Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ma khí?”





Nhìn thấy năng lượng màu đen dày đặc trên Lư Thành, đôi mắt Diệp Thiên nghiêm trọng, tốc độ tăng thêm vài phần, trực tiếp bỏ qua Long Định Thiên và Đạm Đài Tô Mộc ở bên ngoài ma khí, chạm thẳng vào vách tường ma khí kia.



vietwriter.vn






Cậu giống như một thần đao bén nhọn tột cùng, từ bên ngoài phóng tới, xé toạc một lỗ hổng khổng lồ bên ngoài vách tường ma khí mà cả lãnh chúa sử thi cảnh không dám chạm vào.





“Ồ?”





Cùng lúc đó, bên trong Lư Thành, Thiên Luân vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi đột nhiên mở bừng mắt.





“Cuối cùng cũng đến rồi sao?”



vietwriter.vn






Gã đứng dậy, nâng bàn tay, kéo Tiếu Văn Nguyệt ở gần đó đến, lơ lửng trên không.





“Cô gái, “chúa cứu thế” của cô đến rồi, đi với tôi gặp mặt nào!”





Sau đó, thân hình gã biến mất, đưa Tiếu Văn Nguyệt biến mất theo, còn Diệp Thiên vừa mới lao vào vách tường ma khí, không gian phía trước đột nhiên dao động, hai bóng người xuất hiện từ bên trong, chính là Thiên Luân và Tiếu Văn Nguyệt.





“A Thiên!”





Tiếu Văn Nguyệt nhìn thấy Diệp Thiên, không nhịn được kích động lên tiếng.





Ánh mặt Diệp Thiên nặng nề, đang đinh ra tay cứu Tiếu Văn Nguyệt thì một luồng ma khí màu đen đã phóng tới, kéo Tiếu Văn Nguyệt ra sau, mà bàn tay của Thiên Luân cũng đang siết chặt cổ Tiếu Văn Nguyệt.





“Diệp Lăng Thiên, chúng ta lại gặp nhau rồi!”





Ma khí dày đặc khắp người Thiên Luân, tóc đen rối loạn, khóe miệng cười hung tợn khát máu.





“Đây là ân oán giữa ông và tôi!”. Diệp Thiên nâng tay chỉ Tiếu Văn Nguyệt, lạnh giọng nói: “Thả cô ấy ra, chúng ta giải quyết mọi thứ ở đây!”





Thiên Luân lại không hành động gì, cười lớn thành tiếng: “Thả cô ta ra, đương nhiên có thể!”





“Chỉ là trước đó, tôi phải chơi với cậu một trò chơi đã!”





Gã vừa dứt lời, nâng bàn tay lên, đường phố bên dưới lập tức vang lên tiếng gào thét thảm thương của rất nhiều thú hoang, hơn trăm bóng người đang dần dần tụ tập lại.





Diệp Thiên cúi đầu nhìn, con ngươi lập tức co lại.





Những bóng người này đều là thiếu niên nam nữ chừng mười bảy mười tám tuổi, hơn nữa, trên người mỗi người đều mặc đồng phục cấp ba Lư Thành, những người này đều là học sinh của trường cấp ba Lư Thành, đều là đàn em của Diệp Thiên, trong đó có không ít bóng dáng mà Diệp Thiên quen thuộc, ví dụ như Vương Viện Viện từng làm MC lễ kỷ niệm trường, với cả Lục Điềm Hi ngây thơ mà Diệp Thiên vô tình gặp trên mạng.





Chỉ là bây giờ, những cô, cậu thanh niên vốn tràn đầy thanh xuân nhiệt huyết này, ai ai cũng loang lổ vết màu đầy mình, miếng dính đầy nước bọt tanh hôi, gương mặt nhăn nhó dữ tợn, hoàn toàn biến thành thú hoang chỉ biết cắn người.





“Diệp Lăng Thiên, không phải cậu muốn cứu cô ta sao?”





Thiên Luân nâng Tiếu Văn Nguyệt lên, nhếch miệng cười.





“Muốn cứu cô ta, thì giết sạch mấy người bên dưới đi!”



Nghe thấy lời của Thiên Luân, Diệp Thiên trước giờ vốn sát phát quả quyết, lại hoàn toàn ngây người! Đây là lựa chọn của ác ma mà trước giờ chưa từng có!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK