh ngạc, vẻ mặt vẫn chưa hết kinh sợ, cậu ta không hiểu, sao Diệp Thiên lại đi ngồi ở hàng ghế đầu, sao cậu lại dám?



Trong thế hệ trẻ, cho dù sư huynh Thích Kiếm Anh của cậu ta là thiếu niên tuấn kiệt như vậy, cũng chỉ miễn cưỡng ngồi hàng thứ năm, nữ thần thiên kiêu giống như Lí Thanh Du và Lạc Tử Uyển cũng ngồi ở hàng này.



Nhưng Diệp Thiên lại đi ngang nhiên, không khách khí ngồi hàng ghế đầu, hơn nữa còn ngồi ngay vị trí trung tâm, đây hoàn toàn không coi trọng bốn vị vương cấp trăm năm trên hàng đầu.



Dám ngồi vị trí trung tâm cùng hàng với bốn người nều, nếu không phải kẻ vô tri khờ dại, thì chính là người tự cho mình có thể sánh vai với những người này, hay thậm chí là vượt qua.



Nhưng thoạt nhìn Diệp Thiên cũng chỉ lớn hơn cậu ta một hai tuổi, sao có thể phân cao thấp với những lão quái vật trăm năm này chứ?



Nhưng chuyện khiến
1646626730501.png

Cậu ta đợi Thích Kiếm Anh trả lời, nhưng lại phát hiện Thích Kiếm Anh sửng sốt thất thần, vẻ mặt thay đổi liên tục, ánh mắt lại nặng nề.



“Sư huynh, anh sao vậy?”




Cậu ta vỗ nhẹ vai Thích Kiếm Anh, dò hỏi.



Lúc này Thích Kiếm Anh mới hồi thần, hít sâu một hơi, thì thào nói.



“Không ngờ, cậu ta cũng đến đây!”




“Cậu ta?”. Thiếu niên càng thêm ngạc nhiên: “Anh nói đến cậu thanh niên kia sao? Cậu ta là ai?”



Thích Kiếm Anh nhớ lại trận chiến biển Nam Hải, Diệp Thiên càn quét thế lực cảnh giới siêu phàm đỉnh cao, bất giác hít sâu một hơi, xúc động nói: “Nếu phải hỏi trong thế hệ trẻ của giới võ đạo Hoa Hạ, ai có đủ tư cách ngồi cùng vương cấp thì cậu ta chính là người duy nhất!”



“Cậu ta chính là thần thoại đương thời - Diệp Lăng Thiên!”



Thiếu niên nghe vậy, ánh mắt kinh ngạc, suýt chút đã đứng bật dậy.



“Cái gì? Trời đất? Cậu ta là Diệp Lăng Thiên?”



Chuyện về Diệp Thiên, sớm đã trở thành truyền thuyết trong giới võ đạo Hoa Hạ rồi, được nhiều người biết đến, những tiền bối đối với chuyện này thì tôn kính, thế hệ trẻ thì gần như ai ai cũng xem như thần tượng mà tôn sùng, được xem là tấm gương mẫu mực, nhưng anh ta không ngờ, trong tình thế như vậy lại được gặp truyền thuyết đương thời.



Những võ giả trẻ tuổi khác trong phòng đấu giá cũng được nghe trưởng bối giới thiệu, sau khi biết rõ thân phận Diệp Thiên, ánh mắt kinh ngạc, ngờ vực trước đó đã đổi thành kính sợ và sùng bái.



Những võ giả trẻ tuổi lúc đầu vẫn không tình nguyện ra khỏi cửa thì hiện tại ai ai cũng tinh thần phấn chấn, trong lòng cảm thấy may mắn lần này đi cùng trưởng bối, nếu không sao có thể nhìn thấy nhân vật truyền kỳ nhất trong giới võ đạo Hoa Hạ?



Lạc Tử Uyển ngồi ngay ngắn tại chỗ, ánh mắt nhìn theo Diệp Thiên, Diệp Thiên tựa vào ghế, hai chân bắt chéo, vô cùng thoải mái, không gò bó, càng khiến ánh mắt cô ta sáng hơn.



Vương cấp đương thời, được xem là cao thủ, mà vương cấp trăm năm, cũng đang ở đây.



Nhưng Diệp Thiên chưa đến hai mươi tuổi, ở cùng với vương cấp trăm năm, thân thủ thành thạo, nắm giữ mọi thứ trong tay, khí thế siêu nhiên như vậy, trong thế hệ trẻ ai có thể sánh bằng.



Cô ta nhìn Diệp Thiên một lúc lâu, đột nhiên nhoẻn miệng cười, nói khẽ.



“Tuệ Không cũng không thể bằng được anh ấy!”



Lí Thanh Du bên cạnh nghe thấy vậy, cũng không nói gì.



Tuệ Không của Thiếu Lâm, Tử Uyển từ Nga Mi, hai người này sánh vai với nhau, là thiên kiêu tuyệt đỉnh áp đảo những vị trí trên cao trong chín đại thiên tài, nhưng bọn họ có lợi hại thế nào, có uy chấn thiên hạ thế nào, sao có thể sánh với Đế Vương Bất Bại phá nghìn quân?



Tuệ Không tư chất hơn người, là kỳ tài của Thiếu Lâm, từ nhỏ đã được đại sư Trí Đức cầm tay huấn luyện, tu vi đã đạt đến cảnh giới siêu phàm từ lâu, nhưng như vậy thì có ra sao?


Tuệ Không hiện tại vẫn chiếm giữ vị trí dưới vương cấp, không chỉ như vậy, mặc dù nằm trong cảnh giới siêu phàm, nhưng anh ta vẫn nằm ở vị trí thấp, mà Diệp Thiên bây giờ đã là cuồng chiến thiên hạ, địa vị ngang với vương cấp trăm năm, ngay cả máy bay chiến đấu siêu thanh cũng có thể một kiếm đánh rớt, so sánh hai người, cao thấp khác biệt.
Cô ta nhẹ nhàng vuốt ve thần kiếm Lăng Uyên, chợt hỏi: “Tử Uyển, cô muốn đổi mục tiêu đạo lữ rồi sao?”



Vẻ mặt Lạc Tử Uyển ửng đỏ, cô ta suy tư một lúc, sau đó lắc đầu.








“Bây giờ nói đến chuyện này vẫn còn quá sớm, nhưng anh ấy là người nhất trong cùng thế hệ thì không cần phải tranh cãi, tôi muốn nhìn thấy tâm nguyện của anh ấy, xem như đã thành công rồi!”



“Bây giờ thứ tôi muốn nhất chính là có thể tận mắt nhìn thấy anh ấy chiến đấu với người người khác, được nhìn xem sức mạnh thật sự của anh ấy!”



Ánh mắt Lí Thanh Du hơi kinh ngạc, khẽ gật đầu, không chỉ là Lạc Tử Uyển, ngay cả cô ta đã từng nhìn thấy Diệp Thiên càn quét biển Nam Hải cũng cực kỳ hiếu kỳ với sức mạnh của Diệp Thiên lúc này.




Bởi vì đã biết được thân phận của Diệp Thiên, những người trẻ tuổi trong phòng đấu giá đều xôn xao, lúc này một âm thanh chợt vang lên trong sảnh lớn.



“Xem ra khách khứa hôm nay đã đến đủ rồi, lão đây tuyên bố, buổi đấu giá võ đạo lần thứ mười của nhà họ Lư của Lư Thành, chính thức bắt đầu!”



Vừa dứt lời, Lữ Chính Vũ mặc trang phục thời Đường đã xuất hiện trên sàn đấu giá.



Từ hơn trăm năm trước, nhà họ Lư đã cắm rễ ở Lư Thành, cứ mười năm lại tổ chức đấu giá một lần, mời các đồng liêu rộng khắp võ đạo tham gia, tính ra thì đây đã là lần thứ mười rồi.



Ông ta ở trước mặt mọi người nâng tay lên, một sức mạnh vô hình xuyên thấu xuống dưới phòng đấu giá, mười cột trụ trong phòng đấu giá đột nhiên vươn lên từ bên dưới phòng đấu giá, vững vàng chống đỡ trên sân.



Trong mỗi một trụ sàn đấu giá bằng thủy tinh đều có một vật phẩm, đều là vật phẩm đấu giá tối nay.



“Những thứ này chính là mười vật phẩm đấu giá tối nay, buổi đấu giá nhà họ Lư tôi trước giờ đều nổi danh nhanh chóng và năng suất, không dài dòng, tối nay cũng như vậy!”



“Những chuyện rườm rà thực tiếp bỏ qua, bây giờ, tôi tuyên bố bắt đầu đấu giá vật phẩm thứ nhất, linh chi nghìn năm được tìm thấy ở Thần Nông Giá!”



“Công hiệu của linh chi nghìn năm, tôi nghĩ cũng không cần phải giới thiệu nhiều, giá khởi điểm ba mươi triệu, bây giờ mọi người bắt đầu ra giá, người ra giá cao nhất thì được!”



m thanh Lư Chính Vũ vang vọng, không ai trong phòng dám phản bác, nhà họ Lư ở Lư Thành thâm căn cố đế, lịch sử kéo dài trăm năm, tất cả là nhờ vị vương cấp Lư Chính Vũ này chăm lo, ai dám làm càn?



Một vài võ giả đã nâng bảng đấu giá lên, chuẩn bị ra giá, lúc này, Cố Giang Điếu Tẩu nãy giờ vẫn nhắm mắt nghỉ dưỡng đột nhiên lên tiếng.



“Anh Lư, mười vật phẩm đấu giá? Tôi nghĩ ông nói sai rồi thì phải?”



“Vật phẩm đấu giá hẳn là mười một chứ?”



Ánh mắt ông ta sáng như đuốc nhìn Lư Chính Vũ chằm chằm.



“Lần này chúng tôi nghìn dặm đến đây, là vì thứ đồ kia, còn về những thứ khác, sao có thể lọt vào mắt chúng tôi chứ?”



1646626747620.png

Cô Giang Điếu Tẩu trước giờ đều im lặng kiệm lời, nhưng vừa lên tiếng thì vô cùng uy nghi hào hùng, giọng điệu chắc chắn.



Những võ giả Hoa Hạ phía sau, vẻ mặt ai cũng thay đổi, nghe thấy Cô Giang Điếu Tẩu gọi bọn họ là đám tép riu, ai cung bất mãn trong lòng, nhưng không dám thể hiện ra ngoài.




Trước mặt Cô Giang Điếu Tẩu, những người như bọn họ quả thực không khác gì tép riu.



Cô Giang Điếu Tẩu mở lời, Bích Ba Yên Khách bên cạnh lúc này cũng giương mắt.




“Đúng vậy, anh Lư, nói thế nào thì điểm nổi bật buổi đấu giá tối nay hẳn phải là thứ đồ kia rồi, tôi biết ông muốn giấu nó trong hòm, nhưng mấy người chúng tôi không đợi được nữa rồi!”



“Có lẽ ông biết rõ, đã đến tuổi như chúng tôi, từng phút từng giây sinh mạng đều trôi qua, chúng tôi không muốn chờ đợi!”



“Lời tôi cứ để ở đây, thời khắc này, người phía sau ai dám ra giá, Bích Ba Yên Khách tôi sau khi ra cửa chắc chắn sẽ diệt khẩu!”



Một câu của Bích Ba Yên Khách chẳng khác gì gây rối buổi đấu giá, những võ giả cảnh giới siêu phàm, võ tôn đang nâng bảng giá lên cũng vội bỏ xuống, bị một vị vương cấp nhắm vào, đối với bọn họ mà nói chẳng khác gì phải chết.



Bàng Mông và Lệ Tà chưa lên tiếng, nhưng ánh mắt sáng tỏ, kiên định, rõ ràng cũng không còn kiên nhẫn.



Lư Chính Vũ đứng trên sàn đấu giá, đối với mọi chuyện xảy ra lúc này, ông ta đã dự liệu từ trước, ông ta nhìn Diệp Thiên, trao đổi ánh mắt với Diệp Thiên, cuối cùng thở dài một hơi.



“Tôi đã biết, các vị không đợi được mà!”



“Thôi vậy, cứ bắt đầu từ thứ kia vậy!”



Ông ta nói xong, lại vung tay, lực hút tuôn trào, một khối đá dưới sàn đấu giá nổ tung thành cát bụi, một hộp đá đen như mực chui từ dưới lên.



Trong hộp đá, có tiếng kiếm vang lên, rõ ràng trong trẻo, như đâm vào tai người.



Ngay khi hộp đá xuất hiện, bốn vị vương cấp trăm năm đều đứng dậy, đôi mắt như bắn ra tia lửa.



Sau đó, Bích Ba Yên Khách lại nâng tay lên, đánh ra một luồng chân nguyên.



Chân nguyên ngưng tụ hóa thành một bàn tay bằng băng to màu xanh lam bao phủ lấy hộp đá, tình hình trong phòng đấu giá thoáng chốc thay đổi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK