Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương có nội dung hình ảnh


Câu này vừa dứt lời, bức tường nước vốn phải đập thẳng vào đám đông bỗng chốc dừng khựng, cứ thế đã bị ngăn cản.





Thi Tú Vân và những người kia run rẩy, ngẩng đầu nhìn lên với vẻ khó tin, chỉ thấy một bóng người cao gầy và thẳng tắp, đứng ngay trên đỉnh sóng! Cảnh tượng này giống hệt như xưa, cả vùng trời cũng vì thế mà đông cứng lại!











“Rào!”





Sóng biển khổng lồ bỗng dưng bị cản lại, một bóng người đạp lên tầng không, cưỡi lên cơn sóng lớn.





Cậu chỉ đứng đó thôi, tuy bóng dáng không quá cao lớn, nhưng lại thẳng tắp, như thể dù trời có sập xuống, cậu cũng thể trấn áp bằng một tay.





“Đó là…”, Đạm Đài Tô Mộc quệt vết máu nơi khóe miệng, biểu cảm hết sức ngạc nhiên.





Bóng dáng trước mặt, dù không quá quen thuộc, nhưng dấu ấn đã in sâu trong đầu cô không thể nào phai đi được. Cô tin rằng mình sẽ không nhìn nhầm.





Người đàn ông vốn đã chết đi, lúc này đang đứng trên đầu họ.





Mà những người quen thuộc với Diệp Thiên như Thi Tú Vân hay Diệp Vân Long đã kinh ngạc đến sững sờ, nhất thời quên sạch mọi ngôn từ.





Diệp Thiên đã mất hết dấu hiệu của sự sống ngay trước mặt họ, chính tay họ đem cậu đi chôn, vậy mà bây giờ cậu vẫn sống sờ sờ và xuất hiện ngay tại đây, còn thay họ ngăn cản đòn tấn công chí mạng.





Lẽ nào đây là ảo ảnh của họ trước khi chết sao?





Khi mấy người kia vẫn còn chìm trong nghi hoặc thì bóng người cao gầy trong không trung chậm rãi quay đầu, lộ ra nụ cười đã lâu không thấy với Thi Tú Vân.





“Mẹ, con đến muộn rồi!”





Chỉ một câu nói này thôi cũng khiến Thi Tú Vân trào nước mặt, gương mặt lộ rõ vẻ kích động.





Bà biết rằng đây không phải là mơ, đứa con trai vô địch thiên hạ kia đã trở về rồi: “Tốt quá rồi!”





Long Định Thiên thấy Diệp Thiên xuất hiện mà gương mặt cũng nở nụ cười hiếm có, nắm đấm không khỏi siết chặt lại.





Tuy không biết tại sao Diệp Thiên chết rồi mà vẫn tái sinh, nhưng chỉ cần Diệp Thiên quay về thì Long Trì kia căn bản chỉ là hạng tầm thường. Trong thời gian một tháng qua, họ bị Long Trì chèn ép, đến cả cơ hội nghỉ xả hơi cũng cực kỳ ít, bây giờ ông ta cuối cùng cũng nhìn thấy thời khắc được nở mày nở mặt.





So với niềm vui mừng đầy bất ngờ Thi Tú Vân thì tâm trạng hiện giờ của đám người Long Trì thật khó diễn tả, trên gương mặt của tất cả mọi người bị bao phủ bởi mây đen chết chóc, tới cả kẻ cầm đầu như Bạch Phá Thiên cũng lảo đảo, suýt nữa thì cắm đầu xuống biển.





“Cậu… cậu…”, ông ta nhìn Diệp Thiên với vẻ khiếp hãi, muốn nói gì đó, nhưng lời nói lại đến miệng lại biến thành nghẹn họng và run rẩy.





Chín vị trưởng thẩm phán từ viện trọng tài ở sau lưng ông ta cũng kinh hãi đến cực độ, người nào người nấy bất giác lùi về sau mấy bước, chỉ cảm thấy toàn thân lạnh ngắt và cứng còng, hơi thở cũng trở nên nặng nề.





Mà mấy tu sĩ cường giả của Long Trì từng gặp Diệp Thiên thì kinh ngạc đến mức đồng tử co rụt, hơi thở trì trệ.





Hải vực này gần như biến thành vùng đất chết chóc chỉ trong một chớp mắt: “Sao thế, nhìn thấy tôi, ông ngạc nhiên lắm à?”





Diệp Thiên đạp trên con sóng lớn, đảo mắt nhìn Bạch Phá Thiên.





Mới chỉ một ánh mắt này đã khiến Bạch Phá Thiên như rơi xuống hố băng. Ông ta không hiểu, rõ ràng mình đã cảm nhận rất rõ ràng rằng hạt mầm tâm hỏa trong cơ thể cậu tiêu tán, đó là minh chứng tốt nhất cho thấy dấu hiệu sinh tồn của Diệp Thiên mất đi; nếu không phải như thế, cho dù tặng ông ta một trăm lá gan, ông ta cũng không dám công khai thoát ly điện Đế Vương, ngông cuồng dùng danh nghĩa Long Trì để chiêu binh mãi mã, còn hợp lực cùng Hợp chủng quốc để chèn ép Hoa Hạ.





Nhưng nếu Diệp Thiên đã chết, làm sao còn xuất hiện trước mặt ông ta được nữa?








20220504105748-tamlinh247.jpg

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK