Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 625: Phá hủy lĩnh vực

Kiếm quang khổng lồ xuất hiện khiến vạn vật đều bị chém làm hai. Thế giới băng tuyết cũng y như vậy, từng lớp băng dày dặn bị chém nứt trong nháy mắt.

Đám đông chứng kiến trận chiến thì trong mắt cũng ngập tràn kiếm quang màu lam, chói sáng trong không trung. Lúc này hai chị em nhà họ Lâm đã bắt đầu nảy sinh sự nghi ngờ với tổng giáo quan của họ. Đối với đối thủ như thế này, rốt cuộc là phải mạnh tới mức nào mới có thể chặn lại được chứ.

Đến cả những quan chức giới thượng lưu của Yellen cũng đều có suy nghĩ như vậy. Bọn họ không thể tưởng tượng một quái vật có sức mạnh đáng sợ như vậy thì ai có thể ngăn lại được đây? Hầu như tất cả mọi người đều cho rằng, Diệp Thiên không thể nào đỡ được nhát kiếm đó, và cũng sẽ bị tách làm hai như những thứ khác.

Chỉ có Kỷ Nhược Tuyết, Đàm Băng Băng, Thu Nhược Hi là vẫn kiên định. Bọn họ luôn có niềm tin vào năng lực của Diệp Thiên.

“Ầm!”

Kiếm quang đè xuống như muốn chém đứt tất cả. Mái tóc Diệp Thiên hất tung theo cơn gió. Cậu khẽ nheo mắt.

Khi kiếm quang khổng lồ giáng xuống trước mặt cậu thì cuối cùng cậu cũng đã hành động. Cậu khẽ dơ tay, đưa hai ngón tay ra và chặp lại.

“Rắc!”

Một âm thanh giòn giã vang lên, giáng xuống kiếm quang màu lam như thế chém một cây trúc.

Một vài người có thị lực tốt có thể nhìn rõ giữa hai ngón tay của Diệp Thiên chính là kiếm quang kia. Tay cậu như kẹp sắt khiến cho thanh kiếm không thể nhúc nhích và dừng ngay trước trán của cậu.

Trong nháy mắt, toàn bộ hội trường sục sôi.

Không chỉ có bọn họ mà ngay cả Ẩn Giả cũng phải co rụt đồng tử, không dám tin vào cảnh tượng trước mặt.

Hai ngón tay, chỉ là hai ngón tay, thì dù chỉ là một món vũ khí bình thường cũng có thể chém đứt. Đối diện với kiếm Băng Phách, dù có là xe tăng thì cũng bị chém làm hai, vậy mà lại không thể làm gì được hai ngón tay của Diệp Thiên sao?

“Không thể nào!”

Ông ta tái mặt, cơ thể dần di chuyển, điên cuồng sử dụng chân nguyên, ánh sáng từ thanh kiếm phát ra mỗi lúc một mạnh, chói ngợp cả không gian. Nhưng dù có thế nào thì nó cũng không thể ghim sâu xuống thêm một cm nào nữa.

“50 năm ông dùng khí nuôi kiếm, đúng là vất vả. Chỉ đáng tiếc, thanh kiếm này của ông không đủ sắc bén!”

Diệp Thiên nở nụ cười nham hiểm. Cậu lật tay, hai ngón tay vẫn giữ nguyên tư thế, kiếm quang màu lam dài hàng chục mét tạo ra ánh sáng rực rỡ trong không trung bị gãy thành vô số mảnh.

“Rắc!”

Thanh kiếm nứt gãy, vô số mảnh thủy tinh bay trong không gian. Ẩn Giả tay cầm kiếp bỗng trở nên loạng choạng, lảo đảo trong không chung với biểu cảm chấn động.

Ông ta ở tận Bắc Cực, dùng thời gian 50 năm lấy khí nuôi kiếm, dùng toàn bộ sức lực của mình rót vào thanh kiếm này, một chiêu kiếm xuất ra là sự giải phóng toàn bộ sức mạnh của 50 năm qua mà không thể nào phá vỡ được hàng phòng ngự của Diệp Thiên, còn bị cậu dùng hai tay bẻ gãy.

Ông ta cảm thấy tâm huyết 50 năm qua của mình giống như sự mơ hồ. Khi bị Diệp Thiên đánh gãy kiếm, ông ta biết mình đã thua rồi. Đã thua hoàn toàn rồi.

Mặc dù ông ta đã đạt tới bán vương nhưng người thanh niên Hoa Hạ trước mặt này vẫn không phải là thứ mà ông ta có thể địch được. Từ đầu tới cuối, Diệp Thiên chưa từng tung ra một chiêu nào. Rõ ràng là cậu vẫn chưa dùng hết sức lực.

“Đây là thực lực thật sự của tổng giáo quan sao?”

Phía dưới, hai chị em nhà họ Lâm trước đó cho rằng Diệp Thiên không thể đỡ được nhát kiếm thì lúc này đanh mặt, nhìn chăm chăm vào bóng hình của Diệp Thiên một lúc lâu mới phản ứng lại.

“Kỷ băng hà của ông đúng là mạnh hơn thế giới máu của Huyết Ma nhưng đáng tiếc vẫn chưa thực sự là lĩnh vực của vương cấp, chỉ có hình mà không có thần!”

Diệp Thiên vẫn đứng giữa thế giới tuyết, liếc mắt nhìn bầu không khí lạnh lẽo xung quanh, đôi mắt ánh lên vẻ châm biếm. Cậu bỗng đưa một tay lên và túm về phía trước.

Cú nắm của cậu tạo ra một ngọn lửa vươn ra một cái lưỡi lửa cực dài. Sau đó tạo thành một biển lửa ngập trời.

Biển lửa cháy bùng bùng. Một bàn tay lửa khổng lồ vươn ra giống như là một người lửa không lồ nắm lấy thế giới băng tuyết.

Băng tuyết bị lửa ập tới khiến chúng biến thành màu đỏ chói mắt. Những tảng băng cứ thế bị tan ra và bốc hơi với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được.

Trong nháy mắt, thế giới băng giá đã bị biển lửa xâm chiếm, lửa cháy bùng bùng, Diệp Thiên đứng chính giữa kiểm soát mọi thứ.

“Phụp!”

Khoảnh khắc cả thế giới băng bị Phệ Thiên Long DIệm tiêu hủy thì Ẩn Giả nôn ra một ngụm máu tươi, mặt thì trắng bệch.

Kỷ Băng Hà cùng với thế giới hắc ám hôm qua không giống. Đây mới là lĩnh vực thật sự mà ông ta lĩnh ngộ được. Trong đó có chân nguyên làm gốc rễ.

Chiêu thức của Diệp Thiên khiến cho thế giới băng hoàn toàn bị tiêu hủy, đồng nghĩa với việc chạm vào nguồn sức mạnh gốc rễ của ông ta, khiến ông ta lập tức bị thương.

Ray Churchill ở bên dưới kinh hãi. Từ nhỏ anh ta đã được nghe truyền thuyết, đó là nhân vật truyền kỳ trong lịch sử Churchill khiến anh ta trước giờ luôn tỏ ra tôn kính và hiếu kỳ.

Hôm nay, Ẩn Giả cuối cùng đã xuất hiện trước mặt anh ta

Tổ phụ đã thất bại, hơn nữa còn bị bại dưới một tay thanh niên mà anh ta coi là tình địch.

Đến cả tổ phụ vô địch của anh ta cũng phải nếm mùi thất bại, vậy thì sự chênh lệch giữa anh ta và Diệp Thiên là bao xa chứ?

“Diệp…Lăng…Thiên!”

Anh ta nghiến răng thốt ra ba từ với vẻ kinh hoàng và bất lực.

“Cậu ta đã chiến thắng rồi!”

Đàm Băng Băng tỏ ra vui mừng, Ẩn Giả được mệnh danh là sát thủ hàng đầu trong giới sát thủ quốc tế, đến cả sư phụ của cô ta cũng từng bị Ẩn Giả đánh bại. Vậy mà hôm nay, Diệp Thiên đã tuyên bố cho cả thế giới bết rằng, dù có xếp bảng sức mạnh hay bảng sát thủ thì cậu cũng chẳng sợ gì.

Kỷ Nhược Tuyết vui mừng giống như một đứa trẻ và nhảy cẫng lên. Diệp Thiên một lần nữa đã thể hiện sức chiến đấu kinh người trước cô ấy. Đây chính là người đàn ông mà cô ấy yêu sâu đậm.

Thu Nhược Hi ánh lên vẻ kiên định. Cô ta quyết định mục tiệc cả đời này chính là ở bên cạnh Diệp Thiên.

Còn mấy người Tề Văn Long, Lý Phong, Vương Triều Hải thì đã đứng ngây ra. Cuối cùng bọn họ đã hiểu ra, người bạn cùng phòng thường mất tích dăm bữa nửa tháng của mình rốt cuộc là gì.

Đôi mắt Ẩn Giả tối sầm. Trong lịch sử thành danh hàng trăm năm qua, ông ta chưa từng thua ai một lần. Cho dù là hải quân của Hợp Chúng Quốc thì ông ta cũng vẫn dư sức đánh trả và cuối cùng thoát thân thành công.

Vậy mà hôm nay ông ta đã thất bại trong tay một người mới nổi của Hoa Hạ.

“Tôi thua rồi!”

Ông ta khó khăn nói ra mấy từ. Đến cuối cùng thì đôi mắt đột nhiên ánh lên vẻ lạnh lẽo mang theo nụ cười dữ tợn.

“Đáng tiếc, dù tôi bại trong tay cậu thì tôi vẫn thắng màn cá cược của mình.

“Bởi vì hôm nay cậu mặc định bị chôn vùi ở Yellen này.

Lời nói của Ẩn Giả khiến không ít người kinh hãi. Đàm Băng Băng có thực lực mạnh nhất trong số họ cũng cảm thấy kỳ lạ.

Bản thân Diệp Thiên chỉ khẽ cười.

“Ông cho rằng, chút suy nghĩ của ông mà có thể giấu nổi tôi sao?”

Cậu phất tay, biểu cảm thản nhiên.

“Kêu đám chó của viện trọng tài ra mặt đi!”
Chương 626: Nhạc dạo đầu vang lên

“Gọi mấy con chó của viện trọng tài các người ra đây đi!”.

Diệp Thiên vẫy tay, giọng nói bình thản.

Đàm Băng Băng nghe vậy thì biến sắc.

“Người của viện trọng tài cũng đến sao?”.

Cô ta cảm ứng kĩ lưỡng, xung quanh trời đất lặng im, không có bất cứ gió thổi cỏ lay nào, khiến cô ta cảm thấy vô cùng quái lạ.

Đúng lúc đó, trên trời bỗng thổi tới một trận gió xoáy, con ngươi cô ta co lại.

Một đám mây mù bay ngang tới, che phủ đỉnh tháp cao nhất của nhà thờ Thánh Thành. Mọi người ngẩng đầu nhìn trời, loáng thoáng nhìn thấy bảy bóng người thoắt ẩn thoắt hiện trong đám mây.

“Còn có người đến?”.

Hai chị em nhà họ Lâm nhìn chằm chằm đám mây, ánh mắt nghiêm nghị.

Bọn họ là thành viên của Nam Long Nhận, đương nhiên có biết một ít về bí mật trên thế giới. Viện trọng tài như sấm đánh bên tai bọn họ, cũng nghe được không ít lời đồn.

Lúc này, bảy bóng người ẩn hiện trên bầu trời, nhớ lại những ân oán của Diệp Thiên và viện trọng tài, bọn họ cũng hiểu ra.

Những người này đều đến vì Diệp Thiên.

Khóe miệng Đàm Băng Băng giật giật, cô ta có thể cảm nhận được bảy bóng người ẩn sau đám mây đó, ai nấy đều có sức uy hiếp cực kì mạnh mẽ. Dù cô ta là siêu phàm thần phẩm cũng khó với tới bóng lưng bọn họ.

Bất cứ ai trong bảy người này đều có thực lực không thua kém gì Ẩn Giả.

“Diệp Lăng Thiên, cuối cùng cũng gặp được cậu rồi!”.

Trong đám mây, cuối cùng cũng có giọng nói vang lên. Một luồng gió mát lướt qua, vạch đám mây ra, để lộ diện mạo thật của bảy người bên trong.

Bảy người ăn mặc khác nhau, vẻ ngoài chênh lệch cực lớn, nhưng những người quyền quý nổi tiếng ở bên dưới đều biết, bất cứ ai trong bọn họ cũng có sức mạnh hủy diệt thành trì.

Người lên tiếng đương nhiên là Dia dẫn đội lần này, ông ta nhìn thẳng vào Diệp Thiên, khóe miệng nhếch lên nụ cười đầy hứng thú.

“Nghe khẩu khí của cậu, hình như cậu đã biết chúng tôi ở Yellen?”.

Diệp Thiên mỉm cười, nhìn lướt qua bảy người họ, bình thản nói: “Người của viện trọng tài đều mang một thứ mùi thối nát, cho dù cách xa nghìn dặm, tôi cũng có thể cảm nhận được. Bảy người bán vương các ông đến Yellen này, sao tôi lại không biết được chứ?”.

Cậu chỉ vào Ẩn Giả, không biểu lộ điều gì.

“Ẩn Giả hẹn tôi đấu ở nhà thờ Thánh Thành cũng là nhờ các người ở trung gian xúi giục, là chủ ý của các người phải không?”.

Bảy người bán vương của viện trọng tài nghe vậy đều cứng đờ mặt. Ẩn Giả cũng cảm thấy kì lạ, không kìm được lên tiếng hỏi: “Cậu đã biết tôi cố ý dẫn cậu đến đây, cũng biết sự có mặt của bảy người họ, vậy mà cậu còn dám đến?”.

Diệp Thiên nhún vai, không hề để tâm: “Nếu tôi không đến thì sao khiến các người xuất hiện được?”.

Cậu nhếch mép cười, vẻ mặt quỷ quyệt.

“Các người không xuất hiện, tôi đi tìm từng người thì phiền phức quá. Bây giờ các người đều tụ tập ở đây, tôi giải quyết một thể không phải nhẹ nhàng hơn sao?”.

Cậu vừa dứt lời, tám người ở phía trước đều đổi sắc mặt.

“Diệp Lăng Thiên, cậu mạnh miệng thật!”.

Mắt Dia lóe lên tia sáng lạnh lẽo, mơ hồ có chút giận dữ.

“Cậu đã biết chúng tôi tụ tập ở đây mà còn dám đến, thật khiến tôi khâm phục dũng khí của cậu!”.

“Cậu còn dám ngông cuồng nói rằng một mình cậu giải quyết tất cả chúng tôi, lẽ nào cậu cho rằng chúng tôi giống như đám ngu xuẩn Gullit kia sao?”.

Ông ta bước tới trước một bước, chân nguyên trên người bùng phát, khiến tầng mây trên bầu trời đêm cuồn cuộn không dứt.

“Mười lăm Trưởng thẩm phán mà cậu giết lúc trước chỉ xếp dưới cùng trong hai mươi tư Trưởng thẩm phán của viện trọng tài chúng tôi mà thôi. Điện chủ trước kia của Thí Thần Điện xếp hạng cao nhất cũng chỉ đứng thứ mười, cậu cho rằng có thể giết chết đám người vô dụng đó là viện trọng tài không ai địch nổi cậu sao?”.

“Diệp Lăng Thiên, hôm nay cậu phải trả giá cho sự ngông cuồng của cậu!”.

Giọng nói ông ta vừa dứt, đám Gulagas, Muffit, Watts ở bên cạnh đồng thời bước tới một bước, một luồng sát khí lập tức cuốn qua đất trời.

Đám đông bên dưới đều có thể cảm nhận được uy lực ngang tàng bao trùm màn đêm. Ngay cả chim bay cũng chọn bay thấp bên dưới, kêu la thảm thiết tránh xa nhà thờ Thánh Thành. Nơi này đã trở thành một nơi cấm bay.

“Thế sao?”.

Diệp Thiên khẽ cười lắc đầu, không đáp lại, dáng vẻ không hề xem trọng tám người này.

Ẩn Giả lau đi vết máu bên khóe miệng, đứng thẳng người dậy.

“Diệp Lăng Thiên, cậu đúng là thiên tài mạnh nhất mà tôi từng gặp trong hơn một trăm năm qua, cho dù là Long Hoàng năm xưa cũng không sánh bằng cậu!”.

“Hôm nay, một mình tôi đấu với cậu là tôi đã thua, nhưng tôi là sát thủ, thiên chức của sát thủ là không tiếc bất cứ giá nào giết chết mục tiêu!”.

“Tôi và cậu là kẻ địch, viện trọng tài với cậu cũng là kẻ địch. Kẻ địch của kẻ địch là bạn, cho nên hôm nay, tôi sẽ hợp tác với bảy người họ giết cậu!”.

Ông ta dứt lời, Dia bỗng vung tay, bóp vỡ một bình chất lỏng màu lam nhạt, ném lên người Ẩn Giả.

Ẩn Giả hít sâu một hơi, chất lỏng màu lam nhạt hóa thành những luồng khí xoáy, được ông ta hít vào cơ thể. Khí tức của ông ta được mở rộng thêm trong nháy mắt, sắc mặt trắng bệch trở nên hồng hào, khí tức băng lạnh quanh người ông ta trở nên dày hơn.

Nhìn thấy cảnh này, Diệp Thiên khẽ lắc đầu.

“Nói thật, trước khi đến Yellen, tôi vẫn còn mang lòng kính nể với một vị vua sát thủ như ông, cho rằng ông là anh hùng hào kiệt của giới sát thủ. Nhưng bây giờ, ông khiến tôi rất thất vọng!”.

“Cái gọi là vua sát thủ cũng chỉ là một con chó của viện trọng tài mà thôi!”.

Ánh mắt sâu lắng của cậu lạnh đi, ngón tay lướt qua tám người ở phía trước, đầu ngón tay có mầm lửa nho nhỏ đang nhảy múa.

“Hôm nay, các người đều phải chết ở đây!”.

“Nhà thờ Thánh Thành này sẽ là nơi chôn thây của các người!”.

Cậu dứt lời, mặc kệ phản ứng của tám người, ra tay trước, đánh một quyền từ xa.

Một quyền của cậu giống như cuồng long rời biển, vang tiếng rồng gầm chấn động đất trời. Đám đông bên dưới chỉ nhìn thấy bóng hình rồng màu vàng lướt qua, vẫy vùng trên không trung.

“Hừ!”.

Gulagas tính tình điên cuồng nhất ôm thùng gỗ khổng lồ, giống như đang ôm một món đồ chơi loại nhỏ, xông thẳng về phía trước. Rượu nho trong thùng được ông ta nốc vào miệng, sau đó phun ra.

Rượu nho màu tím đen hóa thành màn nước rơi thẳng xuống, ngưng tụ thành một bức tường kiên cố, muốn ngăn chặn một quyền của Diệp Thiên.

“Gào!”.

Bóng rồng màu vàng lao thẳng tới, đâm mạnh vào màn nước. Mặt ngoài màn nước hơi dao động, sau đó bị đánh thủng một lỗ. Bóng hình rồng không hề dừng lại, xuyên thẳng qua nó.

“Cái gì?”.

Gulagas kinh ngạc, theo bản năng đánh ra một quyền, đối chọi trực diện với bóng rồng.

“Ầm!”.

Một quyền này ông ta đã dùng hết tám thành chân nguyên trong cơ thể, nhưng khi đối chọi với bóng rồng, ông ta lại cảm nhận được một luồng sức mạnh dời núi lấp biển trút xuống, đẩy ông ta bay lùi lại mấy chục trượng.

“Sức mạnh lớn thật!”.

Ông ta cố gắng đứng vững lại, trong lòng vô cùng ngạc nhiên.

Một quyền của Diệp Thiên không chỉ xuyên thủng tường nước của ông ta, mà còn đánh bay ông ta ngay trên không. Bây giờ, khí tức trong cơ thể ông ta sôi trào, cả cánh tay gần như tê dại.

Chỉ sau một quyền đó, ông ta không dám khinh thường nữa, quay lại hét lên với bảy người kia: “Thằng nhóc này mạnh quá, không thể xem thường, mọi người cùng nhau ra tay, đừng cho cậu ta cơ hội đánh hạ từng người!”.

“Hôm nay nhất định phải bắt cậu ta chịu sự trừng phạt!”.

Không đợi ông ta nói xong, ngoài người săn ma Neil Wodos ra, sáu người khác đồng loạt ra tay.

Sáu luồng chân nguyên mạnh mẽ vọt lên trời, giống như núi Bất Chu đổ xuống, từ trên cao đập về phía Diệp Thiên.

Tối nay, ở Thánh Thành Yellen, khúc nhạc dạo đầu chấn động lòng người nhất đã vang lên!
Chương 627: Xà Phệ

“Ầm!”.

Sức mạnh cuộn trào trên bầu trời đêm, sáu dải chân nguyên ngưng tụ thành một chùm sáng, to khoảng mấy chục trượng, đánh nghiêng xuống.

Mọi người hoa cả mắt, chỉ có thể nhìn thấy một cây roi dài ngũ sắc lướt qua trên không trung, trong hư không xuất hiện một mảng tàn ảnh.

Diệp Thiên đạp chân, sóng khí sau lưng bùng nổ, nghênh đón dải ngũ sắc. Chân nguyên truyền đến hai tay, ngay lúc này Phệ Thiên Huyền Khí bùng lên, tỏa ra ánh sáng màu xanh lam.

“Vụt vụt!”.

Tiếng xé gió vang lên giữa trời không, hai tay Diệp Thiên đối chọi kịch liệt với luồng chân nguyên khổng lồ đó.

Sức mạnh chân nguyên của sáu vị tam chuyển bán vương ngưng tụ thành một, có thể đánh sập một tòa lầu cao trăm mét dễ dàng như bẻ củi mục, có thể làm nổ tung ngọn núi cỡ nhỏ, nhưng Diệp Thiên đối kháng với nó lại chỉ lùi về sau một bước.

Dải chân nguyên trước mặt lại bị luồng sáng xanh lam trên tay cậu đánh tan.

“Nói thật, tôi đã rất chán ghét với sự quấy rầy hết lần này tới lần khác của viện trọng tài các người!”.

Diệp Thiên đón đỡ một đòn hợp lực của sáu người, vẻ mặt vẫn hờ hững như trước. Cậu không hề dừng lại, cơ thể vọt vào hư không, lao thẳng về phía sáu người đã ra tay, giống như đạn pháo.

Sau lần đầu tiên cậu tiếp xúc với viện trọng tài, từ đó viện trọng tài cứ như hình với bóng, cách một thời gian là sẽ xuất hiện ở xung quanh cậu, bao vây ám sát cậu.

Ban đầu, cậu chỉ mang thái độ hờ hững với chuyện này, nhưng đến bây giờ, cậu đã chán ghét cách thức đó, không còn chút hứng thú nào với nó nữa.

Bây giờ, điều cậu muốn làm là giết hết bọn họ, không chừa lại kẻ nào.

“Soạt!”.

Cậu đưa ngang một tay, trên lòng bàn tay có ánh sáng lấp lóe. Phệ Thiên Huyền Khí độc nhất vô nhị ngưng tụ thành một luồng sáng xanh lam, giống như búa tạ đập nghiêng xuống, nhắm thẳng về phía Muffit.

“Hừ!”.

Muffit cảm giác được luồng gió mạnh nổi lên trước mặt mình, vẻ mặt ông ta hơi chững lại, bỗng quát lên một tiếng.

Áo trên người ông ta lập tức bị cơ bắp rắn chắc xé toạc, ông ta vốn đã cao một mét chín lại cao vọt lên thêm gấp bội, trở thành một người khổng lồ cao sáu mét. Bắp thịt toàn thân giống như sắt thép hoàn hảo, lóe lên màu xám đen của đá hoa cương. Đó cũng là lý do ông ta có biệt danh “người đá”.

Muffit vốn có xuất thân là võ giả ngoại gia, không chuyên nội lực tu vi, chỉ chuyên chú luyện thể, nhưng lại được ông ta mở ra con đường luyện thể thành công, tu luyện xác thịt cứng rắn giống như đá hoa cương. Hơn nữa, da dẻ có thể tự động hóa cứng, ngăn chặn sự bắn phá của súng máy lửa đạn.

Ông ta từng dùng xác thịt đỡ một viên đạn pháo chống tăng ở Trung Đông mà không hề tổn hại gì, ông ta có lòng tin tuyệt đối vào xác thịt của mình.

Trước mặt Diệp Thiên đột nhiên xuất hiện một người khổng lồ cao to, nhưng cậu không hề quan tâm, vẻ mặt lạnh nhạt, biên độ dao động hai tay càng lớn hơn.

Bàn tay khổng lồ của Muffit quạt ngang qua, búa tạ bằng ánh sáng xanh lam trong tay Diệp Thiên cũng đập vào lòng bàn tay ông ta.

“Ầm!”.

Hai đòn tấn công va chạm, một tiếng nổ chói tai chấn động trời không. Nóc thủy tinh của nhà thờ Thánh Thành cách đó mấy trăm trượng vỡ tan, giữa mái ngói đã mơ hồ có vết nứt.

Sóng khí của quyền lấy Diệp Thiên và Muffit làm trung tâm lan ra xung quanh, cơ thể khổng lồ của Muffit cũng bay lùi ra sau, quét xa trăm trượng.

Một cánh tay của ông ta đã phủ đầy vết nứt, bị một đòn búa khí của Diệp Thiên đánh cho gần như rạn nứt.

“Thằng nhóc này lấy đâu ra sức mạnh khủng khiếp như vậy?”.

Cảm giác được cánh tay đã bị thương, vẻ mặt Muffit sa sầm, lập tức dao động.

Diệp Thiên đang định tấn công tiếp, bỗng một ảo ảnh lướt qua không trung. Một chiếc đuôi rắn khổng lồ quét tới từ bên sườn, nhắm thẳng vào phần lưng của cậu.

“Rầm!”.

Đuôi rắn mang theo luồng gió cực mạnh, đủ để cắt đứt sắt thép, nhưng khi đập vào lưng Diệp Thiên lại không khiến cậu lùi lại một bước nào.

Diệp Thiên hờ hững quay đầu, chỉ thấy Xà tôn giả Watts chắp hai tay, con rắn to lớn ở bên cạnh liên tục thè lưỡi, trong mắt lóe lên ánh sáng muốn nuốt người.

“Diệp Lăng Thiên, tôi quyết đấu với cậu!”.

Watts liếm môi, giống như rắn độc thè lưỡi, đột nhiên vung tay ra.

Con rắn lớn bên cạnh ông ta bay vọt lên không, giống như rồng thần cưỡi mây, tiếp tục quét đuôi tới.

Diệp Thiên hơi nghiêng đầu, cái quất đuôi này lướt sát qua trước mặt cậu. Con rắn lớn thấy vậy, trong mắt lóe lên tia sáng giảo hoạt, bỗng há miệng thở ra khói tím dày đặc.

Con rắn này là chủng lạ ở hang ma phương Tây, trời sinh hình thể đã lớn hơn tất cả các loại rắn khác, hơn nữa còn có linh trí, biết tu luyện. Nó không chỉ có sức mạnh xác thịt mạnh mẽ, mà còn có kịch độc ăn mòn mọi thứ.

Chất độc mà nó phun ra cho dù là siêu phàm thần phẩm cũng có thể trúng độc chết ngay lập tức. Một cái quất đuôi vừa rồi của nó chỉ để dẫn dụ Diệp Thiên tránh né, chiêu phun chất độc này mới là sát chiêu ẩn giấu chân chính.

“Hừ, trò vặt!”.

Làn khói độc màu tím lan tràn trên trời, nhưng Diệp Thiên lại không hề có cảm giác gì, khóe miệng cong lên thành nụ cười lạnh lùng.

Đối diện với khói độc đầy trời, Diệp Thiên không hề tránh né, ngược lại xông tới phía trước, lao thẳng vào trung tâm khói độc.

Watts bàng hoàng, ông ta không ngờ Diệp Thiên lại không sợ kịch độc, hơn nữa còn xông thẳng vào khói độc. Phải biết rằng, đây là hậu duệ của loại rắn dị chủng thời cổ đại, chất độc của nó dù là tổ chức nghiên cứu khoa học cao cấp nhất cũng chưa chắc đã nghiên cứu ra được. Ngay cả cấp bậc bán vương cũng phải kiêng dè, vậy mà Diệp Thiên lại không hề hấn gì?

Trong lúc ông ta ngạc nhiên, Diệp Thiên đã xuyên qua khói độc, sau đó thò tay ra nhanh như chớp, tóm lấy vị trí bảy tấc của con rắn dị chủng.

Con rắn cảm giác được nơi yếu hại bị người ta nắm lấy, chiếc đuôi khổng lồ vùng vẫy, cơ thể lăn lộn quay cuồng trên không, muốn tránh khỏi sự kìm kẹp của Diệp Thiên. Nhưng bất luận nó có làm thế nào, Diệp Thiên cũng không buông, tay nắm chặt vị trí bảy tấc của nó.

Watts hoàn hồn, gõ xà trượng trong tay, chân nguyên toàn thân vận chuyển, hóa thành một luồng sáng màu tím đen.

“Diệp Lăng Thiên, cậu dám!”.

Ông ta quát lớn, ánh sáng màu tím đen ẩn hiện hình dạng một con mãng xà, quấn lên người Diệp Thiên.
Chuyên trang dành cho fan truyện ngôn tình ngontinh.vn
“Tôi có gì mà không dám?”.

Diệp Thiên tỏ vẻ thờ ơ, không quan tâm ánh sáng tím đen quấn trên người, năm ngón tay bỗng nhiên bóp chặt.

“Rắc!”.

Bên ngoài cơ thể con rắn dị chủng này có lớp vảy giáp cứng rắn che phủ, có thể chống đỡ đạn bắn mà không tổn hại gì, nhưng ở trong tay Diệp Thiên lại yếu ớt như đậu hũ, vị trí bảy tấc lập tức bị bóp nát, đầu rắn khổng lồ rơi từ trên cao xuống.

“Khốn nạn!”.

Xà tôn giả Watts trợn mắt như sắp nứt ra, cực kì tức giận.

Con rắn dị chủng này là ông ta tình cờ tìm được ở hang ma phương Tây. Lúc đó, nó còn là một con rắn non, chính ông ta đã nuôi dưỡng và đắp nặn cho nó gần trăm năm, nâng cao độc tính, độ mạnh cơ thể và sức mạnh của nó, nhờ đó mới có thành quả ngày hôm nay.

Thế mà một chiêu của Diệp Thiên đã giết chết nó, đồng nghĩa khiến tâm huyết trăm năm của ông ta tiêu tan.

Ánh sáng đỏ máu lấp lóe trong mắt, ông ta khép hai ngón tay, nhẩm thần chú cổ xưa nhất.

Luồng khói tím đen quấn quanh người Diệp Thiên giống như rắn độc ăn vào xương, thẩm thấu qua da, chui vào cơ thể của Diệp Thiên.

Đây là tuyệt kĩ độc môn của ông ta: Xà Phệ!

“Diệp Lăng Thiên, cậu dám giết thú cưng của tôi, hôm nay tôi sẽ ăn mòn xác thịt cậu, làm nguyên liệu cho tôi tế luyện khói độc!”.

Trên bầu trời, tiếng cười điên cuồng của Xà tôn giả Watts vang vọng không thôi. Diệp Thiên lại như bị điểm huyệt, đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.

Ngay lúc đó, Hồ Thiên Sinh “chân tàn tật bẩm sinh” và “Phật một tay” Anlonge cuối cùng cũng hành động.
Chương 628: Nhấn chìm

Màu tím đen trên cơ thể Diệp Thiên chìm hết vào trong da thịt cậu như thể chất độc đã ngấm vào trong xương cốt rồi biến mất không thấy đâu nữa. Cậu cũng lập tức dừng lại trên không trung và không có thêm hành động nào nữa.

“Trúng phải Xà Phệ của tôi thì dù cho cậu có mạnh thế nào, có bản lĩnh thế nào thì cũng đều sẽ đau đớn đến không muốn sống nữa, không thể nào động đậy, chỉ có thể từ từ cảm nhận máu thịt của mình đang bị nuốt chửng một cách vô tình”.

“Đấy chính là cái giá cho việc dám giết thú cưng của tôi!”

Xà tôn giả Watts nổi giận, sau đó thì quay đầu nhìn sang Hồ Thiên Sinh và Anlonge.

“Còn không ra tay đi?”

Hồ Thiên Sinh bị người ta gọi là Thiên “chân tàn bẩm sinh” là vì sinh ra đã có một chân bị teo. Đấy là tật bẩm sinh, nhưng ông ta lại biến điểm yếu đó thành điểm mạnh tuyệt đối bằng ý chí kiên cường và khả năng thiên phú cực lớn của mình.

Ông ta nhìn thấy Diệp Thiên đứng yên không thể động đậy thì giẫm một chân, bầu trời liền lõm xuống hình một dấu chân cực lớn.

Ông ta mượn lực đẩy lớn đó, bay một mạch lên mười trượng, đến đỉnh đầu của Diệp Thiên. Lúc ông ta búng lên, đôi chân bị teo đó liền xuất hiện một vệt sáng màu đỏ máu thoáng qua, sau đó thì có dấu một bàn chân cực lớn vắt ngang qua trời.

“Diệp Lăng Thiên, bọn tôi tám người đánh một mình cậu đúng là chẳng vẻ vang gì, nhưng bọn tôi không phải đang đánh võ, so tài mà là đang vây giết cậu”.

Hồ Thiên Sinh được sinh ra ở Hoa Hạ, cùng là võ giả của Hoa Hạ như Diệp Thiên. Nhưng lúc này đây, ông ta không hề nể tình, sức mạnh chân nguyên dâng trào, đột ngột giẫm mạnh chân xuống đất.


“Phật một tay!”, Anlonge cũng giống như Hồ Thiên Sinh, cũng là người tàn tật, nhưng cánh tay đó của ông ta không phải sinh ra đã bị đứt. mà là lúc hai mươi tuổi đã bị kẻ thù chém đứt.

Sau khi cụt tay, ông ta không hề dằn vặt bản thân mà ngược lại rút ra được bài học, rẽ sang một con đường khác, ra khỏi Hoa Hạ tìm thầy và học được những tuyệt kỹ khiến người ta phải kinh ngạc.

“Mật Tông Đại Thủ Ấn!”

Ông ta vung một tay lên, một bàn tay phát ra Phật quang đột ngột đè xuống.

Dấu chân và dấu tay tạo ra một còn tấn công kinh thiên động địa, giống như núi Thái Sơn trùng trùng điệp điệp đang ở trên đầu và rơi thẳng xuống.

“Hừm, Diệp Lăng Thiên, hôm nay cậu chết chắc rồi!”

Ánh mắt Dia lạnh lùng, sau đó, ông ta hơi cong năm ngón tay lại, năm ngón tay cứ như năm cây thương thép, được gia cố bởi canh khí.

“Thần Thương Sát!”

Ông ta ghì giọng hét, gió mạnh từ năm ngón tay thô kệch phóng ra, hướng về phía ngực của Diệp Thiên.

“Thùng rượu phát nổ!”

Trước đây “thùng rượu” Gulagas bị Diệp Thiên đánh lùi chỉ với một chiêu, ông ta đang tức đến tận óc, sao có thể bỏ lỡ cơ hội trời cho.

Ông ta vứt thùng rượu trong tay, lúc thùng rượu sắp sửa đập lên người Diệp Thiên thì ông ta liền nắm chặt năm ngón tay lại như thuốc nổ C4, không gian bỗng biến thành một biển lửa.

Ánh mắt Ẩn giả lạnh lùng, kiếm Băng Phách lại một lần nữa xuất hiện ánh sáng băng, sau đó thì phóng xéo ra, biến thành một ánh sáng kiếm, chém về phía hông Diệp Thiên.

Mặt Muffit trở nên dữ tợn, cánh tay bị chấn động đến nát vụn trước đây đã mọc ra lại, ông ta nắm hai tay lại với nhau, biến thành cây búa, đập mạnh về phía Diệp Thiên.

Ngoài người săn ma Neil Wodos ra thì ai cũng đã ra tay rồi.

“Lãm Thiên Chùy!”

Gần như bốn phía cùng tấn công một lúc, thi nhau đập về phía Diệp Thiên. Còn Diệp Thiên thì lại bị Xà Phệ của Xà Tôn giả tấn công trước đó nên không thể nào động đậy, chỉ có thể chấp nhận bị sáu bên tấn công trực diện.

“Bỉ ổi!”

Trên không trung, Diệp Thiên đã bị nhấn chìm trong sáu đòn tấn công đó, chị em nhà họ Lâm lập tức hét lên, cảm thấy bất bình thay.

Diệp Thiên là anh hùng cái thế, bọn họ đã nhận định chuyện này từ sớm, nhưng bây giờ Diệp Thiên lại gặp cảnh tám đánh một, nếu như không phải vì thực lực của bọn họ không đủ thì họ đã bay lên, giúp Diệp Thiên một tay từ lâu rồi.

Lúc này, Diệp Thiên đã bị sáu đòn tấn công đó nhấn chìm hoàn toàn, dù bọn họ cực kỳ sùng bái Diệp Thiên nhưng ai cũng thấy thót tim, đến Kỷ Nhược Tuyết cũng tái mét mặt mày.

“Đại ca thua rồi sao?”

Ba người Tề Văn Long, Lí Phong, Chu Triều Hải đứng ngây ra, sắc mặt nặng trĩu.

Trong số bọn họ thì chỉ có mình Đàm Băng Băng là vẫn còn giữ được bình tĩnh.

Cô ta và Diệp Thiên đã ký khế ước thần hồn, nếu như Diệp Thiên chết thì khế ước thần hồn của cô ta cũng sẽ được gỡ bỏ, nhưng lúc này cô ta vẫn có thể cảm nhận được rất rõ một tia thần hồn của Diệp Thiên vẫn còn ở trong linh hồn của mình.

Cô ta nhìn chằm chằm lên bầu trời và đã hiểu ra.

“Tôi biết cậu sẽ không thua đâu mà”.

Nhất nhiều người khác nhìn lên bầu trời, ai cũng muốn xem thử liệu cuộc đại chiến này đã phân thắng thua hay chưa. Ray Churchill cũng không chịu rời mắt, chỉ hi vọng Diệp Thiên bị trấn áp hoàn toàn trong trận tấn công như phong ba bão táp đó và đừng bao giờ xuất hiện nữa.
Chương 629: Vương cấp thật sự

Ray không hi vọng trên thế giới có một thanh niên ưu tú, hoàn hảo hơn mình.

Tám bán vương tam chuyển nhìn chằm chằm lên bầu trời, Xà Tôn giả Watts nhìn xác con rắn yêu quý của mình, ánh mắt càng lúc càng lạnh lùng hơn.

“Giết thú cưng của tôi hả? Diệp Lăng Thiên, cậu chết đáng lắm”.

Bọn Dia nhìn nhau và gật đầu.

Đối với viện trọng tài thì Diệp Thiên chính là cái gai trong mắt, là dằm trong da, cả viện trọng tài đều muốn giải quyết từ lâu.

Nhưng ngặt nỗi, mỗi lần hành động thì đều bị Diệp Thiên đánh bại, liên tục mười lăm vị trưởng thẩm phán đều bị Diệp Thiên giết sạch, nhưng hôm nay, cuối cùng thì bọn họ cũng đã hoàn thành được hành động lớn này.

“Xem ra có thể về báo tin với vương thượng rồi”.

Dia chắp tay phía sau, nở nụ cười.

Những người khác cũng bè theo, Gulagas còn cười toe toét hơn và nói với vẻ khinh miệt: “Gì mà Đế Vương Bất Bại chứ, xem ra cũng chỉ là lời đồn thổi mà thôi”.

Lúc ông ta lên tiếng thì liền có giọng nói lạnh lùng từ phía sau truyền đến.

“Các ông đã nghĩ đơn giản quá rồi, nếu như Diệp Thiên dễ đối phó như vậy thật thì viện trọng tài của chúng ta đã không thất bại nhiều lần đến vậy rồi”.

Người lên tiếng chính là Neil Wodos, người chưa từng ra tay, ông ta sờ chiếc nhẫn của hiền giả trên tay, vẻ mặt thản nhiên.

“Gì cơ?”

Ánh mắt của mấy người Dia liền thay đổi, Diệp Thiên đã bị Xà Phệ của Xà Tôn giả bám lấy, cộng thêm việc bị sáu vị bán vương tam chuyển dốc toàn lực tấn công, lẽ nào vẫn chưa chết sao?

“Soạt”.

Lúc mọi người đang ngạc nhiên thì có một luồng sáng xanh vút ra, chiếu sáng khắp bầu trời, vô cùng chói mắt.

Dưới ánh sáng xanh, mây mù tan biến, bóng một người cao và thon gọn xuất hiện, đó là Diệp Thiên.

Áo của cậu rách rưới, hai ống tay áo đã bị nổ thành giẻ rách nhưng khắp người đều không có chút thương tích nào, thậm chí đến cả dấu máu cũng không có.

Cậu ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào tám người đó, nhích nhẹ khóe môi, cười lạnh lùng.

“Chỉ có vậy thôi sao?”

Mấy người Xà tôn giả, Dia, Hồ Thiên Sinh, ai nấy cũng tỏ ra nghiêm túc, cảm thấy không sao tin nổi.

Không ngờ Diệp Thiên lại không bị tổn hại gì, sao chuyện đó có thể chứ?

“Cậu trúng Xà Phệ của tôi nhưng sao lại không bị gì hết thế kia?”

Watts càng thấy khó hiểu, nhìn Diệp Thiên chằm chằm, rất lâu mà vẫn không chịu rời mắt.

“Chỉ có mấy trò mèo đó mà cũng đòi làm tôi bị thương sao?”

Diệp Thiên cười khinh miệt, ánh sáng lấp lánh phủ khắp người cậu, sau đó thì khí lưu màu tím đen lần lượt bốc ra ngoài, rồi biến mất trên không trung.

Tròng mắt Watts co lại, ông ta bất giác lùi về sau.

“Có thể tự đào thải Xà Phệ? Diệp Lăng Thiên, cậu là quái vật à?”

Loại Xà Phệ này là chất độc được ông ta cất công lấy từ nhiều loại rắn khác nhau, mất hết cả trăm năm mới tạo ra được, có thể làm tiêu tan linh hồn và xương cốt, nuốt chửng tinh nguyên và thể xác, một khi bám lên thì sẽ ăn sâu vào trong cơ thể, dù là vương cấp thật sự thì e rằng cũng không cách nào giải được.

Nhưng Diệp Thiên lại có thể khiến Xà Phệ mất hết tác dụng.

Ngoài Watts ra thì những người còn lại cũng đều tỏ vẻ kinh ngạc, nhất thời không biết nói gì.

Diệp Thiên đảo mắt nhìn quanh rồi khẽ lắc đầu.

“Tôi đã mất kiên nhẫn với các người rồi”.

Cậu vừa dứt lời thì lập tức đấm ra một đấm. Nắm đấm đó vừa được đấm ra thì liền có bảy tiếng nổ lớn vang lên, quyền kình vượt qua âm chướng, tạo ra bảy lỗ lớn trên không trung.

Chấn Vũ!

Bảy vị bán vương tam chuyển gần như không có phản ứng, quyền kình đã tới trước ngực.

“Ọc”.

Bảy người cùng hộc máu, đến cả cang khí phòng ngự cũng bị quyền kình đấm thủng, sức mạnh bá đạo xâm nhập vào trong cơ thể, giết chết hết tất cả sự sống.

Gulagas, Hồ Thiên Sinh, Anlonge, Xà Tôn giả có tu vi yếu nên lập tức chết ngay tại chỗ, còn Dia, Ẩn Giả, cũng như Muffit với khả năng phòng ngự cực mạnh thì vẫn giữ được chút hơi thở, nhưng đều bị thương nặng, mất hết khả năng chiến đấu.

Chỉ với một đấm, cậu đã giết chết bốn người, làm ba người bị thương nặng.

Ẩn Giả ôm ngực, cảm thấy cơ thể đang yếu đi nhanh chóng thì bất giác nở nụ cười đau khổ.

Đến lúc này, cuối cùng thì ông ta cũng đã hiểu, con mồi mà mình nhắm đến là một ác ma hung tàn mà trước giờ ông ta chưa từng gặp qua.

Nắm đấm đó của Diệp Thiên cũng khiến cho người săn ma Neil Wodos chưa hề ra tay cũng phải tròn mắt. Nhưng ông ta không quá run sợ mà ngược lại có ý muốn chiến đấu.

Lúc này Diệp Thiên cũng quay đầu nhìn sang ông ta.

“Viện trọng tài có bảy người đến, nhưng sáu người này có thể nói đều là phế vật, không đáng để nhắc đến”.

“Người khiến tôi cảm thấy hứng thú thật sự là ông”.

Cậu tiến về trước trên không trung, nở nụ cười nguy hiểm.

“Từ khi tôi tu luyện có thành tựu đến nay đã một năm lẻ bảy tháng, hôm nay, cuối cùng cũng để tôi gặp được ông…”

“Vương cấp thật sự”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK