Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vào mấy hôm trước, “Công ty Lăng Thiên” vẫn còn im ắng vô thanh ở Lư Thành, nhưng hai ngày nay lại được nghị luận xôn xao. Không chỉ vậy mà cả tỉnh Xuyên cũng chịu ảnh hưởng, những nhà giàu có nổi tiếng, các ông trùm từ khắp các nơi trong tỉnh Xuyên đều tề tựu về Lư Thành vì lễ khai trương của “Công ty Lăng Thiên” ngày mai.

Bọn họ biết chủ nhân của Công ty Lăng Thiên chính là Diệp tiên sinh được mọi người tôn sùng ở tỉnh Xuyên.

Bây giờ, điều bọn họ muốn biết nhất là Diệp tiên sinh vô cùng thần bí, trấn áp các ông trùm ấy có đến dự hay không.

Tiếu Văn Nguyệt, Lí Tinh Tinh, Cố Giai Lệ cũng vô cùng mong chờ chuyện này. Lời đồn về Diệp tiên sinh đã chôn sâu trong lòng bọn họ từ lâu, theo danh tiếng của Diệp tiên sinh tăng cao, bọn họ cũng càng ngày càng tò mò về người đó, đáng tiếc là chưa có cơ hội được gặp.

Nghe đến ba chữ “Diệp tiên sinh”, ngay cả Lâm Thiếu Bân cũng trở nên im lặng.

Tiếu Lâm thận trọng hỏi: “Cậu Bân, thân phận của cậu cao quý, đương nhiên tin tức cũng nhạy bén, có thể tiết lộ nội tình cho chúng tôi không?”.

Mặc dù ông ta là chủ tịch của một tập đoàn, nhưng so với Ngô Quảng Phú, Từ Uyên Đình thì chỉ là nhân vật nhỏ bé, huống hồ là Diệp tiên sinh ở trên cao.

Ông ta muốn thăm dò tin tức, nếu ngày mai Diệp tiên sinh xuất hiện thì ông ta cũng dễ chuẩn bị trước. Tốt nhất là có thể nhân cơ hội làm quen với Diệp tiên sinh, xuất hiện trước mặt người đó, để Diệp tiên sinh có ấn tượng.

Mọi người đều nhìn về phía Lâm Thiếu Bân, chỉ có Diệp Thiên vẫn ăn thoải mái, không hề quan tâm.

Lâm Thiếu Bân im lặng mấy giây mới trả lời: “Tin tức tôi nhận được là có lẽ ngày mai Diệp tiên sinh sẽ không xuất hiện”.

“Lễ khai trương ngày mai sẽ do ông chủ Ngô ở Lư Thành chủ trì, bố tôi và ông Từ của thành phố Phán sẽ phụ trách hậu cần”.

Nghe Lâm Thiếu Bân nói vậy, trên mặt mọi người đều thoáng qua vẻ thất vọng.

“Ầy, cứ tưởng lần này có thể nhìn thấy mặt mũi của Diệp tiên sinh, ai ngờ anh ta lại không tham dự”.

Lí Tinh Tinh lập tức oán giận nói, vẻ mặt tiếc nuối. Cô ta khâm phục Diệp tiên sinh sát đất. Trong giới thượng lưu ở Lư Thành có rất nhiều lời đồn về Diệp tiên sinh được lan truyền, cô ta hầu như nhớ hết mỗi một tin đồn, tràn đầy sùng bái đối với nhân vật trong lời đồn này, trở thành người hâm mộ thật sự.

Tiếu Văn Nguyệt và Cố Giai Lệ cũng thở dài. Mặc dù bọn họ không phản ứng mạnh như Lí Tinh Tinh, nhưng cũng ngưỡng mộ Diệp tiên sinh từ lâu. Họ đều muốn biết mặt mũi của cậu, đáng tiếc là không có cơ hội.

“Lần này không thể gặp được Diệp tiên sinh đúng là đáng tiếc”.

Tiếu Lâm vốn còn định chuẩn bị một món quà lớn, tìm người giới thiệu mình với Diệp tiên sinh, nhưng bây giờ xem ra kế hoạch của ông ta không thực hiện được.

“Diệp tiên sinh là một người siêu phàm, mắt nhìn và suy nghĩ của cậu ta quả thật chúng ta không thể đoán được. Nhân vật như cậu ta vô cùng bí ẩn, không đến dự cũng là điều bình thường”.

Sở Thần Quang thấy mọi người ủ rũ thở dài, chỉ đành cười nói.

Lí Thu Hà chưa hề lên tiếng, nhìn mọi người vì Diệp tiên sinh không đến dự mà mất hứng, trong lòng cô ta cười thầm không ngừng.

“Một đám ngu ngốc, các người làm sao biết được bây giờ Diệp tiên sinh đang ngồi đây ăn cơm với các người chứ?”.

Nghĩ đến đó, cô ta không nhịn được quay đầu nhìn Diệp Thiên. Thiếu niên mười bảy, mười tám tuổi này bình thường trông chẳng có gì nổi bật, nhưng một khi thể hiện tài năng thì sẽ là rồng thần trên trời, làm chấn động tất cả mọi người, không ai có thể vượt qua cậu.

“Đúng rồi, anh Bân!”.

Cố Giai Lệ vẫn luôn im lặng bỗng lên tiếng hỏi: “Anh gặp được Diệp tiên sinh chưa?”.

Lâm Thiếu Bân nghe thế mỉm cười, lắc đầu nói: “Diệp tiên sinh thân phận cao quý, sao chúng ta muốn gặp là có thể gặp được? Tháng trước anh vừa mới từ nước ngoài về, vẫn chưa gặp được cậu ta”.

“Nhưng anh nghe bố anh kể, Diệp tiên sinh rất trẻ tuổi, độ tuổi có thể chỉ xấp xỉ chúng ta”.

Nghe vậy, Tiếu Văn Nguyệt, Cố Giai Lệ và những người khác đều ngạc nhiên. Lần trước Sở Thần Quang đã nói với bọn họ Diệp tiên sinh rất trẻ tuổi, nhưng bọn họ đều nghĩ rằng cái gọi là “trẻ tuổi” kia chí ít cũng hơn ba mươi.

Hơn ba mươi tuổi có thể đứng đầu tỉnh Xuyên đã đủ khiến người ta kinh ngạc.

Bây giờ nghe Lâm Thiếu Bân nói vậy, bọn họ không còn gọi là kinh ngạc nữa, mà là khiếp sợ.

“Tuổi xấp xỉ chúng ta? Không phải chứ?”.

Lí Tinh Tinh ngạc nhiên kêu lên.

Ở độ tuổi như bọn họ còn đang lo chuyện thi vào đại học nào, hôm nay đi đâu uống trà sữa cà phê, hoặc là suy nghĩ đi mua sắm thì mua món gì.

Cho dù cao cấp hơn một chút thì cũng chỉ như Sở Thần Quang, nắm trong tay công ty trị giá mười triệu tệ, được người ta gọi là thanh niên trẻ tuổi tài cao.

Nhưng một người ở cùng độ tuổi với họ mà có thể đứng đầu tỉnh Xuyên, thống lĩnh các nhân vật lớn, trở thành Diệp tiên sinh được mọi người tôn sùng sao? Cứ như chuyện nghìn lẻ một đêm vậy.

“Đương nhiên tôi biết tin tức này có hơi khó tin, nhưng đó là sự thật. Hầu hết các ông lớn mà tôi quen đều nói như vậy”.

Lâm Thiếu Bân nhún vai, ban đầu anh ta biết được tin tức này cũng kinh ngạc một lúc lâu.

Nhưng bây giờ, trong lòng anh ta chỉ có kính nể và tôn sùng Diệp tiên sinh. Hơn nữa, bố anh ta từng nói không lâu nữa, đợi đúng thời cơ thì sẽ giới thiệu anh ta với Diệp tiên sinh, cho anh ta gặp Diệp tiên sinh.

Một khi gặp được Diệp tiên sinh, nhờ Diệp tiên sinh chỉ dẫn vài câu, anh ta sẽ không còn đơn giản là cậu ấm ở Xuyên Nam nữa. Mỗi lần nghĩ đến chuyện này, anh ta đều cảm thấy háo hức.

“Tuổi trẻ mà có thể đứng đầu thế giới ngầm tỉnh Xuyên, Diệp tiên sinh đúng là siêu phàm!”.

Tiếu Lâm hoàn hồn trở lại, không khỏi cảm khái lên tiếng.

Lí Tinh Tinh mắt lấp lánh, cô ta vốn tưởng Diệp tiên sinh là trung niên khoảng ba mươi tuổi, cho dù là vậy, cô ta cũng sùng bái vô cùng. Bây giờ nghe nói Diệp tiên sinh là một người trẻ tuổi cùng độ tuổi với bọn họ, cô ta càng mừng thầm trong lòng, bắt đầu mơ mộng cuộc gặp gỡ tuyệt đẹp giữa mình và Diệp tiên sinh, cuối cùng bước vào lễ đường đám cưới, trở thành “nữ hoàng” của tỉnh Xuyên.

Tiếu Văn Nguyệt và Cố Giai Lệ cũng liên tục thở dài. Sở Thần Quang sờ mũi, cười gượng nói: “Không biết chúng ta phải phấn đấu bao lâu mới có thể đạt đến trình độ như Diệp tiên sinh!”.

Mọi người đều im lặng, trình độ giống như Diệp tiên sinh nào chỉ phấn đấu là có thể đạt được dễ như vậy?

Tiếp đó, chủ đề trò chuyện gần như đều không xa rời Diệp tiên sinh. Lâm Thiếu Bân kể lại những sự tích và bản lĩnh của Diệp tiên sinh nghe được từ bố mình cho mọi người, ai nấy đều kinh ngạc.

Còn Diệp Thiên từ đầu đến cuối chỉ cúi đầu ăn cơm, không ai chú ý đến cậu.

Sau bữa tối, mọi người lại trò chuyện vài câu với Tiếu Lâm. Lâm Thiếu Bân đề nghị đến quán bar ngồi, mọi người cùng hưởng ứng, rời khỏi biệt thự nhà họ Tiếu.

Diệp Thiên đi theo sau mọi người, vốn định ra khỏi khu biệt thự sẽ rời đi một mình. Nhưng cậu vừa bước ra khỏi biệt thự nhà họ Tiếu, Lâm Thiếu Bân lại đột nhiên dừng bước, chặn trước mặt cậu.

Đám người Tiếu Văn Nguyệt, Cố Giai Lệ thấy thế đều biến sắc, Sở Thần Quang lại cười thầm trong lòng.

Vừa rồi Diệp Thiên đã làm mất mặt Lâm Thiếu Bân, bây giờ Lâm Thiếu Bân trả thù rồi đây!

“Diệp Thiên phải không?”.

Lâm Thiếu Bân nhìn thẳng vào Diệp Thiên, giọng điệu kiêu ngạo tự đại.

“Tôi mặc kệ cậu có quan hệ gì với Giai Lệ, nhưng tôi có thể nhìn ra, cậu xuất hiện khiến cô ấy không vui”.

Anh ta bước lên trước hai bước, nheo mắt lại.

“Từ hôm nay trở đi, cậu hãy tránh xa Giai Lệ một chút. Nơi cô ấy xuất hiện, tốt nhất cậu đừng xuất hiện trong phạm vi mười mét xung quanh cô ấy, nghe rõ rồi chứ?”.

Cố Giai Lệ nghe vậy ánh mắt dao động, định bước tới nói đỡ cho Diệp Thiên, nhưng lại bị Lí Tinh Tinh giữ lại.

“Ồ?”.

Diệp Thiên hờ hững nhìn lại: “Dựa vào đâu?”.

Lâm Thiếu Bân tràn đầy tự tin, khóe miệng hiện lên nụ cười khinh thường.

“Dựa vào tôi là Lâm Thiếu Bân, dựa vào tôi là con trai của Lâm Thiên Nam!”.

Cuối cùng cậu ấm nhà họ Lâm cũng để lộ ra vũ khí sắc bén nhất. Đây chính là phong cách làm việc trước nay của anh ta, chưa bao giờ dài dòng, chỉ có thể hình dung bằng hai chữ “bá đạo”.

Ánh mắt mọi người đều dồn lên người Diệp Thiên. Tiếu Văn Nguyệt muốn nói giúp Diệp Thiên vài câu nhưng lại không biết giúp thế nào. Trước mặt Lâm Thiếu Bân, ngay cả Sở Thần Quang cũng không đủ trình độ, đương nhiên cô ta càng không có tiếng nói.

“Lâm Thiên Nam?”.

Nghe đến cái tên này, Diệp Thiên đột nhiên nhếch miệng cười.

“Tôi lại tò mò, nếu bố anh biết anh kiêu căng trước mặt tôi như vậy…”.

“…Bố anh có đánh gãy chân anh không nhỉ?”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK