Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Vù!”.





Chân lực vô tận ngưng tụ thành một Kỳ Môn Cục rộng lớn, khảm vào xung quanh ngọn núi lơ lửng. Nhiều đệ tử của Hiên Viên Điện nhìn thấy mà sợ hãi, tránh đi thật xa, sợ dính phải dù chỉ một chút.





Đúng lúc đó, trong ánh nhìn ngơ ngác của các đệ tử Hiên Viên Điện, một thanh niên trông có vẻ xấp xỉ tuổi bọn họ đã bước đến gần với đỉnh núi, khiến bọn họ kinh ngạc không thôi.





“Người đó là ai? Không tiếc mạng nữa sao?”.





Các đệ tử của Hiên Viên Điện hoảng hốt kêu lên.





Thanh niên đó chính là Diệp Thiên. Vào lúc Phong Hậu thoát khỏi sự ràng buộc của bốn vị trưởng lão Hiên Viên Điện, hủy hoại trận pháp phòng ngự mà các đệ tử tinh anh tạo ra, cậu đã tiến tới, bước vào trong Kỳ Môn Cục rộng lớn.





Ngay khi Diệp Thiên vào trong, bốn vị trưởng lão Hiên Viên Điện ở trong Kỳ Môn Cục lập tức sinh ra cảm ứng, không hẹn mà cùng nhìn về phía Diệp Thiên.





“Cậu là đệ tử của điện nào? Còn không mau rời khỏi đây?”.





Một trong bốn vị trưởng lão lạnh lùng nhìn cậu, giọng nói nghiêm nghị, âm trầm nói với Diệp Thiên.





Ba vị trưởng lão còn lại cũng nhíu mày, ngoài vẻ lo lắng thì còn có chút phẫn nộ.





Thực lực của Phong Hậu vốn đã rất mạnh, bây giờ ông ta đã rơi vào trạng thái điên cuồng, ra tay không nể tình, không phân biệt nặng nhẹ, hoàn toàn không quan tâm đệ tử gì đó, chỉ biết nghiền nát tất cả người và sự vật mà ông ta nhìn thấy.





Trước đó, bọn họ đã ra lệnh các đệ tử thực lực yếu rời xa đỉnh núi. Cho dù đệ tử cảnh giới nhập thần tạo trận pháp phòng ngự cũng là tạo ở bên ngoài Kỳ Môn Cục, không dám vượt qua một bước.





Bọn họ thấy độ tuổi của Diệp Thiên cũng tương đương với đệ tử Hiên Viên Điện, đương nhiên nghĩ rằng cậu cũng là đệ tử của Hiên Viên Điện. Những đệ tử không quý trọng tính mạng, không tuân theo chỉ thị của trưởng bối trong phái là người mà bọn họ không thể tha thứ nhất.





Giờ này, bốn người họ chống đỡ Kỳ Môn Cục của Phong Hậu đã phải cố hết sức. Nếu vẫn phải để mắt đến tính mạng của Diệp Thiên, thế thì phải phân tâm, vì vậy mới quát mắng cậu.





Diệp Thiên lại không quan tâm phản ứng của bốn vị trưởng lão, tiếp tục bước tới phía trước, đến lúc này, cậu đã bước hẳn vào trong Kỳ Môn Cục.


Vừa mới bước vào, cậu đã cảm nhận được một luồng sức mạnh trận pháp mạnh mẽ bao bọc lấy cậu, áp lực vô cùng tận trút nghiêng xuống, nhắm vào người cậu.





Bốn vị trưởng lão thấy Diệp Thiên không những không lùi lại mà còn tiến thêm, đang định quát lên, nhưng cùng lúc đó lại phát hiện áp lực trên người mình đã giảm bớt.





Trước đó, chín mươi phần trăm sức mạnh của Kỳ Môn Cục đều dùng để khống chế bốn người họ. Nhưng vào lúc Diệp Thiên bước vào trong cục, áp lực đó giống như được chuyển di, bỗng dưng biến mất, khiến bọn họ vô cùng ngạc nhiên.







“Vù!”.





Chân lực vô tận ngưng tụ thành một Kỳ Môn Cục rộng lớn, khảm vào xung quanh ngọn núi lơ lửng. Nhiều đệ tử của Hiên Viên Điện nhìn thấy mà sợ hãi, tránh đi thật xa, sợ dính phải dù chỉ một chút.





Đúng lúc đó, trong ánh nhìn ngơ ngác của các đệ tử Hiên Viên Điện, một thanh niên trông có vẻ xấp xỉ tuổi bọn họ đã bước đến gần với đỉnh núi, khiến bọn họ kinh ngạc không thôi.





“Người đó là ai? Không tiếc mạng nữa sao?”.





Các đệ tử của Hiên Viên Điện hoảng hốt kêu lên.





Thanh niên đó chính là Diệp Thiên. Vào lúc Phong Hậu thoát khỏi sự ràng buộc của bốn vị trưởng lão Hiên Viên Điện, hủy hoại trận pháp phòng ngự mà các đệ tử tinh anh tạo ra, cậu đã tiến tới, bước vào trong Kỳ Môn Cục rộng lớn.





Ngay khi Diệp Thiên vào trong, bốn vị trưởng lão Hiên Viên Điện ở trong Kỳ Môn Cục lập tức sinh ra cảm ứng, không hẹn mà cùng nhìn về phía Diệp Thiên.





“Cậu là đệ tử của điện nào? Còn không mau rời khỏi đây?”.





Một trong bốn vị trưởng lão lạnh lùng nhìn cậu, giọng nói nghiêm nghị, âm trầm nói với Diệp Thiên.





Ba vị trưởng lão còn lại cũng nhíu mày, ngoài vẻ lo lắng thì còn có chút phẫn nộ.





Thực lực của Phong Hậu vốn đã rất mạnh, bây giờ ông ta đã rơi vào trạng thái điên cuồng, ra tay không nể tình, không phân biệt nặng nhẹ, hoàn toàn không quan tâm đệ tử gì đó, chỉ biết nghiền nát tất cả người và sự vật mà ông ta nhìn thấy.





Trước đó, bọn họ đã ra lệnh các đệ tử thực lực yếu rời xa đỉnh núi. Cho dù đệ tử cảnh giới nhập thần tạo trận pháp phòng ngự cũng là tạo ở bên ngoài Kỳ Môn Cục, không dám vượt qua một bước.





Bọn họ thấy độ tuổi của Diệp Thiên cũng tương đương với đệ tử Hiên Viên Điện, đương nhiên nghĩ rằng cậu cũng là đệ tử của Hiên Viên Điện. Những đệ tử không quý trọng tính mạng, không tuân theo chỉ thị của trưởng bối trong phái là người mà bọn họ không thể tha thứ nhất.





Giờ này, bốn người họ chống đỡ Kỳ Môn Cục của Phong Hậu đã phải cố hết sức. Nếu vẫn phải để mắt đến tính mạng của Diệp Thiên, thế thì phải phân tâm, vì vậy mới quát mắng cậu.





Diệp Thiên lại không quan tâm phản ứng của bốn vị trưởng lão, tiếp tục bước tới phía trước, đến lúc này, cậu đã bước hẳn vào trong Kỳ Môn Cục.


Vừa mới bước vào, cậu đã cảm nhận được một luồng sức mạnh trận pháp mạnh mẽ bao bọc lấy cậu, áp lực vô cùng tận trút nghiêng xuống, nhắm vào người cậu.





Bốn vị trưởng lão thấy Diệp Thiên không những không lùi lại mà còn tiến thêm, đang định quát lên, nhưng cùng lúc đó lại phát hiện áp lực trên người mình đã giảm bớt.





Trước đó, chín mươi phần trăm sức mạnh của Kỳ Môn Cục đều dùng để khống chế bốn người họ. Nhưng vào lúc Diệp Thiên bước vào trong cục, áp lực đó giống như được chuyển di, bỗng dưng biến mất, khiến bọn họ vô cùng ngạc nhiên.








Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì


Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!






Danh sách truyện HOT






“Vù!”.





Chân lực vô tận ngưng tụ thành một Kỳ Môn Cục rộng lớn, khảm vào xung quanh ngọn núi lơ lửng. Nhiều đệ tử của Hiên Viên Điện nhìn thấy mà sợ hãi, tránh đi thật xa, sợ dính phải dù chỉ một chút.





Đúng lúc đó, trong ánh nhìn ngơ ngác của các đệ tử Hiên Viên Điện, một thanh niên trông có vẻ xấp xỉ tuổi bọn họ đã bước đến gần với đỉnh núi, khiến bọn họ kinh ngạc không thôi.





“Người đó là ai? Không tiếc mạng nữa sao?”.





Các đệ tử của Hiên Viên Điện hoảng hốt kêu lên.





Thanh niên đó chính là Diệp Thiên. Vào lúc Phong Hậu thoát khỏi sự ràng buộc của bốn vị trưởng lão Hiên Viên Điện, hủy hoại trận pháp phòng ngự mà các đệ tử tinh anh tạo ra, cậu đã tiến tới, bước vào trong Kỳ Môn Cục rộng lớn.





Ngay khi Diệp Thiên vào trong, bốn vị trưởng lão Hiên Viên Điện ở trong Kỳ Môn Cục lập tức sinh ra cảm ứng, không hẹn mà cùng nhìn về phía Diệp Thiên.





“Cậu là đệ tử của điện nào? Còn không mau rời khỏi đây?”.





Một trong bốn vị trưởng lão lạnh lùng nhìn cậu, giọng nói nghiêm nghị, âm trầm nói với Diệp Thiên.





Ba vị trưởng lão còn lại cũng nhíu mày, ngoài vẻ lo lắng thì còn có chút phẫn nộ.





Thực lực của Phong Hậu vốn đã rất mạnh, bây giờ ông ta đã rơi vào trạng thái điên cuồng, ra tay không nể tình, không phân biệt nặng nhẹ, hoàn toàn không quan tâm đệ tử gì đó, chỉ biết nghiền nát tất cả người và sự vật mà ông ta nhìn thấy.





Trước đó, bọn họ đã ra lệnh các đệ tử thực lực yếu rời xa đỉnh núi. Cho dù đệ tử cảnh giới nhập thần tạo trận pháp phòng ngự cũng là tạo ở bên ngoài Kỳ Môn Cục, không dám vượt qua một bước.





Bọn họ thấy độ tuổi của Diệp Thiên cũng tương đương với đệ tử Hiên Viên Điện, đương nhiên nghĩ rằng cậu cũng là đệ tử của Hiên Viên Điện. Những đệ tử không quý trọng tính mạng, không tuân theo chỉ thị của trưởng bối trong phái là người mà bọn họ không thể tha thứ nhất.





Giờ này, bốn người họ chống đỡ Kỳ Môn Cục của Phong Hậu đã phải cố hết sức. Nếu vẫn phải để mắt đến tính mạng của Diệp Thiên, thế thì phải phân tâm, vì vậy mới quát mắng cậu.





Diệp Thiên lại không quan tâm phản ứng của bốn vị trưởng lão, tiếp tục bước tới phía trước, đến lúc này, cậu đã bước hẳn vào trong Kỳ Môn Cục.


Vừa mới bước vào, cậu đã cảm nhận được một luồng sức mạnh trận pháp mạnh mẽ bao bọc lấy cậu, áp lực vô cùng tận trút nghiêng xuống, nhắm vào người cậu.





Bốn vị trưởng lão thấy Diệp Thiên không những không lùi lại mà còn tiến thêm, đang định quát lên, nhưng cùng lúc đó lại phát hiện áp lực trên người mình đã giảm bớt.





Trước đó, chín mươi phần trăm sức mạnh của Kỳ Môn Cục đều dùng để khống chế bốn người họ. Nhưng vào lúc Diệp Thiên bước vào trong cục, áp lực đó giống như được chuyển di, bỗng dưng biến mất, khiến bọn họ vô cùng ngạc nhiên.







“Vù!”.





Chân lực vô tận ngưng tụ thành một Kỳ Môn Cục rộng lớn, khảm vào xung quanh ngọn núi lơ lửng. Nhiều đệ tử của Hiên Viên Điện nhìn thấy mà sợ hãi, tránh đi thật xa, sợ dính phải dù chỉ một chút.





Đúng lúc đó, trong ánh nhìn ngơ ngác của các đệ tử Hiên Viên Điện, một thanh niên trông có vẻ xấp xỉ tuổi bọn họ đã bước đến gần với đỉnh núi, khiến bọn họ kinh ngạc không thôi.





“Người đó là ai? Không tiếc mạng nữa sao?”.





Các đệ tử của Hiên Viên Điện hoảng hốt kêu lên.





Thanh niên đó chính là Diệp Thiên. Vào lúc Phong Hậu thoát khỏi sự ràng buộc của bốn vị trưởng lão Hiên Viên Điện, hủy hoại trận pháp phòng ngự mà các đệ tử tinh anh tạo ra, cậu đã tiến tới, bước vào trong Kỳ Môn Cục rộng lớn.





Ngay khi Diệp Thiên vào trong, bốn vị trưởng lão Hiên Viên Điện ở trong Kỳ Môn Cục lập tức sinh ra cảm ứng, không hẹn mà cùng nhìn về phía Diệp Thiên.





“Cậu là đệ tử của điện nào? Còn không mau rời khỏi đây?”.





Một trong bốn vị trưởng lão lạnh lùng nhìn cậu, giọng nói nghiêm nghị, âm trầm nói với Diệp Thiên.





Ba vị trưởng lão còn lại cũng nhíu mày, ngoài vẻ lo lắng thì còn có chút phẫn nộ.





Thực lực của Phong Hậu vốn đã rất mạnh, bây giờ ông ta đã rơi vào trạng thái điên cuồng, ra tay không nể tình, không phân biệt nặng nhẹ, hoàn toàn không quan tâm đệ tử gì đó, chỉ biết nghiền nát tất cả người và sự vật mà ông ta nhìn thấy.





Trước đó, bọn họ đã ra lệnh các đệ tử thực lực yếu rời xa đỉnh núi. Cho dù đệ tử cảnh giới nhập thần tạo trận pháp phòng ngự cũng là tạo ở bên ngoài Kỳ Môn Cục, không dám vượt qua một bước.





Bọn họ thấy độ tuổi của Diệp Thiên cũng tương đương với đệ tử Hiên Viên Điện, đương nhiên nghĩ rằng cậu cũng là đệ tử của Hiên Viên Điện. Những đệ tử không quý trọng tính mạng, không tuân theo chỉ thị của trưởng bối trong phái là người mà bọn họ không thể tha thứ nhất.





Giờ này, bốn người họ chống đỡ Kỳ Môn Cục của Phong Hậu đã phải cố hết sức. Nếu vẫn phải để mắt đến tính mạng của Diệp Thiên, thế thì phải phân tâm, vì vậy mới quát mắng cậu.





Diệp Thiên lại không quan tâm phản ứng của bốn vị trưởng lão, tiếp tục bước tới phía trước, đến lúc này, cậu đã bước hẳn vào trong Kỳ Môn Cục.


Vừa mới bước vào, cậu đã cảm nhận được một luồng sức mạnh trận pháp mạnh mẽ bao bọc lấy cậu, áp lực vô cùng tận trút nghiêng xuống, nhắm vào người cậu.





Bốn vị trưởng lão thấy Diệp Thiên không những không lùi lại mà còn tiến thêm, đang định quát lên, nhưng cùng lúc đó lại phát hiện áp lực trên người mình đã giảm bớt.





Trước đó, chín mươi phần trăm sức mạnh của Kỳ Môn Cục đều dùng để khống chế bốn người họ. Nhưng vào lúc Diệp Thiên bước vào trong cục, áp lực đó giống như được chuyển di, bỗng dưng biến mất, khiến bọn họ vô cùng ngạc nhiên.








Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì


Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!






Danh sách truyện HOT






“Vù!”.





Chân lực vô tận ngưng tụ thành một Kỳ Môn Cục rộng lớn, khảm vào xung quanh ngọn núi lơ lửng. Nhiều đệ tử của Hiên Viên Điện nhìn thấy mà sợ hãi, tránh đi thật xa, sợ dính phải dù chỉ một chút.





Đúng lúc đó, trong ánh nhìn ngơ ngác của các đệ tử Hiên Viên Điện, một thanh niên trông có vẻ xấp xỉ tuổi bọn họ đã bước đến gần với đỉnh núi, khiến bọn họ kinh ngạc không thôi.





“Người đó là ai? Không tiếc mạng nữa sao?”.





Các đệ tử của Hiên Viên Điện hoảng hốt kêu lên.





Thanh niên đó chính là Diệp Thiên. Vào lúc Phong Hậu thoát khỏi sự ràng buộc của bốn vị trưởng lão Hiên Viên Điện, hủy hoại trận pháp phòng ngự mà các đệ tử tinh anh tạo ra, cậu đã tiến tới, bước vào trong Kỳ Môn Cục rộng lớn.





Ngay khi Diệp Thiên vào trong, bốn vị trưởng lão Hiên Viên Điện ở trong Kỳ Môn Cục lập tức sinh ra cảm ứng, không hẹn mà cùng nhìn về phía Diệp Thiên.





“Cậu là đệ tử của điện nào? Còn không mau rời khỏi đây?”.





Một trong bốn vị trưởng lão lạnh lùng nhìn cậu, giọng nói nghiêm nghị, âm trầm nói với Diệp Thiên.





Ba vị trưởng lão còn lại cũng nhíu mày, ngoài vẻ lo lắng thì còn có chút phẫn nộ.





Thực lực của Phong Hậu vốn đã rất mạnh, bây giờ ông ta đã rơi vào trạng thái điên cuồng, ra tay không nể tình, không phân biệt nặng nhẹ, hoàn toàn không quan tâm đệ tử gì đó, chỉ biết nghiền nát tất cả người và sự vật mà ông ta nhìn thấy.





Trước đó, bọn họ đã ra lệnh các đệ tử thực lực yếu rời xa đỉnh núi. Cho dù đệ tử cảnh giới nhập thần tạo trận pháp phòng ngự cũng là tạo ở bên ngoài Kỳ Môn Cục, không dám vượt qua một bước.





Bọn họ thấy độ tuổi của Diệp Thiên cũng tương đương với đệ tử Hiên Viên Điện, đương nhiên nghĩ rằng cậu cũng là đệ tử của Hiên Viên Điện. Những đệ tử không quý trọng tính mạng, không tuân theo chỉ thị của trưởng bối trong phái là người mà bọn họ không thể tha thứ nhất.





Giờ này, bốn người họ chống đỡ Kỳ Môn Cục của Phong Hậu đã phải cố hết sức. Nếu vẫn phải để mắt đến tính mạng của Diệp Thiên, thế thì phải phân tâm, vì vậy mới quát mắng cậu.





Diệp Thiên lại không quan tâm phản ứng của bốn vị trưởng lão, tiếp tục bước tới phía trước, đến lúc này, cậu đã bước hẳn vào trong Kỳ Môn Cục.


Vừa mới bước vào, cậu đã cảm nhận được một luồng sức mạnh trận pháp mạnh mẽ bao bọc lấy cậu, áp lực vô cùng tận trút nghiêng xuống, nhắm vào người cậu.





Bốn vị trưởng lão thấy Diệp Thiên không những không lùi lại mà còn tiến thêm, đang định quát lên, nhưng cùng lúc đó lại phát hiện áp lực trên người mình đã giảm bớt.





Trước đó, chín mươi phần trăm sức mạnh của Kỳ Môn Cục đều dùng để khống chế bốn người họ. Nhưng vào lúc Diệp Thiên bước vào trong cục, áp lực đó giống như được chuyển di, bỗng dưng biến mất, khiến bọn họ vô cùng ngạc nhiên.







“Vù!”.





Chân lực vô tận ngưng tụ thành một Kỳ Môn Cục rộng lớn, khảm vào xung quanh ngọn núi lơ lửng. Nhiều đệ tử của Hiên Viên Điện nhìn thấy mà sợ hãi, tránh đi thật xa, sợ dính phải dù chỉ một chút.





Đúng lúc đó, trong ánh nhìn ngơ ngác của các đệ tử Hiên Viên Điện, một thanh niên trông có vẻ xấp xỉ tuổi bọn họ đã bước đến gần với đỉnh núi, khiến bọn họ kinh ngạc không thôi.





“Người đó là ai? Không tiếc mạng nữa sao?”.





Các đệ tử của Hiên Viên Điện hoảng hốt kêu lên.





Thanh niên đó chính là Diệp Thiên. Vào lúc Phong Hậu thoát khỏi sự ràng buộc của bốn vị trưởng lão Hiên Viên Điện, hủy hoại trận pháp phòng ngự mà các đệ tử tinh anh tạo ra, cậu đã tiến tới, bước vào trong Kỳ Môn Cục rộng lớn.





Ngay khi Diệp Thiên vào trong, bốn vị trưởng lão Hiên Viên Điện ở trong Kỳ Môn Cục lập tức sinh ra cảm ứng, không hẹn mà cùng nhìn về phía Diệp Thiên.





“Cậu là đệ tử của điện nào? Còn không mau rời khỏi đây?”.





Một trong bốn vị trưởng lão lạnh lùng nhìn cậu, giọng nói nghiêm nghị, âm trầm nói với Diệp Thiên.





Ba vị trưởng lão còn lại cũng nhíu mày, ngoài vẻ lo lắng thì còn có chút phẫn nộ.





Thực lực của Phong Hậu vốn đã rất mạnh, bây giờ ông ta đã rơi vào trạng thái điên cuồng, ra tay không nể tình, không phân biệt nặng nhẹ, hoàn toàn không quan tâm đệ tử gì đó, chỉ biết nghiền nát tất cả người và sự vật mà ông ta nhìn thấy.





Trước đó, bọn họ đã ra lệnh các đệ tử thực lực yếu rời xa đỉnh núi. Cho dù đệ tử cảnh giới nhập thần tạo trận pháp phòng ngự cũng là tạo ở bên ngoài Kỳ Môn Cục, không dám vượt qua một bước.





Bọn họ thấy độ tuổi của Diệp Thiên cũng tương đương với đệ tử Hiên Viên Điện, đương nhiên nghĩ rằng cậu cũng là đệ tử của Hiên Viên Điện. Những đệ tử không quý trọng tính mạng, không tuân theo chỉ thị của trưởng bối trong phái là người mà bọn họ không thể tha thứ nhất.





Giờ này, bốn người họ chống đỡ Kỳ Môn Cục của Phong Hậu đã phải cố hết sức. Nếu vẫn phải để mắt đến tính mạng của Diệp Thiên, thế thì phải phân tâm, vì vậy mới quát mắng cậu.





Diệp Thiên lại không quan tâm phản ứng của bốn vị trưởng lão, tiếp tục bước tới phía trước, đến lúc này, cậu đã bước hẳn vào trong Kỳ Môn Cục.


Vừa mới bước vào, cậu đã cảm nhận được một luồng sức mạnh trận pháp mạnh mẽ bao bọc lấy cậu, áp lực vô cùng tận trút nghiêng xuống, nhắm vào người cậu.





Bốn vị trưởng lão thấy Diệp Thiên không những không lùi lại mà còn tiến thêm, đang định quát lên, nhưng cùng lúc đó lại phát hiện áp lực trên người mình đã giảm bớt.





Trước đó, chín mươi phần trăm sức mạnh của Kỳ Môn Cục đều dùng để khống chế bốn người họ. Nhưng vào lúc Diệp Thiên bước vào trong cục, áp lực đó giống như được chuyển di, bỗng dưng biến mất, khiến bọn họ vô cùng ngạc nhiên.








Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì


Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!






Danh sách truyện HOT






“Vù!”.





Chân lực vô tận ngưng tụ thành một Kỳ Môn Cục rộng lớn, khảm vào xung quanh ngọn núi lơ lửng. Nhiều đệ tử của Hiên Viên Điện nhìn thấy mà sợ hãi, tránh đi thật xa, sợ dính phải dù chỉ một chút.





Đúng lúc đó, trong ánh nhìn ngơ ngác của các đệ tử Hiên Viên Điện, một thanh niên trông có vẻ xấp xỉ tuổi bọn họ đã bước đến gần với đỉnh núi, khiến bọn họ kinh ngạc không thôi.





“Người đó là ai? Không tiếc mạng nữa sao?”.





Các đệ tử của Hiên Viên Điện hoảng hốt kêu lên.





Thanh niên đó chính là Diệp Thiên. Vào lúc Phong Hậu thoát khỏi sự ràng buộc của bốn vị trưởng lão Hiên Viên Điện, hủy hoại trận pháp phòng ngự mà các đệ tử tinh anh tạo ra, cậu đã tiến tới, bước vào trong Kỳ Môn Cục rộng lớn.





Ngay khi Diệp Thiên vào trong, bốn vị trưởng lão Hiên Viên Điện ở trong Kỳ Môn Cục lập tức sinh ra cảm ứng, không hẹn mà cùng nhìn về phía Diệp Thiên.





“Cậu là đệ tử của điện nào? Còn không mau rời khỏi đây?”.





Một trong bốn vị trưởng lão lạnh lùng nhìn cậu, giọng nói nghiêm nghị, âm trầm nói với Diệp Thiên.





Ba vị trưởng lão còn lại cũng nhíu mày, ngoài vẻ lo lắng thì còn có chút phẫn nộ.





Thực lực của Phong Hậu vốn đã rất mạnh, bây giờ ông ta đã rơi vào trạng thái điên cuồng, ra tay không nể tình, không phân biệt nặng nhẹ, hoàn toàn không quan tâm đệ tử gì đó, chỉ biết nghiền nát tất cả người và sự vật mà ông ta nhìn thấy.





Trước đó, bọn họ đã ra lệnh các đệ tử thực lực yếu rời xa đỉnh núi. Cho dù đệ tử cảnh giới nhập thần tạo trận pháp phòng ngự cũng là tạo ở bên ngoài Kỳ Môn Cục, không dám vượt qua một bước.





Bọn họ thấy độ tuổi của Diệp Thiên cũng tương đương với đệ tử Hiên Viên Điện, đương nhiên nghĩ rằng cậu cũng là đệ tử của Hiên Viên Điện. Những đệ tử không quý trọng tính mạng, không tuân theo chỉ thị của trưởng bối trong phái là người mà bọn họ không thể tha thứ nhất.





Giờ này, bốn người họ chống đỡ Kỳ Môn Cục của Phong Hậu đã phải cố hết sức. Nếu vẫn phải để mắt đến tính mạng của Diệp Thiên, thế thì phải phân tâm, vì vậy mới quát mắng cậu.





Diệp Thiên lại không quan tâm phản ứng của bốn vị trưởng lão, tiếp tục bước tới phía trước, đến lúc này, cậu đã bước hẳn vào trong Kỳ Môn Cục.


Vừa mới bước vào, cậu đã cảm nhận được một luồng sức mạnh trận pháp mạnh mẽ bao bọc lấy cậu, áp lực vô cùng tận trút nghiêng xuống, nhắm vào người cậu.





Bốn vị trưởng lão thấy Diệp Thiên không những không lùi lại mà còn tiến thêm, đang định quát lên, nhưng cùng lúc đó lại phát hiện áp lực trên người mình đã giảm bớt.





Trước đó, chín mươi phần trăm sức mạnh của Kỳ Môn Cục đều dùng để khống chế bốn người họ. Nhưng vào lúc Diệp Thiên bước vào trong cục, áp lực đó giống như được chuyển di, bỗng dưng biến mất, khiến bọn họ vô cùng ngạc nhiên.







“Vù!”.





Chân lực vô tận ngưng tụ thành một Kỳ Môn Cục rộng lớn, khảm vào xung quanh ngọn núi lơ lửng. Nhiều đệ tử của Hiên Viên Điện nhìn thấy mà sợ hãi, tránh đi thật xa, sợ dính phải dù chỉ một chút.





Đúng lúc đó, trong ánh nhìn ngơ ngác của các đệ tử Hiên Viên Điện, một thanh niên trông có vẻ xấp xỉ tuổi bọn họ đã bước đến gần với đỉnh núi, khiến bọn họ kinh ngạc không thôi.





“Người đó là ai? Không tiếc mạng nữa sao?”.





Các đệ tử của Hiên Viên Điện hoảng hốt kêu lên.





Thanh niên đó chính là Diệp Thiên. Vào lúc Phong Hậu thoát khỏi sự ràng buộc của bốn vị trưởng lão Hiên Viên Điện, hủy hoại trận pháp phòng ngự mà các đệ tử tinh anh tạo ra, cậu đã tiến tới, bước vào trong Kỳ Môn Cục rộng lớn.





Ngay khi Diệp Thiên vào trong, bốn vị trưởng lão Hiên Viên Điện ở trong Kỳ Môn Cục lập tức sinh ra cảm ứng, không hẹn mà cùng nhìn về phía Diệp Thiên.





“Cậu là đệ tử của điện nào? Còn không mau rời khỏi đây?”.





Một trong bốn vị trưởng lão lạnh lùng nhìn cậu, giọng nói nghiêm nghị, âm trầm nói với Diệp Thiên.





Ba vị trưởng lão còn lại cũng nhíu mày, ngoài vẻ lo lắng thì còn có chút phẫn nộ.





Thực lực của Phong Hậu vốn đã rất mạnh, bây giờ ông ta đã rơi vào trạng thái điên cuồng, ra tay không nể tình, không phân biệt nặng nhẹ, hoàn toàn không quan tâm đệ tử gì đó, chỉ biết nghiền nát tất cả người và sự vật mà ông ta nhìn thấy.





Trước đó, bọn họ đã ra lệnh các đệ tử thực lực yếu rời xa đỉnh núi. Cho dù đệ tử cảnh giới nhập thần tạo trận pháp phòng ngự cũng là tạo ở bên ngoài Kỳ Môn Cục, không dám vượt qua một bước.





Bọn họ thấy độ tuổi của Diệp Thiên cũng tương đương với đệ tử Hiên Viên Điện, đương nhiên nghĩ rằng cậu cũng là đệ tử của Hiên Viên Điện. Những đệ tử không quý trọng tính mạng, không tuân theo chỉ thị của trưởng bối trong phái là người mà bọn họ không thể tha thứ nhất.





Giờ này, bốn người họ chống đỡ Kỳ Môn Cục của Phong Hậu đã phải cố hết sức. Nếu vẫn phải để mắt đến tính mạng của Diệp Thiên, thế thì phải phân tâm, vì vậy mới quát mắng cậu.





Diệp Thiên lại không quan tâm phản ứng của bốn vị trưởng lão, tiếp tục bước tới phía trước, đến lúc này, cậu đã bước hẳn vào trong Kỳ Môn Cục.


Vừa mới bước vào, cậu đã cảm nhận được một luồng sức mạnh trận pháp mạnh mẽ bao bọc lấy cậu, áp lực vô cùng tận trút nghiêng xuống, nhắm vào người cậu.





Bốn vị trưởng lão thấy Diệp Thiên không những không lùi lại mà còn tiến thêm, đang định quát lên, nhưng cùng lúc đó lại phát hiện áp lực trên người mình đã giảm bớt.





Trước đó, chín mươi phần trăm sức mạnh của Kỳ Môn Cục đều dùng để khống chế bốn người họ. Nhưng vào lúc Diệp Thiên bước vào trong cục, áp lực đó giống như được chuyển di, bỗng dưng biến mất, khiến bọn họ vô cùng ngạc nhiên.








Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì


Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!






Danh sách truyện HOT






“Vù!”.





Chân lực vô tận ngưng tụ thành một Kỳ Môn Cục rộng lớn, khảm vào xung quanh ngọn núi lơ lửng. Nhiều đệ tử của Hiên Viên Điện nhìn thấy mà sợ hãi, tránh đi thật xa, sợ dính phải dù chỉ một chút.





Đúng lúc đó, trong ánh nhìn ngơ ngác của các đệ tử Hiên Viên Điện, một thanh niên trông có vẻ xấp xỉ tuổi bọn họ đã bước đến gần với đỉnh núi, khiến bọn họ kinh ngạc không thôi.





“Người đó là ai? Không tiếc mạng nữa sao?”.





Các đệ tử của Hiên Viên Điện hoảng hốt kêu lên.





Thanh niên đó chính là Diệp Thiên. Vào lúc Phong Hậu thoát khỏi sự ràng buộc của bốn vị trưởng lão Hiên Viên Điện, hủy hoại trận pháp phòng ngự mà các đệ tử tinh anh tạo ra, cậu đã tiến tới, bước vào trong Kỳ Môn Cục rộng lớn.





Ngay khi Diệp Thiên vào trong, bốn vị trưởng lão Hiên Viên Điện ở trong Kỳ Môn Cục lập tức sinh ra cảm ứng, không hẹn mà cùng nhìn về phía Diệp Thiên.





“Cậu là đệ tử của điện nào? Còn không mau rời khỏi đây?”.





Một trong bốn vị trưởng lão lạnh lùng nhìn cậu, giọng nói nghiêm nghị, âm trầm nói với Diệp Thiên.





Ba vị trưởng lão còn lại cũng nhíu mày, ngoài vẻ lo lắng thì còn có chút phẫn nộ.





Thực lực của Phong Hậu vốn đã rất mạnh, bây giờ ông ta đã rơi vào trạng thái điên cuồng, ra tay không nể tình, không phân biệt nặng nhẹ, hoàn toàn không quan tâm đệ tử gì đó, chỉ biết nghiền nát tất cả người và sự vật mà ông ta nhìn thấy.





Trước đó, bọn họ đã ra lệnh các đệ tử thực lực yếu rời xa đỉnh núi. Cho dù đệ tử cảnh giới nhập thần tạo trận pháp phòng ngự cũng là tạo ở bên ngoài Kỳ Môn Cục, không dám vượt qua một bước.





Bọn họ thấy độ tuổi của Diệp Thiên cũng tương đương với đệ tử Hiên Viên Điện, đương nhiên nghĩ rằng cậu cũng là đệ tử của Hiên Viên Điện. Những đệ tử không quý trọng tính mạng, không tuân theo chỉ thị của trưởng bối trong phái là người mà bọn họ không thể tha thứ nhất.





Giờ này, bốn người họ chống đỡ Kỳ Môn Cục của Phong Hậu đã phải cố hết sức. Nếu vẫn phải để mắt đến tính mạng của Diệp Thiên, thế thì phải phân tâm, vì vậy mới quát mắng cậu.





Diệp Thiên lại không quan tâm phản ứng của bốn vị trưởng lão, tiếp tục bước tới phía trước, đến lúc này, cậu đã bước hẳn vào trong Kỳ Môn Cục.


Vừa mới bước vào, cậu đã cảm nhận được một luồng sức mạnh trận pháp mạnh mẽ bao bọc lấy cậu, áp lực vô cùng tận trút nghiêng xuống, nhắm vào người cậu.





Bốn vị trưởng lão thấy Diệp Thiên không những không lùi lại mà còn tiến thêm, đang định quát lên, nhưng cùng lúc đó lại phát hiện áp lực trên người mình đã giảm bớt.





Trước đó, chín mươi phần trăm sức mạnh của Kỳ Môn Cục đều dùng để khống chế bốn người họ. Nhưng vào lúc Diệp Thiên bước vào trong cục, áp lực đó giống như được chuyển di, bỗng dưng biến mất, khiến bọn họ vô cùng ngạc nhiên.







“Vù!”.





Chân lực vô tận ngưng tụ thành một Kỳ Môn Cục rộng lớn, khảm vào xung quanh ngọn núi lơ lửng. Nhiều đệ tử của Hiên Viên Điện nhìn thấy mà sợ hãi, tránh đi thật xa, sợ dính phải dù chỉ một chút.





Đúng lúc đó, trong ánh nhìn ngơ ngác của các đệ tử Hiên Viên Điện, một thanh niên trông có vẻ xấp xỉ tuổi bọn họ đã bước đến gần với đỉnh núi, khiến bọn họ kinh ngạc không thôi.





“Người đó là ai? Không tiếc mạng nữa sao?”.





Các đệ tử của Hiên Viên Điện hoảng hốt kêu lên.





Thanh niên đó chính là Diệp Thiên. Vào lúc Phong Hậu thoát khỏi sự ràng buộc của bốn vị trưởng lão Hiên Viên Điện, hủy hoại trận pháp phòng ngự mà các đệ tử tinh anh tạo ra, cậu đã tiến tới, bước vào trong Kỳ Môn Cục rộng lớn.





Ngay khi Diệp Thiên vào trong, bốn vị trưởng lão Hiên Viên Điện ở trong Kỳ Môn Cục lập tức sinh ra cảm ứng, không hẹn mà cùng nhìn về phía Diệp Thiên.





“Cậu là đệ tử của điện nào? Còn không mau rời khỏi đây?”.





Một trong bốn vị trưởng lão lạnh lùng nhìn cậu, giọng nói nghiêm nghị, âm trầm nói với Diệp Thiên.





Ba vị trưởng lão còn lại cũng nhíu mày, ngoài vẻ lo lắng thì còn có chút phẫn nộ.





Thực lực của Phong Hậu vốn đã rất mạnh, bây giờ ông ta đã rơi vào trạng thái điên cuồng, ra tay không nể tình, không phân biệt nặng nhẹ, hoàn toàn không quan tâm đệ tử gì đó, chỉ biết nghiền nát tất cả người và sự vật mà ông ta nhìn thấy.





Trước đó, bọn họ đã ra lệnh các đệ tử thực lực yếu rời xa đỉnh núi. Cho dù đệ tử cảnh giới nhập thần tạo trận pháp phòng ngự cũng là tạo ở bên ngoài Kỳ Môn Cục, không dám vượt qua một bước.





Bọn họ thấy độ tuổi của Diệp Thiên cũng tương đương với đệ tử Hiên Viên Điện, đương nhiên nghĩ rằng cậu cũng là đệ tử của Hiên Viên Điện. Những đệ tử không quý trọng tính mạng, không tuân theo chỉ thị của trưởng bối trong phái là người mà bọn họ không thể tha thứ nhất.





Giờ này, bốn người họ chống đỡ Kỳ Môn Cục của Phong Hậu đã phải cố hết sức. Nếu vẫn phải để mắt đến tính mạng của Diệp Thiên, thế thì phải phân tâm, vì vậy mới quát mắng cậu.





Diệp Thiên lại không quan tâm phản ứng của bốn vị trưởng lão, tiếp tục bước tới phía trước, đến lúc này, cậu đã bước hẳn vào trong Kỳ Môn Cục.


Vừa mới bước vào, cậu đã cảm nhận được một luồng sức mạnh trận pháp mạnh mẽ bao bọc lấy cậu, áp lực vô cùng tận trút nghiêng xuống, nhắm vào người cậu.





Bốn vị trưởng lão thấy Diệp Thiên không những không lùi lại mà còn tiến thêm, đang định quát lên, nhưng cùng lúc đó lại phát hiện áp lực trên người mình đã giảm bớt.





Trước đó, chín mươi phần trăm sức mạnh của Kỳ Môn Cục đều dùng để khống chế bốn người họ. Nhưng vào lúc Diệp Thiên bước vào trong cục, áp lực đó giống như được chuyển di, bỗng dưng biến mất, khiến bọn họ vô cùng ngạc nhiên.








Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì


Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!






Danh sách truyện HOT

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK