Dưới tình huống cấp bách, anh ta không thèm để ý đến phải gọi Mộ Dung Thu Đệ bằng “cô” mà gọi thẳng tên thường gọi trong nhà.
Anh ta kéo Mộ Dung Thu Đệ ra xa khỏi Diệp Thiên: “Thu Đệ, đây là tổng giáo quan của Nam Long Nhận, không được vô lễ!”
Mộ Dung Thu Đệ lại chẳng chút để ý, lạnh giọng nói: “Tổng giáo quan của Nam Long Nhận thì sao nào? Bất kính với ông và nhà Mộ Dung thì đều là kẻ thù không đội trời chung!”
“Chỉ là tên tổng giáo quan của Nam Long Nhận, nhà Mộ Dung tôi chẳng thèm sợ cậu chút nào đâu!”
Lý Đồng nghe xong suýt chút nữa bật khóc. Anh ta túm chặt Mộ Dung Thu Đệ, giọng nói vô cùng khẩn cầu.
“Thu Đệ, cô chỉ biết cậu ấy là tổng giáo quan của bọn tôi nhưng cô không biết tên cậu ấy. Tổng giáo quan tên là Diệp Thiên!”
“Giới võ thuật gọi là… Diệp Lăng Thiên!”. Vừa nghe xong lời của Lý Đồng, Mộ Dung Thu Đệ vốn đang dương dương đôi mắt bỗng nghe thấy “Uỳnh!” vang lên trong đầu giống như tiếng động đất vậy!
“Xoạt!”
Tính cách của Mộ Dung Thu Đệ vẫn luôn là bướng bỉnh không chịu khuất phục, cho dù gặp phải hoàn cảnh khó khăn thế nào, cô ta đều không lựa chọn dễ dàng thỏa hiệp, mà sẽ nghiến răng gắng gượng, không đến vạn bất đắc dĩ, cô ta sẽ không cúi đầu.
Khi biết Diệp Thiên là tổng giáo quan của Nam Long Nhận, mặc dù cô ta cảm thấy kinh ngạc, nhưng cũng không có quá nhiều sợ hãi, nhà họ Mộ Dung cô ta có vốn liếng để không phải sợ, cho dù đối mặt với tổng giáo quan Diệp Vân Long của Bắc Long Nhận, Mộ Dung Vô Địch cũng vẫn có cơ hội cứng đối cứng.
Nhưng lúc này, ba chữ Lý Đồng nói ra lại khiến cho nét mặt không chịu khuất phục của cô ta lập tức héo úa, tái xanh mặt mày.
Diệp Lăng Thiên, chỉ ba chữ ngắn ngủi, lại giống như toàn bộ sức nặng của trái đất đè ở trong lòng Mộ Dung Thu Đệ, khiến đầu óc cô ta ong ong, hệt như gặp phải động đất.
“Diệp… Lăng… Thiên!”
Cô ta nặng nề lặp lại ba chữ này một lần nữa, cứng nhắc xoay đầu về phía Diệp Thiên, trong đôi mắt đẹp đều là chấn động và không thể tưởng tượng nổi.
Nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn hờ hững của Diệp Thiên, cô ta đã hoàn toàn bỏ qua cách ăn mặc giản dị của Diệp Thiên.
Nói đùa à, nếu như người trước mặt thật sự là nhân vật cấp bậc truyền thuyết rung chuyển thế giới, mệnh danh vô địch thời nay kia, đừng nói là mặc quần áo rẻ tiền ở vỉa hè, cho dù mặc thành ăn mày rách rưới, thì người nào dám có chút khinh thường?
Dựa vào sức nặng hiện giờ của Diệp Thiên, chỉ sợ cho dù quan chức cấp cao của Trung Hải hay bí thư tỉnh của tỉnh Giang Nam đều muốn đích thân đến gặp gỡ, cho dù là nhân vật quyền lực tối cao cậu cũng có thể nói chuyện ngang hàng, mà nực cười là, vừa rồi cô ta còn nói chuyện ngang hàng với Diệp Thiên?
“Cậu thật sự là Diệp Lăng Thiên?”
Cô ta cố gắng kiềm chế sợ hãi trong lòng mình, run giọng hỏi.