Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 405: Kêu Khương Long Hoa tới gặp tôi

Toàn bộ hiện trường im lặng như tờ. Bọn họ vốn tưởng rằng, Diệp Thiên nghe thấy cái tên Khương Minh thì sẽ sợ tới mức tái mặt, lập tức cầu xin, nào ngờ, Diệp Thiên lại chẳng hề sợ hãi, thậm chí còn chủ động ngồi xuống, kêu người đàn ông mặc vest gọi người của Khương Minh tới đây.

Điều này đã không còn có thể dùng từ cuồng ngạo để miêu tả nữa rồi.

Khương Minh ở Thủ Đô đại diện cho điều gì chứ. Người bản địa thì quá rõ rồi, thế nhưng ngay cả các thương nhân, học tử từ nơi khác tới cũng đều cảm thấy như sét đánh ngang tai khi nghe thấy tên Khương Minh và biết đó là thứ mà họ tuyệt đối không thể gây sự.

Ngay cả đến các gia tộc hạng hai, hạng ba ở Thủ Đô cũng không dám lên mặt với Khương Minh. Có thể nhượng bộ thì nhượng bộ, nên có thể thấy Khương Minh mạnh tới cỡ nào.

Thế nhưng Diệp Thiên, dường như là một người ngoài lại khinh thường Khương Minh, còn ngông cuồng đòi xem Khương Minh mạnh tới mức nào. Sự ngông cuồng đó, soi khắp Thủ Đô này e rằng chẳng có mấy người dám làm.

“Tên này có chán sống cũng đừng lôi theo mình chứ!”

Ba người Ngô Lễ Phương đã hoàn toàn ngây ra và cảm thấy vô cùng hối hận. Sớm biết trong buổi giao lưu có loại người ngu ngốc không biết điều như Diệp Thiên thì chắc chắn bọn họ sẽ không đồng ý tới đây.

Câu nói của Diệp Thiên đã đồng nghĩa với việc đắc tội hoàn toàn với Khương Minh. Mặc dù bọn họ không quen Diệp Thiên nhưng cùng tới đây với Diệp Thiên nên nếu đến khi Khương Minh truy cứu trách nhiệm thì chắc chắn bọn họ cũng bị liên lụy.

Mấy người bọn họ dù gia thế khá giả nhưng là người tỉnh khác, đến cả tư cách gia nhập vào Khương Minh cũng không có, huống hồ là bật lại Khương Minh.

Tề Văn Long, Vương Triều Hải cũng vô cùng kinh hãi và thầm lắc đầu.

Diệp Thiên đúng là rất lợi hại khiến bọn họ khâm phục nhưng Diệp Thiên ngông cuồng như vậy với Khương Minh thì thật sự là hành động không được thông minh lắm.

Nếu Khương Minh tới thật thì chuyện ngày hôm nay e rằng có dùng tiền cũng không thể giải quyết được.

Những người xung quanh đều xì xào, có người khâm phục dũng khí của Diệp Thiên, cũng có người cảm thấy Diệp Thiên là đồ ngốc. Thế nhưng không có ai rời khỏi vị trí ngồi cả, bọn họ đều muốn xem xem Diệp Thiên sẽ nhận được kết cục gì.

“Được, người anh em, giỏi lắm!”

Người đàn ông mặc vest giơ ngón tay cái lên với Diệp Thiên. Người này không hề có ý chế giễu mà hoàn toàn khâm phục sự quyết đoán của Diệp Thiên.

Thủ Đô rộng lớn, thanh niên dám cuồng ngạo như vậy với Khương Minh không quá ba người. Trong ba người này có ai mà không có khí thế ngút trời, lai lịch kinh thiên ở Thủ Đô chứ?

Còn Diệp Thiên, ăn mặc giản đơn lại dám đối đầu với cả Khương Minh. Đây đúng là người mà lâu lắm rồi người đàn ông này mới gặp.

“Đi, lấy một chai Lafite tới đây, tiếp đã người anh em này!”

Người đàn ông lên tiếng, ra lệnh cho tay chân cầm một chai rượu tới vì Diệp Thiên đồng thời gọi điện thoại.

“Cậu Từ!”

Người đàn ông nói vào đầu đây bên kia vài câu, đại khái là nói chuyện xảy ra trong quán bar rồi tắt máy.

Trong một quán bar khác không xa Hồng Đậu Tân Thiên Địa, vài người thanh niên đang ngồi ở khu vực Vip cạnh sàn nhảy. Xung quanh đều là người đẹp. Trong bán kính năm mét của bọn họ, tất cả các bàn đều trống không, không ai dám lại gần. Tất cả đều tránh xa vì sợ đụng độ.

Trong đó có một thanh niên vừa mới tắt máy. Nhìn thấy sắc mặt không được lương thiện của người này, một thanh niên khác có vết xăm ở ống đồng bèn nhìn qua.

“Tử Thiên, chuyện gì vậy?”

Người thanh niên tên Tử Thiên để lộ nụ cười và xua tay.

“Cậu Hoa, mọi người tiếp tục chơi. Em họ tôi ở bên Hồng Đậu Tân Thiên Địa vừa bị người ta đánh. Ông chủ quán bar gọi điện bảo tôi tới xem!”

Nghe thấy vậy, người thanh niên xăm ở ống đồng gật đầu: “Nhớ ra tay có chừng mực, ra đời nổi danh mới dễ làm việc!”

“Cậu dẫn người qua đó đi!”

Tử Thiên lập tức gật đầu và phất tay. Vài người đàn ông đeo kính râm phía sau anh ta lập tức lao về phía Hồng Đậu Tân Thiên Địa.

Bên trong quán bar Hồng Đậu, Tề Văn Long trầm mặt, đang nghĩ cách giải quyết. Thu Nhược Hi ở bên cạnh thì nhìn chăm chăm Diệp Thiên, suy nghĩ trở nên rối rắm.

Vào lúc này rồi mà Diệp Thiên vẫn không hề sợ hãi. Với tình huống này hoặc là Diệp Thiên không biết điều hoặc là căn bản không biết sự đáng sợ của Khương Minh, hoặc là Diệp Thiên có át chủ bài nên không sợ Khương Minh nên ưỡn ngực ra uy.

Nhưng cô ấy không nghĩ ra, rốt cuộc Diệp Thiên nắm được điều gì mà dám đối đầu với Khương Minh.

Khắp cả Thủ Đô, trừ khi là Diệp Tinh, Hoa Lộng Ảnh hoặc là Âu Dương Đoạn Vân thì có thể khinh thường sức mạnh của Khương Minh, chứ Diệp Thiên thì không nằm trong số đó.

“Hoa Lộng Ảnh sao?”

Đôi mắt cô ấy khẽ lay động.

Lẽ nào Diệp Thiên dựa vào mối quan hệ với Hoa Lộng Ảnh nên không hề kiêng dè Khương Minh sao?

Khi cô ấy đang suy nghĩ thì có tiếng xôn xao bên ngoài cửa. Đám đông quay lại nhìn thì thấy một đám người đang sải bước đi vào.Bảo vệ trong quán bar đề tản ra như sợ đụng độ.

“Là người của Khương Minh tới rồi!”

Có người đã kêu lên.

Thanh niên đi đầu với diện mạo bình thường nhưng ánh mắt thì tỏ ra vô cùng khinh thường. Người này nhìn xung quanh khiến tất cả phải cúi đầu, không dám nhìn và thẳng trông rất khí thế.

Người này vừa tới thì người đàn ông mặc vest đen đã tới đón.

“Cậu Từ!”

“Tôi đã đưa em họ cậu tới bệnh viện trị thương rồi, những người khác cũng khiêng đi cả rồi!”

“Kẻ ra tay đang ở đâu?”

Người đàn ông mặc vest chỉ về phía Diệp Thiên.

Người này thản nhiên gật đầu, phất tay ra hiệu cho người đàn ông lui ra sau đó anh ta bước tới đứng trước mặt Diệp Thiên.

“Cậu chính là người đã làm hại em họ của tôi?”

Người này lên tiếng, khí thế hừng hực khác hẳn với thanh niên xăm trổ khi nãy. Những người có mặt đều cảm thấy có một luồng sức mạnh cực lớn chèn ép.

“Đó là…Phó hội trưởng của Khương Minh, là Từ Tử Thiên của nhà họ Từ phải không?”

Một vài người đã nhận ra người thanh niên nên nhao nhao hô lên. Không ít các cô gái còn nhìn với đôi mắt long lanh cả lên và thầm bị dao động trước Từ Tử Thiên.

Từ Tử Thiên là cánh tay đắc lực số hai trong Khương Minh, nắm giữ một nửa sức mạnh của Khương Minh. Trong toàn bộ Khương Minh thì cũng chỉ kém hơn hai người Khương Long Hoa và Âu Dương Đoạn Vân. Còn khắp Thủ Đô thì những thanh niên dám đối đầu với anh ta cũng không quán năm người. Nếu như có thể đi theo Từ Tử Thiên thì có lẽ vinh hoa phú quý, danh vọng quyền thế đều có thể có cả.

Đôi mắt Thu Nhược Hi cũng sáng lên, cô ấy cũng cảm thấy hết sức kinh ngạc. Cô ấy vốn tưởng người tới chỉ là một nhân vật bình thường trong Khương Minh, không ngờ lại đích thân Từ Tử Thiên tới thu dọn hiện trường.

Cô ấy nhìn Diệp Thiên, nếu lúc này Diệp Thiên không lôi Hoa Lộng Ảnh ra thì thật sự không có cơ hội gỡ gạc.

Mấy người Tề Văn Long thực sự không nghĩ ra được gì nữa, ai cũng cảm thấy ớn lạnh.

Diệp Thiên uống cạn giọt rượu vang cuối cùng rồi ngước mắt nhìn.

“Là do tôi đánh, tôi muốn xem xem anh muốn đối phó thế nào với tôi!”

Giọng điệu cậu có phần chế nhạo giống như đang chọc ghẹo Từ Tử Thiên khiến cho những người xung quanh phải thất sắc.

Tới lúc này rồi mà Diệp Thiên vẫn còn lòng còn dạ chơi đùa sao?

Từ Tử Thiên khẽ nheo mắt, hoàn toàn coi Diệp Thiên là một tên ngốc và khẽ phất tay.

“Dẫn đi, vứt thẳng vào đồn!”

Anh ta vừa dứt lời thì một người đàn ông đeo kinh râm bước tới chuẩn bị áp tải Diệp Thiên.

“Hóa ra đây là thủ đoạn của Khương Minh à?”

Diệp Thiên khẽ cười và lắc đầu.

“Anh chỉ là phó hội trưởng của Khương Minh mà dám tùy tiện sai người chèn ép người khác, oai phong gớm!”

Hai người đàn ông đeo kính râm nghe thấy vậy thì khựng lại, chân tay luống cuống.

Diệp Thiên bình tĩnh và khẽ lắc ngón tay.

“Nghe nói Khương Minh là do tên nhóc Khương Long Hoa tạo ra. Khi tôi giẫm bẹp Khương Long Hoa ấy thì không biết lúc đó các người đang ở đâu nữa!”

“Giờ chỉ là một nhân vật cắc ké mà dám ra tay với tôi sao?”

Cậu phất tay, một chai rượu bay tới đập vào mặt Từ Tử Thiên vỡ nát.

“Nói chuyện với tôi, anh chưa đủ tư cách đâu!”

“Kêu Khương Long Hoa cút tới đây gặp tôi!”Chương 406: Diệp Thiên, là cậu sao?

Vừa dứt lời, đại sảnh quán bar như có một quả bom tấn nổ tung, ‘đoành’ một tiếng khiến những người xung quanh choáng váng.

Mọi ánh mắt đều đưa tới và tất cả đều cảm thấy không thể tin nổi.

Rốt cuộc Diệp Thiên lấy đâu ra sức mạnh và sự tự tin mà lại dám ngông cuồng như thế?

Ở thủ đô, thế hệ trẻ không sợ Khương Long Hoa chỉ đếm trên đầu ngón tay. Những người đẳng cấp như Diệp Tinh, Hoa Lộng Ảnh cũng không bao giờ dám xung đột trực diện với Khương Long Hoa, càng chưa nói tới việc bảo Khương Long Hoa cút đến gặp như Diệp Thiên.

Nhưng Diệp Thiên lại thản nhiên như không với bộ dạng điều đó là chuyện hiển nhiên. Cậu lại còn nói đã từng giẫm Khương Long Hoa trên mặt đất, giọng điệu quá lớn không thể tưởng tượng nổi.

Ngay cả mấy người liên quan đến Khương Minh cũng đều sững sờ, hai người đeo kính râm bước lên phía trước cũng ngây ra tại chỗ, nhất thời không dám làm gì.

Mặc dù khẩu khí của Diệp Thiên rất lớn, nhưng ai biết đó có phải là sự thật hay không? Nhỡ đâu người trước mặt họ đây thật sự là người mà ngay cả hội trưởng Khương Long Hoa của bọn họ cũng không sánh được, vậy thì họ đường đột xông lên, chẳng phải là đang tìm đường chết hay sao?

Từ Tử Thiên ở thủ đô có thực lực lớn mạnh cỡ nào, ngoài việc không thể sánh ngang với mấy cậu chủ hàng đầu kia ra thì dường như rất ít người dám khiêu khích anh ta.

Nhưng lúc này, Diệp Thiên đã đập vỡ một chai rượu trước mặt anh ta, thậm chí rượu còn làm ướt quần của anh ta mà anh ta cũng không dám làm bậy, chỉ có vẻ mặt là thay đổi.

Anh ta thật sự cảm thấy khó nắm bắt, rốt cuộc Diệp Thiên có thân phận gì?

Xuyên suốt lịch sử hai năm của Khương Minh, mỗi khi xảy ra chuyện gì, anh ta đều đem theo người ra mặt, đâu có ai là không ton hót xin tha, chẳng ai dám làm gì. Nhưng Diệp Thiên lại cư xử quá thờ ơ.

Đối mặt với Khương Minh mà vẫn có thể bình tĩnh như vậy, nếu không phải cố tình thể hiện thì chính là có nền tảng vững chắc.

Anh ta liếc mắt nhìn Diệp Thiên một cái thật sâu, nói nhỏ vài câu với những người bên cạnh rồi lui về sảnh sau của quán bar.

Đôi mắt xinh đẹp của Thu Nhược Hi càng sáng rực lên, cô ấy nhìn chằm chằm vào Diệp Thiên, biểu hiện của Diệp Thiên thực sự khiến cô kinh ngạc.

Vốn tưởng rằng khi Từ Tử Thiên đến thì tất cả kịch bản đều sẽ kết thúc, nhưng lời nói của Diệp Thiên thật đáng kinh ngạc. Cậu không chỉ xem thường Từ Tử Thiên, mà còn nói từng giẫm lên cả hội trưởng Khương Long Hoa của Khương Minh. Một người khiến mấy chục người của Khương Minh sợ hãi không dám hành động tùy tiện hoàn toàn khác xa so với những gì cô ấy nghĩ.

Cô không khỏi thầm đoán xem những gì Diệp Thiên nói có phải là thật hay không. Nếu như Diệp Thiên thật sự không coi Khương Long Hoa ra gì, từng giẫm Khương Long Hoa trên mặt đất, vậy thì thân phận thực sự của Diệp Thiên phải khủng khiếp đến mức nào?

Đôi mắt xinh đẹp của cô nhấp nháy, càng lúc cô ấy càng cảm thấy thú vị, cô chỉ muốn biết rốt cuộc Diệp Thiên là ai!

Ba người Tề Văn Long ở phía sau nhìn nhau, họ đều không nói được lời nào, ba cô gái Ngô Lễ Phương lại càng không dám nói gì, chỉ có thể đứng sang một bên.

Hơn chục gã đàn ông vạm vỡ đeo kính râm của Khương Minh không dám ra tay nhưng họ cũng chưa rời đi mà chỉ ở một bên dán mắt vào Diệp Thiên, phòng cậu chạy thoát.

Diệp Thiên chẳng thèm để tâm, cậu lắc chai Lafite với người đàn ông mặc vest là chủ quán bar.

Người đàn ông mặc vest không chút do dự, lập tức kêu người mang một chai rượu vang đắt tiền khác cho Diệp Thiên.

Trong sảnh sau của quầy bar, Từ Tử Thiên lấy điện thoại ra và lập tức bấm một số.

Chuông điện thoại vang lên hồi lâu mới kết nối được với bên kia, tiếng ồn ào xen lẫn tiếng nhạc heavy metal từ quán bar truyền tới.

"Tử Thiên? Có chuyện gì sao?"

Một giọng nói hơi mất kiên nhẫn phát ra từ đầu dây bên kia.

“Cậu chủ Hoa!”, Từ Tử Thiên sợ hãi nói: “Tôi đang giải quyết chút chuyện, nhưng đối phương…”

"Sao hả? Ngay cả chút chuyện vặt này mà cậu cũng xử lý không xong hả?”

Giọng bên kia trầm hơn một chút.

“Không phải!”, Từ Tử Thiên hạ giọng.

"Cậu Hoa, đối phương nói là quen cậu, bảo cậu..."

"Bảo cậu cút tới gặp cậu ta!"

Anh ta nói xong lời này, đầu bên kia im lặng một hồi, bầu không khí chợt trầm xuống.

Từ Tử Thiên cảm thấy lo lắng không yên, không dám phát ra tiếng động, một lúc lâu sau, bên kia truyền đến giọng nói.

"Thú vị đấy!"

"Ở cái thủ đô rộng lớn này lại có người dám nói với Khương Long Hoa với giọng điệu như vậy, kêu tôi cút tới gặp hắn?"

Từ Tử Thiên có thể nghe thấy sát khí lạnh lẽo từ lời nói của đối phương, đối phương nói tiếp.

"Được, người cậu đưa tới cứ đứng ở đó, giờ tôi đến ngay!"

"Mấy năm nay Khương Long Hoa tôi vẫn lo giải quyết chuyện của Khương Minh, rất ít khi xuất hiện. Xem ra rất nhiều người đã quên rằng trước đây tôi từng làm gì rồi!"

Nói đến đây thì cuộc điện thoại đột ngột dừng lại.

Từ Tử Thiên không chút do dự, lập tức trở lại đại sảnh quán bar, nói với Diệp Thiên bằng giọng lạnh lùng: "Cậu chủ Hoa nói sẽ lập tức tới ngay!”

Trong quán bar lại một lần nữa rúng rộng, một phó hội trưởng Khương Minh quyền cao chức trọng như Từ Tử Thiên thường ngày có thể gặp được một lần họ đã cảm thấy là chuyện rất hi hữu rồi. Không ngờ hôm nay ngay cả chủ nhân của Khương Minh là Khương Long Hoa cũng đến đây.

Như vậy có nghĩa là cả phó hội trưởng và hội trưởng của Khương Minh đều có mặt ở đây, mọi người đều thầm vui mừng khi có thể chứng kiến một cảnh tượng hoành tráng như vậy.

"Bảo anh ta nhanh hơn chút đi, tôi chỉ đợi anh ta mười phút thôi!"

Vẻ mặt của Diệp Thiên vẫn như cũ, cậu đã mở chai Lafite thứ hai.

Từ Tử Thiên nhìn Diệp Thiên và quan sát biểu hiện của Diệp Thiên, nếu Diệp Thiên cố tình phô trương thanh thế, khi nghe nói Khương Long Hoa đang đến, chắc hẳn lúc này cậu đã phải như ngồi trên thảm kim châm, biểu hiện ít nhiều cũng phải có sự thay đổi.

Nhưng tất cả những gì anh ta thấy trên mặt Diệp Thiên là một vẻ bình tĩnh khó lường.

"Người này rốt cuộc là ai?"

Khắp thủ đô, chỉ có đám công tử hào môn hàng đầu như Hoa Lộng Ảnh, Diệp Tinh, Tư Đồ Lạc Tuyết mới không sợ Khương Long Hoa. Nhưng biểu hiện của Diệp Thiên còn hơn hẳn những người này, anh ta thầm đoán thân phận của Diệp Thiên, nhưng không có câu trả lời.

Khoảng năm phút sau, cửa quán bar đột nhiên bị người nào đó đẩy ra một cách thô bạo, một nhóm người xông vào, thậm chí còn hùng hổ hơn so với đám người mà Từ Tử Thiên đưa tới đây lúc trước.

Một thanh niên bước vào, mặc dù đang là mùa hè nhưng anh ta mặc áo gió, quần ống đứng sọc ngang, ăn mặc chẳng ra kiểu gì, nhưng không ai dám cười thành tiếng.

Bởi vì anh ta là Khương Long Hoa, chủ nhân của Khương Minh, một trong những thế hệ trẻ hàng đầu ở thủ đô!

Sắc mặt Khương Long Hoa hơi thâm trầm, ánh mắt luôn mang vài phần u ám, rõ ràng là hạng người lòng dạ thâm sâu.

Anh ta quét qua đám đông người xem, khi nhìn thấy Thu Nhược Tuyết, mắt anh ta chợt sáng lên. Thu Nhược Tuyết cũng khẽ gật đầu với anh ta, gương mặt nở nụ cười.

Anh ta chào hỏi Thu Nhược Tuyết rồi sau đó bước ra và đứng giữa sàn nhảy, khiến mọi người rúng động.

"Vừa rồi là ai bảo Khương Long Hoa tôi cút tới gặp vậy?"

Anh ta không hỏi Từ Tử Thiên, vừa dứt lời thì tất cả lại thầm chấn động!”

"Đương nhiên là tôi!"

Diệp Thiên dựa vào sofa, trên tay cầm một ly rượu vang.

Cậu quay đầu lại và mỉm cười.

"Khương Long Hoa, chín năm không gặp rồi, anh vẫn cái bộ dạng ăn hại đó, ăn mặc chẳng ra thể thống gì. Xem ra những lời năm xưa tôi nói với anh, anh nghe không lọt tai nhỉ?”

Khương Long Hoa đột ngột quay đầu lại nhìn Diệp Thiên, hai mắt nheo lại.

Anh ta có thể chắc chắn rằng mình không biết Diệp Thiên, nhưng trên người Diệp Thiên có điều gì đó rất quen thuộc, khiến anh ta vô cùng kinh ngạc.

"Cậu là ai?"

Anh ta trầm giọng hỏi.

Diệp Thiên nhấp một ngụm rượu vang với thái độ ung dung tự tại.

"Lúc còn ở bãi cỏ Tây Bình, anh đã từng quỳ xuống cầu xin tôi thương xót, lẽ nào anh đã quen rồi sao?”

"Tây Bình?"

Khương Long Hoa khẽ run lên, suy nghĩ của anh ta như bay về chín năm trước, một cảnh tượng khắc sâu trong lòng lại hiện ra trước mắt.

Khoảnh khắc tiếp theo, đồng tử của anh ta đột nhiên co rút lại, vẻ mặt thay đổi điên cuồng, giọng nói mang chút sợ hãi, cả quán bar đều có thể nghe thấy rõ ràng.

"Diệp Thiên, là cậu sao?" Chương 407: Sóng gió lại nổi lên

"Diệp Thiên, là cậu sao?"

Giọng nói của Khương Long Hoa đầy kinh ngạc cùng vẻ không tin, trong đó còn chứa đựng cả chút sợ hãi, gần như vang vọng khắp quán bar.

Anh ta kinh hãi nhìn Diệp Thiên, con ngươi chỉ thiếu nước chưa rơi ra, tâm trạng anh ta thay đổi trong chớp mắt.

Diệp Thiên, hai chữ ngắn ngủi này chính là ác mộng thời thơ ấu của anh ta.

Chín năm trước anh ta mới mười lăm tuổi, lúc đó Diệp Tinh và Âu Dương Đoạn Vân vẫn còn là những đứa trẻ chưa đầy mười tuổi, chưa tung hoành ngang dọc gì được. Anh ta tuy chỉ xuất thân từ một gia đình hạng hai nhưng thế hệ thứ ba ở thủ đô lúc bấy giờ đều coi anh ta như thủ lĩnh.

Theo thời gian, anh ta cũng rất bay bổng, tự cho rằng mình là người đứng đầu thế hệ trẻ ở thủ đô, tính khí cao ngạo, không coi những thế hệ trẻ còn lại ra gì, mãi cho đến khi gặp Diệp Thiên, người lúc đó mười tuổi.

Lần đó anh ta xung đột với Diệp Tinh khi đó còn chưa được chín tuổi. Lúc đó Diệp Tinh học võ mới có chút thành tựu nho nhỏ, chưa đủ để bước chân vào hàng ngũ võ giả. Còn Khương Long Hoa vì lớn hơn nên đã có thực lực của một võ giả.

Lần đó, Diệp Tinh hoàn toàn bị Khương Long Hoa áp chế, ăn một phát đấm vào mặt.

Khi đó đám thanh thiếu niên của các gia tộc lớn gây lộn với nhau, gần như bậc trưởng bối trong gia đình đều không ra mặt. KHL thấy mình có thể áp chế được người của gia tộc hàng đầu là Diệp Tinh nên lại càng hống hách hơn.

Có ai ngờ sau Diệp Tinh lại lòi ra Diệp Thiên!

Anh ta còn nhớ rõ ràng ở bãi cỏ Tây Bình ngày hôm đó, Diệp Thiên đơn thương độc mã đến, nói là muốn lấy lại thể diện cho người em Diệp Tinh của mình. Một mình cậu đánh cho toàn bộ đám đàn em của anh ta tơi bời. Cuối cùng đánh đập anh ta một trận trước mặt bao nhiêu người, nửa bên mặt của anh ta còn bị Diệp Thiên giẫm nhấn vào trong bùn đất.

Cuối cùng, anh ta quỳ xuống xin lỗi Diệp Thiên, Diệp Thiên mới tha cho anh ta. Kể từ sau đó, hai chữ Diệp Thiên đã khắc sâu trong cuộc đời anh ta.

Cho dù bây giờ anh ta đã nắm quyền quản lý Khương Minh và là một trong những cậu chủ nức tiếng nhất ở thủ đô, ngang hàng với Diệp Tinh, Hoa Lộng Ảnh, Âu Dương Đoạn Vân, Tư Đồ Lạc Tuyết, nhưng anh ta vẫn không quên cái độ tuổi mười lăm của mình, cái cảnh tượng mình quỳ gối cầu xin đứa bé mười tuổi tha thứ ấy.

Hai chữ Diệp Thiên chính là cái bóng luôn ám ảnh anh ta, thời gian không hề làm điều đó nhạt phai chút nào, ngược lại càng ngày càng rõ ràng hơn.

"Ồ? Vậy ra anh vẫn còn nhớ tôi à!"

Diệp Thiên mỉm cười, khóe miệng gợi lên một vòng cung bỡn cợt, không khác gì đứa trẻ đã giẫm anh ta trên đất lúc còn ở bãi cỏ Tây Bình năm xưa.

"Nhớ rõ, nhìn rõ mặt của tôi, tôi tên là Diệp Thiên, nếu anh có bất cứ điều gì không phục, muốn báo thù thì cứ việc tới tìm tôi!”

Đứa trẻ mười tuổi năm đó cũng dùng giọng điệu gấp gáp như vậy để chà đạp tất cả sự tự tin và tất cả nhân phẩm của anh ta thành từng mảnh.

Sau đó anh ta đã rơi vào u uất, tinh thần sa sút, cứ rúc ở trong nhà họ Khương không dám ra ngoài. Mãi sau này khi nghe tin Diệp Thiên bị bệnh nặng chết rồi thì anh ta mới xem như được giải thoát, ra ngoài hoạt động. Cuối cùng đã tạo nên Khương Minh nổi danh khắp thủ đô.

Nhưng giờ đây, cơn ác mộng mà bấy lâu nay anh ta coi như quá khứ đang thực sự đứng trước mặt, làm sao anh ta có thể không bàng hoàng, làm sao có thể không sợ hãi?

"Không thể nào!"

Anh ta lắc đầu một cái thật mạnh: "Cậu không thể là Diệp Thiên!"

"Chín năm trước cậu ta đã chết rồi. Cậu không thể nào là cậu ta được, không thể nào!”

Anh ta gần như cuồng loạn hét lên, giống như một kẻ điên.

Vẻ mặt của những người xung quanh đều thay đổi, khuôn mặt của họ đầy vẻ kinh hoàng.

Mặc dù trước đây Diệp Thiên thể hiện là mình rất mạnh, không hề sợ hãi khi đối mặt với Khương Minh, từ đầu đến cuối đều vô cùng bình tĩnh. Nhưng hầu như mọi người đều cho rằng Diệp Thiên chỉ đang phô trương thanh thế, chẳng qua chỉ là mèo đội lốt hổ mà thôi.

Họ thậm chí còn không tin rằng Diệp Thiên có bất kỳ năng lực kinh người nào để mà không sợ chủ nhân của Khương Minh.

Nhưng bây giờ Khương Long Hoa nhìn thấy Diệp Thiên, chỉ sau vài câu nói mà anh ta đã như sụp đổ và cảm thấy vô cùng kinh hãi.

"Rốt cuộc cậu ta là ai? Tại sao Khương Long Hoa lại có vẻ sợ hãi cậu ta như vậy?"

Biểu cảm của Thu Nhược Hi thay đổi liên tục, đôi mắt đẹp của cô ấy gần như dán vào cơ thể Diệp Thiên để nhìn Diệp Thiên cho thông suốt.

Tuy rằng quen biết Khương Long Hoa chưa được năm ngày, nhưng cô ta có năng lực nhận biết người rất giỏi, đương nhiên cô ta biết Khương Long Hoa là một người rất thâm sâu, cảm xúc buồn giận đều không để lộ ra mặt. Hơn nữa quản lý Khương Minh đã lâu nên anh ta đã trau dồi được khí chất của kẻ bề trên, khiến anh ta có thể bình tĩnh và không sợ hãi khi đối mặt với nguy nan.

Nhưng bây giờ, khi vừa nhìn thấy Diệp Thiên, anh ta đã mất đi bình tĩnh, anh ta điên cuồng lầm bầm, điều này đã làm mới nhận thức của cô.

Đám người Từ Tử Thiên của Khương Minh đã sớm đứng chết trân tại chỗ, không biết phải làm sao. Ba người Tề Văn Long nhìn nhau, cũng không biết phải nói gì.

"Đã chín năm trôi qua, không thể tin được là anh vẫn sợ tôi như vậy!”

Diệp Thiên mỉm cười, tiến lên một bước, dùng lòng bàn tay vỗ vỗ bả vai Khương Long Hoa

Khương Long Hoa lùi lại mấy bước giống như điện giật, đứng cách Diệp Thiên xa hơn, nhìn Diệp Thiên với ánh mắt kiêng dè và sợ hãi.

"Diệp Thiên, tại sao? Tại sao cậu lại xuất hiện ở đây?”

Anh ta gần như sụp đổ và hét lên: "Chín năm trước, nhà họ Diệp thông báo rằng cậu đã chết vì bệnh. Đây là một tin tức được công nhận rộng rãi trong giới thượng lưu của thủ đô. Tại sao cậu lại chưa chết?”

Anh ta vứa dứt lời thì nhiều người xung quanh đã nắm bắt được thông tin quan trọng trong lời nói của anh ta.

"Nhà họ Diệp? Chẳng lẽ là nhà họ Diệp, gia tộc giàu có hàng đầu thủ đô? Cậu ta là người nhà họ Diệp sao?"

Trong khoảnh khắc, ánh mắt của khán giả nhìn Diệp Thiên liền thay đổi, lúc này sự nghi ngờ và kinh ngạc đã biến thành nỗi sợ hãi.

Ngay cả ánh mắt Thu Nhược Hi cũng nhấp nháy và trở nên run rẩy.

Lúc trước cô ấy đoán Diệp Thiên có thể có liên quan gì đó với nhà họ Diệp ở thủ đô, nhưng cô không dám chắc chắn. Bây giờ nghe Khương Long Hoa nói như vậy, cô biết suy đoán của mình dường như đúng đến chín mươi phần trăm rồi.

Hơn nữa, nhìn thấy Khương Long Hoa sợ Diệp Thiên như vậy, rõ ràng Diệp Thiên có địa vị cao trong nhà họ Diệp, rất có thể là con cháu trực hệ, mà nhà họ Diệp ở thủ đô, đời thứ hai chỉ có Diệp Vân Long là con trai duy nhất, Diệp Vân Long lại chỉ có một người con trai là Diệp Tinh, đâu ra con cháu trực hệ khác đây?

Trong khi cô ấy còn đang băn khoăn thì Diệp Thiên đã lên tiếng.

"Đó chỉ là tin tức giả do nhà họ Diệp tung ra nhằm che giấu tai mắt của mọi người mà thôi!"

"Diệp Thiên tôi vẫn sống khỏe sờ sờ ra đây!"

Cậu tiến lên một bước, trong mắt lóe lên tia sáng lạnh lẽo, mang theo một đường vòng cung đầy nguy hiểm.

"Khương Long Hoa, khi tôi vừa trở lại thủ đô, tôi đã nghe nói Khương Minh do anh tạo ra là độc nhất vô nhị ở thủ đô, cứ như cá gặp nước. Tám mươi phần trăm con cái của các gia đình giàu có đều tham gia làm thành viên, oai danh ngút trời!"

"Hôm nay gặp thì thấy cũng chẳng ra làm sao cả!"

Cậu chỉ về phía Từ Tử Thiên với vẻ coi thường.

"Vừa rồi một tên rác rưởi xăm trổ đầy mình chạy tới trước mặt khiêu khích tôi, bị tôi đánh trọng thương, kẻ gọi là phó hội trưởng Khương Minh này muốn bắt tôi, mang tôi về cục!”

"Anh thả chó của mình ra cắn tôi, gan anh cũng lớn lắm mà!”

Tất cả đều im lặng, Từ Tử Thiên đường đường là phó hội trưởng Khương Minh, lúc này lại bị Diệp Thiên nói là chó của Khương Long Hoa. Anh ta chỉ nắm chặt tay, không dám nói lời nào.

Đối mặt với ánh mắt của Diệp Thiên, trong lòng Khương Long Hoa tràn ngập sợ hãi, Tây Bình chín năm trước bị Diệp Thiên chà đạp đến thương tích đầy mình, bây giờ đối mặt với Diệp Thiên, cho dù là thống lĩnh của Khương Minh, anh ta cũng không có dũng khí đối chọi với cậu.

Anh ta vâng vâng dạ dạ, cuối cùng cũng cúi đầu và lùi lại.

"Tôi xin lỗi cậu Diệp!"

"Cậu ... đi đi!"

Anh ta vừa dứt lời thì tất cả mọi người có mặt đều kinh ngạc. Điều này đồng nghĩa với việc cả phó và hội trưởng Khương Minh đến đây nhưng đều phải cúi đầu trước Diệp Thiên, không thể làm gì được cậu.

"Hừ!"

Diệp Thiên khẽ cười rồi vẫy tay với mấy người Tề Văn Long.

"Đi thôi, đổi chỗ khác!"

Đám người Tề Văn Long và Ngô Lễ Phương lúc này mới chợt bửng tỉnh và định đi theo sau.

Đúng lúc này, một giọng nói uy nghiêm vang lên từ cửa quán bar, sóng âm chấn động khiến toàn bộ đại sảnh khẽ rung lên.

"Khương Long Hoa thả cậu đi, nhưng Âu Dương Đoạn Vân tôi thì không đồng ý!”Chương 409: Cậu làm sao thoát khỏi tay tôi

Gương mặt vốn bình tĩnh của Tư Đồ Lạc Tuyết lập tức đỏ bừng, lửa giận trong mắt như sắp phun trào.

Cô ta chỉ tay vào Diệp Thiên, ngay cả Âu Dương Đoạn Vân cũng chưa từng thấy cô ta nổi giận như vậy.

“Tên họ Diệp kia, tên khốn nạn, quả nhiên cậu chưa chết!”.

“Tôi đã nói mà, kẻ tai họa bại hoại như cậu chắc chắn phải để họa trăm năm, sao đột nhiên lại bệnh nặng mà chết. Đồ lưu manh, cuối cùng cậu cũng xuất hiện rồi!”.

Từng câu từng chữ của cô ta đều rít ra từ kẽ răng, xưa nay cô ta không nói những từ dơ bẩn, bây giờ đã dùng hết những từ mà cô ta có thể nghĩ ra để mắng chửi Diệp Thiên.

Tất cả mọi người ở xung quanh đều sững sờ tại chỗ, không hiểu nổi.

Tư Đồ Lạc Tuyết là cô gái đoan trang cẩn trọng nhất trong thế hệ trẻ tuổi ở thủ đô, còn có danh hiệu nữ Gia Cát Lượng trí kế vô song. Ở một vài phương diện, cô ta còn hơn Hoa Lộng Ảnh một bậc, ngay cả cậu ấm kiệt xuất như Âu Dương Đoạn Vân cũng nghe theo lời cô ta.

Nhưng bây giờ, Tư Đồ Lạc Tuyết giống như một cô nữ sinh nhỏ bé bị vạch trần tâm sự, gương mặt đầy vẻ xấu hổ và giận dữ, giống như có thù không đội trời chung với Diệp Thiên.

Đổi lại là người khác mắng cậu như vậy, Diệp Thiên đã cho người đó biến mất khỏi thế giới, nhưng trước sự mắng chửi của Tư Đồ Lạc Tuyết, cậu lại không có phản ứng gì, chỉ hơi lúng túng sờ mũi.

Năm chín tuổi, cậu chạy đến sau núi Tây Sơn luyện công, luyện xong thì men theo tiếng suối chảy, định đi lên một đầm nước yên tĩnh ở thượng du con suối nhỏ tắm rửa một phen.

Đến bên đầm nước, cậu lại nhìn thấy vài món quần áo được treo trên một thân cây nhỏ.

Cậu nghe thấy tiếng nước chảy trong đầm nên nhìn sang, vừa khéo nhìn thấy một cô gái khoảng mười tuổi đang chơi đùa với nước ở trong đầm. Đôi gò trước ngực săn chắc căng đầy, một chiếc quần lót in hình hoạt họa thoắt ẩn thoắt hiện.

Cô thiếu nữ đó chính là Tư Đồ Lạc Tuyết.

Từ sau ngày đó, hôm nào cậu cũng bị Tư Đồ Lạc Tuyết “truy sát”, bị Tư Đồ Lạc Tuyết xem như kẻ thù không đội trời chung. Vì cơ thể cô ta dậy thì sớm, nên cậu đặt cho cô ta biệt danh “nàng béo”.

Có thể nói trong thời gian ở thủ đô, ngoài Hoa Lộng Ảnh và Diệp Tinh, người thứ ba cậu gặp nhiều nhất phải kể đến Tư Đồ Lạc Tuyết.

Cho đến năm mười tuổi, cậu bị Diệp Vân Long phế bỏ võ mạch, đuổi ra khỏi nhà mới không gặp Tư Đồ Lạc Tuyết nữa. Cậu cũng không ngờ sau chín năm gặp lại lại là ở tình huống này.

“Lạc Tuyết, em quen cậu ta sao?”.

Thấy vị hôn thê của mình có phản ứng lớn vì một người đàn ông lạ mặt như vậy, Âu Dương Đoạn Vân ngạc nhiên, vội vàng hỏi.

Tư Đồ Lạc Tuyết vừa xấu hổ vừa tức giận, không quan tâm đến Âu Dương Đoạn Vân, quay thẳng sang Khương Long Hoa.

“Khương Long Hoa, không phải anh cũng có thù oán với cậu ta sao?”.

“Anh nhiều lần mời tôi gia nhập Khương Minh nhưng tôi đều không đồng ý, hôm nay tôi chính thức tuyên bố gia nhập Khương Minh, trở thành hội trưởng danh dự thứ hai!”.

“Điều kiện của tôi là anh không từ bất cứ giá nào, tối nay phải đuổi tên lưu manh này ra khỏi Hồng Đậu Tân Thiên Địa!”.

Tư Đồ Lạc Tuyết nói với giọng sắc bén, mang theo sự chắc chắn không thể thay đổi, Khương Long Hoa lập tức mừng ra mặt.

Anh ta nhiều lần mời Tư Đồ Lạc Tuyết để tăng cường thế lực bản thân, nhưng Tư Đồ Lạc Tuyết không đồng ý. Không ngờ hôm nay vì Diệp Thiên mà Tư Đồ Lạc Tuyết lại dứt khoát gia nhập Khương Minh.

Nghĩ đến đó, anh ta ngước mắt lên, kìm chế nỗi sợ hãi đối với Diệp Thiên, trong mắt ánh lên sự lạnh lùng.

Một mình anh ta đương nhiên không dám chống đối Diệp Thiên, nhưng bây giờ, trong số những người đứng đầu thế hệ trẻ ở thủ đô đã có hai người đứng về phía anh ta, anh ta có gì phải sợ?

Diệp Thiên bất đắc dĩ lắc đầu, xem ra chín năm trôi qua không làm phai đi “thù hận” của Tư Đồ Lạc Tuyết đối với cậu.

Cô gái này hễ lúc nào nhìn thấy cậu là lại hô đánh hô giết.

“Tên lưu manh thối tha kia, khi xưa tôi không làm gì được cậu, để xem hôm nay cậu làm sao thoát khỏi tay tôi!”.

Tư Đồ Lạc Tuyết nhìn cậu, năm ngón tay siết lại, Âu Dương Đoạn Vân và Khương Long Hoa ở bên cạnh cô ta đều có vẻ mặt không thân thiện.

Tất cả mọi người lại chấn động, vở kịch tối nay quả thực hết cao trào này đến cao trào khác. Diệp Thiên nói mấy câu khiến Khương Long Hoa sợ hãi rút lui đã đủ khiến bọn họ kinh ngạc, bây giờ lại xuất hiện thêm Âu Dương Đoạn Vân và Tư Đồ Lạc Tuyết, hơn nữa đều nhắm vào Diệp Thiên.

Tình hình bây giờ rõ ràng ba người đều không định buông tha cho Diệp Thiên. Hai người đứng hàng đầu thế hệ trẻ ở thủ đô, cộng thêm hội trưởng của Khương Minh, cho dù là Diệp Tinh, cậu ấm số một thủ đô có đến đây e rằng cũng chịu thua, huống hồ là Diệp Thiên? Chương 410: Bốn nhân vật lớn tề tựu

“Trời ạ, rốt cuộc cậu ta đã chọc giận bao nhiêu người thế!”.

Tề Văn Long và Lí Phong, Vương Triều Hải nhìn nhau, đều nhìn thấy sự bất lực trong mắt người kia.

Một Khương Long Hoa thôi là đã khó đối phó, bây giờ lại thêm Âu Dương Đoạn Vân và Tư Đồ Lạc Tuyết, đồng nghĩa Thái Sơn đè đầu, một mình Diệp Thiên sao có thể chống đỡ được?

Thu Nhược Hi vô cùng kinh ngạc, lúc trước cô ta chỉ xem Diệp Thiên là một sinh viên đại học khoe khoang khoác lác, ngu dốt mà thích tỏ ra thâm sâu. Nhưng bây giờ, hết nhân vật lớn này đến nhân vật lớn khác lại xuất hiện vì cậu, thậm chí cả những nhân vật đứng đầu thế hệ trẻ ở thủ đô như Âu Dương Đoạn Vân, Tư Đồ Lạc Tuyết cũng lần lượt xuất hiện, có thể thấy sức ảnh hưởng của Diệp Thiên lớn thế nào.

Giờ phút này, bất luận Âu Dương Đoạn Vân và Tư Đồ Lạc Tuyết là bạn bè hay là kẻ địch, Diệp Thiên có thể khuấy động gió mưa đến như vậy cũng đủ lấy làm kiêu ngạo trong thế hệ trẻ ở thủ đô.

“Tên lưu manh kia, năm xưa tôi không xử được cậu, tôi không tin là hôm nay cậu có thể bay tiếp. Đợi tôi dạy dỗ cậu một trận rồi sẽ đưa cậu về nhà họ Diệp!”.

Đôi mắt hẹp dài của Tư Đồ Lạc Tuyết hiện lên vẻ giảo hoạt, khẽ giọng nói với Âu Dương Đoạn Vân ở bên cạnh.

“Âu Dương Đoạn Vân, giúp tôi bắt cậu ta qua đây, sau khi xong chuyện, tôi cho anh một nụ hôn!”.

Âu Dương Đoạn Vân nghe vậy, mí mắt giật giật.

Mặc dù cậu ta đã đính hôn với Tư Đồ Lạc Tuyết, nhưng tính cách Tư Đồ Lạc Tuyết kiên cường, không hề nhường nhịn đàn ông con trai. Đến tận lúc này, cậu ta còn chưa từng nắm tay Tư Đồ Lạc Tuyết, cô ta vẫn luôn lạnh nhạt với cậu ta.

Nhưng bây giờ, cậu ta chỉ cần bắt được Diệp Thiên là Tư Đồ Lạc Tuyết đã tặng một nụ hôn, đương nhiên cậu ta rất đỗi vui mừng.

Cậu ta không hề do dự, bước ra một bước, thoáng cái đã đến trước mặt Diệp Thiên, đưa tay định giữ lấy vai Diệp Thiên khống chế cậu.

Nhưng chỉ một bước này, tu vi chí tôn bán bộ của cậu ta đã hiện rõ.

Diệp Thiên hiểu ra, chín thiên tài đỉnh cao của Hoa Hạ chỉ là bề mặt mà thôi, thực lực của Âu Dương Đoạn Vân đủ để chen chân trong hàng ngũ đó.

Âu Dương Đoạn Vân đưa tay tới, tốc độ cực nhanh, nhưng trong mắt Diệp Thiên lại chẳng khác nào tốc độ ốc sên bò. Tuy nhiên, cậu không hề ra tay, chỉ mỉm cười nhàn nhạt.

Đúng lúc đó, một tiếng quát lớn vang lên từ xa xa.

“Âu Dương Đoạn Vân, anh dám động tới anh trai tôi à?”.

Một trận gió mạnh thổi tới, mọi người bỗng dưng lùi về sau. Âu Dương Đoạn Vân cảm thấy sau lưng mình có gió mạnh ập tới, lập tức từ bỏ Diệp Thiên mà quay người chưởng ra sau.

“Rầm!”.

Một tiếng động vang lên, những người trong quán bar chỉ cảm thấy gió mạnh thổi vào mặt, nhiều cô gái bị thổi tốc váy, kinh hãi hét lên.

Ở trung tâm sàn nhảy, tiếng nổ lớn vang lên, hai bục cao bằng ngọc thạch trắng đã bị nứt ra, mấy chiếc bàn rượu ở phía trước nát thành mảnh vụn.

Ánh mắt của Âu Dương Đoạn Vân thay đổi, liên tục lùi về sau ba bước mới đứng vững được. Lúc cậu ta hoàn hồn, bên cạnh Diệp Thiên đã có thêm một người, mặt mũi tuấn tú, một tay vẫn còn giữ tư thế đánh ra, không hề nhúc nhích.

“Diệp Tinh?”.

Âu Dương Đoạn Vân nheo mắt lại, ngạc nhiên kêu lên.

Những người xung quanh đều hết sức kinh ngạc. Mặc dù Diệp Tinh xưa nay khiêm tốn, nhưng danh hiệu cậu ấm số một thủ đô thực sự quá vang vọng, vô số người dõi theo cậu ta, đương nhiên biết cậu ta có dáng vẻ thế nào.

Sắc mặt của mọi người thay đổi liên tục, bọn họ đang nghi ngờ vì sao Diệp Tinh lại xuất hiện thì ở ngoài cửa lại xuất hiện một bóng hình xinh đẹp.

“Ai dám động vào anh Thiên, Hoa Lộng Ảnh tôi sẽ nghênh tiếp người đó!”.

Một cô gái xinh đẹp, nhan sắc không hề thua kém Tư Đồ Lạc Tuyết chậm rãi đi đến, cùng với Diệp Tinh một trái một phải đứng bên cạnh Diệp Thiên.

Trong phút chốc, cả căn phòng trở nên yên lặng.

Đôi mắt Thu Nhược Hi đã cứng đờ, trong lòng thầm kinh ngạc.

“Diệp Tinh, Hoa Lộng Ảnh, Âu Dương Đoạn Vân, Tư Đồ Lạc Tuyết?”.

Cô ta nhìn từng người, chấn động không ngừng.

Con cháu của bốn gia tộc hàng đầu thủ đô, bốn nhân vật lớn của thế hệ trẻ đều đã tề tựu ở đây?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK