Cô ta kể lại chuyện mình gặp phải cho mọi người, nhưng bọn họ lại nghĩ cô căng thẳng quá, sinh ra ảo giác, chứ không tin lời cô ta nói.
Dù sao trên đời này làm gì có ai có thể phẩy tay một cái là triệu hồi được ma quỷ, hay bắn ra tia lửa sáng chói? Chuyện đó chỉ có thể xảy ra trong tiểu thuyết hoặc là phim ảnh, nhưng Tiếu Văn Nguyệt lại có thể khẳng định, bản thân không hề xuất hiện ảo giác, tất cả đều là sự thật.
Mà điều khiến cô ta rối nhất là rốt cuộc ai đã cứu cô ta, rồi ai đã dùng điện thoại của cô ta gọi Sở Thần Quang?
Vô tình cô ta lại nghe được một tin từ Lí Tinh Tinh.
“Tinh Tinh, cậu nói gì cơ? Hôm đó Diệp Thiên cũng đến tìm mình?”.
Lí Tinh Tinh gật đầu, khó chịu nói: “Phải đấy, tên đó tỏ vẻ thần bí, nói cái gì mà mình đừng làm loạn thêm, anh ta xử lý việc này xong thì chạy mất dạng rồi!”.
“Hừ, ra vẻ gì chứ, cuối cùng vẫn là anh Thần Quang tìm thấy cậu trước, anh ta chẳng được tích sự gì, đến giờ cũng chẳng đến thăm nom an ủi cậu được một câu, rõ ràng là cái tên tự mãn không biết tốt xấu!”.
Tiếu Văn Nguyệt không nghe Lí Tinh Tinh oán trách, mà chỉ khẽ cau mày, nhớ lại bóng dáng đứng thẳng trong ngọn lửa như chiến thần ở lò hơi hôm đó.
Trong mơ hồ, cô ta cảm giác bóng dáng đó có vài phần giống Diệp Thiên.
“Lẽ nào đó là Diệp Thiên?”.
Trong lòng Tiếu Văn Nguyệt trăn trở, Diệp Thiên chẳng qua chỉ là một học sinh trung học biết chút võ công, sao có thể có năng lực thần kỳ điều khiển lửa chứ?
Suy nghĩ này một khi đã nhen nhóm là không thể nào dừng nó lại được, nhưng cô ta lại thấy rất kỳ lạ, nếu như hôm đó đúng là Diệp Thiên cứu cô ta, thì sau đó phải gọi điện báo cho Hà Tuệ Mẫn mới đúng, sao lại gọi cho Sở Thần Quang?
Hơn nữa rõ ràng Sở Thần Quang đã nói, giọng nói đó rất lảnh lót, cậu ta chưa nghe thấy bao giờ, có thể thấy không phải giọng Diệp Thiên.
“Đây rốt cuộc là chuyện gì?”.
Cô ta âm thầm nghĩ, nhưng chẳng tìm được đáp án, cô ta lại nhớ đến cảnh tượng hàng trăm linh hồn kêu khóc như địa ngục, còn cả ngọn lửa sáng rực cả căn phòng, trong lòng vô cùng xúc động.
Trên thế giới này thực sự vẫn còn rất nhiều điều cô ta vốn chưa hiểu, thậm chí là chưa từng biết đến!
Tại trường Tam Trung ở Lư Thành, Diệp Thiên lúc này đang ngồi trong văn phòng hiệu trưởng, ngồi đối diện cậu là hiệu trưởng và một học giả trung niên đeo kính đen.
“Cậu này là học sinh Diệp Thiên à?”.
Học giả trung niên cười với Diệp Thiên.
“Là em!”.
Diệp Thiên gật đầu, cậu đã biết người này là ai rồi.
“Tôi xin tự giới thiệu, tôi là người chịu trách nhiệm tuyển sinh của Đại học Thủ đô, Phó Viễn Thanh”.
Phó Viễn Thanh cười nói: “Con người tôi không thích vòng vo, mỗi năm trường Tam Trung ở Lư Thành sẽ có không ít các học sinh ưu tú nhập học tại đại học Thủ đô, trường Tam Trung cũng là trường cũ của tôi, lần này tôi đến là vì biết được điểm thi học kỳ của em chỉ thiếu một điểm là đạt điểm tuyệt đối, khiến tôi vô cùng kinh ngạc”.
“Trước khi em đến, tôi đã xem qua toàn bộ đề thi thử mà em làm, đề nào cũng giải rất hoàn chỉnh, tôi cảm thấy trình độ học vấn của em đã đạt một mức nhất định”.
“Cho nên tôi muốn em cân nhắc xem, có muốn nhận chế độ tuyển sinh đặc biệt của trường chúng tôi không? Không cần thi đại học, mà được tuyển thẳng!”.
Hiệu trưởng trường Tam Trung ngồi bên cạnh thầm vui trong lòng, đại học Thủ Đô là một trong những đại học cấp cao của Hoa Hạ, không biết bao nhiêu học sinh tranh nhau sứt đầu mẻ trán để được nhập học, mà Diệp Thiên là học sinh trường Tam Trung, có thể được tuyển thẳng, đây thật sự là một vận may lớn.
“Tuyển thẳng?”.
Đối diện với lời đề nghị hấp dẫn này, Diệp Thiên không nhận lời ngay, mà im lặng một lúc.
Cậu đã từng nhận lời với Hoa Lộng Ảnh, lúc thi đại học nhất định sẽ đỗ thủ khoa, cậu vốn định giành vị trí thủ khoa tỉnh Xuyên, hiên ngang bước vào đại học Thủ Đô.
Cậu vuốt cằm, trầm ngâm một hồi, trong đầu bỗng vang lên câu mà Hoa Lộng Ảnh đã từng nói với cậu.
“Diệp Thiên chính là Diệp Thiên, bất luận là bình thường hay tỏa sáng, thì đều là Diệp Thiên trong lòng em!”.
“Nhưng nếu được chọn một, em vẫn mong anh bình thường hơn, bởi vì như vậy, em mới cảm thấy khoảng cách giữa anh và em rất gần, em không cần phải đuổi theo, thậm chí em còn có thể bảo vệ ngược lại anh!”.
Âm thanh mềm mại và dịu dàng đột nhiên văng vẳng trong đầu Diệp Thiên, ánh mắt cậu bỗng trở nên ôn nhu bình thản, mang theo chút hoài niệm.
“Thầy Phó, em chấp nhận!”.
Diệp Thiên ngẩng đầu lên, trả lời nhanh gọn dứt khoát.