“Phệ Thiên Cửu Chuyển, lực phân giải!”
Diệp Thiên dùng một tay ấn xuống, lớp sóng tản ra, luồng sáng màu lam trên tay cậu giống như một cây kiếm đâu xuyên vào thế giới phía bên kia. Ánh sáng màu lam chiếu ra bốn phía.
“Ầm!”
Một âm thanh khẽ vọng tới. Thượng Quan Liên Nhược chỉ cảm thấy thế giới trước mắt khẽ rung lên, mơ hồ tách ra, sau đó là tiếng giống như tiếng kính vỡ, bà ta có thể nhìn thấy vô số mảnh vỡ như thủy tinh rơi xuống và biến mất.
“Đi thôi!”
Diệp Thiên thu tay về, bước lên trước một bước. Phía trước không còn chướng ngại vật nữa mà nó đã biến mất.
“Phương pháp gì thế này!”
Thượng Quan Liên Nhược khẽ đanh mắt, cảm thấy kinh ngạc vô cùng.
Vừa rồi bà ta tung ra toàn lực mà bức tường không hề bị dao động, còn Diệp Thiên chỉ cần chưa tới vài giây đã khiến cho cả bức tường bao trùm bị phá vỡ. Cách làm như vậy thật không khác gì ma quỷ.
Tại trang trại nhà họ Thành, Vương Trọng Xuân và hai anh em họ Thiết đang ủ rũ hết cách thì điện thoại của Thành Khang bỗng nhiên đổ chuông.
Ông ta nghe máy thì chỉ mới nghe được hai câu đã tái mặt.
“Cái gì? Có người xông vào núi Bắc Áo!”
Ông ta đứng bật dậy.
Hôm qua, ông ta đã điều động toàn bộ nhân lực của trang trại nhà họ Thành, phong tỏa toàn bộ các lối vào của núi Bắc Áo. Ám Bộ cũng tận dụng phía bên chính quyền, kết hợp với địa phương, tiến hành kiểm soát chặt chẽ khu vực này. Với tình hình như vậy mà có thể xông vào được thì chắc chắn phải là cao thủ của giới võ thuật.
Ông ta tắt máy, nhìn Vương Trọng Xuân hỏi với vẻ bình tĩnh: “Có người xông vào Bắc Áo à?”
Thành Khang gật đầu: “Đúng vậy, người quản lý nói, có một thanh niên và một người phụ nữ trung niên!”
Vương Trọng Xuân nghe thấy vậy thì đôi mắt khẽ dao động nhưng quay đầu đi không bận tâm.
“Không cần quan tâm tới đám kẻ xấu đó, dị tượng xảy ra ở Bắc Áo, tới đó thì chắc chắn không chỉ có mấy người chúng ta đâu!”
“Đám chuột chù chưa đạt tới cảnh giới siêu phàm cũng muốn được chia chác. Bọn chúng muốn cướp đêm thì để chúng làm đi, dù sao thì cũng sẽ gặp rắc rối mà thôi!”
Thiết Hùng ở bên cạnh gật đầu cười lạnh lùng: “Đương nhiên rồi, hiện tại vùng mạch núi Bắc Áo đều được chính lớp bảo vệ do dị bảo phát ra tạo thành, muốn vào được bên trong thì chỉ có đợi lớp bảo vệ đó tự động biến mất.
“Lớp bảo vệ đó đến cả tôi dùng toàn lực còn không làm gì được. Đám con sâu cái kiến tu vi thấp muốn xông vào thì chẳng khác gì tự làm nhục mình".
Thành Khang nghe thấy vậy mới bừng tỉnh.
Bất luận là ba người Vương Trọng Xuân hay là những kẻ mạnh trong bảng xếp hạng cao thủ lúc này của trang trại nhà họ Thành thì mỗi người đều là những cao thủ siêu phàm hàng đầu. Thế nhưng những người này đến Tây Bắc không hề vội vã xông vào vùng Bắc Áo mà lại ung dung dựng lều ở trang trại nhà họ Thành khiến họ cảm thấy kinh ngạc.
Giờ thì cuối cùng ông ta cũng hiểu ra, những người này đều đợi lớp bảo vệ của dị bảo kia biến mất. Tới khi đó mới thực sự là lúc hỗn loạn.
Khi ba người Vương Trọng Xuân vừa dứt lời thì bọn họ bỗng run rẩy và tái mét mặt.
Bọn họ đồng loạt đứng dậy, nhanh chóng lao ra khỏi trại, Thành Khang thấy kỳ lạ nên cũng lao ra theo.
Ra khỏi lều, Thành Khang mới phát hiện ra, ở phía chiếc lều lớn nhất trước mặt, các cao thủ đã sớm tụ tập, đến cả Gaudreau và Hailey Ince cũng không ngoại lệ.
Đám đông đều nhìn về một hướng, đó chính là núi Bắc Áo.
Ông ta khẽ nheo mắt, nhìn về phía xa, thì phát hiện lúc này trên núi Bắc Áo đã khác hoàn toàn với nửa tiếng trước.
Núi Bắc Áo trước đó luôn có ánh sáng tràn ra giống như có một ảo ảnh trong không gian. Còn lúc này, trên đỉnh núi Bắc Áo có vô số tia khí lưu tuần hoàn nhìn giống như một bức tranh sơn thủy rực rỡ.
“Lớp bảo vệ của dị bảo đã tiêu tan rồi sao? Sao có thể chứ?”
Vương Trọng Xuân khẽ lầm bầm, hai anh em nhà họ Thiết cũng cảm thấy kinh ngạc.
Trước đó bọn họ có tới vùng Bắc Áo, kiểm tra lớp bảo vệ. Với dự đoán của họ, lớp bảo vệ này cần ít nhất một tuần thì mới dần biến mất theo độ mạnh yếu của linh khí. Vậy mà giờ mới có nửa ngày, lớp bảo vệ đã biến mất khiến bọn họ cảm thấy vô cùng khó hiểu.
“Vụt
Bọn họ còn chưa kịp nghĩ nhiều thì đã có một luồng sáng màu lửa phóng thẳng lên trời, xé gió lao đi vut vút. Xung quanh luồng sáng có một luồng sáng đen giống như hình với bóng với luồng sáng lửa. Cả hai cùng lao về phía núi Bắc Áo.
“Gaudreau, Hailey Ince?”
Ba người Vương Trọng Xuân thấy vậy lập tức đạp chân và cũng đuổi theo như tên bắn.
“Dị vật mở rồi, ra tay!”
Những kẻ mạnh khác cũng bừng tỉnh, từng luồng sáng lao lên trời giống như Bát Tiên xuyên biển cùng lao về phía núi Bắc Áo.
Thành Khang – vị chí tôn võ đạo thấy các kẻ mạnh phủ đầy mặt đất thì không khỏi nín thở.
Ông ta biết, đây sẽ là một ngày long trời lở đất của vùng Tây Bắc.
Tranh đoạt dị bảo đã bắt đầu rồi.
Tại một ngọn núi cao của vùng Nam Bộ thuộc núi Bắc Áo, ba bóng hình đang đứng chắp tay. Nhìn từng luồng sáng lao về phía Bắc Áo thì cả ba người này đều đứng bất động như những tăng ni.
Người đàn ông trung niên đứng bên trái mặc áo trường bào màu đỏ máu, khuôn mặt già nua, nhưng vẫn rõ vẻ tuấn tú với cơ thể cao to.
Người bên phải thì mặc sườn xám màu lam nhạt, là một người đẹp quyến rũ. Người này phát ra luồng khí tức vô cùng lạnh giá khiến cho vạn vật dưới chân đóng băng và khí lạnh lan ra xung quanh.
Còn người đứng giữa thì dấu tay trong ống áo thêu. Ánh mắt như điện xẹt, tóc dựng đứng như thiên lôi.
Ba người đứng trên đỉnh núi, do áp lực nên không gian trên đầu họ có những vết nứt của tầng mây mà mắt thường có thể nhìn thấy được.
“Rivers thấy sao?”
Người đàn ông trung niên bên trái nhìn về phía người đàn ông mặc pháp bào.
Người đàn ông mặc pháp bào với đôi mắt sắc lạnh khẽ cười khinh miệt.
"Còn thế nào chứ, một lũ chó ngốc mà thôi".
“Bảng xếp hạng cao thủ thế giới trống vị trí đầu. Trong bảng này, trừ ra Hailey Ince và Gaudreau là hai kẻ khiến chúng ta phải miễn cưỡng để ý thì tất cả đều là đám mèo mả gà đồng mà thôi!”
“Giờ để chúng cắn nhau, đợi chết hết thì chúng ta sẽ đi thu dọn tàn cục!”
“Thiên địa chí bảo đều dành cho người có khả năng, đám ếch ngồi đáy giếng đó không xứng!”
Người này nói giọng thản nhiên nhưng khẩu khí thì vô cùng ngạo nghễ.
Trong bảng xếp hạng cao thủ thế giới, có ai không phải anh hùng hào kiệt. Đến cả một nước cũng phải kiêng dè, vậy mà trong mắt người này lại chẳng bằng đám chó mèo.
Thậm chí những người xếp vị trí số một, số hai như Hailey Ince hay Gaudreau cũng chỉ đủ khiến họ miễn cưỡng để ý thì có thể thấy người này ngạo mạn tới mức nào.
Hai người đứng bên cạnh khẽ cười, rõ ràng là họ cũng đồng tình với lời người kia.
“Đợi thêm mười năm phút nữa thì chúng ta đi vào núi!”
Đôi mắt người này ánh lên sát ý.
“Đợi dị bảo được lấy rồi thì chúng ta sẽ lật tung Hoa Hạ tìm Diệp Lăng Thiên và tiến hành ‘Tài quyết lệnh”
“Cậu ta dám giết con của thẩm phán thì lần này chúng ta tuyệt đối không được để cậu ta sống sót!”
Chương 541: Địa Long xuất hiện
Ở phần bên trong đồi núi Bắc Áo, đây là một khu rừng thần bí và nguyên sơ nhất, Diệp Thiên sóng vai với Thượng Quan Liên Nhược, đi vào trong nơi sâu nhất.
Diệp Thiên cũng có thể cảm nhận được là chung quanh đồi núi Bắc Áo có vô số hơi thở hùng mạnh đang lao tới đây nhưng cậu chẳng hề sợ hãi, bình thản như trước giờ.
Tu vi của Thượng Quan Liên Nhược và cậu chênh nhau quá lớn nên hoàn toàn không nhận biết được có vô số cường giả đương thời đang tới gần. Bà ta vẫn nghiêm túc dẫn đường cho Diệp Thiên, ngọc thạch trong tay tỏa sáng ngày càng rực rỡ, điều này cũng đồng nghĩa là họ cách mục tiêu ngày càng gần.
Cuối cùng, sau vài phút quanh co, hai người tới trước một hang động.
“Diệp Đế Vương, đây là cửa vào mà tôi tìm được, bước qua nó là có thể đi tới Long Môn!”
Thượng Quan Liên Nhược khẽ nói.
“Được!”
Diệp Thiên gật đầu, mắt híp lại, nhìn chằm chằm phía trước.
Cậu cảm giác được rất rõ ràng là linh khí đang trào dâng mạnh mẽ, lan tràn trong hang động này.
“Động tiên lý tưởng quá!”
Diệp Thiên không nhịn được mà cảm thán, dù mấy năm nay, cậu từng đi qua vô số danh sơn di tích cổ, khắp nơi trên thế giới, gặp không ít động tiên nhưng mức độ dồi dào của linh khí nơi này là cao nhất trong số những nơi kỳ lạ cậu từng tới.
“Đồi núi Bắc Áo này đúng là tồn tại không ít thứ bất ngờ!”
Cậu thầm gật đầu, cất bước tiến vào trong hang động.
Thượng Quan Liên Nhược do dự một chút rồi cũng theo vào trong.
Trong hang rất tối nhưng đối với cao thủ có thể nhìn rõ mọi thứ trong đêm như Diệp Thiên và Thượng Quan Liên Nhược thì điều này không mấy ảnh hưởng, hai người đi theo cảm ứng của ngọc thạch, cuối cùng tới một cửa vào có ánh sáng.
Vừa ra khỏi hang, cảnh vật trước mặt sáng rõ. Kích thước của nơi này chỉ có thể chứa hai người nhưng khi đi tới điểm cuối của hang, trước mặt họ là không gian rộng lớn bao la, cỏ thơm um tùm, gợn sóng xanh biếc, một con suối dài mấy trăm mét vuông vắt ngang bất ngờ lọt vào tầm nhìn.
Nó giống như kênh đào Minh Uyên thời cổ dưới ngòi bút của người lạ khi tiến vào chốn đào nguyên, tạo cảm giác như người mới rơi vào chốn bồng lai.
Ánh mắt Diệp Thiên bình thản, dính chặt vào con suối kia.
Nước suối tỏa ra ánh sáng xanh biếc, không thấy điểm cuối nhưng thấy được độ sâu, bên trên còn có hơi nước bốc lên giống như Giao Trì trong tiên cảnh.
“Bà đã gặp được Hắc Long ở đây sao?”
Cậu quay đầu nhìn Thượng Quan Liên Nhược mà hỏi.
“Phải, nơi này chính là Long Môn!”
Thượng Quan Liên Nhược gật đầu, lúc trước bà ta cũng theo ngọc thạch tới nơi này, cuối cùng có được sự giúp đỡ của Hắc Long, tạo ra Song Tu Tông, từ đó mới tạo thành lời đồn Doanh Môn có rồng ngã xuống.
“Diệp Đế Vương!”, bà ta bỗng lên tiếng: “Cậu tìm Long Môn để làm gì?”
“Hắc Long trước đây đã thối rữa chết rồi, chẳng lẽ cậu muốn tìm đồ mà nó để lại?”
Diệp Thiên hơi cong môi, cậu không đáp, trong ánh mắt lại có thêm vài ngọn lửa nóng bỏng.
Từ cái hồ sâu này, cậu cảm nhận được gợn sóng năng lượng mạnh mẽ, mà với tu vi hiện tại, cậu lại cảm nhận được nguy cơ bên trong, từ đó có thể thấy nó đáng sợ tới mức nào.
“Bà lùi xa trăm trượng đi!”
Diệp Thiên quay lưng về phía Thượng Quan Liên Nhược, nhẹ nhàng phất tay. Thượng Quan Liên Nhược không rõ nguyên nhân nhưng vẫn nghe lời phi thân ra sau, lướt tới vách núi bên cạnh.
Bà ta rất khó hiểu, không biết Diệp Thiên định làm gì nhưng đúng lúc này, Diệp Thiên bỗng giơ một tay ra.
Năm ngón tay của cậu hơi cong nhẹ, một bàn tay nguyên khí màu xanh lam hiện ra trong không trung. Tay của Diệp Thiên lại như có lỗ đen, hút hết toàn bộ năng lượng, hơi nước bốc lên từ con suối bắt đầu dao động, không ngừng quay cuồng.
“Xì xụp xì xụp!”
Nước suối sôi ùng ục, mặt nước vốn yên ả bỗng dậy sóng.
“Còn không chịu ra sao?”
Sức hút trên năm ngón tay bỗng tăng lên, từng luồng nước suối bị cậu dâng lên cao mấy trượng.
“Bùm!”
Nhưng vào lúc này, trong nước suối chợt vang lên tiếng nổ vang.
Một bóng đen khổng lồ bay ra từ trong nước suối, bọt nước văng tứ tung, trực tiếp nổi lên mặt nước.
“Rầm!”
Bóng dáng dài này bay lên trời, như rồng lại giống rắn, thân hình uốn lượn, không gian nơi này bị bao trùm bởi bóng tối bởi sự xuất hiện của nó.
Hai mắt Thượng Quan Liên Nhược trợn to, khi thấy bóng đen đột ngột xuất hiện thì trong lòng cảm thấy không thể tin được.
Đây không phải là Hắc Long mà bà ta từng gặp trước đây sao?
Chương 542: Trao đổi
Chỉ có điều, Hắc Long này lại có kích thước gấp đôi so với con mà bà ta từng gặp trước đây. Từ đầu tới đuôi của nó ít nhất cũng dài khoảng hai mươi trượng, thân hình rắn như sắt, vảy đen bao trùm toàn thân, lấp lóe tia sáng lạnh, bốn cái mông vuốt cũng phủ đẩy vẩy giáp, uy nghiêm, bễ nghễ vô cùng.
“Là người phương nào mà quấy nhiễu ta tĩnh tâm tu luyện?”
Hắc Long xoay tròn giữa không trung, hơi thở phun ra, âm thanh như tiếng sấm khiến bên dưới chấn động, hoa cỏ đứt gãy toàn bộ.
Con Hắc Long này lại có thể nói tiếng người!
Một câu này vừa dứt, ánh mắt của nó lại nhìn sang Thượng Quan Liên Nhược, chăm chăm vào miếng ngọc kia. Từng tia giận dữ tràn ra từ cặp mắt như chuông đồng của nó.
“Là cô, ta nhớ ra cô rồi, cô là con cháu hoàng thất Bồng Lai!”
Giọng của Hắc Long lạnh lùng, mang theo lửa giận tận trời.
“Mấy chục năm trước, cô từng tới đây, năm đó bố cô có ơn với tộc Địa Long chúng ta, từng ra tay giúp đỡ con trai của ta nên khi cô tìm tới, con trai ta đã tự nguyên tách khỏi linh mạch, tiến vào Hoa Hạ ở Trung Nguyên giúp các người, cũng vì vậy mà mất mạng”.
“Nhánh Địa Long của chúng ta đã trả xong ân tình của hoàng thất Bồng Lai, hôm nay cô còn tìm tới, quấy nhiễu ta tu luyện. Chẳng lẽ cho rằng Địa Long chúng ta dễ tính lắm à?”
“Cô trả con cho ta!”
Giọng nói cuồn cuộn, hơi thở mang theo chân khí mạnh mẽ trào ra, khuấy đảo nước suối. Thượng Quan Liên Nhược bị dọa tới mất hồn, nhớ tới nỗi sợ khi thấy Hắc Long năm đó.
Cuối cùng bà ta cũng biết con Hắc Long giúp mình thành lập Song Tu Tông là con nối dòng của con Hắc Long trước mắt.
“Không, mày nhầm rồi, không phải bà ấy tìm mày, là tao!”
Nhưng đúng lúc này, Diệp Thiên bỗng tiến lên một bước, chắn giữa Hắc Long và Thượng Quan Liên Nhược.
Lúc này Hắc Long mới cúi đầu nhìn cậu, đây cũng là lần đầu nó nhìn thẳng Diệp Thiên.
Một nhánh Địa Long này có huyết mạch của Long tộc, dù chỉ đứng một chỗ cũng tạo ra sự đè ép khiến người ta khó thở.
Hơn nữa thực lực Hắc Long cũng rất mạnh, dù là Thượng Quan Liên Nhược đã có tu vi siêu phàm thượng phẩm mà đứng trước mặt nó, bà ta vẫn cảm thấy sợ tới mất mật nhưng thanh niên Diệp Thiên lại vẫn bình tĩnh, điều này làm Hắc Long đánh giá Diệp Thiên cao hơn một chút.
“Cậu là ai? Tới tìm ta làm gì?”
Giọng nói trầm thấp nhưng vẫn mang theo sự coi thường chúng sinh.
“Tao là ai không quan trọng, mày chỉ cần biết, tao tới tìm mày là để tiến hành một vụ làm ăn!”
Ánh mắt Diệp Thiên thâm thúy, tia sáng kỳ dị lóe lên, cậu đột nhiên lấy ra một viên đan dược, mùi hương lập tức tỏa ra chung quanh.
“Đây là...”
Đồng tử Hắc Long co rút, nó nhìn chằm chằm đan dược trong tay Diệp Thiên, không nhịn nổi mà cuộn đầu lưỡi, nước bọt nhỏ xuống.
“Chắc mày cũng đoán được đây là Hóa Hình Đan nhỉ!”
Diệp Thiên cong môi: “Tám năm trước, tao từng du lịch qua vô số di tích cổ hay động tiên, trong một lần tình cờ, tao tìm được một cây Hóa Hình Thảo hiếm có, trộn lẫn với sáu mươi bốn loại thảo dược, luyện ra được viên Hóa Hình Đan này!”
“Tao có thể đảm bảo là hiện giờ không có nhiều Hóa Hình Đan đâu!”
“Chắc mày rất rõ ràng tác dụng của Hóa Hình Đan, đây thứ mà mày cần nhất lúc này!”
Thân thể Hắc Long run rẩy, dù nó tu luyện ở đây gần trăm năm nhưng giờ khó mà giữ nổi sự bình tĩnh.
Nó có huyết mạch của Long tộc cổ đại nhưng cũng không phải Chân Long thật sự, chỉ coi như giao long hỗn tạp mà thôi, không có năng lực biến hóa thành hình người như Chân Long.
Dù tu vi của nó luôn tăng lên nhưng cuối cùng vẫn là thú, không thể nào hóa thành hình người, không thể dùng linh thể hưởng thụ sự giội rửa của linh khi như con người nên không cách nào đột phá chướng ngại cảnh giới siêu phàm, bước vào cấp bậc mới.
Sức mạnh, cảnh giới hiện giờ của nó đã vượt qua siêu phàm, tiến vào cấp bậc trong truyền thuyết rồi nhưng cơ thể lại không thể nào làm thỏa mãn, vẫn còn thiếu sự trợ giúp từ một viên hóa Hình Đan.
Hắc Long đã sống trên đời hơn trăm năm nên biết không ít về lịch sử. Nó biết đan dược quý hiếm như Hóa Hình chỉ có thể gặp chứ không thể xin, mà hiện tại, một viên đan như thế đang hiển hiện trước mắt nó rồi.
Nó cố kiềm nén sự chấn động trong lòng, nhìn chăm chăm Diệp Thiên.
“Cậu muốn cái gì?”
Diệp Thiên vẫn cười như trước, cậu duỗi ra một ngón tay.
“Đơn giản thôi!”
“Tao muốn kết tinh long nguyên!”
Lời này vừa được thốt ra, ánh mắt Hắc Long hoàn toàn thay đổi, một tiếng rồng ngâm chấn động trời đất vang lên, khuấy đảo bốn bề.
“Loài người đáng chết! Cậu nói gì?”
“Gào!”
Tiếng gầm truyền đi, làm mây cũng phải tản ra, vô số cao thủ đang tới gần cũng biến sắc.
Không ít người dừng chân, nhìn đồi núi Bắc Áo với vẻ hoảng hốt.
Họ đã cảm giác được một luồng sức mạnh đáng sợ đang được phóng thích bên trong Bắc Áo.
Chương 543: To gan
“Con người chết tiệt, cậu đúng là to gan!”
Hắc Long gầm thét động trời, thổi tan vô số tầng mây.
Nó trừng mắt với Diệp Thiên, vẻ mặt rõ là đang tức giận.
“Dám ngấp nghé kết tinh long nguyên của ta. Muốn chết sao?”
Chẳng trách nó lại tức giận như thế, kết tinh long nguyên cũng chính là nguồn gốc sức mạnh của nó, mất hơn một trăm năm trời nó mới có thể từ con địa mãng sơ sinh nhỏ bé trở thành cự thú Địa Long như hiện tại cũng nhờ vào vô số lần luyện hóa kết tinh long nguyên mà thành.
Lúc vừa được sinh ra, những loài động vật có huyết mạch Chân Long đều sẽ có sẵn một khối kết tinh long nguyên trong cơ thể, đó chính là cội nguồn sức mạnh của chúng, còn được gọi là nội đan, là nhân tố quyết định phẩm cấp cao hay thấp của chúng.
Đối với chúng, nội đan là sự tồn tại tương tự sinh mệnh, nếu mất đi nội đan thì cũng chẳng khác nào mất đi sinh mệnh.
Diệp Thiên dám ngấp nghé nội đan của nó, rồng lại là loài có vảy ngược, chuyện này chẳng khác nào đã động đến cái vảy ngược kia của nó cả.
Thượng Quan Liên Nhược đứng phía sau, vẻ mặt bối rối và sợ hãi.
Con Hắc Long từng giúp đỡ bà ta chỉ cần thở một cái là đã khiến bà ta đứng hình, mà con Hắc Long này lại là bố của con kia, chắc chắn tu vi sẽ cao và đáng sợ hơn nhiều, chẳng biết đã lên tới cấp bậc nào rồi nữa. Giờ Diệp Thiên chọc giận nó chắc chắn không phải hành động sáng suốt.
Cho dù Diệp Thiên có thể càn quét Vực Ngoại Ma Môn, ngay cả siêu phàm thần phẩm của viện trọng tài cũng phải chịu chết trong tay cậu, thế nhưng con Hắc Long này lại là dị thú thế gian, thân thể và sức mạnh chẳng rõ gấp con người bao nhiêu lần, nếu như đối địch với nó, chắc chắn phần thắng vô cùng nhỏ.
“Đừng kích động!”
Đối mặt với cơn giận của Hắc Long, Diệp Thiên vẫn chỉ bình tĩnh phẩy tay áo.
“Ý tao là không phải tao muốn lấy kết tinh long nguyên của mày. Tao chỉ cần mỗi thứ được chứa bên trong kết tinh long nguyên!”
“Cũng chính là sức mạnh bản nguyên của mày!”
“Sức mạnh bản nguyên?”. Cơn giận của Hắc Long chẳng những không biến mất mà còn tăng lên gấp bội.
“Lấy nó thì có khác gì muốn chiếm kết tinh long nguyên của ta đâu?”
Sức mạnh bản nguyên cũng chính là thứ quý giá nhất ẩn chứa trong kết tinh long nguyên, tất cả sức mạnh của nó đều được thúc đẩy bởi sức mạnh bản nguyên này. Mất đi nó thì tu vi của Hắc Long cũng mất sạch, chắc chắn phải tu luyện lại từ con số không.
“Tất nhiên là có khác rồi!”
Diệp Thiên ngạo nghễ đứng, câu nào câu nấy đều âm vang.
“Tao chỉ cần rút ra ba phần sức mạnh bản nguyên của mày để rèn luyện thần hồn cho mình. Mất đi ba phần sức mạnh bản nguyên, thực lực của mày sẽ giảm bớt, nhưng chỉ cần qua hai mươi năm nữa thì mày đã có thể tu luyện lại được rồi!”
“Mà mày sẽ nhận lại được Hóa Hình Đan, thoát khỏi hình dạng hiện giờ mà sở hữu hình thể con người. Xét theo thể chất dị chủng của mày, về sau có thể vượt qua cả cảnh giới siêu phàm, bước tới cảnh giới cao hơn thế, chẳng qua cũng chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay”.
“Lựa chọn này cực kỳ đơn giản, ắt hẳn mày biết nên chọn thế nào?”
Hắc Long nghe thấy vậy liền sa sầm mặt.
Mỗi câu mỗi chữ Diệp Thiên nói ra đều đã đánh thẳng vào lòng nó.
Đúng vậy, mất đi ba phần sức mạnh bản nguyên thì tu vi của nó sẽ giảm sút, nhưng chỉ mất khoảng hai mươi năm hoặc thậm chí ngắn hơn thế là nó đã có thể luyện lại được.
Loài Địa Long có tuổi thọ lên đến hơn hai trăm năm, hiện giờ nó chỉ mới hơn một trăm tuổi, cũng tức là vừa mới bước sang độ tuổi trung niên, đối với nó thì hai mươi năm cũng chẳng được coi là gì hết.
Nếu như nó đồng ý với điều kiện của Diệp Thiên thì sẽ nhận lại được Hóa Hình Đan, sau này có thể hóa thành hình dáng con người, đột phá ranh giới của cảnh giới siêu phàm là chuyện nằm trong tầm tay, đến lúc đó tu vi của nó cũng sẽ tăng lên rõ rệt.
Điều kiện này quả nhiên đủ hấp dẫn!
Hắc Long thoáng trầm ngâm, mãi sau mới cất lời.
“Con người, cậu nói hoàn toàn chính xác, hợp lý lắm!”
Diệp Thiên hơi ngước mắt, thản nhiên nói: “Bắt đầu giao dịch được chưa?”
Hắc Long đang trong trạng thái bay lơ lửng, trong mắt nó đột nhiên xuất hiện một tia giảo hoạt.
“Con người, những gì cậu nói rất đúng, quả thật cũng khiến ta động lòng!”
“Nhưng đáng tiếc, cậu lại nói sai mất một chuyện!”
“Ồ?”, Diệp Thiên một tay đút túi, nhìn về phía Hắc Long.
Trong mắt Hắc Long lộ rõ sát ý, hơi thở ác liệt của nó đột nhiên bao phủ khắp cả hang động.
“Ngoài việc giao dịch với cậu, ta còn có một sự lựa chọn khác, đó chính là giết chết cậu rồi cướp lấy Hóa Hình Đan!”
Nó đã tính sẵn rồi, một khi giết chết Diệp Thiên thì nó có thể đạt được Hóa Hình Đan mà không phải chịu tổn hại về sức mạnh bản nguyên, quả là một mũi tên bắn trúng hai đích.
Nó vốn là động vật, chẳng việc gì phải quan tâm đến lễ nghĩa liêm sỉ của loài ngoài, chỉ cần thỏa mãn ham muốn của bản thân là được, càng huống hồ quy luật trên thế gian này vốn là mạnh thắng yếu thua, yếu kém thì phải chấp nhận bị bên mạnh chém giết.
Chương 544: Muốn tất cả
Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội*, chỉ bằng việc Diệp Thiên sở hữu Hóa Hình Đan thôi cũng đã đủ để cho nó lý do giết chết Diệp Thiên rồi.
*Chỉ những người có thứ quý giá trong người thì thường bị người khác ghen ghét, dòm ngó, hãm hại.
“Có lẽ nếu cậu bằng lòng từ bỏ Hóa Hình Đan thì ta có thể tha chết cho cậu, sau đó thả cậu đi”.
Ánh mắt Hắc Long vô cùng tàn ác, nó đã sớm coi Diệp Thiên như cá nằm trên thớt.
Thượng Quan Liên Nhược ở phía sau kinh ngạc không thôi, bà ta không ngờ Hắc Long lại có thể vô sỉ tới mức độ này, ánh mắt bà ta nhìn Diệp Thiên pha lẫn chút âu lo, bà ta không rõ Diệp Thiên sẽ lựa chọn kiểu gì.
Đối mặt với lửa giận ngập trời của Hắc Long, Diệp Thiên chỉ bật cười khẽ.
“Không hổ là Long tộc, quả nhiên vẫn là loại ti tiện hung tàn như thế!”
Cậu hạ tay xuống, bỏ Hóa Hình Đan vào trong túi áo.
“Vốn dĩ tao cũng chẳng muốn dùng cách thức mạnh, thế nên mới cố ý mang theo Hóa Hình Đan, muốn giao dịch với mày. Nhưng đáng tiếc, mày lại đưa ra một lựa chọn ngu ngốc!”
Luồng gió xoáy tự sinh ra bên dưới chân Diệp Thiên đột nhiên cuồn cuộn, bao phủ cậu ở bên trong, mái tóc đen bay loạn, đôi mắt lộ rõ ánh xanh như pha lê.
“Nếu mày đã thích chơi trò ỷ mạnh hiếp yếu, vậy thì tao cũng chẳng việc gì phải nhiều lời với mày nữa!”
“Tao chắc chắn sẽ lấy đi kết tinh long nguyên của mày, hơn nữa, không chỉ là ba phần”.
“Tao muốn… tất cả!”
Cậu vừa dứt lời, cả người đột nhiên lao vụt đi như một viên đạn, đánh về phía Hắc Long.
“Con người ngu xuẩn, cậu đúng là muốn chết thật rồi!”
Thấy Diệp Thiên chẳng những không lùi mà còn tiến tới, hơn nữa còn chủ động ra tay, Hắc Long liền giận dữ gầm to.
Tiếp đó, đuôi rồng quật xuống, biến thành một chiếc roi dài nhỏ, cắt ngang không khí.
“Ầm!”
Một roi này vừa hay đánh trúng người Diệp Thiên. Diệp Thiên không hề tránh né mà đối đầu trực diện.
“Ầm ầm!”
Sức mạnh của cả hai va chạm với nhau, trong không trung liền nổi lên gợn sóng sức mạnh, nửa ngọn núi đá vỡ tan rồi bay lên rời, suối nước nóng bên dưới bị khuấy đảo, cuồng phong bao trùm khắp nơi.
“Roạt!”
Diệp Thiên chọn cách đối chọi bằng sức mạnh thân thể với chiêu thức của Hắc Long xong mà chẳng mảy may nhúc nhích. Trái lại phần đuôi của Hắc Long lại bị hất lên, lệch hẳn sang một bên.
“Sao có thể?”
Hắc Long thầm hốt hoảng, nó vốn là mãnh thú dị chủng, ngay từ khi sinh ra đã sở hữu thân thể mạnh mẽ, hơn xa đám võ tu loài người khổ luyện nhục thể mấy chục năm. Thế nhưng Diệp Thiên với làn da trắng trẻo, thoạt nhìn yếu đuối kia rõ ràng không phải cường giả luyện thể, ấy vậy mà lại dùng thân thể để áp chế được nó.
“Xoạt!”
Diệp Thiên không chút bận tâm, đột nhiên đạp mạnh chân, dòng chảy khí lưu bên dưới chân cậu thình lình nổ tung. Kế đó, cậu hóa thành một luồng sáng xanh vụt ngang chân trời, phóng thẳng về phía đỉnh đầu Hắc Long.
“Hơi thở của rồng!”
Hắc Long cực kỳ giận dữ, hai mắt khóa chặt mục tiêu, trong miệng phun ra một ngọn lửa lớn.
“Trò cỏn con!”
Ánh nhìn của Diệp Thiên sâu hun hút, cậu đánh ra một quyền.
Thức thứ ba của Tam Tuyệt Quyền – Chấn Vũ!
“Uỳnh!”
Ngọn lửa được tạo thành từ hơi thở của rồng đã bị cơn gió tạo thành sau nắm đấm của Diệp Thiên thổi bay, đánh thẳng vào trên thân Hắc Long.
“Keng!”
Tiếng va chạm mạnh truyền ra, kèm theo đó là tiếng gầm rú thảm thiết, thân hình khổng lồ của Hắc Long đập thẳng vào dãy núi bên cạnh, tạo thành âm thanh vang dội.
Cả vùng gò núi Bắc Áo đều rung chuyển theo chấn động này.
Cách khu vực đó không xa, có hai bóng người một đỏ một đen đang đạp trên không trung – chính là Nữ Thần Lửa Hailey Ince và Cuồng Thần Gaudreau.
Tốc độ của cả hai cực kỳ nhanh, họ là người đầu tiên cảm nhận được sự rung chuyển của gò núi Bắc Áo, vừa tiến vào trong liền nhận rõ được hai luồng sức mạnh cường hãn đang giao chiến.
Đôi mắt xinh đẹp của Hailey Ince nheo lại, bà ta vừa nhấc tay, một ngọn lửa được bắn thẳng lên vách đá hệt như dung nham chảy qua, khiến vách đá bị tan chảy thành một cái hố lớn đủ để cho mấy người đi qua, kéo tận vào sâu trong ngọn núi.
“Đi!”
Hai bóng hình lao vụt đi, xuyên qua ngọn núi, cuối cùng cũng tới được một hang động khác.
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, cả hai đều sững sờ.
Họ thấy một sinh vật hình rồng toàn thân đen sì bị khảm đến một nửa thân hình vào trong vách núi, sát bên cạnh còn có một vết lõm hình nắm tay, thoạt trông mà giật nảy mình.
“Đây là Địa Long sao?”
Cả hai kinh hoảng tột độ. Bọn họ đều là cường giả thành danh nhiều năm, tất nhiên có biết tới sự tồn tại của loài sinh vật này.
Nhưng Địa Long với hình thể khổng lồ có thể dễ dàng nghiền nát cả tu sĩ siêu phàm thần phẩm, sao bây giờ lại bị người khác đánh đến mức phải khảm sâu vào vách đá thế này chứ?
Cả hai thầm cảm thán, sợ hãi ngẩng đầu lên, chỉ thấy trên bầu trời có một chàng trai áo trắng đang đứng đó, dù trời không có gió nhưng tà áo vẫn bay bay.
Lúc này, chàng trai tóc đen phiêu dật ấy đang cúi đầu nhìn bọn họ.