Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từng hình ảnh tái hiện ở trong đầu Diệp Thiên, mà bản thân cậu thì chậm rãi hạ thấp người, quỳ một chân xuống mặt đất.





Tiếu Văn Nguyệt đã từng kiêu ngạo, đã từng tỏ ra cao xa vời vợi với cậu, coi thường cậu; đến sau đó thay đổi, thậm chí thà rằng không liên lạc với cậu, bằng lòng hi sinh bản thân gả đến nhà họ Phùng ở tỉnh Kiềm; lại ngẫu nhiên gặp mặt Tiếu Văn Nguyệt ở đại học Thủ Đô, cùng dự lễ kỷ niệm thành lập trường Tam Trung ở Lư Thành với Tiếu Văn Nguyệt, rồi khi cậu bị bom phá hủy oxy đánh trúng rơi vào trạng thái ngủ say, Tiếu Văn Nguyệt tràn đầy lo lắng tìm kiếm…



vietwriter.vn






Một cảnh nối tiếp một cảnh, giống như chiếu phim điện ảnh, nhanh chóng xẹt qua trước mắt Diệp Thiên, khiến cho mạch suy nghĩ của cậu cũng rơi vào hỗn loạn, trong lúc nhất thời, hai mắt trở nên trống rỗng và đờ đẫn.





“A Thiên!”





Dường như xưng hô khiến Diệp Thiên không được thoải mái, nhưng lại chỉ thuộc về Tiếu Văn Nguyệt vang lên bên tai Diệp Thiên, khiến cậu dần dần từ trong hỗn loạn trở lại bình thường, vội vàng nhìn về phía trước.



vietwriter.vn






Hình ảnh khiến người ta nhìn thấy mà đau lòng vẫn không hề thay đổi, đầu và cổ của Tiếu Văn Nguyệt tách rời, không nhúc nhích nằm ở phía trước, thì ra, tất cả vừa rồi cũng chỉ là Diệp Thiên nghe nhầm mà thôi.





Đến lúc này, Diệp Thiên mới thật sự phục hồi tinh thần.





Tiếu Văn Nguyệt, chết rồi?





Một loại cảm xúc và đau đớn khó lòng tưởng tượng cuộn trào dữ dội ở sâu trong nội tâm Diệp Thiên, mức độ như vậy, không hề thua kém khi cậu phát hiện linh hồn Hoa Lộng Ảnh biến mất không thấy đâu ở thần điện Olympus lúc trước.





Đối với Tiếu Văn Nguyệt, Diệp Thiên chưa bao giờ cảm thấy mình từng có tình yêu nam nữ gì với cô ấy, thậm chí từ trước đến nay, Diệp Thiên cũng không có quá nhiều dây dưa về mặt tình cảm với cô ấy, trước giờ đều là Tiếu Văn Nguyệt chủ động tìm cơ hội đến gần.





Nhưng đến bây giờ, cuối cùng Diệp Thiên cũng hiểu rõ, thì ra cô gái cậu quen biết đầu tiên ở Lư Thành này đã sớm chiếm một vị trí vô cùng đặc biệt, không cách nào dứt bỏ ở trong lòng cậu.





Diệp Thiên không phân rõ được đây rốt cuộc là tình yêu hay là tình bạn, hay lại là hồng nhan tri kỷ xen giữa tình yêu và tình bạn, cậu chỉ biết rằng, giây phút này cậu đã căm tức đến đỉnh điểm.





“Thiên Luân!”





Một tiếng quát lớn từ trong miệng Diệp Thiên truyền ra, giống như tiếng sấm vang dội, tiếng sét động trời.





Sóng âm mạnh mẽ cùng với Phệ Thiên Huyền Lực cuồng bạo không gì sánh nổi trong cơ thể Diệp Thiên lan rộng ra xung quanh, đồng tử của Diệp Thiên lại lần nữa chuyển từ màu đen kịt thành đỏ rực như ngọn lửa, đó là một loại thay đổi xảy ra khi lửa giận trong người Diệp Thiên tăng đến cực hạn.





“Ầm ầm ầm!”





Thời khắc này, toàn bộ Lư Thành run rẩy kịch liệt, ngay cả không trung cũng không ngừng lay động, trong không khí hiện ra rất nhiều vết nứt, ngay cả ma khí tràn ngập trên đỉnh trời cũng lung lay cuộn trào dữ dội.





Long Định Thiên và Đạm Đài Tô Mộc bên ngoài Lư Thành lộ ra vẻ mặt hoảng sợ tột cùng.





“Là Diệp Lăng Thiên!”. Đạm Đài Tô Mộc kinh ngạc nói: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà khiến cậu ta tức giận đến mức này?”





Sắc mặt Long Định Thiên nghiêm túc dị thường, dừng một lát, lúc này mới trầm giọng nói: “Cho dù xảy ra chuyện gì, bây giờ Diệp Lăng Thiên đã hóa thân thành thú dữ Hồng Hoang kinh khủng nhất rồi!”



“Chỉ sợ Lư Thành này sắp tiêu rồi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK