Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương có nội dung hình ảnh




Một trong số đó khoảng hai mươi tuổi, mặt như ngọc tạc, mắt như sao đêm, khí chất có phần tương tự với Diệp Thiên. Chỉ là trên người cậu ta mặc quần áo lụa là đẹp đẽ, thắt lưng lưu ly, trông có vẻ vô cùng giàu sang.





Đối diện cậu ta là một ông lão đeo vải che mắt, dường như chỉ có một con mắt. Nhìn bề ngoài ông ta đã gần bảy mươi tuổi, nhưng giọng nói mạnh mẽ vang vang, trong mắt lóe lên tia sáng, uy thế hào hùng, hoàn toàn không giống với độ tuổi gần đất xa trời.






Hai quân cờ trắng đen trên bàn cờ chém giết kịch liệt, nước cờ của người trẻ tuổi có thế tấn công hung mãnh, mỗi một nước đi đều mang theo sát ý ngút trời, sát chiêu tung ra dồn dập. Nhưng dù cậu ta có tấn công thế nào, ông lão cũng bất động như bàn thạch, mỗi một quân cờ hạ xuống đều vô cùng vừa vặn, làm tan rã thế tấn công của cậu ta hoàn toàn, cục diện giằng co không dứt.





Cuối cùng, người trẻ tuổi vẫn kém hơn một chút, kết quả thất bại.





Vẻ mặt cậu ta có chút không cam tâm, nhưng vẫn nhanh chóng giấu đi biểu cảm, mỉm cười với ông lão: “Bác Lâm, vẫn là bác cao tay hơn cháu, cháu mãi không thể phá được tuyến phòng ngự của bác!”.







Ông lão được gọi là bác Lâm khẽ lắc đầu, vung tay lên, cờ trên bàn đều bay lên không trung, rơi xuống hộp cờ theo trật tự.





“Là do cậu quá vội vàng muốn thành công”.





Ông ta bình thản nói: “Thế tấn công của cậu mãnh liệt sắc bén, nhưng cậu chỉ muốn tiến lên mà không suy nghĩ tới đường lui, do đó mới bị tôi nắm được sơ hở, một quân cờ định thắng thua”.





“Nếu cậu có thể khoanh tay cân nhắc, nhìn đến tương lai xa hơn, thì cho dù có mười người như tôi cũng không bằng cậu”.











Mặc dù người đàn ông trẻ tuổi không phục, nhưng lại không thể không thừa nhận câu nói của ông lão, nặng nề gật đầu.





Từ khi cậu ta sinh ra đến nay, dù là lãnh đạo cấp cao một tỉnh, một thành phố, hay tướng lĩnh quân đội, kể cả những người làm to giàu có đều không là gì trong mắt cậu ta. Cậu ta có thể nhìn họ bằng con mắt lạnh nhạt.





Nhưng cậu ta lại không thể bất kính với ông lão ở trước mắt. Bởi vì người này không chỉ có thực lực mạnh hơn cậu ta, mà còn là thầy của cậu ta trước năm cậu ta mười tuổi. Lần này cậu ta đến thế tục hoàn thành ý chí to lớn cũng là ông lão này đi cùng.





“Bác Lâm dạy rất phải, lần tới cháu nhất định sẽ nghĩ cách thắng bác!”.





Bác Lâm thấy thái độ của người đàn ông trẻ tuổi như vậy, trong lòng vô cùng yên tâm, không khỏi tán thưởng: “Rất tốt, không sợ kẻ địch mạnh, đó mới là phong thái mà truyền nhân của nhà họ Long nên có!”.





“Sau này, cậu nhất định có thể giống như tổ tiên của cậu, càn quét Địa Cầu, đưa nhà họ Long quay trở lại đỉnh cao thế giới!”.





“Càn quét Địa Cầu sao?”.





Nhắc tới “ý chí to lớn”, trong mắt người đàn ông trẻ tuổi cũng tỏa sáng, một luồng khí thế bỗng nhiên bùng lên, làm những vật trang trí trong phòng rung lên.





Anh hùng sinh ra theo thời đại, đế vương cũng sinh ra theo thời đại. Cái gọi là thời thế tạo anh hùng, đế vương dẫn thời đại chính là như thế!





“Bác Lâm, giờ đây đám khốn kiếp võ giả thế giới sắp đến, Tiên Môn sắp mở ra, đây sẽ là thời khắc hỗn loạn nhất của cục diện võ thuật thế giới!”.





“Cháu chỉ muốn nhắm đúng thời cơ, đợi những võ giả đỉnh cao trên thế giới tự tàn sát lẫn nhau, hai bên đều thua thiệt, lúc đó sẽ có thể nhanh chóng thu dọn tàn cuộc. Hai chúng ta cùng hợp sức, xưng hùng giới võ thuật thế giới, trở thành chúa tể trên hàng tỷ người!”.





20220323031947-tamlinh247.jpg

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK