Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiếu Lâm sững sờ.

Diệp Thiên, một học sinh trung học bình thường, ban đầu không lọt nổi vào mắt ông ta, thậm chí ông ta còn nhiều lần nhắc nhở Tiếu Văn Nguyệt phải tránh xa, một đứa trẻ mồ côi từ quê lên, sao có thể là chủ tịch Tập đoàn Lăng Thiên vượt trên vô số ông lớn chứ?

Người khác có thể không biết thân phận thật sự của chủ tịch Tập đoàn Lăng Thiên, nhưng ông ta là doanh nhân giàu có ở Lư Thành, đương nhiên hiểu rất rõ đó là công ty do các ông lớn tỉnh Xuyên Ngô Quảng Phú, Từ Uyên Đình, Lâm Thiên Nam hợp tác cùng nhau sáng lập, chủ tịch đằng sau là Diệp tiên sinh thống lĩnh các ông lớn thế giới ngầm tỉnh Xuyên.

“Diệp tiên sinh?”.

Nghĩ đến đây, ông ta hít sâu một hơi. Diệp Thiên họ Diệp, Diệp tiên sinh cũng họ Diệp, nói như vậy hai người vốn là cùng một người sao?

Tiếu Lâm sững người, không biết nên làm gì, còn Hà Tuệ Mẫn thì tỏ ra hoang mang, không tin nổi.

Bà ấy gặp Diệp Thiên lần đầu là ở con đường nhỏ sâu trong núi. Lúc đó, bà ấy vội vàng chạy nghiệp vụ, muốn đi đường tắt, kết quả lại lạc đường, Diệp Thiên đã xuất hiện giúp bà ấy tìm đường ra khỏi rừng núi.

Khi ấy Diệp Thiên chẳng khác gì một ăn mày, cả người quần áo rách nát, bộ dạng nhếch nhác, giống hệt người đi lang thang.

Bà ấy cho Diệp Thiên mười nghìn tệ để cảm ơn, Diệp Thiên hứa sau này sẽ trả lại gấp mười, thật ra bà ấy cũng không để trong lòng.

Khoảng một năm trước Diệp Thiên tìm đến nhà bà ấy, dù bà ấy rất vui, hơn nữa Diệp Thiên còn trả lại một trăm nghìn tệ, nhưng trong lòng bà ấy chưa bao giờ liên tưởng Diệp Thiên với những nhân vật lớn đó.

Bây giờ, CEO chi nhánh Quý Thành của Tập đoàn Lăng Thiên lại gọi Diệp Thiên là chủ tịch?

Diệp Thiên đứng chắn trước mặt Tiếu Văn Nguyệt, vẻ mặt thờ ơ, liếc xéo những vệ sĩ của nhà họ Phùng đang bao vây cậu, giống như nhìn chúng sinh nhỏ bé, không hề có chút gợn sóng nào.

“Chủ tịch Tập đoàn Lăng Thiên lại là cậu ta sao?”.

Ông cả Phùng Hâm và ông hai Phùng Vĩ của nhà họ Phùng đều nhìn chăm chú Diệp Thiên, cơn giận lúc trước bỗng chốc tan đi mấy phần.

Tập đoàn Lăng Thiên là doanh nghiệp có xu thế phát triển mạnh nhất Hoa Hạ hiện nay, không gì sánh được. Tẩy Túy Đan vừa được tung ra đã phổ biến trên toàn quốc, ở thị trường quốc tế cũng có tiếng vang rất lớn. Thanh thế và giá trị thị trường của Tập đoàn Lăng Thiên gần như tăng vọt theo một đường thẳng, không thể cản nổi.

Nếu là ông trùm thương nghiệp bình thường, nhà họ Phùng cũng không đến nỗi kiêng kị quá nhiều, nhưng Tập đoàn Lăng Thiên thì khác. Nghe nói ngay cả bên trên cũng rất ủng hộ sự phát triển của Tập đoàn Lăng Thiên, dốc sức quảng bá Tẩy Túy Đan, thậm chí xếp Tập đoàn Lăng Thiên vào đối tượng bồi dưỡng quan trọng. Trong chín tháng này còn xếp Tập đoàn Lăng Thiên vào những doanh nghiệp kiểu mẫu của Hoa Hạ.

Diệp Thiên là chủ tịch của Tập đoàn Lăng Thiên, sức nặng không hề thua kém nhân vật chức cao của một tỉnh. Nếu bọn họ động vào Diệp Thiên ở đây, vậy hậu quả sẽ liên đới rất rộng.

Khách mời ở đây cũng không ngờ tình hình lại đảo ngược như vậy. Diệp Thiên ăn mặc bình thường, trông không có gì đặc biệt, ai mà ngờ một thiếu niên có dáng vẻ học sinh lại là chủ tịch của Tập đoàn Lăng Thiên?

Không ít người sáng mắt lên, đều mang tâm tư xem trò vui. Trước kia, bọn họ cho rằng Diệp Thiên xông vào nhà họ Phùng sẽ bị nhà họ Phùng tàn nhẫn nghiền nát, nhưng bây giờ thân phận chủ tịch Tập đoàn Lăng Thiên của Diệp Thiên đã được tiết lộ, trong nháy mắt hai bên như trở lại thế cân bằng.

Nhưng một số người cực kì sáng suốt lại nghiêm mặt lắc đầu.

Nhà họ Phùng đứng vững ở tỉnh Kiềm trăm năm không đổ, mạng lưới quan hệ, nội tình gia tộc của họ không biết nhiều bao nhiêu. Cho dù là Tổng đốc một tỉnh, nhà họ Phùng cũng có thể nói không nể mặt là không nể mặt, chỉ riêng thân phận chủ tịch Tập đoàn Lăng Thiên thì không hù dọa được nhà họ Phùng.

Quả nhiên, trong lúc Phùng Hâm và Phùng Vĩ do dự, ông cụ Phùng Viễn Chinh đột nhiên đứng dậy, giọng điệu công bằng công chính.

“Chủ tịch Tập đoàn Lăng Thiên thì đã sao?”.

Ông ta lạnh lùng hừ một tiếng, ánh mắt nghiêm nghị: “Ở tiệc cưới của nhà họ Phùng mà dám làm cháu tôi bị thương nặng, mọi người đều thấy rõ ràng. Lẽ nào chủ tịch Tập đoàn Lăng Thiên thì có thể ỷ mạnh quát tháo, tùy ý làm bị thương người khác sao?”.

Ông ta vừa nói ra những lời này, không ít người đều thay đổi ánh nhìn. Ông trùm thế giới ngầm Quý Thành là Trương Tài Quý cũng trở nên nghiêm túc.

Phùng Viễn Chinh trải qua mấy chục năm thăng trầm, giờ đã qua tuổi bảy mươi, số muối ông ta ăn còn nhiều hơn đường bọn họ đi qua, những trường hợp thế này tất nhiên không thể khiến ông ta lùi bước.

Hơn nữa, Phùng Kim Vinh là đích tôn duy nhất trong thế hệ thứ ba của nhà họ Phùng, là hi vọng tương lai của nhà họ Phùng, Phùng Viễn Chinh vẫn luôn yêu thương hắn. Bây giờ thấy Phùng Kim Vinh bị Diệp Thiên làm bị thương, còn ở ngay nhà mình, làm sao ông ta chịu để yên?

Ông ta dứt lời, vung tay lên: “Bất luận người kia là ai, bắt kẻ đó đưa đến Cục Cảnh sát cho tôi, để quan tòa xét xử!”.

Vệ sĩ nhà họ Phùng nghe thế đều toát ra ánh nhìn hung ác, bắt đầu bước tới phía trước. Cho dù Trương Tài Quý ở trước mặt, bọn họ cũng không quan tâm, chỉ muốn bắt lấy Diệp Thiên.

“Khốn kiếp! Có Trương Tài Quý tôi ở đây, để tôi xem ai dám động vào chủ tịch của Tập đoàn Lăng Thiên chúng tôi!”.

Trương Tài Quý giận dữ quát lên, vệ sĩ đi theo anh ta đồng loạt tiến lên ngăn lại, hai bên lập tức ở vào thế giằng co với nhau.

Phùng Viễn Chinh thấy vậy cười khẩy thành tiếng, mang theo cảm giác áp bách của người ở trên cao.

“Trương Tài Quý, cậu cho rằng mình là ông trùm thế giới ngầm Quý Thành thì thật sự có tư cách đối đầu với nhà họ Phùng chúng tôi sao?”.

“Chỉ một câu nói của tôi, một kẻ mới phất lên ở Quý Thành như cậu cũng sẽ tan tành mây khói, bất cứ sản nghiệp, thế lực nào dưới trướng cậu cũng sẽ bị nhổ hết gốc theo, cậu có tin không?”.

Trương Tài Quý nghe vậy thì nhíu mày. Những gì Phùng Viễn Chinh nói không sai, bây giờ anh ta dám chống đối lại nhà họ Phùng cũng chỉ để lấy thể diện cho Diệp Thiên. Nếu không phải vì Diệp Thiên, anh ta thật sự không dám chống đối bọn họ.

Một ông trùm thế giới ngầm như anh ta nói ra nghe có vẻ oai phong, nhưng lại không thể bước ra ngoài sáng, chỉ hoạt động ở vùng xám, so với gia tộc hàng đầu hoạt động cả trong tối ngoài sáng như nhà họ Phùng thì không thể sánh bằng.

Một khi nhà họ Phùng muốn động vào anh ta thì chỉ là chuyện một câu nói, sử dụng sức mạnh chính phủ, cho dù là mười người như anh ta cũng không thể ngăn cản.

Trong lúc anh ta do dự, Diệp Thiên đột nhiên tiến lên, vỗ vai anh ta.

“Dẫn người của anh qua một bên đi!”.

Diệp Thiên đứng bên cạnh anh ta, vẻ mặt vẫn bình thản.

“Chuyện ở đây để tôi tự xử lý, anh không cần lo”.

Trương Tài Quý nhìn chằm chằm Diệp Thiên hồi lâu. Trước khí thế của nhà họ Phùng, đổi lại là người khác, cho dù bề ngoài có tỏ ra bình tĩnh thì ít nhiều cũng sẽ có chút căng thẳng và bất an, nhưng anh ta chỉ nhìn thấy vẻ bình thản như nước trong mắt Diệp Thiên.

Anh ta bỗng nhớ lại lần đầu Ngô Quảng Phú tìm tới anh ta bàn việc hợp tác, anh ta hỏi Ngô Quảng Phú.

“Rốt cuộc Diệp tiên sinh ở tỉnh Xuyên các anh mạnh đến mức nào, nếu tôi không biết rõ thì sẽ không có lòng tin hợp tác với các anh”.

Lúc đó, Ngô Quảng Phú chỉ thản nhiên trả lời: “Yên tâm, thực lực của chủ tịch chúng tôi còn đáng sợ hơn trong tưởng tượng của anh gấp trăm lần”.

Nghĩ đến đó, anh ta gật đầu, giơ tay ra hiệu cho người dưới lui xuống.

“Chủ tịch, có gì cần thì cứ ra lệnh bất cứ lúc nào!”.

Mọi người đều đứng sang bên quan sát. Trương Tài Quý cũng rất muốn xem xem, đối mặt với nhà họ Phùng uy thế ngút trời, Diệp Thiên sẽ đối phó như thế nào.

Người của Trương Tài Quý lui xuống, vệ sĩ của nhà họ Phùng lập tức xông lên, muốn bắt Diệp Thiên. Ngay lúc đó, Diệp Thiên bỗng bước lên trước một bước.

“Rầm!”.

Cậu giẫm chân xuống giữa đại sảnh nhà họ Phùng, mọi người lập tức cảm nhận được một trận rung chuyển kịch liệt, mặt đất cũng rung rung. Mấy chục gã đàn ông cao to áo đen đồng loạt ngã ngửa ra đất, ai nấy không ngừng kêu khóc, không thể đứng dậy được nữa.

“Chuyện… chuyện này là sao?”.

Mọi người đều tỏ ra kinh ngạc, không hiểu ra sao. Phùng Viễn Chinh và hai người con trai của ông ta cũng biến sắc, hết sức sửng sốt.

Diệp Thiên bước ra một bước, lướt mắt nhìn quanh một vòng.

“Hôm nay tôi đến nhà họ Phùng là để dẫn cô gái này đi, nhân tiện tìm nhà họ Phùng đòi lại công bằng!”.

“Những ai muốn giúp nhà họ Phùng thì cứ việc đứng ra đây, tôi giải quyết một thể. Hôm nay, một mình tôi sẽ ngăn chặn tất cả mọi quyền thế!”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK