Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Nếu ông đã muốn chết, vậy tôi sẽ cho ông toại nguyện!”.

Diệp Thiên bước một bước ra khỏi vườn, đứng cách Âm Quỷ vài trượng, ánh mắt sáng ngời, trong giọng nói đầy lẫm liệt kia mang theo sát khí rõ rệt.

Tất cả mọi người có mặt tại hiện trường đều hơi sững sờ, ai cũng không ngờ, đối mặt với một Âm Quỷ mạnh đến đáng sợ này, thế mà Diệp Thiên lại dám lên tiếng.

Hơn nữa, khẩu khí còn ngông cuồng như vậy!

Nghe khẩu khí của Diệp Thiên, giống như muốn giết thì sẽ giết được vậy, cậu coi Âm Quỷ là gì chứ? Là kẻ ăn mày ngoài đường hay là một con kiến có thể dùng tay dí cái là chết?

Đám người Đồ trưởng lão cho rằng, thực lực của Âm Quỷ tuy chưa chính thức đạt đến chí tôn võ thuật, nhưng thêm vào cổ độc và tà thuật đầy mình, ông ta chắc chắn sẽ không sợ những chí tôn võ thuật bình thường, khắp cả tỉnh Xuyên này ai dám ăn nói với ông ta như vậy chứ?

“Tên kia lẽ nào là đồ ngu sao?”.

Tuy sắp rơi vào tuyệt vọng, nhưng trong lòng Lư Tam Tỉnh vẫn vô cùng khinh thường Diệp Thiên.

Hôm nay Diệp Thiên lên tiếng khiêu khích cậu ta, cậu ta vốn coi Diệp Thiên là một kẻ tự cao tự đại, có chút tu vi nội gia đã coi mình là vô địch thiên hạ, và bây giờ xem ra, Diệp Thiên đúng là tên ngu xuẩn thực sự!

Âm Quỷ là ai chứ, chỉ cần một hành động nhỏ đã có thể cướp đi sự sống của người khác, Đồ trưởng lão là người mạnh nhất ở đây cũng không chịu nổi một chưởng của ông ta.

Diệp Thiên chỉ là một thằng nhãi ranh, ít hơn cậu ta hẳn vài tuổi, thế mà dám ngông cuồng nói nếu Âm Quỷ muốn chết sẽ cho ông ta toại nguyện, đây đúng là tự tìm đến cái chết.

“Không những ngông cuồng tự đại, còn không biết nhận ra thời cục, ngu dốt tột độ!”.

Cát Khắc Bác Nhã lắc đầu nhẹ, nếu Diệp Thiên chấp nhận yêu cầu của Âm Quỷ, giao toàn bộ số mầm non này sau đó đi khỏi đây, vậy chắc chắn có thể thoát mạng, nhưng Diệp Thiên lại nói những lời uy hiếp Âm Quỷ, sớm đã bị Âm Quỷ liệt vào danh sách bắt buộc phải giết rồi.

Cho dù bây giờ Diệp Thiên quỳ xuống xin tha, thì Âm Quỷ cũng chắc chắn sẽ không tha cho cậu.

“Thằng khốn, mày tưởng mày đánh thắng tao trước mặt Tiểu Uyển thì là vô địch thiên hạ sao? Đúng là không biết trời cao đất dày!”.

“Đi chết đi, mau chết nhanh đi, ít nhất mày chết thì tao cũng phải nhìn thấy mày chết trước mặt tao!”.

Cát Khắc Thiết Lực trong lòng tức tối, hắn biết hôm nay tất cả mọi người trong thung lũng hoa đều khó mà thoát khỏi cái chết, còn hắn hằn học Diệp Thiên, là hi vọng Diệp Thiên có thể bị Âm Quỷ giết trước mặt hắn!

“Tên này gặp ai cũng tự đại như vậy sao?”.

Cát Khắc Tú Uyển cùng mấy cô gái đứng với nhau không nhịn được cười khẩy. Cô ta biết thân thủ của Diệp Thiên rất giỏi, có thể đánh thắng được Cát Khắc Thiết Lực, nhưng hôm nay nhìn thấy thân thủ của Âm Quỷ, cô ta nhận ra hai người căn bản không phải cùng một đẳng cấp.

Đây là ác ma từng suýt chút nữa lật đổ cả thung lũng hoa đó!

Chỉ tung ra một chưởng đã khiến cho một người ở vị trí cao như Đồ trưởng lão cũng ộc máu gãy tay, trấn áp được hai cao thủ thiên tài là Cát Khắc Bác Nhã và Lư Tam Tỉnh, một mình đã khiến cho Âm Khôi Tông - một thánh địa của thung lũng hoa bị hủy diệt, chỉ tung một chiêu, khí đen ngùn ngụt, nuốt chửng máu thịt của mọi người, đây đâu phải đối tượng để cho một thằng nhãi ranh như Diệp Thiên thách thức?

“Thằng ranh, mày có biết tao là ai không?”.

Hai mắt Âm Quỷ nheo lại, tia lạnh lẽo lóe lên.

“Khắp cả tỉnh Xuyên này, cho dù môn chủ của Đường Môn là Đường Thiên Phong cũng không dám nói có thể chắc chắn thắng được tao, mày dám nói với tao như vậy không thấy ngượng mồm sao?”.

Giờ đây ông ta mang trong mình một công lực đã được dày công tu luyện, không phải là chí tôn võ thuật nhưng cũng tương đương với chí tôn võ thuật, chí tôn bình thường căn bản không thể làm gì được ông ta, cho dù là cao thủ hiếm có như Đường Thiên Phong thì ông ta cũng không sợ.

Người dám hống hách uy hiếp giết ông ta ít nhất cũng phải ở cấp độ như “Tứ Tuyệt”, Diệp Thiên ở đây phát ngôn bừa bãi, đúng là nực cười hết chỗ nói.

“Đường Thiên Phong là gì chứ, ông ta không dám nói như vậy, nhưng tôi dám!”.

Diệp Thiên đứng chắp hai tay ra sau lưng, cơ thể cao ráo vững chãi giống như thanh thép cắm chặt vào đất vậy, biểu cảm không chút dao động, như thể không hề quan tâm đến những thủ đoạn máu me trước đó của Âm Quỷ.

Đồ Vô Ý hơi nhíu mày, cảm thấy kỳ lạ.

Người bình thường gặp Âm Quỷ, chắc chắn đã sợ đến mất hồn mất vía, nhưng Diệp Thiên lại vô cùng bình thản, không chút sợ hãi nào.

Hơn nữa câu nói của Diệp Thiên cũng khiến ông ta ngạc nhiên, thế mà lại không coi môn chủ Đường Môn là Đường Thiên Phong ra gì.

“Lẽ nào cậu ta có người chống lưng phía sau?”.

Đúng lúc Đồ Vô Ý còn đang thắc mắc, thì Âm Quỷ lại lên tiếng tiếp.

Hai mắt ông ta nheo lại nhìn bộ dạng không chút sợ hãi của Diệp Thiên, một người xưa nay luôn thận trọng như ông ta nhất thời không ra tay luôn.

Ông ta thi triển thuật cảm ứng bên trong cổ thuật, cảm nhận từ từ cơ thể Diệp Thiên, nhưng cho dù ông ta có thăm dò như thế nào, ông ta vẫn không thể thấy một chút dao động nào về sức mạnh trên người Diệp Thiên, Diệp Thiên căn bản không có hơi thở của một cao thủ võ thuật.

“Lẽ nào cậu ta là một cao thủ đỉnh cao giấu tài? Không thể nào, cho dù là chí tôn võ thuật cũng chưa chắc đã che giấu được hơi thở một cách hoàn hảo như vậy, cậu ta cũng ít tuổi, mới chỉ 17, 18 tuổi, sao có thể làm được chứ?”.

Âm Quỷ thầm lắc đầu, muốn đạt được cảnh giới đó thì chỉ có những người ở cấp như “Tứ Tuyệt” mới có thể làm được, những chí tôn võ thuật còn lại tuyệt đối không thể nào che giấu được hơi thở giỏi như vậy.

“Thằng ranh, mày đang giả ma giả quỷ đấy à? Khi Âm Quỷ tao tung hoành giới võ thuật Hoa Hạ thì e rằng mày còn chưa ra đời đâu, dựa vào mày mà cũng muốn giết tao?”.

Ông ta chỉ coi Diệp Thiên như một kẻ cứng đầu không chút tu vi nào, nhưng lại thích dùng lời lẽ dọa nạt người khác, kiểu thủ đoạn này ông ta đã gặp nhiều rồi.

Hơn nữa với thực lực của ông ta, nhìn khắp Hoa Hạ, số người có thể giết được ông ta cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, những người đó đều là những cao thủ chí tôn võ thuật có thực lực tuyệt đỉnh, Diệp Thiên chỉ là một thiếu niên yếu đuối, ông ta có gì phải sợ?

Ánh mắt Diệp Thiên lạnh lùng, chỉ giơ một ngón tay ra.

“Để giết ông, tôi chỉ cần một chưởng!”.

Tất cả mọi người ngay lập tức chìm trong im lặng, ai ai cũng đều cho rằng Diệp Thiên nhất định là điên rồi.

Những võ giả nội gia như Đồ Vô Ý và Cát Khắc Bác Nhã đều lắc đầu, với thực lực của Âm Quỷ, muốn dùng một chưởng giết chết ông ta thì e rằng cả giới võ thuật Hoa Hạ cũng chỉ có mấy người thuộc “Tứ Tuyệt”, nhưng Diệp Thiên lại nói một cách tự nhiên như vậy, đúng là khiến bọn họ phải dở khóc dở cười.

Âm Quỷ đã không nhẫn nại được nữa, trong ánh mắt lóe lên tia sắc lạnh.

“Tao lại muốn xem xem mày giết tao kiểu gì!”.

Nói dứt, ông ta nhảy một bước dài, ngay lập tức đến trước mặt Diệp Thiên.

Lòng bàn tay đen xì mang theo luồng gió cực mạnh lấy từ trong không khí.

“Là Hắc Vu Thủ!”.

Cát Khắc Bác Nhã và Lư Tam Tỉnh cùng thốt lên, Hắc Vu Thủ này là tuyệt học trấn giữ môn phái của Âm Khôi Tông bọn họ, ba mươi năm trước Âm Quỷ đã dày công tu luyện, bây giờ đã lên đến cấp cao nhất.

Ông ta thi triển Hắc Vu Thủ với Diệp Thiên, rõ ràng là muốn giết chết Diệp Thiên không chút nể nang, đến Đồ Vô Ý đang bị thương nặng cũng phải hít sâu một hơi, nếu vừa rồi Âm Quỷ đánh ông ta bằng cú này, thì ông ta đã chết lâu rồi.

“Tên này đúng là tự tìm đến cái chết!”.

Mặt mày Cát Khắc Tú Uyển tái nhợt, tuy cô ta ghét Diệp Thiên, nhưng cũng không nỡ nhìn cảnh tượng Diệp Thiên bị một chưởng của Âm Quỷ làm cho tan xương nát thịt.

Bàn tay mang theo luồng gió tấn công tới, luồng gió phần phật phía trước người Diệp Thiên, khói đen mù mịt chuẩn bị bao trùm lấy cậu, nhưng mặt cậu vẫn không biến sắc.

Khi bàn tay Âm Quỷ chuẩn bị đập vào ngực Diệp Thiên, cậu mới từ từ giơ tay ra.

“Bụp!”.

Một tiếng va chạm lớn, giống như bóng bay bị một chiếc kim chọc vào, bàn tay của Diệp Thiên đã đánh vào bàn tay của Âm Quỷ.

Cảnh tượng mọi người cho rằng Diệp Thiên sẽ bị Âm Quỷ đánh cho tan xương nát thịt ngay tại trận đã không xảy ra, ngược lại cơ thể Âm Quỷ co giật một cái, rồi lùi mạnh về phía sau hơn mười trượng, mỗi một bước đều để lại vết chân hằn sâu.

Hai mắt ông ta trợn tròn, mang theo vẻ không dám tin.

“Chuyện này… không thể nào!”.

Ông ta lẩm bẩm một tiếng, gần như câu nói này được nói ra đã rút hết toàn bộ sức lực của ông ta.

Hắc Vu Thủ của ông ta đã tu luyện đến mức độ vượt quá cả người sáng tạo ra nó, cho dù là đại trưởng lão của Âm Khôi Tông cũng bị một chưởng này của ông ta đánh xuyên qua ngực mà chết.

Nhưng ông ta dốc toàn sức lực đánh một chưởng, lại bị một cậu thiếu niên hóa giải một cách đơn giản như vậy?

Khoảnh khắc tiếp xúc với bàn tay của Diệp Thiên, ông ta cảm nhận được một sức mạnh như dời non lấp biển ập đến cánh tay ông ta, không chỉ áp chế được toàn bộ nội lực của ông ta, mà còn xuyên khắp chân tay ông ta, đi vào thẳng lục phủ ngũ tạng.

Khoảnh khắc đó, ông ta biết bản thân đã thua, thua một cách hoàn toàn!

Những người còn lại còn chưa kịp phản ứng xem đã xảy ra chuyện gì, chỉ nghe thấy một âm thanh vang lên, tà áo đen phía sau lưng Âm Quỷ rách bươm thành những mảnh vải vụn bay tứ tung.

“Bụp!”.

Tên ác ma từng khiến thung lũng hoa trở thành địa ngục trần gian này đã chết ngay tại trận!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK