“Phụt!”
Đúng lúc này, cậu lại nôn ra một ngụm máu tươi. Trái tim bị thương càng lúc càng đập chậm hơn, đây là điềm báo cho việc suy giảm thể lực của cậu.
Advertisement
Nhưng lúc này cậu mặc kệ, chỉ dùng lực tinh thần tạo thành một dòng khí lưu rót vào đầu của Hoa Lộng Ảnh, lo lắng tìm lại ký ức của cô.
Thông thường, người bị đoạt phách đều sẽ tiến hành hủy diệt linh hồn hay ý thức của người đó để chiếm hữu hoàn toàn cơ thể và giành quyền làm chủ.
Thế nhưng cách mà Athena làm lại không phải là cách đoạt phách thông thường mà là một mật pháp luân hồi của Thiên Thần Tông. Vì vậy Diệp Thiên hi vọng rằng ý thức của Hoa Lộng Ảnh chỉ bị Athena phong ấn ở đâu đó mà thôi và vẫn còn trong đầu.
“Không có sao?”
Advertisement
Sau khi tìm kiếm kỹ lưỡng, Diệp Thiên không hề phát hiện ra được bất cứ điều gì trong đầu của Hoa Lộng Ảnh, cậu rơi vào trầm mặc.
Nhưng cậu không hề từ bỏ mà ngược lại tiếp tục điều động lực tinh thần lục soát từng ngóc ngách trong đầu cô với hi vọng có thể phát hiện được linh hồn của cô.
“Vẫn không có?”
Sau khi tìm thêm một lượt nữa thì vẫn không đạt được gì.
“Không thể nào, không thể!”
Cậu khẽ lầm bầm, ánh mắt thẫn thờ. Lúc này cậu đã không còn là đế vương bất bại Diệp Lăng Thiên nữa mà giống như một người mất đi người con gái mình yêu, cậu rơi vào tuyệt vọng và bất lực trước giờ chưa từng có.
“Không thể nào, tuyệt đối không thể!”
Một giây sau cậu đanh mắt, từ sâu trong đôi mắt là sự điên cuồng. Lực tinh thần một lần nữa lại dấy lên và lục soát trong đầu của Hoa Lộng Ảnh một lần nữa, cậu không hề biết mệt, không hề biết dừng lại là gì.
Sau vô số lần tìm kiếm thì nỗi tuyệt vọng trong đôi mắt cậu càng lúc càng nhiều hơn. Đến cuối cùng thì cậu đã thật sự mất đi tia hi vọng rồi.
“Không!”
Cậu ôm chặt Hoa Lộng Ảnh vào lòng và gầm lên. Phệ Thiên Huyền Lực và lực tinh thần phóng ra bốn phía khiến đất trời chấn động, gió mây vần vũ.
Nhưng xung quanh không hề có bất kỳ hồi đáp gì.
“Tách!”
Tiếng mưa rơi tí tách. Không biết từ khi nào mà trời đã mưa nhỏ, sau đó mưa chuyển to rồi trở nêm tầm tã giống như đến ngay cả đất trời lúc này cũng đều thấu hiểu cho sự tuyệt vọng và bi thương của Diệp Thiên. Diệp Thiên không hề cử động, cứ để nước mưa hòa với máu chảy ròng ròng xuống đất. Cậu cứ như thế ôm lấy Hoa Lộng Ảnh ngồi giữa không trung, chân lực dùng để che chắn cho Hoa Lộng Ảnh còn cậu thì cứ như bức tượng hóa đá giữa mưa giông.
Một hồi lâu sau, Diệp Thiên mới cúi đầu nhìn người con gái mình yêu bất động trong lòng, cậu không hề rơi nước mắt mà chỉ chết lặng.
“Anh có sức mạnh này để làm gì chứ?”
“Cuối cùng đến em cũng chẳng thể bảo vệ được!”
“Anh đã hứa cùng em sống hạnh phúc cả đời này nhưng giờ anh lại là kẻ nuốt lời, phụ em một đời!”
Đôi mắt vốn màu đen của cậu đã bị một màu đỏ kỳ dị nhuốm trọn, dần dần cũng biến thành màu đỏ máu, giống như có một cơn lửa giận đang bốc lên trong người.
“Tiểu Ảnh, nếu anh đã không phải là một người bảo vệ đủ tiêu chuẩn thì từ hôm nay anh sẽ trở thành sát thần địa ngục, để cả vũ trụ này phải đền mạng vì em!”
Ầm ầm!
Sát khí bao trùm đất trời, cùng với tâm tính của Diệp Thiên thay đổi thì cả vùng đất trời đồi núi cùng đều rung lên mãnh liệt. Bao trùm cả đất trời là sát khí cuồn cuộn phát ra từ Diệp Thiên, nhuốm đỏ cả một vùng.
Đôi mắt đầy lý trí của cậu giờ đã chuyển sang màu đỏ kinh dị. Trong nháy mắt, mái tóc đen của cậu từ gốc tóc đã dần biến thành màu trắng, cuối cùng cả đầu biến sang màu trắng bạch kim kỳ lạ mang theo cảm giác thật tang thương, cô độc.