Cho dù lúc trước hai người có nhiều chuyện không vui và hiểu lầm, nhưng hai chữ “tình cảm” trước giờ luôn rất kỳ diệu, không thể đoán được bằng đạo lý thông thường, có lẽ ngay từ khi hai người gặp nhau lần đầu ở nhà họ Tiếu, họ đã xác định rằng không thể tách rời: “Tiểu Thiên, chào mừng trở về”.
Advertisement
Diệp Thiên và Tiếu Văn Nguyệt ôm nhau một lúc lâu mới buông ra, còn Tiếu Lâm và Hà Tuệ Mẫn ở phía sau đã lộ ra ý cười nãy giờ cũng nhiệt tình kéo Diệp Thiên vào biệt thự.
Bốn người như một gia đình hòa thuận, đầm ấm, vui vẻ trò chuyện, sau bữa cơm tối, Diệp Thiên không hề kiêng dè gì nằm lên giường của Tiếu Văn Nguyệt, ánh mắt đầy ý vị.
Tiếu Văn Nguyệt không vòng vo quá nhiều bèn ngồi bên giường, đưa cốc sữa nóng cho Diệp Thiên như một người vợ cẩn thận phục vụ cho chồng mình.
Advertisement
Diệp Thiên lại không quan tâm đến mùi sữa thơm ngát, mà vươn tay ra kéo Tiếu Văn Nguyệt vào lòng, bầu không khí lập tức trở nên hữu tình hơn hẳn.
Kể từ sau khi Diệp Thiên bị ảnh hưởng của việc hấp thụ ma khí, làm việc với Lí Thanh Du và Kỷ Nhược Tuyết trong hang ma phương Tây thì mong muốn của anh ấy ở phương diện này dường như được kích hoạt hoàn toàn.
Tiếu Văn Nguyệt đỏ bừng cả mặt, nhưng không từ chối, chỉ nhắm mắt lại đợi mọi thứ sắp tới.
Ngay lúc này Diệp Thiên vốn dĩ đã chìm vào trong dục vọng, động tác bỗng dừng lại.
Một cảm giác vô cùng kỳ diệu như dòng điện truyền đi khắp cơ thể cậu, sau đó đi thẳng vào thần phủ.
Đó là cảm ứng mãnh liệt liên kết huyết thống, con ngươi Diệp Thiên co rút, lộ ra vẻ mặt cực kỳ ngạc nhiên.
“Đây là… Con tôi?”
Cảm ứng huyết thống mạnh mẽ dâng lên từ đáy lòng Diệp Thiên, xông thẳng đến nơi sâu nhất thần phủ, khiến động tác cậu hơi khựng lại.
Cảm ứng huyết thống vô cùng mạnh mẽ, đợt sau mạnh hơn đợt trước, giống như khắc sâu vào linh hồn. Đối với Diệp Thiên mà nói, nó vô cùng rõ ràng, vô cùng rung động.
Cảm ứng này không phải đến từ Tiếu Văn Nguyệt, mà là đến từ một nơi cách đây mấy trăm cây số. Lúc này, thực lực của Diệp Thiên gọi là chủ nhân của Trái Đất cũng không có gì quá. Đừng nói là mấy trăm cây số, cho dù là khí tức sinh mệnh của mấy tỷ người trên Trái Đất này, cậu cũng có thể cảm nhận được rõ ràng. Cậu biết sự cảm ứng này không thể nào sai được.
Tiếu Văn Nguyệt vốn đang nhắm mắt chờ, một lúc lâu vẫn không thấy Diệp Thiên tiến thêm bước nữa thì lập tức mở mắt ra, lúc này mới phát hiện phản ứng khác lạ của cậu.
Cô ấy đưa tay vuốt ve gương mặt của Diệp Thiên, nghi ngờ hỏi: “A Thiên, anh sao vậy?”.
Diệp Thiên mất hồn lạc phách ngồi trở về bên giường, vẻ mặt hiện lên sự kinh ngạc khó mà gọi tên, lẩm bẩm: “Anh…”.
“… Cảm nhận được con của anh!”.
Chỉ thấy Diệp Thiên lắc đầu, cười gượng đáp: “Không phải”.
Advertisement
“Có lẽ là một trong hai người họ”.
Nói xong, cậu kể lại sơ lược mình bị ảnh hưởng bởi ma khí hấp thu ở hang ma phương Tây, dẫn đến cơ thể biến đổi khác thường, cho nên trời xui đất khiến cướp đi sự trinh trắng của Lí Thanh Du và Kỷ Nhược Yên.
Nghe Diệp Thiên kể xong, Tiếu Văn Nguyệt mất mấy giây vẫn chưa thể hoàn hồn. Cô ấy không hề có vẻ tức giận hay đố kị, ngược lại, miệng nở nụ cười dí dỏm, nói đùa: “Hóa ra Đế Vương Bất Bại của chúng ta cũng có món nợ phong lưu ở bên ngoài kia đấy!”.
Advertisement
Xưa nay Diệp Thiên luôn đứng trên cao, sừng sững ở đỉnh mây, hiếm khi có cơ hội khiến cậu nếm trái đắng, làm sao Tiếu Văn Nguyệt có thể bỏ qua.
Diệp Thiên một tay ôm lấy Tiếu Văn Nguyệt, bất đắc dĩ nói: “Em không cần trêu chọc anh, tình hình lúc đó là anh đã mất đi ý thức, hoàn toàn chỉ do bản năng xui khiến cơ thể, không cách nào khống chế bản thân!”.
“Chỉ là anh không ngờ chuyện này lại phát triển vượt xa sự tưởng tượng của anh”.
“Trong hai người họ lại có người mang thai con của anh, hơn nữa, anh cảm nhận được đứa bé sắp đến ngày ra đời rồi”.
Tiếu Văn Nguyệt nhìn chằm chằm Diệp Thiên, cô ấy chưa bao giờ thấy cậu vừa tỉnh táo, vừa vui mừng lại có chút hoảng loạn, trong thấp thỏm mang theo chút bối rối như vậy. Nhưng cô ấy hoàn toàn có thể hiểu, dù Diệp Thiên có mạnh thế nào thì cũng chỉ là một thanh niên mới hai mươi tuổi. Ở độ tuổi này, đột nhiên phát hiện mình có một đứa con sắp sinh, dù là ai cũng sẽ không bình tĩnh được.
Nghĩ đến đó, Tiếu Văn Nguyệt nhẹ nhàng khoác cánh tay Diệp Thiên, thấu hiểu nói: “Nếu anh đã cảm nhận được rồi thì còn đợi gì nữa?”.
“Mau đi xem Tiểu Đế Vương của chúng ta đi, em cũng rất muốn gặp mặt cô gái mang trong mình giọt máu của anh đó!”.
Dao động trong mắt Diệp Thiên dần dần khôi phục yên tĩnh, cậu nắm lấy tay Tiếu Văn Nguyệt, trên mặt lộ ra nụ cười ấm áp.
“Dù là ai mang thai con của anh, đó cũng là máu mủ ruột thịt của anh, không thể xóa bỏ!”.
“Đi thôi, cùng anh đi xem sao!”.
Một lát sau, cậu vung tay, xé ra một lối đi không gian, dẫn theo Tiếu Văn Nguyệt vào trong.
…
Giờ phút này, trên đỉnh núi Mục Cao của Tam Tuyệt Môn, gương mặt Kỷ Nhược Yên nhăn nhó, hiện ra vẻ đau đớn tột độ. Các đệ tử nữ của Tam Tuyệt Môn đang vây xung quanh cô ta, gương mặt hoảng loạn, các đệ tử nam thì đứng ở một nơi khá xa. Những đệ tử nam đó đều có vẻ mặt khác nhau, khinh thường có, thương hại có, đố kị cũng có…
Bởi vì vào ngày hôm nay, tất cả mọi người đều biết một tin chấn động cả Tam Tuyệt Môn. Đó là đại sư tỷ Kỷ Nhược Yên của Tam Tuyệt Môn đã mang thai, hơn nữa cái thai đã lớn, cũng phải mấy tháng.
Tin tức này vừa truyền ra đã khiến toàn bộ môn phái kinh ngạc, ngay cả chưởng môn của Tam Tuyệt Môn - “Cuồng Thương” Quách Dương đứng thứ sáu trên bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ cũng vô cùng phẫn nộ. Trong cơn tức giận, ông ta đã dẫn theo vài nữ đệ tử có lai lịch khá cao, tu vi khá mạnh trong môn phái lên núi, tra hỏi Kỷ Nhược Yên.
Advertisement
Quy định của Tam Tuyệt Môn rất nghiêm khắc, xưa nay nam nữ không được tùy tiện qua lại, bất cứ ai được tuyển chọn vào môn phái dù là nam hay nữ cũng phải còn trinh. Nếu ai tìm được đối tượng kết đôi thì phải bẩm báo lên trưởng bối hoặc môn chủ, đồng thời dẫn người đó đến môn phái ra mắt môn chủ.
Chuyện của Kỷ Nhược Yên chắc chắn đã làm bại hoại môn phong hai trăm năm nay của Tam Tuyệt Môn.
Quách Dương vẫn luôn cưng chiều Kỷ Nhược Yên, xem cô ta như con gái ruột, bây giờ trừng mắt trợn mi, vừa dùng chân khí áp chế chuyển động lạ của thai nhi trong cơ thể Kỷ Nhược Yên, vừa thấp giọng quát: “Yên Nhi, mấy tháng trước, con lịch luyện xong trở về môn phái là lên thẳng đỉnh núi Mục Cao, nói rằng có cảm ngộ trong lúc lịch luyện, muốn chuyên tâm tu luyện. Ta còn tin là thật, còn để Tiểu Điệp phụ trách đem cơm lên cho con mỗi ngày!”.
Advertisement
“Không ngờ con lại mang thai con của người khác ở bên ngoài, đến đỉnh núi này cũng chỉ để giấu giếm mà thôi. Con làm vậy có phải trong mắt con không còn sư phụ như ta nữa không? Vậy rồi con để môn quy hai trăm năm của Tam Tuyệt Môn ở đâu?”.
“Con nói đi, rốt cuộc đứa bé là con của ai? Đây không chỉ là cho ta một lời giải thích, mà còn cho toàn bộ Tam Tuyệt Môn một lời giải thích!”.
Dù giọng nói của Quách Dương mang vẻ chất vấn, nhưng trong mắt lại ẩn chứa sự thương yêu và không nhẫn tâm đối với Kỷ Nhược Yên.
Dù sao đây cũng là đệ tử thân truyền mà ông ta xem trọng nhất, thiên phú cực kì cao. Ông ta đã gửi gắm hi vọng ở cô ta, từ lâu đã hạ quyết tâm phải âm thầm tác hợp cho hai người Kỷ Nhược Yên và Liêu Như Thành, bởi vì Liêu Như Thành là cháu cố của ông tổ Tam Tuyệt Môn - Liêu Vạn Lâm.
Liêu Vạn Lâm là môn chủ có thiên phú cao nhất trong lịch sử hai trăm năm của Tam Tuyệt Môn. Một trăm năm trước, ông ta đã biến mất một cách bí ẩn, cách đây không lâu linh khí đất trời khôi phục, ông ta mới quay trở về môn phái. Mặc dù ông ta không xuất hiện ở thế tục, nhưng lại là một cao thủ hoàng cấp thực thụ, có một không ai trên đời.
Nếu Kỷ Nhược Yên gả cho Liêu Như Thành, sau này được Liêu Vạn Lâm chỉ dẫn, tu vi sẽ tiến xa.
Chỉ là ông ta không ngờ Kỷ Nhược Yên lại phạm sai lầm nghiêm trọng như vậy, thậm chí đã chạm đến giới hạn môn quy của môn phái.
Nghe Quách Dương hỏi, Kỷ Nhược Yên nhẫn nhịn cơn cơn đau quặn thắt ở trong bụng, áy náy nói: “Xin lỗi sư phụ, con không thể nói cho người biết là ai”.
“Đệ tử làm trái môn quy, tự biết tội nghiệt sâu nặng, mong sư phụ trừng phạt theo môn quy!”.
Mắt Quách Dương lóe sáng, nhìn Kỷ Nhược Yên đáng thương nhưng vẫn luôn quật cường ấy, trong lòng ông ta vô cùng phức tạp.
Ông ta biết Kỷ Nhược Yên thà chịu phạt cũng không muốn nói ra thân phận thật sự của người đàn ông đó, chắc chắn cô ta đã có tình cảm khó phai với kẻ đó.
Do dự một lúc lâu, cuối cùng ông ta vẫn không thể tuyệt tình với đệ tử thân truyền mà mình xem trọng, lập tức xua tay, hạ giọng nói: “Thôi được rồi!”.
“Từ hôm nay trở đi, con không còn là người của Tam Tuyệt Môn, sau này đi lại trên thế giới cũng không được dùng thân phận đệ tử của Tam Tuyệt Môn nữa, con hãy tự sống cho tốt!”.
Mặc dù Quách Dương nói ra lời này nghe có vẻ tuyệt tình ác độc, nhưng thực ra đây đã là sự khoan hồng lớn nhất dành cho Kỷ Nhược Yên.
Kỷ Nhược Yên biết nỗi khổ tâm của sư phụ, chuẩn bị rưng rưng nước mắt dập đầu, nhưng ở không xa bỗng vang lên một giọng nói lạnh lùng.
Advertisement
“Sư phụ, Kỷ Nhược Yên làm trái môn quy, theo quy định của Tam Tuyệt Môn chúng ta phải phế bỏ tu vi, ở lại môn phái sám hối ba năm, sau đó đuổi ra khỏi môn phái”.
“Sư phụ xử như vậy hình như không phù hợp với môn quy cho lắm. Lẽ nào sư phụ nể tình ngày xưa, định tha cho cô ta sao?”.
“Nếu thật là vậy, e rằng rất khó thuyết phục mọi người. Nếu ai cũng có đặc quyền giống như Kỷ Nhược Yên, vậy thì sau này môn quy của Tam Tuyệt Môn có còn chút uy tín nào không?”.
Advertisement
Mọi người đồng loạt quay đầu nhìn lại, thấy một thanh niên gương mặt tuấn tú, nhưng sắc mặt lại u ám đứng ở không xa.
Liêu Như Thành!
Cậu ta thèm muốn Kỷ Nhược Yên đã lâu, nhưng dù làm thế nào Kỷ Nhược Yên vẫn không chịu tiến thêm một bước với cậu ta, đến bây giờ, cậu ta cũng chưa có cơ hội ra tay.
Giờ đây, biết Kỷ Nhược Yên đã mang thai đứa con của người khác, ngọn lửa đố kị trong lòng cậu ta bốc cháy hoàn toàn. Theo cậu ta nghĩ, đã không có được thì chi bằng hủy hoại nó đi!
“Hừ, bình thường còn giả vờ là một thiếu nữ trong sáng, hóa ra chỉ là một con ả đê tiện dễ dàng để người ta chơi đùa!”.
“Nếu cô đã ngủ cùng người ta, tôi sẽ khiến cho cô biết thế nào là vạn kiếp bất phục! Cứ như vậy rời khỏi Tam Tuyệt Môn thì dễ cho cô quá!”.
“Tôi sẽ khiến cô mất hết tu vi, ở lại Tam Tuyệt Môn này bị tôi chơi đùa cả đời, trở thành vật sở hữu của một mình Liêu Như Thành tôi!”.
Lúc trước, Liêu Như Thành không điên rồ như vậy, cũng không ngông cuồng tự đại như vậy. Nhưng bởi vì trước đó không lâu, ông tổ của cậu ta đã quay về, bây giờ uy danh chấn động Tam Tuyệt Môn, cho nên lòng tin của cậu ta cũng dâng lên tới đỉnh điểm, ngay cả Quách Dương sư phụ cậu ta cũng không là gì trong mắt cậu ta.
Quả nhiên, cậu ta vừa mới lên tiếng, một giọng nói xa xôi từ trong khe núi đã vọng đến.
“Quách Dương, làm theo lời Như Thành nói đi!”.
“Quy tắc của Tam Tuyệt Môn chúng ta không thể phá hỏng, bất cứ ai cũng không được hưởng đặc quyền!”.
“Mau giết cái thai trong bụng Kỷ Nhược Yên, phế bỏ tu vi, quăng ra sau núi để nó sám hối đi!”.
Giọng nói ấy không lớn cũng không nhỏ, nhưng tất cả mọi người đều nghe được rõ ràng, mang theo sự uy nghiêm và bá đạo không thể nghi ngờ.
Vẻ mặt Kỷ Nhược Yên cứng đờ, theo bản năng ôm lấy bụng mình, hiện lên sự phòng bị và hoảng sợ.
Quách Dương biết đây là Liêu Vạn Lâm đích thân lên tiếng. Liêu Vạn Lâm là chủ nhân thật sự của Tam Tuyệt Môn hiện nay, thực lực chèn ép cả mấy huyện xung quanh đỉnh Mục Cao, vang danh khắp tỉnh Cán Tây, ông ta hoàn toàn không thể phản kháng.