Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 536: Nhân vật đứng đầu bảng xếp hạng sức mạnh

Từ nhỏ Hailey Ince đã bị bố mẹ bỏ rơi, sau đó được một đôi vợ chồng ác độc nhận nuôi. Mẹ nuôi ngày nào cũng đánh đập cô ta, ép cô ta làm việc cực nhọc, bố nuôi thì không ngừng giở thú tính, xâm hại cô ta.

Trong cuộc đời đầy đau khổ tủi nhục, vào cái hôm cô ta thành niên, cô ta đột nhiên thức tỉnh sức mạnh siêu năng lực của mình, sở hữu năng lực thần kì của nguyên tố lửa, có thể tự sinh ra lửa, thiêu đốt sắt thép.

Một ngày nọ, bố mẹ nuôi của cô ta bị cô ta dùng một ánh mắt thiêu cháy thành tro, cả căn nhà to lớn đều bị san bằng. Từ đó, Hailey Ince chịu bao tủi nhục và bức hại ấy đã biến mất, trên thế giới lại có thêm một kẻ mạnh vô địch, được mọi người xưng tụng là Nữ Thần Lửa.

Hailey Ince không có kinh nghiệm luyện võ hay luyện pháp thuật nào, cô ta chỉ đơn thuần lấy thân phận là một người có siêu năng lực, dựa vào năng lực siêu nhiên của mình đánh bại vô số cao thủ, cuối cùng bước lên vị trí thứ nhì bảng xếp hạng sức mạnh thế giới, trở thành cao thủ cấp thế giới mà nhiều người nghe tên đã thấy sợ.

Gaudreau xuất thân là lính Sa Nga, từng tham gia chiến tranh thế giới thứ hai, một mình tiêu diệt một đội quân tinh nhuệ hơn một nghìn người, dùng xác thịt cứng rắn đối chọi với súng Gatling mà không bị thương, uy danh vang vọng khắp thế giới phương Tây.

Về sau, vì sở thích giết chóc tàn nhẫn mà hắn bị ép rời khỏi quân đội, sau đó hắn gây ra vụ án đẫm máu ở eo biển Bắc Âu, tàn sát tám thành phố và thị trấn trong một đêm, giết chết mấy chục nghìn người, tiếng xấu lan xa.

Sa Nga từng nhiều lần cử quân đội trang bị vũ khí hạng nặng, thậm chí là máy bay chiến đấu bao vây tiễu trừ hắn với hình thức ném bom rải thảm, nhưng hắn đều thoát được. Chuyện này hoàn toàn gây chấn động giới võ thuật thế giới, được vô số cao thủ trên thế giới tôn xưng là người đứng đầu bảng xếp hạng sức mạnh, hai mươi năm chưa từng thay đổi, biệt hiệu là Cuồng Thần.

Trong danh hiệu của hai người này đều có chữ “thần”, đại diện cho địa vị tối cao của họ trong bảng xếp hạng sức mạnh thế giới.

Mặc dù hai người có thứ hạng khác nhau, nhưng ai cũng biết thực lực của họ đủ để cùng giữ vị trí đứng đầu bảng xếp hạng sức mạnh thế giới. Họ là nhân vật có thực lực nhất, có sức phá hủy nhất trên bảng xếp hạng.

Ở bất cứ nơi nào trên thế giới, chỉ cần có hai người này xuất hiện thì đồng nghĩa sẽ có tai họa và kiếp nạn lớn xảy ra. Các nước lớn thậm chí còn liệt bọn họ vào danh sách những người nguy hiểm nhất, coi họ như đầu sỏ tội ác có thể tiêu diệt cả một nước nhỏ.

Nhìn thấy hai người họ xuất hiện ở đây, ngay cả ba người cảnh giới siêu phàm của Ám Bộ có danh hiệu “Bọ Ngựa Phi Thiên” và “Song Hùng Thiết Giáp” cũng sửng sốt.

“Hai mươi vị trên bảng xếp hạng sức mạnh thế giới đã có 90% người đến đây, rốt cuộc là…”.

Bàn tay của Vương Trọng Xuân khẽ run, trong lòng chấn động không thôi.

Ông ta hiểu rõ, lần này ở Tây Bắc Hoa Hạ có dị bảo xuất hiện sẽ dẫn đến nhiều cao thủ thế giới đuổi tới đây, nhưng ông ta không ngờ nó lại gây ra tiếng vang lớn đến vậy.

Mỗi một người ở đây đều có năng lực hủy diệt cả một thành phố, Gaudreau và Hailey Ince đứng nhất nhì bảng xếp hạng lại còn có sức phá hoại khiến cho những nước lớn trên thế giới phải kiêng dè.

Những người này cộng lại thì cho dù là những chúa tể Địa Cầu như Hợp chúng quốc, Hoa Hạ, Sa Nga, Liên minh Tây Âu cũng phải đau đầu.

Bây giờ bọn họ hội tụ ở Tây Bắc chẳng phải sẽ long trời lở đất hay sao?

Những cao thủ khác trên bảng xếp hạng sức mạnh thế giới đều đi đường bộ tới, chỉ có Cuồng Thần Gaudreau và Nữ Thần Lửa Hailey Ince cưỡi gió đến, thể hiện rõ địa vị siêu nhiên của họ trên bảng xếp hạng sức mạnh thế giới.

Hailey Ince mặc bộ sườn xám màu đỏ lửa, lộ ra cặp chân thon dài trắng nõn. Ánh mắt cô ta dừng lại trên người Vương Trọng Xuân và hai anh em Thiết Anh, Thiết Hùng.

“Bọ Ngựa Phi Thiên, Song Hùng Thiết Giáp, những cao thủ cảnh giới siêu phàm của Ám Bộ Hoa Hạ các người thật khiến tôi có chút hoài niệm!”.

Giọng nói của cô ta loáng thoáng mờ ảo, như vẫn tồn tại, lại như truyền từ hư không xa xôi tới.

Nhân vật mạnh nhất bảng xếp hạng sức mạnh thế giới vừa lên tiếng, những cao thủ khác ở đây đều quay đầu nhìn về phía ba người nhóm Vương Trọng Xuân.

Biểu cảm trên mặt ba vị siêu phàm thượng phẩm của Ám Bộ đều cứng đờ, có vẻ nghiêm trọng.
Chương 537: Nhân vật đứng đầu bảng xếp hạng sức mạnh (2)

Mười năm trước, ở phương Nam Hoa Hạ từng có một lần xáo động nhỏ, đó là khi một nguồn linh thủy thần kì tên là Linh Tuyền Sinh Mệnh xuất hiện. Chính phủ Hoa Hạ khi đó đã ngăn chặn tin tức, phái các cao thủ Ám Bộ đến vận chuyển, nhưng tường thì vẫn lọt gió, cuối cùng tin tức đó cũng bị truyền ra ngoài.

Năm xưa, người phụ trách chuyện này chính là ba người họ, những kẻ dòm ngó đến Linh Tuyền Sinh Mệnh đều bị bọn họ đánh đuổi dễ dàng. Nhưng vào thời khắc cuối cùng, bọn họ lại gặp phải Hailey Ince.

Hailey Ince chỉ tùy tiện sử dụng một chiêu, ba người đã lần lượt bị đánh bại, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô ta mang Linh Tuyền Sinh Mệnh rời đi.

Chuyện này luôn vướng mắc trong lòng bọn họ, là nỗi ám ảnh mà bọn họ khó có thể xóa mờ.

Vương Trọng Xuân là người có kinh nghiệm nhất trong số họ, ông ta bình ổn lại tinh thần, hạ giọng nói: “Hailey Ince, lần trước cô đã trộm Linh Tuyền Sinh Mệnh do linh mạch trong nước tôi sản sinh ra, lần này cô lại định làm gì đây?”.

Mặc dù ông ta biết sự đáng sợ của Hailey Ince, nhưng suy cho cùng ông ta cũng là người phục vụ cho Ám Bộ, có sự kiêu ngạo của mình, vì vậy đã lên tiếng hỏi.

“Trộm à?”.

Hailey Ince đạp chân trên ngọn lửa, khẽ cười thành tiếng.

“Ba người các ông hợp lại cũng không đỡ nổi một chiêu của tôi, thế mà còn dám nói tôi là trộm?”.

“Nếu muốn nói thì phải gọi là cướp!”.

Nghe vậy, sắc mặt Vương Trọng Xuân trắng bệch, giọng nói trở nên trầm thấp hơn.

“Hailey Ince, cô đừng tưởng mình đứng thứ nhì bảng xếp hạng sức mạnh thế giới thì có thể không kiêng nể ai!”.

“Đây là lãnh thổ của Hoa Hạ tôi, nếu cần thiết thì sẽ có quân đội ra quân, trấn áp các người bằng hỏa lực!”.

Ông ta vừa dứt lời, những người cảnh giới siêu phàm ở đây đều thay đổi ánh mắt.

Hoa Hạ là cường quốc đứng top 3 thế giới, sức mạnh quân sự đáng sợ đến mức nào. Ngay cả những cao thủ cảnh giới siêu phàm như bọn họ cũng không có thực lực và lòng tin có thể lay động quân đội của một nước lớn.

Trong thời kì chiến tranh, phương Đông và phương Tây đã có không biết bao nhiêu cao thủ cảnh giới siêu phàm chết dưới đạn pháo dày đặc, đó cũng là nguyên nhân vì sao nước lớn đương thời mới là chúa tể của Địa Cầu.

Hailey Ince khẽ vuốt tóc mái, bỗng nhiên cười mỉa mai.

“Quân đội ra quân? Các người không cần phô trương thanh thế ở đây!”.

“Nếu thật sự có quân đội ra quân thì sao Ám Bộ lại cử ba người các người đến đây?”.

Vẻ mặt ba người Vương Trọng Xuân đều cứng đờ, nhất thời không nói nên lời.

Đúng vậy, trong thời bình, hiếm có quốc gia nào xảy ra tình huống đến mức phải điều động quân đội, Hoa Hạ lại càng không thể vì những cao thủ thế giới này tụ tập mà tùy tiện sử dụng sức mạnh quân sự.

Chuyến đi đến Tây Bắc lần này chỉ có thể dựa vào sức mạnh của bản thân Ám Bộ bọn họ.

“Chết tiệt!”.

Vương Trọng Xuân thầm chửi thề, trong lòng bỗng mất hết tự tin.

“Nghe nói trang trại nhà họ Thành là nơi hiếu khách nhất vùng Tây Bắc, còn có tên gọi khác là trang trại Hào Kiệt. Chúng tôi cũng sẽ không khách sáo mà ở lại đây vậy!”.

Hailey Ince không thèm nhìn ba người Vương Trọng Xuân mà cười nhạt, hóa thành ánh lửa, chui vào lều tiếp đãi khách trước.

Từ đầu đến cuối Cuồng Thần Gaudreau không hề lên tiếng, hắn không nhìn tới những người khác, tựa như hoàn toàn không quan tâm đến bọn họ, đi vào lều cùng với Hailey Ince.

Hai cao thủ cực mạnh đã rời đi, những cao thủ cảnh giới siêu phàm khác cũng tụ tập vào lều tiếp đãi khách lớn nhất của trang trại nhà họ Thành nghỉ ngơi uống rượu. Mọi người tự giải tán, chỉ còn mấy người Vương Trọng Xuân ở lại.

Lúc này Thành Khang mới hoàn hồn, ông ta nhìn về phía Vương Trọng Xuân, vô cùng lo lắng.

“Sư phụ, chuyến đi đến đồi núi Bắc Áo lần này e rằng…”.

Vương Trọng Xuân gật đầu, bất đắc dĩ thở dài: “Không ngờ dị bảo xuất hiện lại thu hút nhiều cao thủ cấp thế giới xuất hiện như vậy, e rằng chuyện này cả bộ trưởng cũng không dự liệu được!”.

“Haizz, nếu Trương Chí Lăng đứng thứ ba và Diệp Lăng Thiên đứng thứ năm trên bảng xếp hạng sức mạnh thế giới đến đây, may ra còn có thể giúp chúng ta một tay, chiến đấu với mấy người này. Nhưng Trương Chí Lăng ở ẩn trên Võ Đang, không muốn xuất thế, còn Diệp Lăng Thiên thì hành tung bí ẩn, không chịu ràng buộc quản lý, đúng là đáng tiếc!”.

Thấy sư phụ hào khí ngút trời của mình cũng lắc đầu thở dài, Thành Khang cảm thấy mông lung. Lẽ nào dị bảo xuất hiện ở vùng đất Hoa Hạ lại để rơi vào tay của đám cao thủ phương Tây hay sao?

Lúc này, ở biên giới Tây Bắc, một chiếc xe việt dã lốp cao đang chạy băng băng trên đường.

Một người thanh niên mặc áo trắng ngồi bên ghế lái phụ, ánh mắt nhìn xa xăm, chính là Diệp Thiên từ Doanh Môn đến.
Chương 538: Lực phân giải (1)

Trang trại nhà họ Thành, Vương Trọng Xuân, Thiết Anh, Thiết Hùng đang ngồi bên đống lửa với sắc mặt đanh lại.

“Lần này, tám đến chín phần là cao thủ tới từ bảng xếp hạng cao thủ thế giới. Chỉ riêng Nữ Thần Lửa Hailey Ince thì năm xưa đã đánh bại ba người của chúng ta rồi. Sao chúng ta có thể ngăn chặn được hành động của họ tại Tây Bắc chứ?”

Giọng nói của Thiết Anh rất nghiêm trọng và chứa đựng sự chua chát.

Mặc dù bọn họ là cao thủ siêu phàm nhưng càng tới cảnh giới này thì bọn họ càng biết sự cách biệt giữa người mạnh và người yếu.

Với tu vi của bọn họ cộng gộp thì cũng không đỡ nổi một chiêu của Nữ Thần Lửa. Càng không nói tới việc có nhiều người có tu vi mạnh như họ, thậm chí còn là các cao thủ có tu vi vượt qua cả họ nữa.

Vương Trọng Xuân trầm ngâm một lúc rồi đột nhiên lên tiếng.

“Giờ điện cho bộ trưởng, nhờ ông ấy thử liên hệ với Trương Chí Lăng và Diệp Lăng Thiên xem bọn họ có thể tới trợ giúp hay không!”

Hai anh em Thiết Anh, Thiết Hùng nghe thấy vậy thì đều lắc đầu.

“Dù là Trương Chí Lăng hay là Diệp Thiên có chịu tới giúp thì với những kẻ mạnh của trang trại nhà họ Thành tập hợp như bây giờ, một khi dị bảo ở khu núi Bắc Áo xuất hiện, thì cũng chẳng ngăn chặn được bọn họ tranh cướp đâu!”

“Vậy gọi bọn họ đến có tác dụng gì chứ?”

Tay của Vương Trọng Xuân khựng lại, ông ta chỉ biết thở dài.

Đúng là Trương Chí Lăng và Diệp Thiên hết sức lợi hại nhưng một người xếp thứ ba, một người xếp thứ 5 trong bảng xếp hạng thì căn bản không thể nào kiểm soát được thế cục.

Đừng nói là họ, ngay cả bây giờ có gọi điện cho bộ trưởng Ám Bộ tới thì cũng chẳng làm gì được.

Thành Khang ngồi bên cạnh, nhìn thấy ba người của Ám Bộ thở dài thì khẽ lắc đầu.

Lần này, lẽ nào lại diễn lại bi kịch hơn mười năm trước của vùng Nam Bộ Hoa Hạ, để bảo vật bị những kẻ mạnh phương Tây cướp mất sao?

Một chiếc xe jeep lao vào vùng đại địa Tây Bắc, khói bụi bốc lên mù mịt.

Diệp Thiên ngồi dựa bên tay lái phụ, nhìn về phía vùng núi Bắc Áo ngày một gần trước mắt. Cậu khẽ nheo mắt.

Dù lúc này chỉ còn cách núi Bắc Áo chưa tới mười mấy kilomet nhưng cậu đã có thể nhìn thấy luồng sáng phóng thẳng lên trời ở vị trí đó. Mỗi một tia sáng đều mang theo linh khí hùng hậu. Đây chính là dấu hiện của việc có dị bảo hiện thế.

“Lần trước tới núi Bắc Áo cũng là cảnh tượng này!”

Cậu khẽ nghiêng đầu nhìn về phía người phụ nữ ăn vận nhẹ nhàng phía sau.

Người phụ nữ này chính là Thượng Quan Liên Nhược – người sáng tạo ra Song Tu Tông. Bà ta nhìn chăm chăm vào luồng sáng phía núi Bắc Áo và lắc đầu cảm thấy kỳ lạ.

“Lần trước tôi tới, núi Bắc Áo không khác gì nhiều so với những núi cao khác của khu vực Tây Bắc. Còn tình huống lần này tôi thật sự chưa thấy bao giờ!”

Bà ta vốn là người của hoàng tộc Bồng Lai, sống ở ngu vực ngoại bang giáp Tây Bắc, thường xuyên có thể quan sát được núi Bắc Áo, nhưng lúc này, cảnh tượng kỳ lạ ở đây khiến bà ta mới thấy lần đầu.

“Thú vị…”

Diệp Thiên quay lại, đôi mắt trong như nước.

Bất luận là bảo vật gì hiện thế trên núi Bắc Áo thì cậu cũng không có hứng thú lắm. Đạt tới cảnh giới như cậu, dù là binh khí thần kỳ hay là thiên tài địa bảo thì cậu cũng đều coi hết sức nhẹ nhàng.

Chỉ có những dị thú hay là linh dược thần thảo có thể gia tăng tu vi thì mới khiến cậu để ý.

Chiếc xe jeep lao đi, cuối cùng cũng tới được khu vực ngay bên ngoài núi Bắc Áo, còn cách khoảng một trăm mét thì bọn họ đã nhìn thấy đường dây căng bao vây xung quanh, cứ cách mười mét là có một trạm gác. Mỗi một trạm gác đều có hơn mười người.

Chiếc xe jeep vừa định tiến vào thì có một người đàn ông tráng kiện chặn trước mặt.

Với vẻ mặt sắc lạnh, người này trầm giọng nói: “Núi Bắc Áo, từ ngày hôm nay bị phong tỏa, không được sự phê chuẩn của chủ trang trại chúng tôi thì không ai được vào!”

Quần áo người này khá nhẹ, để lộ ra một khẩu súng trong lớp áo jacket.

Diệp Thiên chẳng buồn nhìn chỉ vứt cho tài xế một xấp tiền và xuống xe với Thượng Quan Liên Nhược.

Tài xế quay đầu rời đi. Diệp Thiên ngẩng đầu nhìn linh khí phun lên trên núi Bắc Áo, lực tinh thần tỏa ra và thâm nhập vào bên trong.

Một lúc sau, cậu khựng mắt, lực tinh thần liền được thu trở về.

“Được lắm, có thể chặn được khả năng thăm dò của mình!”

Cậu nhếch miệng cười, xua tay với Thượng Quan Liên Nhược.

“Đi thôi, chúng ta vào trong!”

Thượng Quan Liên Nhược gật đầu, đi theo sau Diệp Thiên. Người đàn ông kia thấy hai người Diệp Thiên không hề rời đi mà lại đi đi lại lại trước mặt mình với vẻ ung dung thì nổi giận, định rút súng ra.

“Ầm!”

Hắn vừa định làm vậy thì có một tiếng nổ lớn vang lên. Mười mấy trạm gác trong vòng 1000 mét đều đồng loạt sụp đổ, và bị cuốn tung lên như lốc xoáy cuốn.

Hơn trăm người trợn trừng mắt, đứng ngây ra khi thấy cảnh tượng đó. Một lúc lâu sau bọn họ mới bừng tỉnh thì Diệp Thiên và Thượng Quan Liên Nhược đã biến mất dưới chân núi rồi.

Sau trận chiến ở Song Tu Tông, toàn bộ các chiến lực hàng đầu của Ngoại Vực Ma Môn đều bị một người quét sạch, bao gồm cả Lương Huyết Đồ. Tất cả đều chết. Điều đó đồng nghĩa với việc Song Tu Tông đã loại trừ được sự uy hiếp lớn nhất cho chính họ.
Chương 539: Lực phân giải (2)

Mọi chuyện kết thúc, Thượng Quan Liên Nhược bèn dẫn Diệp Thiên tới Tây Bắc.

Bà ta đi trước, theo như ký ức cũng nhưng cảm ứng từ trên ngọc thạch, họ tìm đường đi trong vùng núi Bắc Áo dài hàng nghìn mét.

Cuối cùng, hai người họ sau khi rẽ rất nhiều khúc ngoặt thì cũng đã tới được vùng đất trung tâm của mạch núi.

Đây là khu vực sâu nhất của núi Bắc Âu, cũng là nơi cổ xưa nhất, hầu như không có ai đặt chân tới khu vực này.

Trên suốt đoạn đường, Diệp Thiên đều cảm nhận được nguồn linh khí của vùng mạch núi này. Thi thoảng có chim muông lướt qua. Sự cảnh giác của họ được tăng lên gấp đôi so với khi nhìn thấy chim muông từ những khu vực khác.

Vùng mạch núi phủ khắp, Thượng Quan Liên Nhược đi tới trước, vừa mới đi được tầm 10 bước thì đột nhiên dừng lại.

Phía trước là một khu rừng rậm rạp. Phóng tầm mắt nhìn thỉ thấy một màu xanh ngợp trời nhưng bà ta có thể cảm nhận được một lớp chướng ngại vô hình đang ngăn cách không gian.

“Đây là…”

Bà ta đưa tay lên tiếp xúc, rõ ràng là có một bức tường bằng ánh sáng vô cùng rắn chắc ngăn cách nhưng mắt thường không thể nhìn thấy được.

Bà ta khẽ co đồng tử, chân khí trong lòng bàn tay trỗi dậy, và phát lực thật mạnh.

“Phá vỡ!”

Một tiếng nổ nặng nề vang lên. Vùng đất trước mặt bà ta và Diệp Thiên chấn động. Khu vực xung quanh cũng rung chuyển, khu rừng phía đối diện rung lắc, vô số chim muông chạy tán loạn.

Đòn tấn công của bà ta đã dùng tới tám phần công lực, thế nhưng bức tường vô hình trước mắt thì không hề hấn gì.

“Không thể nào?”

Bà ta cảm thấy kinh ngạc vô cùng. Lần trước tới đây mọi thứ đều thông với nhau, lần này tự nhiên lại có thêm một bức tường vô hình.

Với sức tấn công từ chưởng lực của bà mà khiến bức tường kia chẳng hề bị tổn thất gì khiến bà ta vô cùng kinh ngạc.

Bà ta tấn công thêm vài chưởng nữa khiến xung quanh rung chuyển phát ra tiếng gầm gào liên hồi thế nhưng chướng ngại vật vô hình vẫn không hề nhúc nhích.

“Diệp đế vương!”

Bà ta quay qua nhìn Diệp Thiên và thu tay về.

Diệp Thiên vô cùng bình tĩnh. Cậu bước một chân lên, một tay đưa ra trước ấn vào chướng ngại vật.

“Bức tường này được tạo thành từ sức mạnh. Nếu có dị bảo xuất hiện, cơ chế bảo vệ của nó sẽ khiến cho bức tường tạo ra một lực từ trường cực mạnh để bảo vệ!”

“Kiểu bảo vệ này không thể nhìn thấy bằng mắt thường nhưng lại vô cùng kiên cố. Nếu như cố tình muốn phá vỡ thì cần phải có một nguồn lực tuyệt đỉnh mới được!”

“Vậy thì chỉ có đợi thời gian để nó tự tan ra thôi!”

Diệp Thiên từng đọc được ghi chép và cách thức bảo vệ bằng từ trường trong sách cổ. Thường thì khi có bảo vật hay linh dược cực mạnh xuất hiện mới có thể tạo ra được lực bảo vệ như thế này.

Hơn nữa dựa vào sự mạnh yếu khác nhau của bảo vật mà độ mạnh yếu của lớp bảo vệ cũng khác nhau. Lớp bảo vệ trước mặt này có thể chống lại được lực tấn công toàn lực của một vị cao thủ thuộc cảnh giới siêu phàm thượng phẩm thì rõ ràng là dị bảo sắp xuất hiện lần này sẽ vô cùng đặc biệt.

“Diệp đế vương, cậu có thể phá vỡ nó không?”

Thượng Quan Liên Nhược nhìn Diệp Thiên.

“Có thể!”, Diệp Thiên gật đầu nhưng ngay lập tức lắc đầu.

“Nhưng phá vỡ lớp bảo vệ này không phải là lựa chọn tốt nhất!”

“Lớp bảo vệ này do bảo vật tự thân tạo ra, dùng sức mạnh phá vỡ sẽ khiến bảo vật bị tổn thương!”

Thương Quan Liên Nhược nghe thấy vậy lập tức chau mày.

“Vậy phải làm sao? Lẽ nào chúng ta chỉ có thể ở đây đợi sao?”

Diệp Thiên nghe thấy vậy thì bật cười.

“Người khác không vào được không có nghĩa là chúng ta cũng vậy!”

Cậu vừa dứt ời thì một luồng sáng màu lam tỏa ra từ lòng bàn tay. Thượng Quan Liên Nhược lấp láy đôi mắt. Bàn tay Diệp Thiên tiếp xúc vào một vị trí, một lớp sóng tỏa ra giống như một giọt nước mới được để rơi vào mặt hồ phẳng lặng vậy.

“Phệ Thiên Cửu Chuyển, lực phân giải!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK