Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khóa đồng rơi xuống đất, vỡ thành hai mảnh, đại diện cho mối ràng buộc giữa Diệp Thiên và Diệp Vân Long, cùng với người nhà họ Diệp đã bị một lời của cậu cắt đứt.

Từ trước khi đến nhà họ Diệp, cậu đã nghĩ xong những chuyện mình cần làm.

Lấy lại mọi thứ ở nhà họ Diệp gì đó, lấy lại công bằng gì đó, ở trong mắt cậu cũng chỉ vậy mà thôi.

Điều cậu cần là tuyên bố cho nhà họ Diệp, Diệp Thiên cậu vẫn chưa chết, vẫn sống tốt hơn bất kì ai, hai chữ Diệp Thiên vẫn vang dội trên thế gian.

Đối với cậu mà nói, nhà họ Diệp chỉ là một nơi tồn tại trong kí ức, không hề lưu luyến, không hề nhớ nhung. Thậm chí nhà họ Diệp ngoài Diệp Tinh và Thi Tú Vân ra, không còn ai có thể khiến cậu để tâm.

Hôm nay cậu đến nhà họ Diệp, việc cậu muốn làm là cắt đứt mọi tình cảm, không còn ràng buộc gì nữa.

Khóa đồng rơi xuống đất, cả nhà họ Diệp vẫn im lặng như tờ.

Từ lúc Diệp Thiên đến đại sảnh tới bây giờ, không ai dám nói lời nào, tất cả đều bị khí thế của Diệp Thiên dọa sợ, không phát ra chút tiếng động nào.

Diệp Vân Tố nhìn Diệp Thiên, ánh mắt lóe sáng. Từ nhỏ, cô ấy đã xem Diệp Thiên như thần tượng tuyệt đối của mình.

Mặc dù lúc đó bọn họ đều là trẻ thơ, nhưng Diệp Thiên lại là bá chủ chân chính trong thế hệ trẻ ở thủ đô, không ai có thể cạnh tranh với cậu.

Bất kể là Âu Dương Đoạn Vân của nhà Âu Dương, hay Khương Long Hoa của nhà họ Khương, những cậu ấm đẳng cấp tung hoành thủ đô, chiếm cứ một phương ngày nay đều bị Diệp Thiên áp chế hoàn toàn, mỗi lần tranh đấu đều bị Diệp Thiên chèn ép.

Nỗi sợ của những người này đối với Diệp Thiên đều xuất phát từ trong thâm tâm.

Cho đến năm Diệp Thiên mười tuổi thì đột nhiên mất tích kì lạ, Âu Dương Đoạn Vân và Khương Long Hoa mới có cơ hội nghỉ ngơi, bắt đầu dốc sức phát triển, vây cánh dần mở rộng, sau này trở thành cậu ấm hàng đầu ở thủ đô.

Cô ấy còn từng tưởng tượng nếu Diệp Thiên không chết thì bây giờ sẽ có địa vị thế nào, nhưng lúc này, Diệp Thiên thật sự đã trở về, nhưng lại khác xa trong tưởng tượng của cô ấy.

Diệp Thiên vừa trở về đã cắt đứt với nhà họ Diệp, ngang nhiên quát tháo Diệp Vân Long và Diệp Sơn ở đại sảnh nhà họ Diệp, chế giễu lịch sử trăm năm của nhà họ Diệp.

Hôm nay, cô ấy lại lần nữa chấn động vì khí phách và sự quả quyết của Diệp Thiên.

“Anh cả!”.

Diệp Tinh tiến lên, khẽ kéo Diệp Thiên. Cậu ta vốn tưởng Diệp Thiên trở về, tuy có oán giận Diệp Vân Long và Diệp Sơn nhưng cuối cùng cũng sẽ được tình thân hóa giải, vậy mà mấy câu nói của Diệp Thiên đã xua tan mọi ý nghĩ trong lòng cậu ta.

Diệp Thiên không nhúc nhích, xua tay, nhìn qua nhìn lại Diệp Vân Long và Diệp Sơn.

“Nhà họ Diệp từng là tín ngưỡng của tôi, từng là vinh quang của tôi, nhưng bây giờ không phải nữa rồi!”.

“Mỗi cành cây ngọn cỏ trong nhà họ Diệp, bất cứ thứ gì bao gồm cả cái danh người nhà họ Diệp, tôi đều không cần. Từ nay về sau, tôi và nhà họ Diệp đi con đường riêng của mình, không còn liên quan đến nhau nữa!”.

Cậu nói xong, chắp tay với Diệp Vân Long và Diệp Sơn, gương mặt khôi phục lại sự thờ ơ trước kia.

“Ông cụ Diệp Sơn, gia chủ Diệp Vân Long, và cả mọi người nhà họ Diệp, hôm nay Diệp Thiên đã quấy rầy các vị, xin phép đi trước!”.

Nghe vậy, Diệp Sơn và Diệp Vân Long đều chấn động.

Ông cụ Diệp Sơn, gia chủ Diệp Vân Long, nghe vô cùng khách sáo lịch thiệp, nhưng theo bọn họ thấy, không bằng Diệp Thiên gọi thẳng tên bọn họ còn hơn.

Diệp Thiên gọi thẳng tên bọn họ có nghĩa Diệp Thiên còn hận bọn họ. Nếu đã còn hận thì vẫn còn tình cảm.

Bây giờ Diệp Thiên thêm tiếng gọi tôn kính vào, chỉ vài chữ ngắn ngủi nhưng lại cho thấy cậu đã hoàn toàn tạo khoảng cách với nhà họ Diệp, không còn chút quan hệ nào với bọn họ, chỉ giống như một người xa lạ.

Thi Tú Vân ngân ngấn nước mắt, đau khổ vô cùng, nhưng lại không nói lời nào. Bà ấy thấu hiểu tất cả những gì Diệp Thiên làm.

Đổi lại là bà ấy, nếu bị ông nội và bố đối xử như vậy, e rằng còn phản ứng quá khích hơn cả Diệp Thiên.

Diệp Thiên chắp tay chào mọi người, vỗ vai Diệp Tinh, lại hơi cúi người với Thi Tú Vân, bấy giờ mới chuẩn bị rời khỏi đại sảnh của nhà họ Diệp.

Đúng lúc đó, Diệp Sơn vẫn luôn im lặng bỗng lên tiếng.

“Thiên Nhi!”.

Trong giọng nói ông ta nghe ra cảm giác tiều tụy, như thoáng chốc đã già đi mấy chục tuổi.

Diệp Thiên hơi dừng bước, quay đầu nhìn, ánh mắt không vui không buồn: “Ông cụ Diệp, tôi là Diệp Thiên!”.

Tay Diệp Sơn run rẩy chống gậy đi từ ghế chủ nhà tới, cảm xúc rất phức tạp.

“Chuyện chín năm trước là nỗi đau cả đời của lão già này, đó cũng là sai lầm lớn nhất, là quyết định ngu xuẩn nhất trong cuộc đời của ông!”.

“Cháu nói đúng, Thông Thiên Kính là bảo vật của nhà họ Diệp, nhà họ Diệp cũng nhờ nó mà tránh được mấy lần tai họa, nhưng dựa vào Thông Thiên Kính để nhà họ Diệp hùng mạnh vẫn không phải là đạo căn bản!”.

“Ông không nghĩ tới chuyện dựa vào sức mạnh bản thân nhà họ Diệp để vượt qua kiếp nạn, mà lại nghe theo chỉ thị của Thông Thiên Kính ra tay độc ác với cháu trai mình”.

“Dùng cách này đổi lại sự bình an cho nhà họ Diệp, vậy nhà họ Diệp có tư cách và mặt mũi nào đứng trên thế gian? Diệp Sơn hổ thẹn với tổ tiên nhà họ Diệp, hổ thẹn với anh hùng liệt sĩ nhà họ Diệp!”.

Ông ta quẳng gậy xuống đất, cúi đầu trước Diệp Thiên, mang vẻ áy náy.

“Thiên Nhi, là ông già này đã sai rồi!”.

Nghe vậy, tất cả mọi người đều kinh ngạc.

Vô số con cháu nhà họ Diệp bao gồm cả Diệp Vân Long, Thi Tú Vân đều hết sức kinh hãi.

Diệp Sơn chinh chiến nửa đười, dùng nắm đấm chứng đạo, đánh đâu thắng đó, uy danh vang vọng ba tỉnh biên thùy, khiến cho các nước xung quanh không dám xâm phạm.

Cho dù bây giờ đã lui về sau, quay đầu treo hờ danh hiệu chủ tịch doanh nghiệp Diệp Thị, dường như chuyển mình biến thành một người bị thương, nhưng sức ảnh hưởng của ông ta ở Hoa Hạ vẫn có một không hai. Trên khắp Hoa Hạ, người có thể áp chế ông ta cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Những người này đều là nhân vật lãnh đạo đất nước, có thể thấy địa vị của Diệp Sơn cao như thế nào.

Ở nhà họ Diệp, Diệp Sơn là nhất, là trụ cột chống trời được tôn sùng. Cho dù hai mươi năm về sau Diệp Vân Long có công lớn nhất đưa nhà họ Diệp lên cao, nhưng rường cột của nhà họ Diệp vẫn là Diệp Sơn. Có Diệp Sơn ở đây, nhà họ Diệp sẽ không đổ.

Với thân phận địa vị của Diệp Sơn, đương nhiên tính tình vô cùng kiêu ngạo, hậu bối bình thường được ông ta khen một câu đã là cực kì hiếm có. Chín mươi phần trăm cậu ấm Hoa Hạ còn không đủ tư cách để ông ta bình xét.

Nhưng một anh hào kiêu ngạo như vậy lại cúi đầu xin lỗi Diệp Thiên, nếu chuyện này đồn ra ngoài e rằng không chỉ có thủ đô, mà cả Hoa Hạ đều sẽ chấn động.

Diệp Vân Tố sáng mắt lên, trên khắp Hoa Hạ, người có thể khiến Diệp Sơn cúi đầu xin lỗi e rằng cũng chỉ có một mình Diệp Thiên mà thôi.

Diệp Thiên nheo mắt lại, chốc lát sau, cậu thản nhiên xua tay.

“Ông cụ Diệp, ông không cần phải xin lỗi tôi, có những chuyện có thể thấu hiểu, nhưng không thể tha thứ!”.

Cậu nói xong, bước ra một bước, rời khỏi đại sảnh nhà họ Diệp.

Diệp Sơn chậm rãi ngẩng đầu lên, sự áy náy trong mắt vẫn còn đó, cao giọng nói với bóng lưng của Diệp Thiên: “Thiên Nhi, cháu có thể không nhận bố cháu, có thể không nhận ông, có thể không nhận tất cả mọi người trong nhà họ Diệp. Nhưng cháu hãy nhớ, nhà họ Diệp mãi mãi là nhà của cháu, mọi thứ ở nhà họ Diệp đều rộng mở vì cháu!”.

Giọng nói của ông ta vang vọng khắp đại sảnh, nhưng Diệp Thiên không hề dừng bước, đi thẳng ra khỏi cổng nhà họ Diệp.

Ra đến ngoài phố, Diệp Thiên siết chặt nắm đấm. Ở phía trước, một đám mây màu cuộn thành hình rồng, trườn bò uốn lượn.

Chấp niệm chín năm của cậu đã hoàn toàn tan biến vào giờ phút này!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK