Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên đỉnh núi Phi Vũ mây mù lượn lờ, vừa kì diệu vừa hiểm trở, ba cao thủ bậc nhất thiên hạ đều có mặt ở đây, đứng ở các hướng khác nhau.

Watanabe Heizou ngước mắt lên, quan sát cả người Diệp Thiên, qua mỗi một cái nhìn, vẻ mặt của ông ta lại thêm một phần kinh ngạc.

Trên con đường tập võ, tài năng thiên phú đương nhiên chiếm phần lớn, nhưng muốn đạt được thành tựu trên con đường võ thuật thì ít nhất cũng phải đến tuổi ba mươi. Cho dù là Diệp Vân Long từng có thiên phú mạnh nhất cũng phải đến ba mươi lăm tuổi mới bước vào chí tôn võ thuật, vang danh thiên hạ.

Còn Diệp Thiên, nhìn bề ngoài chắc chắn chưa tới hai mươi tuổi, nhưng đối mặt với hai vị Thái Sơn Bắc Đẩu trong các võ giả hiện nay, ánh mắt cậu vô cùng bình tĩnh, giống như dòng suối trong khiến người ta không khỏi thán phục.

Bất luận tu vi võ thuật của Diệp Thiên như thế nào, chỉ riêng tính cách này đã hơn rất nhiều người.

Diệp Thiên đứng yên trên cột đá, khí tức như thực thể, nhìn thẳng vào Tiêu Ngọc Hoàng.

“Không lâu trước đây có một chí tôn võ thuật nhà họ Phan ở Vân Kiềm bị tôi đánh bại, theo tôi thấy, sự chênh lệch mạnh yếu giữa chí tôn võ thuật là rất lớn. Tiêu Ngọc Hoàng ông được xếp vào một trong “Tứ Tuyệt”, ông vẫn luôn là đối thủ mà tôi mong đợi”.

“Tối nay, tôi lên đỉnh Phi Vũ là muốn gặp ông một lần, xem ông có phụ lòng mong đợi của tôi hay không. Bây giờ xem ra, ông quả thật xứng với cái danh “nửa đời vô địch” ấy!”.

Trọng giọng nói cậu không hề chứa sự nghiêm túc khi đối mặt với kẻ mạnh, ngược lại là nóng lòng muốn thử. Tiêu Ngọc Hoàng luôn đứng đầu trong các chí tôn võ thuật Hoa Hạ, hoàn toàn không phải một cao thủ cấp trung chí tôn võ thuật như Phan Hoài Uyên là có thể so sánh.

Khắp người Tiêu Ngọc Hoàng chứa đầy sức mạnh cuồn cuộn. Mỗi một tấc thịt đều chứa sức mạnh mang tính bùng nổ, xác thịt và nội lực dung hòa hoàn hảo, không sai một li. Phan Hoài Uyên mà cậu đã giết ở thung lũng hoa lúc trước so với Tiêu Ngọc Hoàng đúng là hữu danh vô thực, không bằng cả con kiến. Mười Phan Hoài Uyên cũng không sánh được với một Tiêu Ngọc Hoàng.

Đây chính là kẻ mạnh nhất mà cậu từng gặp từ khi xuất thế đến nay.

“Diệp Lăng Thiên, gặp được cậu, tôi không thể không cảm khái, Hoa Hạ của chúng ta đúng là vùng đất rộng lớn, địa linh nhân kiệt. Hai mươi năm trước, Diệp Vân Long đã bộc lộ tài năng xuất sắc giữa quần hùng, mà nay đến cậu thể hiện tài năng vượt trội hơn người”.

“Trước khi tôi gặp cậu, tôi từng trị thương cho đứa đệ tử không ra gì của tôi, phát hiện cậu để lại trong cơ thể nó một luồng nội lực cực kì mạnh mẽ, giấu trong đan điền. Tôi đã dùng ba luồng sức mạnh mới có thể xua tan nó”.

“Lúc đó tôi đã biết, tu vi của cậu đã đạt đến cảnh giới đỉnh cao của chí tôn võ thuật, vì vậy mới gửi thư khiêu chiến cho cậu”.

“Mặc dù cậu đủ tư cách để tôi khiêu chiến, nhưng công bằng mà nói, trước đó tôi không cho rằng cậu có thực lực cùng đẳng cấp với tôi. Hôm nay gặp cậu, tôi mới biết tôi đã sai rồi”.

Tiêu Ngọc Hoàng nói đến đây, đột nhiên chắp hai tay, khom người chín mươi độ với Diệp Thiên.

Wakasa Hidetatsu như bị búa lớn đánh vào đầu, ánh mắt không ngừng rưng rưng.

Tiêu Ngọc Hoàng là sự tồn tại như cột chống trời của giới võ thuật Hoa Hạ, là một trong những võ giả mạnh nhất Hoa Hạ hiện nay. Ông ta đại diện cho một thời đại, đại diện cho một đoạn truyền thuyết, thế mà bây giờ, ông ta lại khom lưng chín mươi độ với nhân tài mới nổi là Diệp Thiên. Điều này chứng tỏ ông ta đang nhận lỗi với Diệp Thiên, cũng thừa nhận thân phận tông sư thiên hạ ngang hàng với ông ta của Diệp Thiên.

Năm nay hắn ba mươi lăm tuổi, nhưng cũng chỉ mới bước vào chí tôn võ thuật, mới bộc lộ tài năng ở giới võ thuật Đảo Quốc mà thôi. Hắn vẫn còn thua kém nhân vật cấp truyền thuyết trong chí tôn võ thuật như Watanabe Heizou và Tiêu Ngọc Hoàng không biết đến mấy bậc.

Nhưng Diệp Thiên còn trẻ tuổi như vậy, làm cách nào mà đạt tới cảnh giới đáng sợ như mấy người Tiêu Ngọc Hoàng thế chứ?

Nếu cho Diệp Thiên thêm mười năm thì trên Hoa Hạ này, hoặc là trên cả địa cầu còn ai xứng làm đối thủ của Diệp Thiên?

Hắn không dám nghĩ tiếp nữa.

Tiêu Ngọc Hoàng cúi mình nhận lỗi, Diệp Thiên chỉ cười nhạt. Khi trận đấu giữa cậu và Tiêu Ngọc Hoàng truyền ra khắp giới võ thuật, gần như chín mươi phần trăm võ giả đều cho rằng cậu không đủ tư cách giao đấu với Tiêu Ngọc Hoàng, đâu phải chỉ có Tiêu Ngọc Hoàng khinh thường cậu.

“Diệp Lăng Thiên, Watanabe Heizou tôi gặp được cậu là sự ngạc nhiên lớn nhất trong chuyến đi đến Hoa Hạ lần này của tôi”.

Watanabe Heizou đột nhiên lên tiếng. Hai mắt ông ta sáng rực, tỏa ra ánh kiếm vô hạn, trong mắt hiện lên vẻ thích thú.

Từ khi Diệp Thiên đến đây, sự chú ý của ông ta đều đổ dồn lên người Diệp Thiên. Nếu nói Tiêu Ngọc Hoàng là một bộ máy chiến đấu không có sơ hở, thì Diệp Thiên giống như mây màu trên trời, phiêu du bất định, không thể nắm bắt, hoàn toàn không đo được sâu cạn.

Hình thức thể hiện sức mạnh của hai người khác nhau, nhưng đều đại diện cho một trình độ cực cao.

“Ồ?”.

Diệp Thiên hờ hững quay đầu, nhìn về phía ông lão trông đã gần đất xa trời kia, khóe miệng nhếch lên nụ cười hứng thú.

Mặc dù bề ngoài ông lão gầy gò này không có gì nổi bật, nhưng Diệp Thiên có thể cảm nhận được cả người ông ta ngập tràn một luồng kiếm khí vô cùng mờ nhạt. Trên đỉnh đầu giống như có treo một thanh kiếm khổng lồ vô hình, vắt ngang trời không. Bản thân ông ta thì lại tựa một thanh thần binh tuyệt thế được giấu trong vỏ, một khi rời vỏ sẽ bay thẳng lên chín tầng mây, hủy diệt tất cả.

Cậu gần như thốt ra mà không cần suy nghĩ.

“Hóa ra là Kiếm Thánh Đảo Quốc, Watanabe Heizou!”.

Mặc dù Watanabe Heizou chưa từng bước chân đến Hoa Hạ hơn mười năm nay, nhưng truyền thuyết về ông ta năm xưa quả thật quá nhiều. Diệp Thiên không mấy hứng thú với chuyện trên giang hồ cũng từng nghe tới tay kiếm vô thượng ở Đảo Quốc này.

Cậu không ngờ trên đỉnh núi Phi Vũ không chỉ có Tiêu Ngọc Hoàng, mà còn có thể gặp được Watanabe Heizou ẩn cư ở Đảo Quốc hơn mười năm.

“Không ngờ Diệp Lăng Thiên cũng đã nghe tới tên tôi, đúng là vinh hạnh cho tôi!”.

Watanabe Heizou vỗ tay khẽ cười, bỗng ánh mắt nghiêm lại, lộ ra sự sắc bén vô tận.

“Có chuyện này tôi muốn hỏi cậu. Một đệ tử của tôi từng đến tỉnh Xuyên ở Hoa Hạ vào hai tháng trước, nhưng đến nay lại không thấy tung tích. Đao Diêm Ma nó luôn mang theo bên người cũng bị người khác làm gãy thành nhiều đoạn, tìm thấy ở Lư Thành tỉnh Xuyên. Không biết chuyện này có liên quan đến cậu không?”.

Diệp Thiên nghe vậy hơi suy tư, đột nhiên nhớ tới lúc cậu cứu Kỷ Nhược Yên từng giết một kiếm khách Đảo Quốc, cậu không ngờ đó lại là đồ đệ của Watanabe Heizou.

Nhưng xưa nay Diệp Thiên làm việc một mình, chịu trách nhiệm một mình, không có gì phải sợ, cậu lập tức gật đầu.

“Hai tháng trước đúng là tôi đã giết một kiếm khách Đảo Quốc ở Lư Thành, có lẽ đó là đồ đệ của ông không sai”.

“Hắn đến Hoa Hạ, ngang nhiên săn giết võ giả trẻ tuổi của Hoa Hạ chúng tôi, tôi giết hắn chỉ vì những võ giả Hoa Hạ đã chết dưới tay hắn. Nếu ông có gì bất mãn cứ việc đến tìm tôi!”.

“Ông muốn ra tay giải quyết ngay lúc này tôi cũng không có ý kiến gì”.

Diệp Thiên nhún vai, muốn bước lên đỉnh cao, đạt tới cực hạn thì không được sợ bất cứ đối thủ nào. Bất kể là Tiêu Ngọc Hoàng hay là Watanabe Heizou, chỉ cần họ muốn ra tay với cậu, cậu sẽ không từ chối ai cả.

“Quả nhiên là Diệp Lăng Thiên làm, thầy…”.

Wakasa Hidetatsu lập tức quay đầu nhìn Watanabe Heizou, nhưng lại thấy hai mắt Watanabe Heizou sáng rực. Một luồng ánh kiếm đột nhiên phóng ra từ trên đỉnh đầu ông ta, chém qua sương mù trên đỉnh núi.

Tuy nhiên, một kiếm này lại không nhắm thẳng vào Diệp Thiên, mà là chém tới cột đá dưới chân cậu.

Uy lực một kiếm của Watanabe Heizou đâu hề nhỏ. Chỉ một kiếm tùy tiện của ông ta đã tương đương với lưỡi dao sắc bén của thần binh chém tới, đừng nói là một cây cột đá, cho dù là đồng sắt cũng có thể chém gãy.

Nhưng ánh kiếm chém vào cột đá chỉ phát ra tiếng “bộp”, sau đó hóa thành những đốm sáng tan đi. Cột đá không hề tổn hại gì, bóng dáng Diệp Thiên cũng không động đậy.

Sát ý trong mắt Watanabe Heizou thu bớt lại, kiếm ý trên người tan đi, giọng nói bình tĩnh.

“Hay cho một Diệp Lăng Thiên! Ngày mai là ngày quyết chiến giữa cậu và Tiêu Ngọc Hoàng, ân oán giữa cậu và tôi tạm thời để sang bên. Nếu sau trận chiến ngày mai cậu không chết, tôi sẽ lại đến tìm cậu”.

Diệp Thiên đặt một tay trong túi quần, không lên tiếng.

Trên đỉnh núi nhất thời lại rơi vào im lặng, một lúc lâu sau, cuối cùng Tiêu Ngọc Hoàng cũng lên tiếng.

“Diệp Lăng Thiên, tu vi lúc này của cậu đã đủ để sánh ngang với thế hệ đi trước như chúng tôi, vậy hẳn cậu cũng biết đứng trên chí tôn võ thuật còn có cảnh giới mạnh hơn”.

Diệp Thiên nghe vậy, đồng tử co lại.

“Ông đang nói tới “siêu phàm” sao?”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK