Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ đôi mắt của Diệp Thiên, ông ta có thể cảm nhận được sự tức giận và sát ý ngợp trời của cậu.



“Tiểu Thiên, chuyện của mẹ con, con đã biết rồi à?”




Diệp Thiên với vẻ mặt nghiêm túc và hừng hực sát khí.



“Biết? Tôi có thể không biết sao?”



Cậu chắp tay sau lưng, lạnh lùng nói: “Còn ông, bỏ mặc người vợ của mình để người khác đưa đi, giờ đứng đây chẳng làm gì giống như không có gì xảy ra, ông làm kiểu gì mà hay vậy?”




Diệp Vân Long đứng ngây tại chỗ, á khẩu khi bị Diệp Thiên hỏi và không biết phải phản bác như thế nào.



Vợ mình bị người ta đưa đi ngay trước mặt, còn những gì ông ta làm chỉ là đứng bên cạnh nhìn trân trân.



Một sự hối hận dấy lên trong ông. Vừa rồi ông ta đã đề cập tới, dù bản thân không bằng người đàn ông thần bí kia, không thể thay đổi được kết quả nhưng ít nhất cũng nên vì Thi Tú Vân mà bày tỏ thái độ muốn phản đối. Vậy mà từ đầu tới cuối ông ta chỉ nhìn người đàn ông kia tách không gian, chèn ép mình mà không phản ứng lại một chút nào.



“Chuyện này, là lỗi của bố, bố không phải là người bố tốt, càng không phải là người chồng tốt!”



Diệp Vân Long gần bốn mươi tuổi trông thật khắc khổ, khuôn mặt ánh lên sự già nua của tuổi tác. Đối diện với lời chất vấn của Diệp Thiên, ông ta chỉ biết cúi đầu.



Diệp Thiên đanh mắt, nhìn sự hối hận và tự trách móc bản thân của Diệp Vân Long thì những lời tới miệng cậu lại nuốt vào trong.



Nghĩ tới thực lực của người đàn ông thần bí đó, cậu hít một hơi thật sâu, cố đè nén sự tức giận và trầm giọng: “Những lời vô nghĩa nói nhiều cũng chẳng có tác dụng gì, giờ tôi chỉ muốn biết sự thật!”



“Đối phương là ai? Tại sao lại đưa mẹ tôi đi?”



Diệp Vân Long trầm mặc một lúc rồi ngẩng đầu nhìn Diệp Thiên. Ông ta khẽ mấp máy môi nhưng cuối cùng chỉ lắc đầu.



“Đối phương là ai, bố cũng không rõ, bố chỉ biết là cùng gia tộc với mẹ con, cùng huyết thống. Ông ta muốn đưa mẹ con về nhà họ Thi!”



“Thực ra mẹ con cũng là một cao thủ võ đạo, thực lực cũng thuộc hàng đầu đương thế. Dù có là vương cấp thì bà cũng có thể giết chết như con sâu cái kiến…”



Ánh mắt Diệp Vân Long hiền hòa, ông ta kể lại chuyện 20 năm trước cho Diệp Thiên nghe.



Khi đó Diệp Vân Long mới xuất đạo không lâu, tu vi còn chưa đạt tới cả chí tôn, để có thể khiến võ thuật gia tăng, ông ta bắt đầu ngao du khắp nơi và tự tôi luyện.



Khi đi qua biên giới của nước Tuyết, ông ta gặp một nguy hiểm trước giờ chưa từng thấy, bị một đội quân ở vùng biên giới Saga biến thành mục tiêu bao vây. Mặc dù ông ta tiêu diệt phân nửa đối phương nhưng cũng bị thương nặng và đối diện trước cái chết.



Khi ông ta sắp bị đối phương giết chết thì một cô gái xuất hiện, chỉ dùng một tay đã tiêu diệt hơn chục kẻ địch và cứu được ông ta.



Sau đó, cô gái chăm sóc vết thương cho ông ta. Trong khoảng thời gian đợi vết thương tự lành, cô gái đã lẳng lặng rời đi vào một khu vực núi sâu vùng Saga như muốn tìm kiếm thứ gì đó nhưng đã bị ngăn lại và bị thương, tu vi khi đó tạm thoài bị phong bế và bị hơn chục con sói tuyết bao vây tấn công.


Diệp Vâng Long vừa hay tìm theo được dấu vết của cô gái. Vào lúc ngàn cân treo sợi tóc, ông ta đã giết chết hơn chục con sói kia và cứu được cô gái. Cũng chính vì điều đó mà hai người nảy sinh tình cảm và cuối cùng ở cạnh bên nhau.
Cô gái chính là Thi Tú Vân – mẹ của Diệp Thiên.



“Bố và mẹ con gặp gỡ là nhân duyên. Thân phận của bà ấy vô cùng cao quý, bà ấy tới từ một gia tộc cổ xưa thần bí, một gia tộc không tồn tại trong hiện thế.




“Các trưởng bối trong gia tộc vốn đã sắp xếp hôn sự và đối phương cho bà ấy, nhưng vì khi đó bà ấy đã có bố nên kiên quyết đòi hủy hôn và gả cho bố!”



“Chuyện này đã làm trái với nguyện vọng của gia tộc khiến cho gia tộc vô cùng tức giận, nhưng bà đã dùng chính bản thân mình để trả giả, hứa là sẽ phong bế tu vi 20 năm chỉ để có thể sinh con thuận lợi và nuôi dạy con thành người!’



“Bà đã hẹn với gia tộc rằng sau 20 năm sẽ quay về gia tộc và chịu sự trừng phạt!”



Diệp Thiên đứng trân trân tại chỗ, đôi mắt khẽ lấp láy. Cậu không ngờ, Thi Tú Vần và Diệp Vân Long khi còn trẻ lại có một cuộc gặp gỡ diệu kỳ như vậy.




Cậu càng không ngờ, Thi Tú Vân trước giờ vốn luôn dịu dàng lại là một người biết võ đạo thần thông. Với sự miêu tả của Diệp Vân Long thì thực lực của Thi Tú Vân từ 20 năm trước đã vượt qua cả vương cấp 9 sao rồi và ít nhất cũng đã đạt tới hoàng cấp rồi.



Có thể bồi dưỡng được một cao thủ hoàng cấp khi chưa tới 20 tuổi thì gia tộc đứng sau Thi Tú Vân không biết là phải mạnh tới mức độ nào.



“Chịu phạt sao?”, Diệp Thiên khẽ lầm bầm. Cậu đanh mắt: “Tức là, người đàn ông kia đưa mẹ quay về gia tộc là để bà chịu sự trừng phạt?”



Diệp Vân Long khẽ lắc đầu trả lời: “Chuyện này, mẹ con từng nói với bố, mặc dù bà không nói rõ tình hình nhưng ý của bà là giữa bà và gia tộc có một sự ước định nào đó. Lần này bà ấy quay về không phải là chịu chế tài từ gia tộc, mà chỉ là để hoàn thành một chuyện gì đó cho gia tộc mà thôi!”



“Nhưng dùng là gì thì lần này trở về đó, bà ấy cũng sẽ không thể rời đi được nữa, chỉ có thể ở lại vĩnh viễn nơi đó, không được bước chân vào thế giới trần tục nữa!”



“Nơi đó sao?”, Diệp Thiên nói với vẻ nghi ngờ: “Ý ông là…”



Diệp Vân Long chậm rãi nói ra ba từ: “Tiểu thế giới!”



“Lại là tiểu thế giới à?”



Ánh mắt Diệp Thiên đanh lại.



Tiểu thế giới, cái nơi này cậu thật sự không biết đã nghe được bao nhiêu lần rồi. Lần trước là từ Long Định Thiên, cậu biết được thông tin đại khái liên quan tới tiểu thế giới, biết được còn có một nơi siêu nhiên nằm ngoài thế gian. Bên trong nơi đó có sự tồn tại của những kẻ mạnh như là thần linh hay là tiên nhân. Bất kỳ một người nào trong số này mà có mặt ở nhân gian thì cũng đều vô cùng kinh khủng.



Lúc trước gặp Yến Khinh Vũ ở hoang mạng Trung Đông thì cô gái này cũng tới từ tiểu thế giới. Nơi đó là nơi thật sự thật bí và cậu không biết gì.



Diệp Thiên vốn không tò mò lắm về tiểu thế giới. Dù nó có mạnh tới cỡ nào thì cũng không liên quan tới cậu, sao cậu phải đi tìm hiểu chứ?



Nhưng giờ tình hình đã thay đổi rồi, Thi Tú Vân bị đưa vào tiểu thế giới, nơi này cuối cùng cũng đã lọt vào tầm ngắm của cậu.



“Tiểu thế giới à?”



Diệp Thiên vuốt cằm, đột nhiên hỏi: “Ông có biết tới tiểu thế giới như thế nào không?”



Diệp Vân Long nghe thấy vậy thì lắc đầu: “Tiểu thế giới, người ngoài không thể nào vào trong được. Bởi vì lối vào của nó vô cùng kỳ bí, hơn nữa còn có người canh cửa, người nào muốn đi vào thì cần phải có những thứ chứng minh giống như giấy thông hành!”

1647334279931.png

Đến ngay cả người giữ cửa của tiểu thế giới mà ông ta còn không đánh lại được thì nói gì tới việc tìm Thi Tú Vân?



“Không cho đi qua à?”




Đôi mắt Diệp Thiên trông vô cùng lạnh lùng nhưng từ sâu bên trong chính là sát khí hừng hực.



“Không cho qua thì xông vào thôi!”



Cậu nhìn Diệp Vân Long, đôi mắt cháy rừng rực.



“Nói cho tôi biết lối vào của tiểu thế giới, dù có phải đánh cả tiểu thế giới thì tôi cũng phải đưa bà ấy trở về!”








Ánh mắt Diệp Thiên hiện lên vẻ kiên định, giọng điệu hàm chứa chiến ý kiêu ngạo khiến Diệp Vân Long run lên.



Nhưng một lúc sau ông ta cười khổ lắc đầu.



“Tiểu Thiên, bố biết thực lực hiện tại của con đã vang danh khắp thiên hạ, nhưng con nghĩ thế giới nhỏ quá đơn giản rồi”.



“Trong tục thế, vương cấp đã áp đảo thiên hạ, mạnh đến mức nào, nhưng trong thế giới nhỏ vương cấp chẳng qua chỉ là một giới hạn của cường giả mà thôi, chỉ có thể xem như là bậc sơ cấp, cũng chẳng được xem là cao thủ hàng đầu gì”.



“Muốn vào được thế giới nhỏ còn phải đưa mẹ con ra khỏi gia tộc lớn mạnh bí ẩn đứng đằng sau cô ấy, nhưng còn khó hơn cả lên trời”.



Vốn dĩ Diệp Vân Long cũng có một trái tim của cường giả, không hề sợ hãi điều gì, nhưng sau khi quen người có sức mạnh thật sự như Thi Tú Vân và biết được bản lĩnh kinh người xé nát không gian của ông lão bí ẩn, ông ta khiếp sợ hoàn toàn.



Với tu vi hiện tại của ông ta e là không thể sánh được với một ngón tay của ông lão, huống gì nói đến việc tìm vợ mình về?



Ông ta muốn đạt đến cảnh giới tu vi của ông lão bí ẩn e là phải mất mấy chục đến trăm năm, đến lúc đó đã cảnh còn người mất, chưa chắc đã biết được Thi Tú Vân đang ở nơi đâu.



“Hừ!”



Nghe Diệp Vân Long nói thế, Diệp Thiên cười khinh bỉ.



“Diệp Vân Long, những việc ông không làm được không có nghĩa là tôi không làm được”.



“Lúc đầu ông phế kinh mạch võ thuật của tôi, vứt bỏ tôi ở núi hoang, tôi đã từng nói sau này tôi sẽ đứng ở nơi cao hơn bất kỳ ai trong nhà họ Diệp, lúc đó ông cũng chỉ xem tôi như trò cười không phải sao? Nhưng bây giờ thế nào?”



Diệp Vân Long nghẹn họng, không khỏi nhớ đến cái đêm mưa to gió lớn đó, đứa trẻ chỉ mới mười tuổi đã thề một cách quyết tuyệt với ông ta.



Không thể phủ nhận lúc đó ông ta không để tâm đến điều này, nhưng hơn chín năm đã trôi qua, Diệp Thiên đã trở thành một cây cổ thụ cao lớn, không chỉ đuổi kịp ông ta mà còn vượt hơn ông ta rất nhiều.



“Bản lĩnh mà tôi có vượt xa hơn những gì ông nghĩ, thế giới nhỏ có mạnh đi chăng nữa thì thế nào? Diệp Thiên tôi muốn dẫn người đi thì không ai có thể ngăn cản, dù là thiên binh vạn mã, tôi cũng không tha”.



Hai mắt Diệp Thiên sáng ngời, nói tiếp: “Nói cho tôi biết lối vào của thế giới nhỏ nằm ở đâu”.


Diệp Vân Long biết Diệp Thiên đã nhất quyết muốn đi nhưng ông ta vẫn bất lực lắc đầu.
“Bố cũng từng hỏi mẹ con về lối vào của thế giới nhỏ, nhưng cô ấy sợ sau khi bố biết sẽ thô lỗ xông vào đó nên chưa từng nói với bố, giới thế tục cũng rất ít người biết lối vào của thế giới nhỏ”.



“Ồ?”




Ánh mắt Diệp Thiên hơi tối lại, cậu có thể nhìn ra Diệp Vân Long không nói dối, nói như thế tin tức có thể thu thập được về thế giới nhỏ là cực kỳ ít.



“À phải rồi!”



Ánh mắt cậu hơi động, bỗng nhớ đến một người, Yến Khinh Vũ.



“Cô ta đến từ thế giới nhỏ dĩ nhiên sẽ biết lối vào của nơi đó, hơn nữa cô ta xuất thân trong đó chắc chắn có giấy chứng minh trong thế giới nhỏ. Nếu cô ta đồng ý dẫn mình vào thế giới nhỏ thì có thể giảm được rất nhiều phiền phức”.




Diệp Thiên thầm tính toán, mặc dù cậu không hề sợ gì nhưng không phải là một tên thô lỗ không có đầu óc, cậu muốn làm được những việc mình muốn làm trong thời gian ngắn nhất và hiệu quả nhất.



Chuyến đến thế giới nhỏ này có thể bớt đi thù địch thì cậu có thể tìm được Thi Tú Vân trong thời gian nhanh hơn.



Nghĩ đến đây cậu lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Hoa Lộng Ảnh.



“Tiểu Ảnh, lúc trước tôi từng bảo một người phụ nữ truyền lời của tôi lại cho cô, cô biết tung tích của cô ta không?”



Giọng Hoa Lộng Ảnh vang lên từ đầu bên kia: “Người anh nói là cô gái tên Yến Khinh Vũ à?”



“Một tháng trước cô ta đến tìm tôi rồi nói với tôi anh sắp biến mất một thời gian, muốn tịnh tâm tu luyện, sau đó tôi không gặp cô ta lần nào nữa”.



Nghe Hoa Lộng Ảnh đáp, Diệp Thiên cảm thấy hơi hối hận, sớm biết như vậy lúc đầu anh nên xin cách liên lạc với Yến Khinh Vũ, ít nhất cũng có thể biết được đi đâu tìm cô ta.



Bây giờ Yến Kinh Vũ không biết đã đi đâu, manh mối về thế giới nhỏ cũng bị cắt ngang ở đây.



Cúp điện thoại, Diệp Thiên ngước mắt lên nhìn Diệp Vân Long, nhận ra dường như ông ta đang suy nghĩ gì đó. Một lúc lâu sau Diệp Vân Long bỗng nói: “Tiểu Thiên, có một người có lẽ biết vài điều về thế giới nhỏ, nghe tin đồn nói người kia là võ giả ở thế tục duy nhất từng đi vào thế giới nhỏ”.



“Ai?”, Diệp Thiên nghiêm túc nói.



“Long Hoàng!”, Diệp Vân Long trầm giọng đáp.







Văn phòng hiệu trưởng trường Đại học Thủ Đô, Diệp Thiên đẩy cửa bước vào, đối diện là Cố Trường Bình đang đóng cuốn sách lại, rất ngạc nhiên khi thấy Diệp Thiên đến đây.



“Đế Vương Bất Bại đã uy danh khắp thiên hạ hôm nay lại muốn đến văn phòng làm việc của ông già tôi à, hiếm khi, đúng là hiếm thấy”.



Ông ấy cười nói với Diệp Thiên: “Dạo này tôi mua mấy cân Bích Loa Xuân mới, vừa lúc mời Diệp Đế vương thưởng thức”.



Nói rồi ông ấy định đứng lên rót trà, nhưng Diệp Thiên xua tay.



“Hiệu trưởng Cố đừng khách sáo, tôi là học sinh, thầy là giáo viên, cứ gọi tôi là Diệp Thiên đi”.


Diệp Thiên nghiêm túc nói: “Hôm nay tôi đến đây là có việc muốn nhờ. Tôi biết thầy có thực quyền không nhỏ ở Ám Bộ, cũng xem là một trong các lãnh đạo, Ám Bộ và Liên minh Võ thuật trước giờ có mối quan hệ tốt, tôi cần thầy liên hệ với Long Hoàng giúp tôi, tôi có việc muốn tìm ông ta”.
“Tìm Long Hoàng?”



Nghe thế nụ cười của Cố Trường Bình dần biến mất, trước giờ Diệp Thiên luôn cô độc một mình, không bị trói buộc bởi điều gì, ít khi có liên quan đến Ám Bộ và Liên minh Võ thuật.




Hơn nữa theo như ông ta biết, Liên minh Võ thuật từng nhiều lần mời Diệp Thiên gia nhập, cuối cùng lại bị Diệp Thiên từ chối, rõ ràng là Diệp Thiên không muốn có liên quan gì đến Liên minh Võ thuật.



Nhưng hôm nay Diệp Thiên đến tận đây, vừa mở miệng đã đưa ra yêu cầu muốn tìm Long Hoàng, chuyện này chắc chắn không bình thường.



“Trước đó không lâu, chủ nhân Ám Bộ vừa gặp Long Hoàng ở thủ đô, giờ tôi hỏi giúp cậu ngay”.



Cố Trường Bình lấy một chiếc di động nhỏ, tinh vi trong ngăn dưới bàn làm việc, gọi đến cho một số điện thoại bí ẩn.




“Thủ lĩnh, Diệp Lăng Thiên đang ở chỗ tôi, cậu ấy muốn tìm Long Hoàng, ông hãy chuyển lời lại”.



Đầu bên kia vang lên giọng nói khàn khàn của một người đàn ông, nghe thế ông ta cũng hơi ngạc nhiên.



Sau một khi im lặng, giọng nói lại vang lên, lần này là giọng mà Diệp Thiên quen thuộc, Long Định Thiên.



“Diệp Lăng Thiên? Sao thế, tôi và cậu mới tạm biệt nhau ở Cảng Đảo, sao còn tìm tôi?”



Diệp Thiên ở cách điện thoại vài mét, giọng vang lên.



“Tôi muốn tìm hiểu tất cả thông tin về thế giới nhỏ, tôi đều muốn những tin tức không được tiết lộ mà ông biết”.



“Trao đổi đi, tôi có thể làm một việc cho Liên minh Võ thuật, chỉ cần ông nói cho tôi biết làm sao để đi vào thế giới nhỏ”.



“Gì cơ?”, Long Định Thiên trước giờ làm gì cũng bình tĩnh, nay giọng cũng thay đổi, đầu bên kia điện thoại rơi vào im lặng ngắn ngủi.



Hơn mười giây sau, Long Định Thiên mới lên tiếng.



“Cậu đợi tôi ở văn phòng của Cố Trường Bình”.



“Diệp Lăng Thiên, cậu phải nhớ chuyện này chỉ là giữa tôi và cậu, không liên quan đến Liên minh Võ thuật, Ám Bộ và bất kỳ ai khác, tôi qua đó ngay”.



Giọng nói trầm khàn vang lến, ánh mắt Diệp Thiên hơi thay đổi, cậu có thể nghe ra được sự kiêng dè trong giọng nói của Long Định Thiên, thậm chí là… sợ.



Mấy phút sau, Long Định Thiên bước vào văn phòng hiệu trưởng, ông ta và Diệp Thiên bốn mắt nhìn nhau, trầm giọng nói: “Nói cho tôi biết lý do cậu đến thế giới nhỏ”.



“Tôi muốn tìm một người”, Diệp Thiên bình tĩnh đáp lại.



“Tìm người?”, Long Định Thiên khẽ lắc đầu, giọng nói cực kỳ nghiêm túc: “Không có bất kỳ người thế tục nào tự do ra vào thế giới nhỏ, mỗi khi bước vào nơi đó thì sẽ chết”.



1647334298570.png

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK