“Phù phù!”
Thần Thiên Chiếu phun ra máu tươi từ miệng, Thiên Ma Bát Âm do hắn phát ra lập tức bị đao mang màu vàng đánh tan, còn bản thân hắn thì trực tiếp bị đao mang màu vàng xuyên qua, chém thành cả một màn sương đen.
“Vù!”
Những võ giả Đảo Quốc đều sôi sục, cảnh tượng này quả thực đã chấn động đôi mắt của bọn họ.
Thần Thiên Chiếu phóng ra sức mạnh đại xà, giống như ma thần giáng thế, hung tàn ngút trời, sức mạnh đáng sợ, bao trùm lên cả núi Thiên Lâm.
Nhưng dù cho mạnh đến như vậy, mà lại bị một đạo của Diệp Thiên chém thành hư vô, quả thực đã khiến bọn họ thay đổi nhận thức về sức mạnh.
“Đao này thật đáng sợ, đó là đao do sức mạnh tinh thần ngưng tụ sao?”
Đôi mắt thần Gaya run rẩy, linh thể lại càng không ngừng lay động, một đao này của Diệp Thiên, chứa đựng sức mạnh tinh thần, một đao chém nát thần Thiên Chiếu, có thể thấy sức mạnh tinh thần vô cùng mạnh.
“Nghe nói chỉ có thuật sĩ chân nhân đạt đến cảnh giới tu pháp mới có thể đoạt được tọa hoá đất trời, dùng sức mạnh tinh thần dung nhập vào nguyên khí đất trời, một đao chém xuống kinh diễm thế gian như vậy, chẳng lẽ Diệp Lăng Thiên đã đạt đến cảnh giới tu pháp chân nhân?”
Tửu Thiên Đồng Tử không ngừng cảm khái, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.
“Hừ, chân nhân tu pháp thì có sao?”
Duy chỉ có Liệt Khẩu Nữ vẻ mặt vẫn như cũ, vừa nãy thần Thiên Chiếu bị một đao của Diệp Thiên chém vỡ, vẻ mặt cô ta chỉ khẽ thay đổi, rồi lập tức khôi phục lại, cô ta khẽ nhếch miệng khinh thường, tựa như đang cười nhạo.
“Thi triển sức mạnh đại xà, trong lĩnh vực hoàng cấp này, thần Thiên Chiếu này chính là bất tử bất diệt, cho dù người Hoa Hạ phá vỡ thân xác lẫn linh thể thì thần Thiên Chiếu cũng có thể lập tức hồi sinh từ trong bóng tối!”
Nghe thấy lời của Liệt Khẩu Nữ, thần Gaya và Tửu Thôn Đồng Tử vẻ mặt hoảng sợ, liền quay đầu nhìn qua.
Quả nhiên như vậy, từng lớp mây đen dao động, trong lĩnh vực bị bao phủ đầy mây đen, một bóng người dần dần hình thành, cuối cùng hoá thành hình dáng thần Thiên Chiếu.
“Người Hoa Hạ, quả nhiên cậu đủ mạnh mẽ, có thể chém ra được thanh đao sức mạnh tinh thần kinh sợ như vậy!”
Thần Thiên Chiếu nặng nề gật đầu, trầm giọng nói: “Đáng tiếc, trong lĩnh vực này, ngươi vĩnh viễn không thể nào giết chết được tôi, tôi chính là Vương vĩnh sinh bất tử!”
Hắn nói xong thì ngẩng đầu cười ngông cuồng, giọng cười như sóng cuộn trào, vang vọng khắp bốn phương.
Vốn dĩ hắn chỉ là một thần cấp nhỏ bé vô tình vô tình gặp Bát Kỳ Đại Xà, nhưng bởi vì Bát Kỳ Đại Xà coi trọng, cuối cùng tiến quân vào hoàng cấp, hơn nữa còn truyền thừa sát chiêu Dương Quang Phổ Chiếu như vậy, cuối cùng còn lấy được sức mạnh đại xà.
Sau trận chiến vương cấp, hắn nhẫn nhịn hơn trăm năm, luôn được gia tộc thần thị thờ phụng trong đền thờ, đạt tới sức mạnh tín ngưỡng ban phước và rửa tội mà sức mạnh đại xà cũng càng lúc càng mạnh hơn.
Trong lĩnh vực này, hắn chính là bóng tối, chỉ cần bóng tối bất diệt thì hắn có thể sống lại vô số lần, thần hồn bất tử.
Sức mạnh của Diệp Thiên khiến hắn kinh ngạc, nhưng không e sợ, cho dù Diệp Thiên có tiêu diệt hắn đến mức độ nào, hắn cũng có thể hiện hình lại lần nữa từ trong sương đen này.
“Bất tử?”
Diệp Thiên nhíu mày, ánh mắt rét lạnh, đột nhiên đánh ra một quyền.
Phía trên quyền này, ngọn lửa chợt bắn ra, tựa như sao băng xuyên qua không gian vậy, thế giới phía trước Diệp Thiên, bị một quyền này đánh vỡ nát không gian, đốm lửa văng khắp nơi.
Chỗ điện thờ thần Gaya trên núi Thiên Lâm bắt đầu rung chuyển dữ dội, tầng đáy nứt ra, vết nứt mau chóng lan rộng.
“Hừ!”
Thần Thiên Chiếu hừ lạnh ra tiếng, đánh một chưởng ra, vô số sương đen kéo tới, chắn trước người hắn.
Quyền lửa do Diệp Thiên đánh ra tuy rất mạnh, xuyên qua từng tầng mây đen nhưng cuối cùng cũng dừng lại phía trước thần Thiên Chiếu.
Thần Thiên Chiếu không ngừng cười lạnh, hắn còn chưa lên tiếng thì ánh mắt chợt nghiêm trọng.
Diệp Thiên ở phía xa trăm trượng, đột nhiên lao tới, thân hình đột nhiên trở thành dây cung kéo căng, từng làn sóng khí bùng nổ mạnh trong không gian, Diệp Thiên nương theo phản lực này kéo theo ảo ảnh, thoáng chốc tốc độ đã tăng vọt, vượt qua cả tốc độ âm thanh.
Thân xác lại phá vỡ rào cản âm thanh!
“Ầm!”
Khoảng cách trăm trượng chớp mắt đã đến gần, Diệp Thiên từ trong ngọn lửa lao ra, đến phía trước thần Thiên Chiếu, cơ bắp tay phải cuồn cuộn, sức mạnh Phệ Thiên Chi Thể thoáng chốc được thi triển hoàn toàn, một quyền đánh ra.
Tốc độ đột nhiên tăng mạnh của Diệp Thiên khiến thần Thiên Chiếu vô cùng bất ngờ, căn bản không kịp phản ứng lại, một quyền phá vỡ tốc độ âm thanh của Diệp Thiên đã đánh vào ngực hắn.
“Ầm!”
Cả không gian đều dần rung chuyển, thân hình khổng lồ cao khoảng chừng bốn năm mét của thần Thiên Chiếu sau khi bị quyền của Diệp Thiên đánh trúng, lại giống như thuỷ tinh bị búa tạ đập vào, ngực nổ tung, sau đó phần bụng, tứ chi, đến cổ, đầu, từng bộ phần lần lượt nổ tung ra, giống như bên trong có một quả bom phát nổ vậy.
Sau khi thần Thiên Chiếu bị lưỡi kiếm Phá Nguyên của Diệp Thiên chém chết, thì lại bị một quyền của Diệp Thiên đánh nổ tung!
“Vậy mà lại bị đánh chết rồi sao?”
Lần này, dù là Liệt Khẩu Nữ trước đó vẻ mặt vẫn bình tình cũng kinh ngạc hô lên, văn mặt nhăn nhó.
Thần Thiên Chiếu lại hồi sinh trong đám sương đen, trước sau không quá một phút, vậy mà lại bị một quyền của Diệp Thiên đánh chết rồi!
Trước tiên không nói đến sự kỳ lạ từ sức mạnh tinh thần của thần Thiên Chiếu có thể hồi sinh, mà là sức chiến đấu của Diệp Thiên có thể một quyền giết chết một vị hoàng cấp, quả thực khiến người ta quá kinh ngạc.
“Người Hoa Hạ, không có tác dụng đâu!”
Sau khi một quyền của Diệp Thiên đánh chết thần Thiên Chiếu, giọng cười chế giễu của thần Thiên Chiếu vang lên từ trong đám sương đen, sau đó sương đen chuyển động, thân thể hắn lại lần nữa ngưng tụ xuất hiện.
Kết quả cuối cùng, chỉ có thể là Diệp Thiên rút lui, vậy thì mục đích của hắn đã đạt được rồi.
“Vậy sao?”
Diệp Thiên nghe vậy, cuối cùng lại cười nhẹ thành tiếng.
Trong sách cổ mà Diệp Thiên biết ghi chép lại, tu vi sức mạnh tinh thần đạt đến cảnh giới nào đó, thì có thể hoá thành nguyên thần, thoát khỏi thân xác, thậm chí có thể phân thân ta nguyên thần, có thêm một hoá thân.
Nhưng dù cho là cao thủ toàn năng ở cấp bậc nào, cũng không dám tự mình xưng là bất diệt bất tử.
Một quỷ thần hoàng cấp hèn mọn chỉ là mượn dùng sức mạnh Bát Kỳ Đại Xà nay, có tư cách gì mà nói bản thân bất diệt bất tử chứ?
“Trong lĩnh vực này, ông chỉ là dùng sương đen làm vật chứa, đưa linh thể vào bên trong, vì vậy mới có thể hồi sinh vô số lần, chỉ dựa vào điều này mà dám xưng là bất diệt bất tử sao? Hôm nay tôi sẽ khiến ông biết uy lực của người tu luyện sức mạnh tinh thần cảnh giới phá nguyên ra sao!”
Diệp Thiên cười lạnh nói, sau đó ngón trỏ và ngón giữa chập lại, tạo thành kiếm quyết, nhấn vào giữa mi tâm mình.
“Tà khí lui đi!”
“Phá Tà Minh Vương Trảm!”
Diệp Thiên nhắm mắt lại, tay phải nhấn mi, tay trái lại vung về phía trước.
Từ khi cậu đột phá đến cảnh giới phá nguyên đến nay, đây là đòn mạnh nhất của cậu, với sức mạnh tinh thần là nền tảng, dẫn dắt bởi nguyên khí đất trời, dùng khí trời làm xương cốt, một đòn tiêu diệt tấc, được gọi là “Phá Tà Minh Vương Trảm”!
“Vù!”
Một tiếng vang nhẹ vang lên, sau đó một luồng sáng rực rỡ chợt loé lên, màn sương đen chồng chất bao phủ trên đỉnh núi giống như gặp phải kẻ thù lớn nhất, nhanh chóng rút lui, đều lùi về trong cơ thể thần Thiên Chiếu.
Lĩnh vực sương đen trước đó trông vô cùng u ám, lúc này đã biến mất không tăm hơi.
“Cái gì?”
Vẻ mặt thần Thiên Chiếu kinh sợ, hắn chưa kịp phản ứng lại thì Diệp Thiên đã lướt đến trước mặt.
“Bây giờ, ông còn có thể hồi sinh không?”
Diệp Thiên cười châm chọc, trong lúc cậu cười, một luồng sáng vàng chợt lan ra trên cổ thần Thiên Chiếu, sau đó luồng sáng vàng từ trong cơ thể thần Thiên Chiếu xuyên thấu ra ngoài, cuối cùng phá vỡ hoàn toàn cơ thể thần Thiên Chiếu.
Lần này, thần Thiên Chiếu không còn hồi sinh như trước nữa, mà không thanh không tiếng đã biến mất, hoàn toàn biến mất khỏi đất trời, ngay cả linh thể cũng không còn lại chút nào.
“Thần Thiên Chiếu… Chết rồi?”
Cảm nhận được hơi thở thần Thiên Chiếu hoàn toàn biến mất, ba người thần Gaya, Tửu Thôn Đồng Tử, Liệt Khẩu Nữ cuối cùng cũng để lộ vẻ mặt kinh sợ.
Dù là trận chiến vương cấp trăm năm trước, trong rất nhiều trận chiết vương cấp hoàng cấp, bọn họ cũng chưa từng kinh sợ, nhưng lúc này đối mặt với một hậu bối Hoa Hạ tầm thường, bọn họ lại cảm nhận được nỗi khiếp sợ trong lòng.
“Ba người các người đi cùng hắn đi!”
Ánh mắt Diệp Thiên lạnh nhạt lướt qua, vung tay ra.
“Soạt!”
Ba vị quỷ thần, thân thể đều bị chia thành sáu đoạn, bị một quyền của Diệp Thiên xé nát, linh thể của bọn họ cũng bị gặm nhấm tan biến, dần dần biến mất trong đất trời.
Đền thờ thần Gaya, rơi vào tĩnh mịch, vô số cao thủ Đảo Quốc đều ngơ ngác, rõ ràng còn chưa kịp định thần lại từ trong biến cố kinh khủng vừa rồi.
Vị vương cấp chín sao đang quan sát trận chiến kia cũng rùng mình, đã hoàn toàn im lặng không nói gì.
Trong lịch sử Đảo Quốc, tứ đại quỷ thần truyền kỳ dũng mãnh vô song, lại chết như vậy sao?
Mọi người chấn động trong lòng, bất giác nhìn cậu thanh niên ngạo nghễ đứng trên không kia.
Hôm nay, giới võ đạo Đảo Quốc, e rằng thật sự bị một người đảo lộn mất rồi!
Bốn vị quỷ thần truyền kỳ trong lịch sử Đảo Quốc, khi lĩnh vực hắc ám của thần Thiên Chiếu tan biến thì cũng biến mất theo.
Khi một đao một trảo của Diệp Thiên giáng xuống khiến bốn linh hồn đều tan vỡ, bị quét sạch toàn bộ dấu tích tồn tại trên đời này.
“Chuyện này…”
Võ Đằng Nguyên và linh thể thần Gaya tách rời, khi nhìn thấy bốn vị quỷ thần thần Thiên Chiếu đều bị tiêu diệt cả hồn lẫn xác, ông ta gần như bị dọa đến mức hồn bay phách tán.
Tín ngưỡng trụ cột của gia tộc Võ Đằng bọn họ, thần Gaya đã thờ phụng mấy trăm năm lại bị Diệp Thiên tiêu diệt như vậy?
Không chỉ ông ta, gia tộc Thiên Hạc, gia tộc Noma, gia tộc Saiki, gia chủ ba đại gia tộc thần thì này cũng cứng đờ tại chỗ, vẻ mặt hoàn toàn đờ đẫn.
Bốn gia tộc thần thị lớn là vinh quang đến nhường nào ở Đảo Quốc, đó thật sự là chí cao vô thượng, không chỉ vì trong đó có cao thủ hoàng cấp, mà là vì mỗi gia tộc đề thờ phụng quỷ thần truyền kỳ đại diện có sức mạnh kinh người.
Bây giờ, bốn vị quỷ thần truyền kỳ không chừa một ai, đều bị Diệp Thiên chém chết tất thảy.
“Ma quỷ, cậu là ma quỷ!”
Một người quản lý của gia tộc Võ Đằng cuối cùng cũng không kiểm soát được nỗi sợ trong lòng, chỉ vào Diệp Thiên, la lên thành tiếng.
“Ma quỷ thì có sao, thần phật thì thế nào? Trên đời này, không có thiện ác tuyệt đối, mà chỉ có sức mạnh tuyệt đối!”
Vẻ mặt Diệp Thiên lạnh lùng tột độ, cậu quay đầu nhìn người của gia tộc Võ Đằng, ánh mắt lướt qua, cuối cùng lại chuyển sang gia chủ ba gia tộc thần thị khác.
“Nay tôi đến Đảo Quốc vốn chỉ muốn tìm gia tộc Võ Đằng, nhưng quỷ thần mà ba gia tộc các người thờ phụng lại liên lụy trong đó, còn liên thủ vây sát tôi, bây giờ đều bị tôi tiêu diệt toàn bộ, đó là do bọn họ gieo gió gặt bão!”
“Hôm nay tôi chỉ tìm gia tộc Võ Đằng!”
Diệp Thiên vừa dứt lời, đột nhiên ánh mắt xoay chuyển, sức mạnh tinh thần ngưng tụ thành vô số lưỡi đao, bắn vào không trung.
“Soạt!”
Lưỡi kiếm sức mạnh tinh thần quét tới, gia tộc Võ Đằng bao gồm cả mười hai trưởng lão trong gia tộc Võ Đằng, bao gồm cả gia chủ gia tộc Võ Đằng trong đó, chớp mắt đã bị giết chết toàn bộ, không còn ai sống sót.
“Đây là ân oán giữa tôi và gia tộc Võ Đằng, bọn họ bắt người yêu tôi, tôi chém chết quỷ thần bọn họ thờ phụng và tầng lớp cao trong gia tộc, chuyện này, xem như cho qua!”
“Còn về ba gia tộc còn lại các ông, có bất kỳ thù hận gì thì cứ đứng ra hết, Diệp Lăng Thiên tôi ở đây giải quyết cùng nhau!”
Diệp Thiên giết chết toàn bộ người đứng đầu gia tộc Võ Đằng, ánh mắt cũng chưa hề chớp lấy một lần, mà còn quay sang ba gia tộc thần thị còn lại.
Thiên Hạc Tường Tử, Noma Kazuo, Saiki Toshiko, gia chủ ba gia tộc thần thị này lập tức hóa đá, chân ai cũng nặng như chì, đứng bất động tại chỗ, không ai dám đứng ra.
Đùa sao, bốn đại quỷ thần mạnh đến cấp độ đó, lại còn thêm Sức mạnh đại xà của thần Thiên Chiếu, mà cuối cùng đều bị Diệp Thiên mạnh mẽ giết chết, những người như bọn họ đây, dù có dồn lại, đối với Diệp Thiên cũng chỉ như lấy trứng chọi đá, ai dám đi lên tìm chết chứ?
Diệp Thiên lạnh lùng liếc nhìn xung quanh, thấy không ai đứng ra, cuối cùng thu lại tầm mắt.
Cậu quay đầu lại, nhìn Cố Giai Lệ, khẽ nhếch miệng, nở mỉm cười ấm áp.
Cố Giai Lệ chắp hai tay trước ngực, cuối cùng cũng yên tâm rồi.
Còn về những võ giả Đảo Quốc còn lại, toàn bộ đều im lặng, bọn họ còn chưa kịp định thần lại từ trận chiến siêu cấp này.
Diệp Thiên ở trận chiến đền thờ Gaya này đã khiến tất cả mọi người tận mắt chứng kiến, rốt cuộc cậu phi thường đến nhường nào.
Giàu đến mức địch quốc, sức mạnh thì trấn áp cả thế giới, nam nhi như vậy, không phải vô địch thế giới, thì ai còn có thể xưng là vô địch thế giới?
Diệp Thiên thu lại hơi thở cuồng bạo trên người, bình tĩnh lại, cậu đang định đưa Cố Giai Lệ rời đi, thì chợt dừng chân lại, ánh mắt nghiêm túc.
“Ồ?”
Cậu nghiêng đầu qua, nhìn về phía bầu trời.
Nơi đó, từng áng mây lơ lửng, dần dần biến mất, cuối cùng xuất hiện bốn bóng người.
Trong bốn người, có ba nam một nữ, thoạt nhìn bọn họ đều bốn năm mươi tuổi, là độ tuổi tráng niên.
Mà người phụ nữ lại có vẻ ngoài tuyệt trần, độ tuổi son sắc đẹp nhất, trông giống như chị gái nhà bên hoàn mỹ.
Đội hình như vậy trông vô cùng kỳ lạ, nhưng bốn người lại đứng một chỗ, chân đạp không, cưỡi gió đi trong hư không giống như thần thánh ngạo nghễ đất trời.
Những người này, đối với Diệp Thiên mà nói, toàn bộ đều là người lạ, cậu chưa từng gặp, cũng chưa từng nghe nói.
Ánh mắt bốn người nhìn xung quanh, tất cả mọi người còn lại giống như không khí vậy, bọn họ chỉ lướt mắt qua đã khinh thường, cuối cùng tầm mắt dừng trên người Diệp Thiên.
“Diệp Lăng Thiên, cuối cùng cậu cũng đến Đảo Quốc rồi!”
Một người trong đó, quanh người thấp thoáng ánh lửa, chân giẫm vòng lửa, áo bào vàng đỏ bay phất phơ trên không, bồng bềnh như tiên, bước ra một bước, lên tiếng nói với Diệp Thiên.
“Ồ? Các người biết tôi?”
Diệp Thiên chợt cảm thấy kỳ lạ, thực lực hiện tại của cậu, tuy đủ ngang hàng hoàng cấp, thậm chí có thể giết chết hoàng cấp, nhưng trước đó, thế giới này lại không có mấy người biết thực lực thực sự của cậu, chiến tích của cậu cũng chỉ dừng lại ở việc một mình giết chết sáu vương cấp ở Lư Thành mà thôi.
Đối với cao thủ hoàng cấp, hẳn là cậu là nhân vật không đáng để mắt mới đúng, nhưng bốn vị hoàng cấp này vừa mở lời, giống như đã quen biết cậu từ lâu vậy, khiến cậu vô cùng kỳ quái.
“Diệp Lăng Thiên - bá chủ thế giới, đương nhiên chúng ta đều biết, chẳng qua cậu không biết chúng tôi mà thôi!”
“Diệp Lăng Thiên, cậu quả thực là thiên tài tuyệt thế nổi trội nhất kể từ khi trận chiến vương cấp đến này, vừa xuất đạo đã lên như diều gặp gió, chưa từng gặp được đối thủ, ngay cả tôi, cũng không thể không ngưỡng mộ thiên phú của cậu!”
Người trung niên áo bào vàng đỏ vỗ tay chợt cười, giọng điệu xúc động, nhưng ngay sau đó, giọng điệu ông ta lại trở nên lạnh lẽo.
“Nhưng cậu ở Hoa Hạ quấy rối thế nào cũng được, hôm nay lại ngang nhiên bước vào Đảo Quốc, còn ở núi thần Thiên Lâm mà giết chết bốn quỷ thần cổ xưa của Đảo Quốc, cậu thực sự cho rằng thế giới này đều nằm dưới chân cậu, bản thân có thể muốn làm gì thì làm sao?”
Ánh mắt ông ta nghiêm túc, ánh sáng lạnh lẽo chợt lóe, giọng điệu vô cùng lạnh run.
“Chẳng lẽ thành viên liên minh võ thuật Hoa Hạ các cậu không nói cho cậu biết, đừng có ý đồ giẫm lên giới hạn tôn nghiêm giới võ đạo của một nước sao?”
“Hay là nói, cậu cho rằng Hoa Hạ có Liên minh Võ thật, còn Đảo Quốc tôi không có tổ chức người bảo vệ sao?”
Diệp Thiên nghe vậy, vẻ mặt chợt thay đổi.
“Tổ chức người bảo vệ của Đảo Quốc?”
Cuối cùng cậu cũng phản ứng lại, bốn người đột nhiên xuất hiện này, thì ra là thành viên của tổ chức người bảo vệ Đảo Quốc.
Cậu không ngờ, bản thân đánh một trận ở Đảo Quốc, lại kinh động đến thành viên tổ chức người bảo vệ của Đảo Quốc rồi.
Bốn người trên không, khí thế hào hùng, trấn áp hư không, xung quanh tràn ngập sức mạnh bao phủ, không gian cũng dần dần rung chuyển.
Người trung niên nói chuyện với Diệp Thiên, hai tay chắp sau lưng, ánh mắt rét lạnh, giọng điệu đã không còn khách sáo.
“Tổ chức người bảo vệ của Đảo Quốc?”
Diệp Thiên khẽ nheo hai mắt, lướt nhìn bốn người này.
Bốn người đều là cao thủ hoàng cấp trung kỳ, so với bốn vị quỷ thần thì mạnh hơn cả một bậc, hôm nay người trung niên mặc áo bào này tự giới thiệu, cậu cũng hiểu rõ trong lòng.
Toàn bộ Đảo Quốc, ngoại trừ tà thần Bát Kỳ Đại Xà đáng sợ nhất trong truyền thuyết, thì cũng chỉ có thành viên tổ chức người bảo vệ Đảo Quốc, mới có thực lực khủng khiếp như vừa rồi.
Người trung niên khẽ gật đầu, giọng điệu rét lạnh.
“Không sai, bốn người chúng ta, đều thuộc “Thiên Phủ” của Đảo Quốc!”
Giọng điệu người trung niên kiêu ngạo, Thiên Phủ, chính là tên của tổ chức người bảo vệ Đảo Quốc.
“Thiên Phủ? Khẩu khí lớn thật!”
Vẻ mặt Diệp Thiên không đổi, chỉ khẽ cười lên tiếng.
“Diệp Lăng Thiên, giới thiệu với cậu trước!”
Người đàn ông trung niên khẽ vung tay, chỉ vào người đàn ông tráng niên bên cạnh ông ta trước.
“Vị này, là Long Quỷ Thượng Sư, tu sĩ đầu tiên của Đảo Quốc ta dùng việc tu luyện thân xác tiến vào hoàng cấp, là “Quốc sư” do thiên hoàng thời đầu ngự phong, có khả năng dời núi lấp biển, ở Cửu Châu Đảo Quốc, đã dùng thân xác đánh bay mười quỷ thần, trấn áp thần ma!”
Ông ta vừa dứt lời, Long Quỷ Thượng Sư đưa tay hành lễ với Diệp Thiên, khẽ vuốt cằm.
“Đại danh Đế Vương Bất Bại, đã sớm nghe như sấm bên tai, hôm nay gặp mặt, quả thực là thiếu niên anh hùng!”
Thân hình ông ta cũng không phải quá cường tráng mạnh mẽ, nhưng tổng thể từ trên xuống, hơi thở vững vàng, nặng như núi, cánh tay, đùi để lộ bên ngoài giống như kim cương tôi luyện, tựa như xương cốt thú lớn hồng hoang, từng phân từng tấc đều ngập tràn sức mạnh kinh khủng.
Diệp Thiên liếc nhìn đã biết thân xác người này đã vượt qua giới hạn người phàm, đã tiến đến tiên thiên, hơn nữa, cũng đã vượt qua tiên thiên chi thể, đạt đến cấp độ tiên thiên bảo thể.
Chỉ riêng về thân xác, sức mạnh thân thể của người này so với Võ Đằng Nguyên đã trở thành tiên thiên chi thể còn mạnh hơn một bậc, so với phệ thiên chi thể của cậu lúc này, cũng không kém bao nhiêu.
Ánh mắt Diệp Thiên lóe sáng, không đáp lời, người đàn ông trung niên lại chỉ vào người đàn ông còn lại sau lưng.
“Vị này, là đại gia thuật sĩ đầu tiên của Đảo Quốc ta dùng pháp tiến vào hoàng cấp, tu vi đã đạt đến tu pháp chân nhân – Luân Hồi Trí Giả! Đã từng đại chiến ba ngày ba đêm với hoàng cấp Huyết Tộc phương Tây, mạnh mẽ giết chết sáu vị hoàng cấp Huyết Tộc, buộc tất cả Huyết Tộc xâm phạm Đảo Quốc ta đều rút lui, có thể dùng một suy nghĩ, trấn áp cả một khu vực!”
Luân Hồi Trí Giả khẽ nâng mắt, vẻ mặt không buồn không vui, không nhìn ra được hỷ nộ ái ố, ông ta chỉ nhẹ nhàng lướt nhìn Diệp Thiên, như thế cao thủ tuyệt thế được xưng “vô địch thế giới” này không lọt được vào mắt ông ta vậy.
Người đàn ông trung niên cuối cùng chỉ về phía người phụ nữ duy nhất với dung mạo xinh đẹp.
“Vị này là nữ sĩ Oda Yuki,cô ấy là người có siêu năng lực trời sinh, vừa ra đời đã sở hữu năng lực khống chế đại dương, giơ tay nhấc chân cũng có thể khiến biển động, sóng nước xoay tròn, động một chút là bao phủ cả thành phố thị trấn, có thể nhẹ nhàng phá hủy cả một vùng! Từng dùng năng lực điều khiển biển, mạnh mẽ cứu lấy quần đảo phía Nam bị chìm trong nước, được dân chúng Đảo Quốc xưng là “Thần biển”!”
Vẻ ngoài Oda Yuki yêu kiều vô song, nhưng nhìn kỹ lại cảm thấy thanh lệ thoát tục, vô cùng đơn thuần.
Vẻ mặt cô ta lạnh nhạt, điệu bộ nữ thần cao ngạo, nhưng khi nhìn thấy Diệp Thiên, đôi mắt cô ta lại có chút thay đổi, có vẻ như rất hứng thú.
Người trung niên cuối cùng cũng chỉ về bản thân.
“So với ba người họ, ta chỉ là thành viên tổ chức người bảo vệ nhỏ bé không thể nhỏ bé hơn, có thể cùng làm việc cùng ba người họ, là vinh hạnh của tôi!”
Trong lời nói của ông ta, tựa như bản thân hoàn toàn không thể so sánh với ba người này, nhưng giọng điệu lại vô cùng kiêu ngạo.
“Bản thân tôi, Inoue Ryuei, không giống ba vị này, có sự tích kinh thiêng, nhưng ở Đảo Quốc cũng khá có uy danh, trăm năm trước, mọi người gọi tôi là… “Hỏa Chi Chủ”!”
Inoue Ryuei vừa dứt lời, Diệp Thiên không có phản ứng gì nhiều, những võ giả còn lại của Đảo Quốc vẻ mặt cũng mờ mịt, nhưng thân là gia chủ gia tộc thần thị từ gia tộc Noma, gia tộc Saiki, gia tộc Thiên Hạc vẻ mặt cũng thay đổi hẳn, kinh ngạc trợn mắt há mồm.
“Là “Hỏa Chi Chủ”? Thì ra là ông ấy, thuở ban đầu thời kỳ Thiên Hoàng đăng cơ, là “Hỏa Chi Chủ” một mình khống chế lửa, đốt cháy trăm nghìn núi lớn ba ngày ba đêm bất diệt sao?”
Ba vị gia chủ đều sợ hãi, rõ ràng Inoue Ryuei bên ngoài “khiêm tốn”, nhưng không hề bình thường như lời ông ta nói chút nào.
Bốn vị hoàng cấp trung kỳ, ngạo nghễ trên không, ánh mắt đều lướt nhìn Diệp Thiên, uy lực như thủy triều.
Từ đầu tới cuối, ánh mắt Diệp Thiên đều lạnh nhạt, khẽ lắc đầu.
“Ông giới thiệu mấy cái này cho tôi, tôi không hề hứng thú!”
“Nói thẳng đi, các ông đến đây tìm tôi, mục đích là gì?”
Inoue Ryuei đứng ở vị trí dẫn đầu, rõ ràng là đại diện cho ba người còn lại.
Ông ta khẽ nheo mắt, thấp giọng nói: “Diệp Lăng Thiên, trong lời đồn, cậu cao coi trời bằng vung, khinh thường người khác, quả nhiên không sai!”
“Cậu ở tác oai tác oái ở địa bàn khác thì không liên quan đến chúng tôi, nhưng cậu lại tự cao tự đại, ngang nhiên xâm nhập Đảo Quốc, còn giết chết bốn vị quỷ thần hoàng cấp của Đảo Quốc chúng ta, còn tiêu diệt cả gia tộc Võ Đằng trong tứ đại gia tộc thần thị, khiến giới võ đạo Đảo Quốc ta tổn thất phân nửa, cậu cho rằng, chúng tôi là thành viên tổ chức người bảo vệ của Đảo Quốc, có nên đi tìm cậu không?”
Cao thủ hoàng cấp, cũng đủ để rung chuyển quân đội hiện đại rồi, giơ chân nhấc tay đều có thể hủy thiên diệt địa, sở hữu lực sát thương vô cùng mạnh, bất kỳ cao thủ hoàng cấp nào cũng đều là một phần trụ cột của quốc gia mình, là nhân vật nòng cốt của lực lượng chiến đấu.
Có một vị hoàng cấp, không cần nghi ngờ đã tăng thêm ba phần sức mạnh quốc gia, tổn thất bất kỳ cao thủ hoàng cấp nào, chắc chắn cũng là tổn thất to lớn cho quốc gia.
Thiên Phủ là tổ chức người bảo vệ của Đảo Quốc, bọn họ lại là thành viên trong đó, như vậy mới hành động thanh thế, nhắm thẳng vào Diệp Thiên như vậy.
“Hừ!”
Nghe vậy, Diệp Thiên cười lạnh thành tiếng.