Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Lão đại, tôi nể cậu thật đấy, sao cô gái xinh đẹp nào cũng có vẻ quen biết cậu thế?"





Nghe thấy vậy, Diệp Thiên liền sờ mũi, cũng cảm thấy có chút kỳ quái.





Diệp Thiên vẫn luôn chuyên tâm vào cuộc sống của mình, không có quá nhiều hứng thú với những người phụ nữ khác, nhưng số phận dường như luôn cuốn cậu vào phụ nữ, cho dù là Tiếu Văn Nguyệt, Kỷ Nhược Tuyết... đều như nhau.






Liễu Linh Lung nhìn thấy Đàm Băng Băng ngồi bên cạnh Diệp Thiên, hơn nữa còn là một cô gái, cô tự nhiên cảm nhận được ánh mắt Đàm Băng Băng nhìn Diệp Thiên có chút gì đó, lập tức bật cười.





"Không phải sao, cậu Diệp của chúng ta quen biết rất nhiều cô gái, không phải mỗi mình tôi đâu!"





Diệp Thiên nghe ra sự trêu chọc trong lời nói của Liễu Linh Lung, chỉ có thể sờ cằm, không biết nên đáp lại như thế nào.





Đây là người "chị nuôi" mà Thi Tú Vân đã chọn, sau này cô sẽ là người đưa Thi Tú Vân trở về từ tiểu thế giới, nếu để Thi Tú Vân biết Diệp Thiên không đối xử tốt với “chị nuôi” thì cậu sẽ chết chắc.







Đó là cô gái đi cùng Liễu Linh Lung, cô ta liếc qua lại giữa Liễu Linh Lung và Diệp Thiên, cảm thấy kỳ quái nói: "Chị ơi, chị quen Diệp Thiên hả?"





Nghe thấy vậy, Liễu Linh Lung lập tức quay đầu lại, tỏ vẻ kỳ lạ: “Hả?”





“Ngữ Băng, bộ em cũng quen cậu ấy à?"





Cô gái mỉm cười gật đầu: "Đương nhiên là biết rồi, lúc trước ở thủ đô, cũng may nhờ có bạn học Diệp Thiên ra tay giúp đỡ nên em mới thoát đó!"





Cô gái nói xong, lập tức quay sang Diệp Thiên, mỉm cười rồi đưa tách trà lên trước mặt cậu.





"Bạn học Diệp Thiên, tôi đã cảm ơn Văn Long rồi, nhưng vẫn chưa cảm ơn cậu!"





"Tôi không giỏi uống rượu cho lắm, nên tôi sẽ dùng trà thay rượu, cảm ơn sự giúp đỡ của cậu ngày hôm đó!"





Đôi mắt của cô ấy trong vắt như pha lê lướt qua Diệp Thiên, nhưng ánh mắt của Diệp Thiên lại hơi nghệch ra.





Ngay khi hai ly trà chạm nhau, Diệp Thiên bèn trêu chọc: "Vậy, chúng ta đã từng gặp nhau chưa?"











Diệp Thiên chỉ thấy cô gái đó có chút quen mắt, nhưng cậu đã bận quá nhiều việc trong mấy ngày qua, đầu tiên là chiến đấu ác liệt với quân đội Hợp Chủng Quốc ở Trung Đông, nghênh chiến với các vương cấp ở các bên, sau đó đến Cảng Đảo ở ẩn tu luyện, tiếp theo là xuất thế đánh Kitetsu, cộng thêm trận chiến khốc liệt ở tháp Eiffel với mười sáu Thẩm phán vương, vậy nên Diệp Thiên không thể nào còn sức lực để nhớ đến một số người không liên quan nữa.





Tay cô gái run lên khi nghe thấy lời Diệp Thiên nói, khuôn mặt xinh xắn liền tỏ ra kinh ngạc và thất vọng.





"Cậu... cậu không nhớ tôi sao?"





Cô luôn muốn tìm cơ hội để cảm ơn Diệp Thiên, ai ngờ bây giờ đứng trước ân nhân của mình, Diệp Thiên thậm chí còn không biết mình là ai, đây đúng là một sự đả kích nặng nề với cô.





Diệp Thiên không trả lời, chỉ quay đầu nhìn Tề Văn Long cầu xin sự giúp đỡ.





Tề Văn Long ôm mặt, bất lực nói: “Lão đại, không phải đấy chứ?”





“Cậu không nhớ cô ấy luôn hả?"





"Lúc đó chúng ta đã giúp cô ấy ở Phượng Hoàng Lâu tại thủ đô, cô ấy đã bị một tên trong Khương Minh đem đi cược, cậu đã chọn một trong một trăm đấy!”





"Ồ?"





Diệp Thiên nghe thấy liền bừng tỉnh.



"Tôi nhớ ra rồi, cô là Lâm Ngữ Băng, cũng đến từ đại học Thủ Đô!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK