"Anh thật sự muốn chết à?"
Nhìn thấy ánh mắt của Diệp Thiên, Hứa Bác Thuần liền dấy lên nỗi sợ hãi không lý do, nhưng nghĩ đến lần này được người đứng đầu La Võng đã đích thân cử tới giúp, nỗi sợ hãi trong lòng Hứa Bác Thuần lập tức bị quét sạch.
"Tên nhóc họ Diệp kia, tôi biết cậu giỏi đánh nhau, nhưng nếu cậu cho rằng kiêu ngạo là năng lực của cậu thì thật nực cười!"
"Trên thế giới này có biết bao nhiêu người giỏi đánh đấm hơn cậu, tôi thấy cũng không ít đâu đấy, nhưng những kẻ này có ai mà chưa từng bị tôi dùng tiền đập cơ chứ?”
“Thấy tôi như thấy thần vậy?"
"Nhìn bộ dạng của cậu, nếu như định lựa con đường chết cũng tốt thôi, đợi lát nữa người của tôi đến thì cậu sẽ biết hối hận là gì!”
Hứa Bác Thuần nói xong liền cười phá lên, sau đó bước qua Diệp Thiên, chuẩn bị đi vào hội trường của bữa tiệc.
Diệp Thiên đứng quay lưng về phía anh ta, đột nhiên lên tiếng.
"Dù anh có tìm ai đến, thì kết quả đều giống nhau, tôi sẽ tiếp đến cùng!"
"Nhưng hãy nhớ lấy, anh chỉ có một cơ hội!"
Lần Diệp Thiên đi tới Ba Thành, ngoại trừ trận quyết chiến với mười sáu Thẩm phán vương của viện trọng tài ra thì không hề gây thêm phiền phức gì cả, nhưng một khi đã nổi sát ý, ắt sẽ giết không tha.
Cơ hội cuối cùng mà Diệp Thiên nói chính là lời cảnh cáo dành cho Hứa Bác Thuần, nếu Hứa Bác Thuần không chịu hiểu thì Diệp Thiên cũng sẽ tuyệt đối không nương tay.
"Hừ!"
Hứa Bác Thuần không thèm để ý đến lời Diệp Thiên nói, anh ta chỉ cười khẩy, sau đó liếc nhìn Lâm Hiểu Nguyễn.
"Con tiện nhân này, tôi muốn cưới cô là phúc của cô, nhà họ Lâm của cô được trèo cao là nhờ nhà họ Hứa của tôi, là phúc của nhà họ Lâm các người, nhưng cô lại dám lén lút sau lưng tôi làm bậy với gã đàn ông khác, chuyện này tôi không để yên đâu!"
"Cô cũng đợi đó, xem sau khi tôi cưới cô xong sẽ ‘chăm sóc’ cô tốt thế nào!”
Nói xong, anh ta liền nhanh chóng bước vào sân khấu kịch, để lại Lâm Hiểu Nguyễn đang run lên vì tức giận.
"Tên khốn kiếp, nếu không phải vì gia tộc thì ai lại thèm gả cho một tên con ông cháu cha như anh ta chứ!”
Catherine ở cạnh nghe thấy liền thở dài, nhưng không hề lên tiếng.
Cô là con gái lớn của gia tộc Senna, nhưng không phải là người thừa kế đầu tiên của gia tộc, bên dưới Catherine còn có em trai nhỏ hơn cô một tuổi, đây mới chính là người lãnh đạo tương lai của gia tộc Senna.
Tuy cô và Lâm Hiểu Nguyễn là bạn thân thời đại học, lại có mối quan hệ vô cùng thân thiết, nhưng tình bạn chỉ là tình bạn, cô không thể giúp gì cho nhà họ Lâm được.
Tuy công việc kinh doanh của gia tộc Senna vô cùng lớn, hơn nữa còn có rất nhiều mối quan hệ, nhưng nhà họ Lâm lại ở tận Hoa Hạ xa xôi, nơi mà gia tộc Senna không thể với tới được.
Cho dù Catherine có muốn giúp đỡ thì cũng không phải một mình cô nói là xong, tất cả việc kinh doanh và hợp tác đều phải được sự thống nhất thông qua các trưởng bối trong gia tộc.
Sau khi im lặng một lúc, Catherine liền nói: "Đi thôi, chúng ta vào trong trước đi, bữa tiệc chắc sắp bắt đầu rồi!"
"Được rồi, chúng ta vào thôi!"
Lâm Hiểu Nguyễn vốn đang hưng phấn, nhưng từ lúc gặp Hứa Bác Thuần xong tâm trạng liền đi xuống, nhưng cô vẫn miễn cưỡng gật đầu cười.