Đôi mắt xinh đẹp của Lí Thanh Du khẽ nhìn sang, giây phút cô ta nhìn thấy Diệp Thiên, cô ta có thể cảm giác được kiếm tâm của mình rung mãnh liệt.
Kiếm điện vô song Hồ Ngọc Nguyệt mà cô ta tu luyện, tu luyện kiếm tâm là việc cần chú trọng nhất, mà thông thường kiếm tâm của cô ta có thể xuyên qua bề nổi của vạn vật, nhìn thấu bản chất.
Kiếm tâm của Lí Thanh Du vô cùng vững chắc, cứng hơn thép, đại diện cho ý chí kiên định của cô ta. Trong thế hệ trẻ, chỉ có Diệp Tinh cùng tuổi khác giới có thể khiến tim kiếm tâm của cô ta hơi gợn sóng. Nhưng hôm nay khi nhìn thấy Diệp Thiên, thanh niên cực kỳ xa lạ này lại khiến kiếm tâm vững như thành đồng của cô ta run lên kịch liệt, ngay cả bản thân cô ta cũng không thể tin nổi.
"Sao có thể?".
Lí Thanh Du nhìn chằm chằm Diệp Thiên rồi cẩn thận cảm nhận, nhưng cô ta không phát hiện ra bất cứ thứ gì trên người Diệp Thiên, ngay cả chút nội lực cũng không cảm nhận được.
Khi Lí Thanh Du nhìn lại khuôn mặt của Diệp Thiên một lần nữa, cậu đã đứng dậy và đi về phía thuyền. Lúc này, kiếm tâm đang run rẩy dữ dội của cô ta cũng ổn định lại.
"Lẽ nào cảm giác trước đó là ảo giác sao?".
Lí Tẩm Vân cũng lo lắng trong lòng, nhưng Diệp Thiên đã đi qua bên cạnh cô ấy, đi thẳng tới chỗ chiếc thuyền.
"Này, anh không được lên!".
Ngay khi Diệp Thiên chuẩn bị bước lên thuyền, một giọng nói có chút ngang ngược vang lên.
Cậu ngẩng đầu nhìn, thấy ở đầu thuyền có một cô gái xinh đẹp mặc váy xanh ngọc, gương mặt thanh tú tựa búp bê sứ, nhưng gương mặt xinh xắn ấy lại mang vẻ lạnh lùng.
Cô ấy đứng ở mũi thuyền giương một tay, chặn trước người Diệp Thiên.
"Những người đến Ngọc Nguyệt Cư lần này đều là cao thủ thiên tài trong giới võ thuật Hoa Hạ. Trên người anh không có chút nội lực nào thì đến Ngọc Nguyệt Cư làm gì? Anh không được lên thuyền, rời đi ngay!".
Lời nói của cô gái không hề khách sáo, thẳng thừng ra lệnh đuổi Diệp Thiên đi.
Những người có mặt ở đây đều là võ giả nội gia thuộc thế hệ trẻ của Hoa Hạ, nhưng Diệp Thiên không có tu vi nội lực, nên hiển nhiên cậu là một người bình thường. Lúc này, cô gái coi Diệp Thiên không khác nào một kẻ thừa nước đục thả câu, tới để góp vui.
Đám võ giả trẻ tuổi ngồi trên những chiếc thuyền khác đều liếc nhìn Diệp Thiên một cách khinh thường, trong số rất nhiều cao thủ trẻ tuổi này, không đâu lại xuất hiện một kẻ tầm thường "không có tu vi", Diệp Thiên đương nhiên trở thành đối tượng nổi bật.
"Lẽ nào võ công không đủ cao, thì không được đi Ngọc Nguyệt Cư sao?".
Diệp Thiên cười đầy lạnh lùng, nói: "Tuy không giỏi võ công, nhưng tôi là người học y, rất có hứng thú với Huyệt Đạo Đồng Nhân. Lần này tôi tham gia là để góp vui, lẽ nào cũng không được à?".
Nghe thấy lời này, cô gái mặc váy xanh ngọc lập tức cau mày, định nói lại, nhưng Lí Thanh Du đã bước ra và nói: "Tiểu Tuyết, đừng vô lễ!".
"Những người đến Hồ Ngọc Nguyệt này ngày hôm nay đều là khách của phái Hồ Ngọc Nguyệt ta, mời cậu lên thuyền!".
Lí Thanh Du xoè tay mời, tuy rằng cô gái váy xanh ngọc không bằng lòng, nhưng cũng chỉ có thể lui lại.
"Cảm ơn!".
Diệp Thiên mỉm cười, nhìn Lí Thanh Du bằng ánh mắt trong veo. Cậu lên thuyền rồi ngồi xuống, Lí Thanh Du theo sau, ngồi cùng cô gái mặc váy xanh ngọc.
Các thuyền còn lại đều có bảy tám người, nhưng thuyền bên Diệp Thiên chỉ có ba người. Diệp Thiên rất may mắn khi được cùng thuyền với hai nàng tiên xinh như hoa của Hồ Ngọc Nguyệt là Lí Thanh Du và cô gái váy xanh ngọc, khiến cho các chàng trai trẻ tuổi ở thuyền khác nhìn mà ghen tị.
Mười mấy chiếc thuyền đồng thời khởi hành, hướng về phía trung tâm Ngọc Nguyệt Cư. Trên thuyền, Diệp Thiên vươn vai, cầm gối đặt sau lưng.
Nhìn thấy dáng vẻ này của Diệp Thiên, cô gái mặc váy xanh ngọc hết sức khó chịu, trong số những người đến đây, ai nấy đều lịch sự và đàng hoàng, nhưng Diệp Thiên thì một mình một kiểu, tự nhiên cứ như đây là nhà mình vậy, muốn ngồi thì ngồi, muốn nằm thì nằm, không có chút khí phách nào của người trong giới võ thuật. Cô ấy nhìn mà ngứa cả mắt.
“Sư tỷ!”, cô ấy bất mãn nhìn Lí Thanh Du: “Sao chị lại cho anh ta lên? Nhìn qua cũng biết anh ta chỉ là người thường không có tu vi mà thôi. Đại hội Huyệt Đạo Đồng Nhân lần này có thể nói là đại hội dành cho thế hệ trẻ của giới võ thuật Hoa Hạ. Anh ta mà tham gia thì đúng là thật giả lẫn lộn!".
Gương mặt của Lí Thanh Du không chút dao động, cô ta phất tay.
"Đối tượng chính của đại hội lần này là toàn bộ thế hệ trẻ Hoa Hạ, thì trình độ võ thuật của cậu ta cao hay thấp cũng không quan trọng!".
Dứt lời, Lí Thanh Du quay sang nhìn Diệp Thiên, nhớ tới tình trạng kiếm tâm của mình rung động mãnh liệt, cô ta đột nhiên siết nắm đấm, nói với Diệp Thiên: "Chào cậu, tên tôi là Lí Thanh Du, đây là sư muội của tôi, Tiêu Thiến Tuyết!".
Diệp Thiên không đứng dậy, chỉ lạnh nhạt gật đầu: "Tôi tên là Diệp Thiên!".
Nói xong, cậu quay sang nhìn mặt Hồ Ngọc Nguyệt rộng lớn, thưởng thức vẻ đẹp hiếm có này, không hề quan tâm đến Lí Thanh Du và Tiêu Thiến Tuyết.
Hành động này khiến Lí Thanh Du và Tiêu Thiến Tuyết không khỏi kinh ngạc, nghi ngờ. Tiêu Thiến Tuyết xinh đẹp động lòng người, năm nay mới mười sáu tuổi nhưng cô ấy đã là một người đẹp tài sắc vẹn toàn, sau này chắc chắn sẽ là một nhân vật sâu dân mọt nước.
Lí Thanh Du thì càng không cần phải nói, đây là cái tên vang danh đã lâu trong giới võ thuật Hoa Hạ, chỉ có Hoa Lộng Ảnh mới có thể so tài với cô ta. Nhưng đối mặt với hai người đẹp tuyệt sắc này, Diệp Thiên lại làm ngơ không thấy, đối với cậu, dường như phong cảnh nơi đây còn đẹp hơn.
"Anh này, nếu anh nói mình là người của giới võ thuật, hẳn là anh phải biết sư tỷ của tôi là ai. Anh có thái độ gì đấy?".
Tiêu Thiến Tuyết không hài lòng với Diệp Thiên đã lâu, thấy Lí Thanh Du chủ động chào hỏi, nhưng cậu không thèm đáp lại, khiến cô ấy lập tức tức giận nói.
Diệp Thiên nhếch môi cười, mặc kệ Tiêu Thiến Tuyết, khiến cô ấy càng thêm bực mình, cơn giận như sắp bộc phát. Nhưng lúc này, Lí Thanh Du đã ngăn cô ấy lại.
"Được rồi, Tiểu Tuyết, hôm nay thanh niên từ phương xa đến đều là khách của Hồ Ngọc Nguyệt chúng ta. Đừng để người khác nghĩ rằng Hồ Ngọc Nguyệt chúng ta không biết phép tắc!".
Nói xong, Lí Thanh Du quay sang chỗ khác, không nhìn Diệp Thiên nữa.
Tuy rằng lúc trước Diệp Thiên khiến cô ta cảm thấy cậu có vẻ hơi đặc biệt, thậm chí kiếm tâm cũng run lên không thể giải thích được, nhưng bây giờ cô ta không để ý tới Diệp Thiên nữa.
Cô ta là kiếm thủ thiên tài của Hồ Ngọc Nguyệt, là thiên tài hàng đầu của giới võ thuật Hoa Hạ, ngay cả Diệp Tinh - thiên tài mạnh nhất, cũng chỉ có thể khiến cô ta nhìn thoáng qua. Điều duy nhất có thể khiến cô ta thực sự quan tâm chính là những cao thủ tuyệt đỉnh thống trị thiên hạ.
"Hừ!".
Tiêu Thiến Tuyết khịt mũi quay đầu đi, không để ý đến Diệp Thiên nữa.
Hai cô gái ngồi trên đầu thuyền, Tiêu Thiến Tuyết đột nhiên cười nói: "Sư tỷ, Bạch Hiểu Sinh mở lại bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ lần này, đồng thời lập tức công bố bảng xếp hạng thiên tài và bảng xếp hạng người đẹp. Chị và Hoa Lộng Ảnh đều xếp hạng một đó, em ghen tị chết mất!".
Lí Thanh Du mỉm cười, xoa đầu Tiêu Thiến Tuyết.
"Con bé này, suốt ngày nghĩ linh tinh, chúng ta là người trong giới võ thuật, dung mạo bên ngoài có ích lợi gì chứ? Chỉ khi thật sự đạt tới tuyệt đỉnh, đứng đầu bảng xếp hạng cao thủ, đó mới là bản lĩnh!".
Nào là sắc đẹp tuyệt thế, nào là bảng xếp hạng người đẹp, bảng xếp hạng thiên tài, đây không phải là thứ cô ta muốn. Thứ cô ta thực sự theo đuổi chính là có vị trí đứng trong bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ, cùng oanh tạc thiên hạ với các cao thủ chí tôn võ thuật.
Tiêu Thiến Tuyết mơ hồ gật đầu, rồi chợt mỉm cười đầy ranh mãnh.
"Sư tỷ, tuy trong giới võ thuật Hoa Hạ chị được mọi người gọi là 'tiên nữ Thanh Du', không biết bao nhiêu chàng trai anh tuấn xuất sắc thích chị, nhưng chị lúc nào cũng giữ thái độ không lạnh không nóng với bọn họ. Em thực sự rất tò mò. Trong vô số cao thủ xuất sắc ở Hoa Hạ, rốt cuộc thì chị thích ai nhất? Có phải là Diệp Tinh không?".
Lứa tuổi thiếu nữ thích nhất là nói chuyện phiếm, đương nhiên Tiêu Thiến Tuyết cũng muốn biết rốt cuộc thì sư tỷ xinh đẹp như hoa của mình phải lòng với thanh niên đẹp trai tài cao nào.
Khi nghe thấy lời này, Lí Thanh Du mỉm cười và lắc đầu.
"Tiểu Tuyết, không giấu gì em, mặc dù Diệp Tinh đứng đầu bảng xếp hạng thiên tài, nhưng chị chỉ coi cậu ta như đối thủ, như bạn bè, không có tình yêu nam nữ!".
"Để mà nói thì trong thế hệ trẻ của giới võ thuật Hoa Hạ, người có thể khiến chị ngưỡng mộ và tò mò, thì chỉ có một mình người đó thôi!".
Tiêu Thiến Tuyết lập tức có hứng thú, vội vàng hỏi: "Sư tỷ, chị thật sự có người mình thích sao? Chị nói mau, nói mau, rốt cuộc là ai?".
Lí Tẩm Vân hơi sững người, sau đó đôi mắt xinh đẹp khẽ mở to, mang theo vẻ khao khát, mong chờ.
"Đương nhiên là Đế Vương Bất Bại!".