“Ngoài Thiếu điện chủ của Vân Thiên Điện và công chúa của Tam Nhất Môn ra thì tôi không cho phép có người thứ tư hơn được tôi!"
Liêm Hình thầm suy nghĩ, bàn tay đã đặt lên kiếm Tử Hình.
Thi Tú Vân định ngăn lại nhưng lúc bà định ra tay thì có một nguồn chân lực kéo bà đi. Đó chính là ông nội của bà.
“Chết đi!”
Đối diện với hàng ngàn ánh mắt, Liêm Hình không hề do dự, chỉ cầm thanh kiếm lên. Đây là một thanh kiếm lớn đen toàn thân. Do được Liêm Hình rót chân lực vào nên phát ra ánh sáng màu đỏ đậm, với âm thanh phát ra vô cùng nặng nề.
“Vụt!”
Dưới cái nhìn của đám đông, cây kiếm Tử Thần giáng xuống giống như một thanh đao hành hình thời cổ hay dùng và chém mạnh về phía cổ của Diệp Thiên.
“Thiên!”
Thi Tú Vân hét lớn, trong mấy đệ tử thì có Thi Nhiễm Doanh cũng không chịu được nữa đành vội vàng quay đầu đi.
Kiệt trưởng lão cười lạnh lùng, Thi Đoạn Uyên thì vui mừng, tất cả người của nhà họ Thi đều chờ đợi khoảnh khắc đầu của Diệp Thiên rơi xuống.
“Keng!”
Đúng lúc này, tiếng kim loại vang lên khắp võ trường
“Rầm!”
Thanh kiếm Tử Hình bật ra xa và đập mạnh xuống đất, Liêm Hình vừa nãy cầm thanh kiếm cũng bị đẩy lùi ra sau chục thước, miệng phun ra một ngụm máu tươi.
Liêm Hình mặc kệ vết thương, chỉ nhìn về phía trước bằng vẻ bàng hoàng. Chỉ thấy người mà đúng ra đầu phải rơi xuống đất kia từ từ đứng dậy, nói cách khác Diệp THiên chẳng hề hấn gì, ở vùng cổ của cậu chỉ xuất hiện một vệt trắng nhàn nhạt nhưng đã dần biến mất.
“Dùng cơ thể chống lại pháp bảo sao? Không thể nào?”
Liêm Hình co đồng tử, đứng chết lặng. Bốn vị trưởng lão cùng với tám thống lĩnh Chấp Pháp Đường và cả đám đệ tử môn nhân của nhà họ Thi đều kinh hoàng và cảm thấy chấn động với những thay đổi trước mặt.
Dưới ánh mắt của đám đông, Diệp Thiên đứng ngạo nghễ trên đài hành hình, hai tay dù bị trói nhưng cơ thể cậu đứng sừng sững trông vô cùng hiên ngang.
“Tự cho mình xuất thân ở tiểu thế giới thì cao hơn người thường và coi sinh linh của thế giới trần tục như chó mèo, đúng là thú vị đấy!”
Diệp Thiên vừa lên tiếng vừa liếc nhìn đám đông.
“Cái gì mà kết hợp với người phàm thì làm ô nhiễm huyết mạch thần thánh chứ. Tất cả tôi đều nghe tới phát ngán rồi!”
“Từ khi tôi biết tiểu thế giới tồn tại thì tôi đã thề là sẽ có một ngày thay đổi toàn bộ cái gọi là khiến tiểu thế giới cảm thấy nực cười về thế giới trần tục!”
“Hôm nay, tôi không chỉ trả lại sự uất ức mà người nhà tôi phải chịu đựng mà tôi còn nói cho các người biết thế nào là nỗi tức giận của người phàm!”
“Rắc!”
Diệp Thiên vừa dứt lời thì hai tay siết chặt, cơ thịt nổi lên cuồn cuộn. Khổn Tiên Tác – pháp bảo đứng thứ năm của nhà họ Thi lập tức bị đứt phựt.
Hổ dữ ra khỏi lồng, trời đất ắt sụp đổ.