Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Xoẹt!"

Một chân Diệp Thiên quét ra, luồng gió trên chân giống như ánh đao, xẹt qua trăm mét, va chạm với con sóng lớn cả trăm mét.

"Bùm!"

Bãi biển Nam Hải rung chuyển kịch liệt, sóng cả trăm mét tiếp xúc với luồng gió từ chân của Diệp Thiên, giống như bị bức tường cao vô hình chặn lại, lập tức đông cứng lại trên không trung.

"Hừ, Diệp Lăng Thiên, cậu muốn cứu nhiều người như vậy, liệu có thể cứu được hay không?"

Gullit cười khẩy, lòng bàn tay tạo tư thế chộp lấy, một con sóng khổng lồ khác lại tiếp tục nổi lên.

Sóng sau nối tiếp sóng trước, hai luồng sóng hội tụ tại một nơi, thực sự là quá sức mạnh mẽ.

Luồng gió từ chân của Diệp Thiên lập tức tiêu tán, hai luồng sóng tiếp tục ép về phía bãi biển.

Tất cả mọi người đều kinh hãi, sóng biển quá lớn, hai luồng sóng đè lên nhau, thông thiên đạt địa, rất nhiều cát bùn bị nó cuốn lấy, giống như một cơn lốc xoáy rơi xuống.

Nếu như bị con sóng này cuốn đi, mấy trăm người trên bờ, trừ những người ở cảnh giới siêu phàm ra, đều không thể nào thoát được.

Đây là sức mạnh tối cao của một siêu phàm thượng phẩm!

Sóng gió trước mặt Diệp Thiên lộn nhào, nhưng bản thân cậu vẫn bất động, cho dù luồng gió ở chân cậ đã tan đi nhưng vẻ mặt cậu vẫn rất bình tĩnh.

Cơn sóng thần chấn động đã gần kề, chính vào lúc này, cuối cùng Diệp Thiên cũng giơ cánh tay phải lên, nắm chặt các ngón tay lại và đấm vào không trung.

"Tam Tuyệt Quyền, phong thiên!"

Cú đấm của cậu không hề hoa mỹ chút nào, nhưng lại vô cùng đẹp đẽ, giống như một con linh dương với chiếc sừng trên đầu, lùi một bước tiến hai bước, đánh vào chính giữa ngọn sóng.

Ở giữa ngọn sóng, một dấu tay xuất hiện, dấu tay này không đánh xuyên qua sóng, nhưng lúc tiếp xúc, cự li chợt tăng vọt, kéo thẳng từ chính giữa ngọn sóng ra hai bên.

Sức mạnh nắm đấm vô chú tạo thành một bức tường không khí, ngăn chặn những con sóng, sau đó ánh sáng màu xanh lam phụt ra, bao bọc con sóng rộng cả trăm mét trong đó.

"Cái gì?"

Vẻ mặt Gullit hơi ngưng lại, ông ta nhìn thấy cánh tay phải của Diệp Thiên đột nhiên phát lực, cơ bắp phồng lên, ánh sáng màu xanh lam đột nhiên lớn hơn rất nhiều.

"Bùm!"

Một tiếng nổ vang dội khiến toàn bộ trời đất xung quanh đều run lên, những con sóng khổng lồ lần lượt mở ra, hóa thành vô số cột nước chắc chắn và bắn ra ngoài, đập về phía Gullit.

Lực đấm vừa rồi của Diệp Thiên đã được kéo dài ra, trở thành một lớp màng, quấn và ép ngọn sóng, cuối cùng đánh tan hoàn toàn ngọn sóng.

Gullit chưa bao giờ nghĩ rằng sự thay đổi như vậy lại xảy ra trong tích tắc, ông ta chỉ cảm thấy gió mạnh ập tới trước mặt mình, vô số dòng nước đang nhào tới.

"Hừ!"

Ông ta lập tức hừ lạnh một tiếng rồi vung nhẹ cây roi xương trên tay, tạo thành một vòng tròn chân khí trước mặt mình.

Cột nước va vào nó, tạo ra một tiếng "bùng bùng" như bị bóp nghẹt, nhưng không thể lay chuyển được nó, cột nước lần lượt vỡ tan.

"Ầm!"

Ngay khi cột nước cuối cùng vỡ tung, Gullit đột nhiên cảm thấy trước mặt mình có một luồng gió mạnh thổi qua, càng lúc càng nhanh hơn cột nước trước đó, một nắm đấm xuyên qua không khí, từ hư không bay ra trúng vòng hộ thể của ông ta.

"Rắc!"

Âm thanh vỡ vụn lan ra, vòng hộ thể đông cứng của Gullit bất chợt tan vỡ.

Lực của nắm đấm không hề suy giảm, vẫn đánh vào lồng ngực của ông ta.

Ánh mắt Gullit hơi ngưng lại, nhưng ông ta thân là một siêu phàm thượng phẩm, đâu đã từng e sợ bất kỳ đối thủ nào?

Ông ta lập tức thu tay phải lại, chân khí trong cơ thể bộc phát, dồn vào nắm đấm, và ông ta cũng tung ra một chưởng.

"Bùm!"

Hai nắm đấm va chạm nhau trên không trung, một luồng sức mạnh lan tràn ra xung quanh. Dưới chân Diệp Thiên và Gullit, sóng biển dâng trào đều bị đè xuống, lõm thành một hình bán nguyệt rộng hàng trăm thước.

Bao nhiêu cá, tôm và các động vật khác nhảy ra khỏi biển đều bị xé xác, chim bay qua không trung cũng biến thành sương máu.

"Bùm!"

Lại có một âm thanh bị bóp nghẹt khác vang lên, hai bóng người lập tức tách ra, Diệp Thiên giẫm lên không trung ba bước, tạo ra ba luồng khí gợn sóng, bóng người lập tức dừng lại.

Về phần Gullit, ông ta rút ra trên không trung một luồng màu trắng dài hơn mười thước, không chỉ vậy, ba bước cuối cùng của ông ta càng ngày càng nặng, mỗi bước chân đặt xuống đều khiến nước biển bùng nổ, rõ ràng đã ép được cú đấm của Diệp Thiên xuống dưới chân.

Tất cả mọi người xem trận chiến đều sửng sốt, một siêu phàm thượng phẩm là sự tồn tại gần như vô địch chỉ dưới siêu phàm thần phẩm. Nhưng khi tung chưởng, Diệp Thiên lại là người chiếm thế thượng phong?

Diệp Thiên giơ nắm tay phải lên và khẽ nắm chặt, khớp xương giòn giã vang lên!

"Siêu phàm thượng phẩm chỉ có nhiêu đó thôi ư?"

Ánh mắt Gullit u ám, trong lòng không khỏi cảm thấy kinh ngạc.

"Sao tên này có thể mạnh như vậy được chứ?"

Ông ta vốn tưởng rằng giới hạn của Diệp Thiên chẳng qua chỉ là siêu phàm thượng phẩm mà thôi. Nhưng khi chiến đấu với Diệp Thiên, ông ta mới nhận ra sự đáng sợ của Diệp Thiên.

Cú đấm của Diệp Thiên vừa rồi chỉ là thể lực, không phải tăng cường thêm sức mạnh, nhưng cú đấm mà ông ta dồn chân khí lại gần như không thể chống đỡ được. Đến bây giờ, toàn bộ cánh tay phải của ông ta vẫn còn cảm giác tê tê.

Nếu chân khí và sức mạnh thể chất của Diệp Thiên hợp lại thành một thì đó sẽ là sức mạnh lớn đến mức nào?

Nghĩ đến đây, sự nghiêm túc trong lòng ông ta lại tăng lên một bậc. Ông ta quất chiếc roi xương trong tay.

"Roi Đoạn Hồn!"

Lòng bàn tay của ông ta vẫy lên, múa roi xương điên cuồng, quét xuống trên không trung.

Phát roi này giống như một thanh kiếm chém lên không trung, chia cắt không khí, roi xương quét tới đâu, mọi người đều có thể nhìn thấy bằng mắt thường, một đường màu đen có độ dày bằng ngón tay cái chia khoảng không thành hai đoạn.

Đây là tuyệt kỹ nổi danh của Gullit. Ông ta đã từng dùng chiêu thức này để giết chết sáu siêu phàm phàm phẩm trong nháy mắt. Đó cũng là trận chiến quan trọng nhất để ông ta được thăng chức trọng tài viên tinh anh.

Bây giờ, căn cơ tu luyện của ông ta tăng vọt, đã đạt tới siêu phàm thượng phẩm, một khi dùng chiêu thức này sẽ phong ấn trời đất, phong tỏa tất cả không gian trong phạm vi trăm thước.

Bất cứ nơi nào gió roi lướt qua, ngay cả một siêu phàm lương phẩm có Hộ Thân Canh Khí cũng có thể bị chém thành hai mảnh, hoàn toàn bị phá hủy.

Diệp Sơn và những người khác phía dưới đều kinh hãi lắc lư, tuy cách gió roi cả trăm mét, nhưng bọn họ vẫn có thể cảm nhận được sức mạnh hủy diệt ẩn chứa trong đó!

Gió roi trước mặt xẹt qua, nhưng Diệp Thiên không hề né tránh, cậu giẫm nhẹ bàn chân sau và cả người phóng về phía trước.

"Vút vút!"

Hai luồng gió roi đã xẹt qua ngực cậu, quần áo trước mặt lộ ra vết nứt, nhưng trên người cậu lại không hề có vết thương nào.

"Cái gì?"

Vẻ mặt của Gullit hoàn toàn thay đổi, lúc này chỉ thấy tay phải Diệp Thiên thò ra, đột nhiên nắm lấy đầu kia của roi xương.

"Chuyện này…"

Tất cả mọi người có mặt đều tỏ vẻ kinh hãi!

Roi xương này sắc bén đến mức nào, ngay cả khi không bị kích thích bởi chân khí thì nó cũng đủ để chém nát xương khoét gân, và trải qua sự tăng cường bởi chân khí của Gullit, dùng toàn lực đẩy ra thì đủ để cắt vàng chặt sắt, cho dù là một chiếc xe tăng bọc thép, nó cũng có thể cắt thành hai mảnh được.

Vậy mà Diệp Thiên lại chỉ dùng một bàn tay bằng xương bằng thịt nắm lấy nó?

"Hừ, hôm nay tôi sẽ giết một siêu phàm thượng phẩm coi sao!”

Ánh mắt Diệp Thiên vô cùng lạnh lùng, cậu chỉ khẽ kéo một cái.

Gullit đột nhiên cảm nhận được sức mạnh tối thượng truyền đến từ chiếc roi xương, kéo cơ thể ông ta về phía trước, nắm đấm từ bàn tay trắng như ngọc của Diệp Thiên cũng đánh vào ngực ông ta.

Cú đấm này nhanh và chính xác, ông ta gần như không phản ứng kịp, chỉ có thể giơ cánh tay trái của mình chắn ngang.

"Bùm!"

Một cú đấm rung ra khiến ông ta lập tức phun ra máu, thân hình bắn ngược ra sau như một viên đạn đại bác, quét thành một vệt lửa dài trên không trung.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK