Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 516: Gặp lại Chúa Tể Hắc Ám

Yên Nam Phi không hề do dự, lại đánh một chưởng vào không trung, chưởng ấn màu đỏ nhạt bất ngờ đánh tới sắp làm Hứa Phi Đằng bị thương nặng.

Đúng lúc đó, một tiếng động lớn vang lên ở trên đỉnh đầu, núi đá nứt ra, đỉnh núi nổ tung văng lên cao, ánh mặt trời chiếu thẳng xuống.

Sau đó, hai bóng người tựa thần tiên từ trên không bay xuống, một trong số đó di chuyển chớp nhoáng, phất tay áo từ xa, một trận gió mạnh cuốn tới đánh tan một chưởng mà Yên Nam Phi vừa tung ra.

Sức mạnh còn sót lại thuận thế ập tới, Yên Nam Phi chỉ kịp điều khiển sức mạnh đối kháng, bị đánh bay xa mười mấy trượng.

“Rầm!”.

Yên Nam Phi đập mạnh lên một vách núi, khóe miệng ứa máu. Tất cả mọi người đều kinh hãi, há hốc miệng nhìn hai vị khách không mời mà đến vừa bay từ trên trời xuống đó.

Hai người này trông khoảng bốn mươi, năm mươi tuổi, xấp xỉ Yên Nam Phi, mặc bộ áo trắng giống như Hứa Phi Đằng, trước ngực có dấu tay màu đỏ máu đáng sợ, cực kì bắt mắt.

Hai người chắp tay đứng đó, đặt chân trên không trung cao ba trượng, ánh mắt ngạo nghễ nhìn xuống toàn cảnh.

“Cảnh giới siêu phàm sao?”.

Thượng Quan Uyển Nhi và mẹ cô ta Thượng Quan U Nhược vô cùng kinh ngạc, không kìm được kêu lên.

Yên Nam Phi đã bước vào đỉnh cao chí tôn võ thuật, một chiêu đánh ông ta bị thương thì chỉ có cao thủ võ thuật cấp bậc siêu phàm mới có thể làm được.

Nhìn cách ăn mặc của hai người này rõ ràng cũng thuộc phái Huyết Thủ Vực Ngoại Ma Môn, bọn họ không ngờ lần này phái Huyết Thủ lại sử dụng đội hình lớn như vậy, phái những hai người cảnh giới siêu phàm đến Song Tu Tông.

Cho dù là ở phái Huyết Thủ cao thủ như mây, cảnh giới siêu phàm cũng được xem là cảnh giới có sức chiến đấu cao nhất. Lần này có hai siêu phàm đến đây, rõ ràng phái Huyết Thủ đã chuẩn bị kĩ càng mới đến.

“Đã nhiều năm trôi qua, Song Tu Tông vẫn không tiến bộ gì, ỷ già hiếp trẻ mà gọi là năng lực gì?”.

Người đàn ông trung niên vừa dùng một chiêu làm Yên Nam Phi bị thương nhếch miệng cười, đầy vẻ khinh thường.

“Nếu các người đã thích ỷ già hiếp trẻ như vậy thì lão già đây cũng không ngại áp chế ngọn lửa của các người!”.

Ánh mắt ông ta bỗng trở nên lạnh lẽo, lại phất tay áo.

Một luồng năng lượng mạnh mẽ lan ra mười mấy trượng, to cỡ một trượng, giáng xuống đám người Yên Nam Phi từ trên trời cao, không hề nương tay, rõ ràng muốn dồn mấy người họ vào chỗ chết.

Thượng Quan Uyển Nhi và Thượng Quan U Nhược vô cùng hoảng sợ nhưng lại không thể né tránh, chỉ có thể trơ mắt nhìn sức mạnh ập xuống. Dưới sự tấn công của luồng sức mạnh này, dù là ba vị chí tôn võ thuật cũng sẽ bị đánh chết tại chỗ ngay lập tức.

“Ầm!”.

Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, một luồng sáng phóng ra từ sâu trong Song Tu Tông, đánh ngang tới, phá tan luồng sức mạnh đó ngay giữa trời không.

“Hửm?”.

Sau một chiêu không có kết quả, người đàn ông trung niên áo trắng cũng không ra tay nữa, hai người đồng thời quay đầu lại, nhìn về phía vách núi ở một bên.

Bên cạnh vách núi, trên một hành lang nọ có hai bóng người từ xa xuất hiện, một nam một nữ, đang đứng sóng vai nhau.

“Trăm năm trôi qua, Vực Ngoại Ma Môn vẫn khiến người ta chán ghét như vậy!”.

Người đàn ông mặc áo dài màu thiên thanh chắp tay sau lưng, chậm rãi bước về phía này. Đi bên cạnh hắn là một người phụ nữ xinh đẹp, dáng người thướt tha, bước chân uyển chuyển. Mỗi bước chân của hai người đều theo một nhịp điệu tự nhiên nào đó, rõ ràng cũng là cao thủ cảnh giới siêu phàm.

Nhìn đội hình lần này, những thiên tài có mặt ở đây đều hít sâu một hơi, có cảm giác muốn chạy trốn ngay.

Lần này vốn là đại hội chọn rể của Song Tu Tông, nào ngờ lại có nhiều bước ngoặt như vậy, đến bây giờ đã diễn biến thành màn kịch của bốn vị cảnh giới siêu phàm.

Nếu bốn vị cảnh giới siêu phàm này đánh nhau trong vách núi nhỏ hẹp này, khiến cho núi đá đổ sụp, vậy thì hơn trăm người ở đây e rằng sẽ chết quá nửa.

Chỉ có những người ở bàn Diệp Thiên là vẫn giữ được bình tĩnh.

Cậu khẽ ngước mắt lên, lướt qua những người khác, nhìn đến người đàn ông áo thiên thanh vừa mới xuất hiện, trên mặt có vẻ ngạc nhiên.

“Hóa ra là hắn?”.

Diệp Thiên nheo mắt lại, khẽ cười lắc đầu.

Cậu không ngờ cao thủ cảnh giới siêu phàm mà cậu từng gặp ở Lư Thành lại là người của Song Tu Tông.

Người đàn ông áo thiên thanh kia không phải ai khác, mà chính là Chúa Tể Hắc Ám từng xin cậu nể tình, giữ lại mạng cho mấy vị Thiên Sát của Thế Giới Hắc Ám lúc ở Lư Thành.
Chương 517: Ông có bản lĩnh đó không? (1)

Diệp Thiên khẽ dao động đôi mắt, nhìn người đàn ông mặc áo màu xanh nhạt và cảm thấy hơi bất ngờ.

Ở Lư Thành, thế giới Hắc Ám đã bị một mình cậu quét sạch. Cuối cùng, người mặc đồ xanh này xuất hiện và được tình báo của viện trọng tài bảo vệ trở thành Thiên Sát cuối cùng còn lại.

“Chúa Tể Hắc Ám à!”

Diệp Thiên lầm bầm, nghĩ tới chàng rể thiên tài của Song Tu Tông mà khi nãy Hoa Lộng Ảnh nhắc tới. Những gì người đó trải qua so với những gì mà Chúa Tể Hắc Ám trải qua được đám người Quách Dương kể lại chẳng phải giống y nhau sao?

Hóa ra, cả hai chỉ là một người. Cuối cùng điều này cũng giải thích vì sao Chúa Tể Hắc Ám có thể từ một kẻ vô danh đột nhiên trèo lên được đỉnh cao nhất, có thể chiến thắng được cả Phương Trượng năm xưa của Cổ Thiếu Lâm.

Tất cả đều là vì hắn được lựa chọn làm chủ nhân của Song Tu Tông năm đó, trở thành chàng rể, cùng tu luyện Song Tu công pháp, vì vậy thực lực mới tiến bộ nhanh và mới có thể trở thành kẻ hô mưa gọi gió trong bảng xếp hạng cao thủ của Hoa Hạ, trở thành kẻ mạnh chiến thắng liên tiếp.

Người phụ nữ trung niên đứng bên cạnh Chúa Tể Hắc Ám có lẽ là bà ngoại của thiếu chủ Song Tu Tông và rõ ràng cũng là một vị thuộc cảnh giới siêu phàm.

“Đúng là Song Tu Đại Pháp cũng khá đấy!"

Đôi mắt Diệp Thiên khẽ dao động. Cậu thầm gật đầu. Công pháp truyền thừa của Song Tu Tông, cậu chỉ xem qua được một ít ghi lại trong sách. Cậu không coi trọng lắm, nhưng lúc này, khi nhìn thấy Chúa Tế Hắc Ám thì cậu cũng không khỏi cảm thấy kinh ngạc.

Lần trước khi gặp Chúa Tể Hắc Ám là vào ba tháng trước. Hắn của khi đó chỉ ở cảnh giới siêu phàm phàm phẩm, còn bây giờ thì đã đột phá siêu phàm lương phẩm.

Trong tứ phẩm siêu phàm thì giữa các cảnh giới đều có khoảng cách rất lớn. Muốn đột phá được một phẩm cấp, thông thường ít nhất cũng cần vài năm, thậm chí là hàng chục năm còn chưa chắc đã vượt qua được một ải.

Vì vậy có những lão quái vật đạt tới siêu phàm đã tu luyện hàng chục thậm chí hàng trăm năm mà vẫn giậm chân tại chỗ, không thể nào tiến thêm được một bước nào nữa.

Muốn nâng lên một cấp trong vòng vài tháng, ngoài việc có nguồn vật chất tuyệt vời và tính ngộ ra thì cơ duyên là điều không thể thiếu. Mà điều này đã hiếm càng thêm hiếm.

Giống như cậu, tu luyện công pháp bá đạo nhất của thiên địa là Phệ Thiên Cửu Chuyển, có thể sử dụng sức mạnh của con người để chuyển hóa thì mới có thể thăng cấp nhiều lần trong thời gian ngắn. Vậy mà Chúa Tể Hắc Ám chỉ luyện Song Tu Đại Pháp cũng có thể đột phá nhanh như vậy khiến cậu không khỏi kinh ngạc về đại pháp này.

Điều kinh ngạc hơn là đối với Diệp Thiên, sự đột phá có thể diễn ra trong chớp mắt thì tương tự, với công pháp truyền thừa của Song Tu Tông cũng có thể khiến Chúa Tể Hắc Ám đột phá nhanh như vậy.

Cậu có thể thấy cảnh giới siêu phàm lương phẩm của hắn vẫn chưa thật sự ổn định, chỉ là sự miễn cưỡng thăng cấp. So với sự thăng cấp hoàn hảo không hề có di chứng như cậu thì đúng là thuộc hai đẳng cấp hoàn toàn khác nhau.

Điều khiến cậu cảm thấy kỳ lạ hơn là người phụ nữ bên cạnh Chúa Tể Hắc Ám. Tu vi của người này còn cao hơn cả hắn, đã đạt tới siêu phàm thượng phẩm rồi.

Chúa Tể Hắc Ám bước ra, chặn trước mặt Thượng Quan Uyển Nhi và nói với Yên Nam Phi: “Nam Phi, không sao chứ?”

Yên Nam Phi khẽ lắc đầu, một vệt máu chảy ra từ miệng ông ta. Thượng Quan Uyển Nhi tức giận nói: “Ông ngoại, nhất định ông không được tha cho đám khốn khiếp này, bọn họ đã làm hại bố!”

Chúa Tể Hắc Ám khẽ gật đầu, một luồng sức mạnh được đẩy vào cơ thể Yên Nam Phi, biểu cảm của Yên Nam Phi trở nên bình thường hơn nhiều. Khuôn mặt đã bớt đỏ và hơi thở trở nên đều đặn hơn.

Lúc này Chúa Tể Hắc Ám mới đứng dậy, nhìn hai cao thủ siêu phàm đến từ phái Huyết Thủ.

"Hắc Bạch trưởng lão, dù gì các người cũng là cao thủ siêu phàm nổi tiếng hàng chục năm mà lại ra tay tàn nhẫn như vậy với bề dưới, không cảm thấy mất đi giá trị sao?”

Hắn lạnh giọng chất vấn.

“Hừ!”

Hai người đàn ông trung niên có làn da một đen một trắng cười lạnh lùng.

“Thắng làm vua thua làm giặc, làm gì có phân lớn nhỏ!”

“Lấy đế vương bất bại khó nhằn nhất của toàn bộ Hoa Hạ năm nay ra làm ví dụ, cậu ta mới chỉ hai mươi tuổi, thế mà viện trọng tài cử bao nhiêu trọng tài viên có danh tiếng như thế, thậm chí còn là trọng tài viên tinh anh tiến hành vây giết cậu ta mà cuối cùng cũng bị Diệp Lăng Thiên giết sạch, vậy tại sao khi đó không nói là lớn ức hiếp bé đi?

“Từ đó có thể thấy, trong con đường võ đạo, không hề có sự phân biệt tuổi tác, chỉ có mạnh và yếu mà thôi. Con rể ông bị thương là do tu vi không đủ, không thể trách người khác được!”

Chúa Tể Hắc Ám nghe thấy vậy chỉ hừ giọng lạnh lùng, không hề phản bác, những người khác trong Song Tu Tông cũng chỉ im lặng.

“Hừ, đám nô tài chó chết của phái Huyết Thủ mà cũng giảng đạo lý cơ à!”

Chúa Tể Hắc Ám còn chưa lên tiếng thì người phụ nữ trung niên bên cạnh hắn đã quát lên. Người này tiến lên một bước và vung tay ra không chút do dự.

Bà ta tung chưởng, lực đánh bắn ra hàng chục mét mang theo luồng sáng tím tông thẳng vào hai người kia.

Một chưởng đánh tập trung toàn bộ sức mạnh, chân khí dâng trào khiến cho hơn trăm thanh niên có mặt tại hiện trường đều tái mặt.

Đây chính là sức mạnh của cảnh giới siêu phàm, là cảnh giới mà bọn họ mong có được.

“Hừ!”

Một chưởng chèn ép, gây chấn động cả núi rừng, vậy mà trưởng lão Hắc Bạch của phái Huyết Thủ không hề cảm thấy sợ hãi, chỉ thấy họ giơ tay và cũng tấn công lại bằng một chưởng.

“Ầm!”

Âm thanh chấn động vang lên, hai chưởng ấn dồn về một phía, nguồn sức mạnh bạo phát xông vào phòng khách, bất luận là vị trí khách VIP hay là khách hạng thường thì đều cảm thấy cơn gió điên cuồng thổi đến khiến bàn ghế như muốn lật tung.

Chúa Tể Hắc Ám thấy vậy bèn giơ tay, một luồng sức mạnh đặc quánh chặn ngay trước mặt mới có thể cản được cơn gió kia khiến cho khách khứa trong phòng được bình an vô sự.

“Không hổ danh là công chúa Liên Nhược của hoàng tộc Bồng Lai. Tu vi này thật khiến người ta phải khâm phục, công chúa ít hơn chúng tôi hơn hai chục tuổi mà tu vi thì đã chẳng kém gì chúng tôi rồi. Đúng là Song Tu đại pháp có điểm đặc biệt riêng của nó!”

Hắc trưởng lão chống lại chưởng đánh của người phụ nữ trung niên, sau đó vuốt râu cười và tỏ vẻ khen ngợi.

Người phụ nữ trung niên từng là công chúa của hoàng tộc Bồng Lai, tên là Thượng Quan Liên Nhược. Bố của bà ta là vị đế vương cuối cùng của hoàng tộc Bồng Lai Vực Ngoại.

Sau khi hoàng tộc Bồng Lai bị tiêu diệt, bà ta mới ở ẩn tại khu vực Trung Nguyên của Hoa Hạ, âm thầm lập lên Song Tu Môn và truyền thừa Song Tu đại pháp tới tận ngày nay.

Một làn khói chuyển động trên tay của Thượng Quan Liên Nhược. Đôi mắt bà ta lạnh như băng.

“Đám chó chết của phái Huyết Thủ các người, tôi nhất định sẽ giết sạch!”
Chương 518: Ông có bản lĩnh đó không(2)

“Hôm nay các người đã tìm tới đây vậy thì dựa vào bản lĩnh của mình đi. Chỉ cần tôi còn thở thì các người đừng hòng ra khỏi sơn động!”

Giọng điệu bà ta chứa đựng sự quyết tâm mãnh liệt, rõ ràng là muốn quyết chiến đến cùng.

Chúa Tể Hắc Ám đứng về phía bà ta. Thêm hai kẻ siêu phàm hô ứng, liên kết khí tức giống như đang hợp thể.

Thượng Quan Uyển Nhi, Thượng Quan U Nhược đều tập trung tinh thần. Những thiên tài mạnh nhất của phái Huyết Thủ có mặt, thêm hai kẻ siêu phàm theo sau. Rõ ràng là bọn họ đã có sự chuẩn bị. Bọn họ biết khó mà tránh khỏi một cuộc chiến ác liệt.

“Ha ha, khẩu khí lớn gớm. Chỉ đáng tiếc, Song Tu Tông của các người không có được thực lực đó!”

Hứa Phi Đằng trước đó bị đẩy lui đã điều chỉnh xong khí tức, anh ta nhếch miệng cười dữ tợn.

“Hôm nay, chính là ngày tuyệt diệt của Song Tu Tông!'

“Cung thỉnh lão tổ!”

Anh ta hét lớn, Chúa Tể Hắc Ám và Thượng Quan Liên Nhược đều tái mặt.

“Cái gì?”

Hai người vội ngẩng đầu thì thấy một đường sáng màu vàng phóng tới khiến khán đài vỡ nát. Một bóng người bước ra khỏi vùng sáng vàng, giẫm lên mặt đất với khí thế hừng hực.

Người tới mặc áo bào màu máu, hai tay chắp sau lưng, tóc đen râu trắng mang cốt cách của một cao nhân nhưng đôi mắt thi âm u và nham hiểm vô cùng.

Người này nhìn chăm chăm vào người đầu tiên là Thượng Quan Liên Nhược.

“Công chúa Liên Nhược, lần trước rời khỏi Vực Ngoại đã sáu mươi năm không gặp, công chúa vẫn mang phong thái như xưa nhỉ!”

Đôi mắt người này sâu thăm thảm giống như đã trải qua vô số cuộc bể dâu.

“Là ông sao?”

Nhìn thấy người này thì đến Thượng Quan Liên Nhược – người tạo ra Song Tu Tông cũng phải tái mặt.

“Lương Huyết Đồ, là ông, ông đã xuất quan?”

Bà ta vô cùng kinh ngạc. Người đột nhiên xuất hiện này chính là Lương Huyết Đồ, lão tổ phái Huyết Thủ đã tiêu diệt nước Bồng Lai, thống lĩnh đại nội tiền Thanh.

Bà ta cảm thấy không thể tin, không dám tin vào mắt mình. Sáu mươi năm trước, Lương Huyết Đồ thống lĩnh những người tinh anh của phái Huyết Thủ tiến hành tấn công và tiêu diệt hoàng cung Bồng Lai. Cuối cùng Lương Huyết Đồ đã chiến đấu một trận kinh thiên với phụ hoàng của bà ta. Cuối cùng phụ hoàng đã bị Lương Huyết Đồ giết chết.

Mặc dù như vậy thì lúc phụ hoàng chết cũng đã tấn công một chiêu khiến cho Lương Huyết Đồ bị thương nặng. Ông ta bị thương vào tận gốc rễ nên theo như bà ta tính toán, với vết thương của Lương Huyết Đồ không thể nào hồi phục nếu không bỏ ra khoảng thời gian 70 năm. Tới khi đó thì Lương Huyết Đồ cũng như đèn cạn dầu và tới ngày tàn.

Đó cũng chính là lúc tốt nhất để Song Tu Tông báo thù.

Vậy mà giờ đây, mới có 60 năm, còn thiếu 10 năm thì Lương Huyết Đồ đã xuất hiện ở Trung Nguyên với khí thế hừng hực. Sao có thể chứ?

“Xem ra bà rất kinh ngạc nhỉ!”

Lương Huyết Đồ giẫm lên ánh sáng vàng, đeo hai thanh kiếm dài có chuôi kiếm mang phong cách cổ xưa và nở nụ cười.

“Nói ra thì phải cảm ơn phụ hoàng của bà đấy. Nếu không phải vì đòn tấn công liều mạng của ông ta khi đó khiến tôi bị thương thì tôi cũng không thể nào mà đột phát lên cảnh giới siêu phàm thần phẩm được!”

"Siêu phàm thần phẩm sao?”, đồng tử của Chúa Tể Hắc Ám co lại. Thượng Quan Uyển Nhi, Thượng Quan Liên Nhược, Yên Nam Phi sau lưng hắn đều tỏ ra kinh hoàng mang theo vẻ tuyệt vọng.

Siêu phàm thần phẩm, chỉ là bốn từ nhưng lại đại diện cho sức mạnh cao nhất của cảnh giới siêu phàm!

Dù Song Tu Tông có dốc toàn lực thì cũng chưa chắc có thể xuất hiện được một vị siêu phàm thần phẩm. Người mạnh nhất là Thượng Quan Liên Nhược cũng chỉ là siêu phàm thượng phẩm. Lúc này đối phương đã có hai siêu phàm thượng phẩm, thêm cả Lương Huyết Đồ là siêu phàm thần phẩm thì Song Tu Tông chiến thắng như thế nào đây? Đúng là đại họa giáng xuống đầu.

Dường như trong nháy mắt Chúa Tể Hắc Ám đã đưa ra quyết định nên truyền âm cho ba người phía sau.

“U Nhược, Nam Phi, Uyển Nhi lát nữa mọi người không phải lo quản gì cả, không cần nghĩ gì, chỉ cần chạy khỏi Song Tu Tông vào trong thủ đô. Ở đây để Liên Nhược và Chúa Tể Hắc Ám đối phó với đối phương là được!”

“Tới thủ đô, mọi người tới nhà họ Diệp, tìm đế vương bất bại Diệp Lăng Thiên, nói rằng Chúa Tể Hắc Ám cầu xin cậu ấy. Chúa Tể Hắc Ám từng có duyên với cậu ấy, coi như nể chút tình thì chắc chắn cậu ấy sẽ bảo vệ mọi người chu toàn!”

“Có Diệp Lăng Thiên, dù có là lão tổ của phái Huyết Thủ thì cũng không dám làm càn, mau đi!”

Vào lúc này, cách duy nhất mà hắn có thể nghĩ được đó chính là người hùng bất bại đã từng gặp qua một lần.

Khi truyền âm, người truyền âm chỉ khẽ cử động miệng chứ không hề có bất kỳ dấu hiệu nào nhưng sao có thể che giấu được khỏi con mắt của Lương Huyết Đồ - vị siêu phàm thần phẩm chứ?

Ông ta cười lạnh lùng và lắc đầu.

“Giang Tuyết Hoa, tới lúc này rồi mà vẫn còn hi vọng có người của Song Tu Môn rời khỏi sông Đại Liêu được sao? Đừng ảo tưởng nữa".

Ông ta chỉ điểm, không gian xung quanh mấy người Thượng Quan Uyển Nhi như đông đặc tạo thành những bước tường khí vô hình bao vây lấy bọn họ.

“Hôm nay, phàm là người của Song Tu Tông thì không được giữ lại một ai hết!”

Lương Huyết Đồ vừa dứt lời thì hiện trường trở nên ầm ầm.

Điều này đồng nghĩa với việc toàn bộ người sống của Song Tu Tông đều giết sạch. Thủ đoạn này đúng là quá tanh tưởi.

“Sư huynh, phải làm sao, chúng ta có nên chạy trước không?”

Nữ kiếm thủ của phái Hoa Sơn với cơ thể nhỏ nhắn bên cạnh Thích Kiếm Anh hỏi với vẻ hoang mang.

Thích Kiếm Anh bình tĩnh lại. Đôi mắt run rẩy nhưng lắc đầu.

“Đừng sợ!”

“Đừng quên còn có vị đó ở đây!”

Anh ta liếc nhìn về hướng có Diệp Thiên.

Bàn của Diệp Thiên, chị em nhà họ Dương sớm đã bị dọa sợ tới mức không biết làm gì. Bọn họ chỉ là đặc biệt tới tham gia đại hội tuyển rể của Song Tu Tông từ Tây Bắc mà thôi. Nào ngờ lại bị cuốn và cuộc phân tranh thù oán này.

Giờ đến cả siêu phàm thần phẩm đã xuất hiện, còn nói là giết toàn bộ người ở đây thì trong đám đông này, ai có thể ngăn chặn được chứ?

Khi bọn họ đang hoảng loạn không biết làm gì thì bỗng có một giọng nói vang rền từ phía sau vọng tới.

“Vực Ngoại Ma Môn, khẩu khí lớn gớm!”

Đám đông có mặt kinh hoàng, cảm thấy bất ngờ. Bọn họ không hiểu lúc này ai lại dám nói nhảm khi có một vị siêu phàm thần phẩm chấn nhiếp ở đây?

Đám đông đồng loạt quay đầu lại, bao gồm cả Lương Huyết Đồ cũng nhìn theo.

Chỉ thấy một thanh niên với tóc đen mắt đen đang ngồi dựa vào ghế khẽ xua tay và mỉm cười.

“Ân oán giữa các người và Song Tu Tông, tôi không có hứng thú!”

“Nhưng ông mở miệng đòi giết hết những người có mặt ở đây thì tôi thật sự muốn xem xem ông có cái bản lĩnh đó hay không?”

Giọng nói người thanh niên văng vẳng, cậu nhếch miệng cười châm chọc.

Chúa tể Hắc Ám vốn đanh mặt nãy giờ bỗng nở nụ cười.
Chương 519: Lấy yếu thắng mạnh (1)

“Ông có cái bản lĩnh đó hay không?”

Người thanh niên đó chính là Diệp Thiên, một tay của cậu còn đang cầm bánh đậu xanh trong buổi tiệc của Song Tu Tông.

Trong đám thanh niên hàng trăm người chỉ có một mình cậu là lên tiếng, còn những người khác thì đều im lặng.

Một vài người đã từng chứng kiến sự uy nghiêm của Diệp Thiên, đều âm thầm tán thưởng còn những người không biết Diệp Thiên thì đều tỏ ra bàng hoàng.

Ngoại Vực Ma Môn, lúc này có bốn cao thủ đang có mặt, người yếu nhất là Hứa Phi Đằng cũng đã bước vào cảnh giới chí tôn võ thuật, đến cả Thích Kiếm Anh cũng có thể bị đánh bại trong một giây. Vậy thì càng không cần nói tới ba vị cảnh giới siêu phàm phía sau nữa?

Đến cả hai vị cao thủ siêu phàm của Song Tu Tông đều đanh mặt, Diệp Thiên là một thằng nhãi vắt mũi chưa sạch thì lấy đâu ra dũng khí đó?

Đến cả thiếu chủ Song Tu Tông Thượng Quan Uyển Nhi đều cảm thấy không dám tin. Dù sao thì cô ta cũng từng cố gắng cảm nhận Diệp Thiên hai lần nhưng đều không cảm nhận được bất kỳ khí tức gì trên người cậu. Vậy mà lúc này cậu lại dám lên tiếng, lại còn là nói với Lương Đồ Huyết – lão tổ của phái Huyết Thủ nữa chứ? Nói thẳng ra, đến cô ta còn không dám, sao Diệp Thiên lại dám chứ.

Cô ta khẽ dao động đôi mắt xinh đep, nhìn Hoa Lộng Ảnh với vẻ lo lắng thì phát hiện Hoa Lộng Ảnh trông vô cùng thư thái, không hề có ý quan tâm tới lời nói của Diệp Thiên, khiến cô ta càng thêm nghi ngờ.

“Lẽ nào, người này thật sự có khả năng đối đầu với Phái Huyết Thủ sao? Lẽ nào người này chính là hậu nhân của tông phái cổ xưa nào đó?”

Khi Thượng Quan Uyển Nhi còn đang nghi ngờ thì Hứa Phi Đằng đã lên tiếng.

“Tên nhãi khốn khiếp, cậu là cái thá gì mà dám nói sư tổ của chúng tôi?”

“Hôm nay sư tổ đích thân tới đây là để giết sạch đám mèo mả gà đồng của võ lâm Trung Nguyên. Điều này dễ như trở bàn tay thôi, cậu dám chất vấn sư tổ của chúng tôi sao?”

Hứa Phi Đằng quay qua chắp tay trước Lương Huyết Đồ.

“Sư tổ, thằng nhãi này ngông cuồng quá, để Hứa Phi Đằng dâng đầu hắn lên cho sư tổ!”

Lương Huyết Đồ vô cùng điềm nhiên. Ông ta liếc nhìn Diệp Thiên và khẽ gật đầu.

Hứa Phi Đằng nhếch miệng để lộ nụ cười tàn nhẫn. Bỗng nhiên có một người nhảy ra, bỏ qua mấy thanh niên kia và xông thẳng vào giữa đám quan khác.

“Hỏng rồi!”

Thượng Quan Uyển Nhi kinh hãi. Với thực lực của Hứa Phi Đằng thì đến Thích Kiếm Anh cũng sẽ bị đánh bại trong vài giây. Vậy thì đối phó với Diệp Thiên chẳng phải là dễ như trở bàn tay sao?

Cô ta bỗng nảy ra một ý nghĩ, định chuẩn bị lao lên cứu viện thì Chúa Tể Hắc Ám Giang Tuyết Hoa ở trước mặt đã đưa tay lên và ngăn lại.

“Ông ngoại!”

Giang Tuyết Hoa mỉm cười, khẽ lắc đầu khiến cô ta cảm thấy không hiểu.

Lúc này, Hứa Phi Đằng đã đáp xuống vị trí của Diệp Thiên. Anh ta giáng xuống một chưởng với sức mạnh bùng nổ tạo thành một đường chưởng lao về phía Diệp Thiên.

Diệp Thiên không hề tỏ ra dao động. Hoa Lộng Ảnh ở bên cạnh cả người cứng đơ, đang định ra tay thì nào ngờ Dương Duyệt quát lên.

“Tiểu Cương, ra tay!”

Lúc này từng thớ thịt trên người Dương Cương nổi lên cuồn cuộn, khí thế phóng ra, kiếm sắt sau lưng tự động nảy lên, được Dương Cương quét thẳng tới chưởng đánh của Hứa Phi Đằng

Trong nháy mắt, đến Diệp Thiên cũng cảm thấy kinh ngạc.

Cậu không ngờ, vào thời khắc sống chết này chị em nhà họ Dương lại giống như hẹn trước, ra tay giúp đỡ cậu.

Đôi mắt Dương Cương ánh lên vẻ kiên định. Nhà họ Dương mặc dù danh tiếng không lớn trong giới võ đạo Hoa Hạ nhưng tất cả đều biết báo ơn.

Trước đó cả đoạn đường Diệp Thiên chèo thuyền trở bọn họ, đưa họ tới Song Tu Tông, còn lên tiếng nói đỡ khi bọn họ không được vào làm khách, giờ khi Diệp Thiên gặp nạn, bọn họ đương nhiên không thể nào mặc kệ không quan tâm.

“Bùm!”

Kiếm quang quét không gian khiến Hứa Phi Đằng bất ngờ. Lực của chưởng đánh lập tức bị đánh tan.

Mặc dù như vậy thì Dương Cương cũng bị ảnh hưởng bởi sức mạnh của nắm đấm khiến phần bàn tay bị rách và bị bật lại phía sau.

Nhìn thấy có người dám ngăn chặn mình, đôi mắt Hứa Phi Đằng hừng hực sát khí.

“Chán sống rồi à!”

Anh ta không vội giết Diệp Thiên mà ngược lại lao như bay về phía Dương Cương.

Anh ta tung ra ba chưởng liên tiếp. Mỗi chưởng đều bao hàm nguồn sức mạnh kinh người. Dương Cương bạo phát mật pháp, dùng tu vi chí tôn đỡ liên tiếp ba chưởng của anh ta. Nhưng vì sự chênh lệch về tu vi mà mỗi một chưởng giáng xuống Dương Cương đều kêu một tiếng hự, mặt đỏ linh căng, bật lùi lại mười bước, mỗi bước đều để lại một vết chân sâu tầm nửa tấc.

“Khốn khiếp!’

Thấy Dương Cương bị chèn ép, Dương Duyệt cũng gầm lên. Mật pháp được thi triển, khí tức trên người cô ta tăng mạnh cho tới bán bộ chí tôn. Thanh kiếm trong tay chém thẳng vào lưng Hứa Phi Đằng.

“Đồ chán sống!”

Hứa Phi Đằng cảm nhận được nguồn sức mạnh sau lưng thì cười dữ tợn. Anh ta không buồn quay đầu, chỉ hất ống tay áo chặn đứng nhát kiếm.

“Keng!”

Tiếng kiếm va chạm vang lên trong phòng. Dương Duyệt bật lùi lại, lập tức thi triển mật pháp nhưng vẫn không thể ngăn chặn được đòn tấn công của Hứa Phi Đằng.
Chương 520: Lấy yếu thắng mạnh (2)

Trong lúc cô ta lùi lại phía sau bèn nhìn qua Hoa Lộng Ảnh. Lúc này Hoa Lộng Ảnh đang ngồi bên cạnh Diệp Thiên. Nhìn là biết cô và Diệp Thiên hết sức thân thiết, thế nhưng điều khiến cô ta cảm thấy kỳ lạ là khi Hứa Phi Đằng ra tay với Diệp Thiên thì tại sao Hoa Lộng Ảnh lại có thể điềm tĩnh, không quan tâm như vậy chứ?

Khi cô ta đang suy nghĩ thì một chiếc quạt đập trúng ngực cô ta. Tốc độ của nó nhanh hơn cả điện xẹt, cô ta không thể nào né được, đành trơ mắt nhìn chiếc quạt chém xuống người mình.

Dương Cương phía sau phải đóng khí tức khi bị Hứa Phi Đằng tấn công ba chưởng nên không thể nào nâng cao nội công trong nháy mắt được, không thể cứu giúp nên cậu ta chỉ biết hét lên.

“Nhìn kỹ vào!”

Đúng lúc Dương Duyệt cảm thấy tuyệt vọng thì một giọng nói quen thuộc từ sau vọng tới. Đó chính là giọng nói của Diệp Thiên.

Cô ta còn chưa kịp phản ứng thì chỉ cảm thấy tay trái của mình bị ai đó nhấc lên, thanh kiếm trong tay tạo thành một góc xéo đâm về phía chiếc quạt.

“Đinh!”

Âm thanh giòn tan vang lên, chiếc quạt đang lao tới hùng hổ bị đánh bay bật lại bởi thanh kiếm, chủ nhân của chiếc quạt – Hứa Phi Đằng run rẩy và cũng bị đánh bật lùi ra sau.

Anh ta kinh hãi giống như gặp ma vậy.

Đòn tấn công này, anh ta đã sử dụng bảy phần sức mạnh, điều động rất nhiều nội lực vậy mà một cú hất kiếm của Dương Duyệt lại có thể đánh trúng điểm yếu nhất trên chiếc quạt của anh ta. Trong nháy mắt hóa giải toàn bộ sức mạnh của Hứa Phi Đằng, ngăn chặn thế tấn công của anh ta.

Cánh tay của Dương Duyệt có một luồng phản lực truyền tới nhưng khá nhẹ nên cô ta chỉ bị đánh lùi lại nửa bước.

Cô ta bỗng tái mặt, ánh mắt run rẩy. Đòn tấn công vừa rồi rõ ràng là có người giúp đỡ, dùng đại thần thông khống chế cơ thể cô ta tấn công.

“Là Diệp Thiên sao?”

Cô ta liếc nhìn Diệp Thiên, cảm thấy không thể tin được.

“Có thể đỡ được chiêu của tôi, tốt lắm, để tôi xem cô có thể đỡ được mấy chiêu!”

Bị Dương Duyệt phá đòn tấn công, Hứa Phi Đằng không hề hoảng loạn. Anh ta chỉ cười lạnh lùng, thu quạt trong tay, cơ thể thoắt một cái hóa thành một đường sáng màu xanh lao về phía Dương Duyệt và tung một chưởng tấn công.

Dương Duyệt chỉ cảm thấy nguồn sức mạnh trước mặt quá kinh khủng giống như cả một ngọn núi đổ xuống biển khiến cô ta mất đi khả năng phản ứng.

“Đừng hoảng, nắm chặt kiếm!”

Giọng nói quen thuộc lại vang lên bên tai. Dương Duyệt cảm thấy tự tin gấp bội. Đôi tay ngọc ngà của cô ta siết chặt thanh kiếm. Một luồng sức mạnh thần kỳ lại trỗi dậy, kiểm soát cơ thể cô ta không để bản thân né tránh mà lao về phía chưởng lực của Hứa Phi Đằng.

Cảnh tượng đó khiến cho đám đông kinh hãi. Không ít người đã hét toáng lên, tất cả đều cho rằng Dương Duyệt sẽ bị Hứa Phi Đằng đập chết tại chỗ.

Trong nháy mắt, Dương Duyệt lỡ chân, người nghiêng qua một bên, trong tư thế kỳ quặc né được chưởng đánh của Hứa Phi Đằng. Đồng thời thanh kiếm trong tay cô ta lao ra, xéo một góc đâm xuyên người Hứa Phi Đằng khi mà anh ta không nhìn thấy góc chết.

“Không…thể nào?”

Hứa Phi Đằng khựng người, đôi mắt trở nên tối sầm.

Nhát kiếm của Dương Duyệt đã đâm trúng tim anh ta. Sinh khí không còn. Nhưng anh ta không hiểu sao bản thân lại thất bại.

Bại bởi một cô gái còn chưa đạt tới cả chí tôn.

Xung quanh im lặng, người người nhìn nhau và đều không hiểu.

Mặc dù Dương Duyệt thi triển mật pháp, bạo phát sức mạnh tới bán bộ chí tôn nhưng so với thiên kiều hàng đầu như Thích Kiếm Anh thì vẫn còn khá kém.

Mà đến Thích Kiếm Anh còn bị Hứa Phi Đằng đánh bại bằng một chiêu thì Dương Duyệt sao có thể giết chết anh ta bằng một nhát chứ?

Đến cả Thượng Quan Uyển Nhi, Thượng Quan U Nhược, Yên Nam Phi đều cảm thấy không thể tin được.

Hứa Phi Đằng từ từ đổ xuống. Dương Duyệt rút kiếm, nhìn Diệp Thiên với vẻ rối rắm.

“Là anh giúp tôi?”

Diệp Thiên uống một ngụm trà, cười thản nhiên.

“Cô vì trượng nghĩa ra tay giúp tôi, tôi tặng cô một màn tạo hóa. Vừa rồi tôi dùng tay cô khiến cô cảm nhận được thế nào là dùng yếu thắng mạnh!”

“Tấn công sơ hở, lấy ngắn nuôi dài, tìm kiếm điểm yếu nhất của đối phương, một chiêu chí mạng thì dù chỉ là bán bộ chí tôn đối đầu với chí tôn cũng có thể chiến thắng được. Nhớ kỹ chưa?”

Dương Duyệt gật đầu với vẻ hiểu như không hiểu nhưng trong lòng vẫn cảm thấy nghi ngờ vô cùng. Diệp Thiên là ai. Tại sao anh ta lại có tu vi mạnh như vậy? Lấy ở đâu ra sức chiến đấu siêu nhiên hơn người như thế?

Khi cô ta đang cảm thấy nghi ngờ thì lão tổ Lương Huyết Đồ của phái Huyết Thủ đang đạp lên ánh sáng vàng lên tiếng.

“Tôi biết là ai, chính là đế vương bất bại chấn động thiên hạ!”

Ông ta khẽ mỉm cười, sau đó chắp tay.

“Diệp Đế Vương, nghe danh đã lâu!”

Ông ta lên tiếng khiến cả hội trường chấn động.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK