Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Rầm!”.



Giọng nói Diệp Thiên vang lên, kèm theo âm thanh cực lớn, màn mưa trên đỉnh đầu đều bị vỡ tan, vốn đang mưa rào to đột nhiên ngừng lại.




Một luồng nguyên khí hình rồng nhấp nháy tia sáng màu xanh lam trong suốt, khi đuôi rồng vẫy đập, cứ thế đập mạnh về phía sáu vị vương cấp trăm năm kia.



“Cái tên này thế mà ra tay thật sao?”.



Mặt mày sáu vị vương cấp không ngừng biến sắc, bọn họ thực sự không ngờ Diệp Thiên lại dám lấy một địch sáu, hơn nữa còn là chủ động ra tay.



Liên Đạo Thành lao đến đầu tiên, lúc này đuôi rồng màu xanh lam quật xuống, ông ta giơ tay lên đỡ ngang, một luồng chân nguyên quệt ngang đến, đập vào đuôi rồng.




“Bụp!”



Một luồng sức mạnh truyền tới, mọi người bên trong biệt thự nhà họ Tiếu đều bất giác rụt đầu lại, chỉ cảm thấy bầu trời trên đầu như bị một luồng nội lực bao quanh, bức tường bao quanh biệt thự đều rung lắc, như thể sẽ sập xuống bất cứ lúc nào.



Trong không trung, bàn chân Liên Đạo Thành đạp lùi liên tiếp về phía sau, liên tiếp tạo ra năm luồng sóng khí, năm vị vương cấp còn lại đều mặt mày biến sắc, vô cùng kinh ngạc, nhất là khi nhìn thấy Hồng Nhật Pháp Vương và Tây Môn Đoạn Thủy vừa rồi của Diệp Thiên, biểu cảm lập tức trở nên cứng đờ.



Tuy Diệp Thiên có danh tiếng lớn, nhưng suy cho cùng bọn họ cũng đầy vẻ cao ngạo trong người, với thân phận và niềm kiêu hãnh về vương cấp trăm năm, bọn họ cho rằng Diệp Thiên kiểu gì cũng kém bọn họ một bậc.



Nhưng cú đánh này của Diệp Thiên lại dễ dàng đánh cho Liên Đạo Thành phải lùi lại, chỉ là một cú đánh, đã tuyên bố Diệp Thiên và bọn họ có đẳng cấp về sức mạnh là như nhau.



“Hừ!”.



Diệp Thiên đánh một chiêu chân nguyên xuống, lúc đó khóe miệng nở nụ cười khẩy, cơ thể đột nhiên lao vút lên trời.



Trước mắt mọi người, chỉ nhìn thấy một tia sáng đỏ lóe lên, rạch ngang bầu trời, Diệp Thiên biến mất khỏi mặt đất, rồi một lần nữa xuất hiện trước mặt Cô Giang Điếu Tẩu chỉ trong chớp mắt.



“Bụp!”.



Nắm đấm như viên đá ngọc thạch trắng xé rách không gian, luồng chân nguyên màu xanh lam nhạt đang nhanh chóng lan rộng.



“Khốn kiếp!”.



Cô Giang Điếu Tẩu trong lòng tức tối, Diệp Thiên không chỉ đánh ra một cú, thế mà không chút do dự lại đánh tiếp cú thứ hai, hoàn toàn không coi sáu vị vương cấp trăm năm bọn họ ra gì.



Diệp Thiên tuy mạnh nhưng Cô Giang Điếu Tẩu ông ta tung hoành thiên hạ hơn một trăm năm nay, số những kẻ địch mạnh mà ông ta gặp cũng không dưới hai bàn tay, nhưng đến bây giờ vẫn đứng vững không hề bị ngã gục, ông ta làm sao mà sợ một tiểu bối như Diệp Thiên chứ?



Ông ta chưa từng trốn tránh, bàn tay khô héo thò ra từ trong tay áo, năm ngón tay nắm hờ đốm sáng màu đen, chĩa ra đỡ lấy nắm đấm của Diệp Thiên.



“Rầm rầm!”.



Hai nắm đấm va chạm vào nhau, tỏa ra một làn sóng khí vô cùng lớn, thổi bay các tầng mây xung quanh, những hạt nước mưa dưới đất bị một lực vô hình hút lên, rồi nổ tung thành màn hơi nước.


Diệp Thiên và Cô Giang Điếu Tẩu cùng lúc cơ thể rung lên, nhưng Diệp Thiên chỉ là hơi nghiêng ngả rồi lập tức đứng vững tại chỗ, còn bản thân Cô Giang Điếu Tẩu lại lùi về sau ba bước, cách xa cả trăm trượng.
Vương cấp trăm năm mà có trình độ như vậy sao? Cùng lên cả đi!”.



Diệp Thiên đánh ra một quyền rồi thu tay lại, khóe miệng mang nụ cười chế nhạo.




Cậu chẳng qua chỉ đánh ra hai chiêu, nhưng đều khiến cho hai vị vương cấp trăm năm buộc phải lùi lại.



“Các vị, cậu ta quá mạnh, nếu cậu ta không muốn giao ra tàn kiếm, chúng ta buộc phải liên kết để đoạt kiếm về, nếu không lấy một đánh một, ai cũng khó mà thắng được!”.



Liên Đạo Thành bay đến, đứng cạnh Cô Giang Điếu Tẩu, ông ta vừa rồi đỡ của Diệp Thiên một chiêu đã biết được Diệp Thiên mạnh đến mức nào, thế là nói với bốn vị còn lại.



Bốn vị còn lại kia đều thay đổi ánh mắt, gần như cùng lúc bốn người đều ra tay, luồng chân nguyên bốn màu sắc bộc phát trong không trung, gần như che lấp cả bầu trời, cuối cùng bốn luồng sức mạnh hội tụ lại thành một bàn tay nguyên khí lớn, từ trên trời ập xuống.




Những người phía dưới sớm đã ngây hết cả ra, cảnh tượng hãi hùng như vậy bọn họ đã gặp bao giờ đâu? Đây rõ ràng là kích thích, chấn động hơn cả siêu năng đại chiến trong phim điện ảnh khoa học viễn tưởng ấy chứ!



Tiếu Lâm và Hà Tuệ Mẫn tuy biết Diệp Thiên đã lâu, nhưng lúc này cũng há hốc miệng, bọn họ biết Diệp Thiên là Diệp tiên sinh của tỉnh Xuyên, và là chủ tịch của Tập đoàn Lăng thiên, nhưng bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy Diệp Thiên bộc lộ sức mạnh đáng sợ như vậy.



Còn về hai cha con nhà họ Vạn thì đã ngây người ra từ lâu, không nói nổi lời nào, chỉ sững sờ nhìn lên bầu trời, Đoạn Lâm Khôn thì quỳ phục xuống đất, đã hoàn toàn tê dại.



Bàn tay nguyên khí lớn bao trùm đất trời, phong tỏa toàn bộ không gian xung quanh Diệp Thiên, luồng sức mạnh như dời núi lấp biển đang ập đến.



Diệp Thiên đạp chân vào không trung, hai mắt hơi nheo lại, ánh sáng màu xanh lam xung quanh cơ thể đột nhiên bùng lên, giống như những ngọn lửa màu xanh lam đang nhảy múa xung quanh.



Năm ngón tay cậu nắm lại, tay phải đột nhiên kéo mạnh về, chân nguyên màu xanh lam đang bộc phát từ trong bàn tay cậu ra.



“Tam Tuyệt Quyền kiểu thứ nhất, Đoạn Hồn!”.



Một quyền đánh vào khắp không gian trời đất, một hình nắm đấm đánh mạnh từ trên xuống, đập thẳng vào trung tâm của bàn tay nguyên khí lớn kia.



“Ào!”.



Ánh sáng màu xanh và ánh sáng bốn sắc màu va chạm trong không trung, ánh mắt Diệp Thiên hơi động, quyền mà cậu đánh ra thế mà lại bị tan biến nhanh chóng dưới bàn tay nguyên khí lớn kia, chân cậu cũng trượt một cái, cơ thể bị đánh cho lùi về phía sau hơn mười trượng.



“Bốn vị vương cấp trăm năm liên kết lại quả nhiên không đơn giản!”.



Diệp Thiên thầm gật đầu, vương cấp trăm năm đều là những kẻ mạnh như những ngôi sao trên trời, bốn vị vương cấp trăm năm liên kết lại, tác dụng vượt xa khi chỉ đứng một mình, uy lực của bốn người này đã vượt quá sức tưởng tượng của Diệp Thiên.



Bàn tay nguyên khí lớn làm tiêu tan quyền của Diệp Thiên, đánh cho Diệp Thiên lùi lại, nhưng cũng biến mất ngay sau đó, Diệp Thiên hoạt động lại gân cốt, giữa năm ngón tay phát ra những tiếng răng rắc giòn tan, đôi mắt trở nên càng thêm mãnh liệt.



“Phải như vậy mới thú vị chứ!”.



Đối thủ càng mạnh, càng có thể kích thích được ý chí chiến đấu của cậu, “Phệ Thiên Cửu Chuyển” mà cậu tự sáng tạo ra cũng là gặp mạnh sẽ mạnh hơn, nghĩ đến cảnh ông lão thần bí xuất hiện trong nhà họ Diệp có thể dễ dàng đánh một cú khiến cậu phải lùi ra sau, ý chí chiến đấu trong đầu cậu càng thêm mãnh liệt hơn.
1646736392400.png

Đúng lúc này, Cô Giang Điếu Tẩu và Liên Đạo Thành cùng lúc bay đến, tốc độ của hai người còn nhanh hơn cả tốc độ âm thanh, mang theo luồng khí rất dài, giống như vệt dài màu trắng do máy bay để lại trên bầu trời vậy, tạo thành hai vệt trắng xóa.



Cơ thể hai người đan xen vào nhau, chiếc áo dài đen rộng của Cô Giang Điếu Tẩu bay phấp phới theo luồng gió, một chiếc cần câu xuất hiện trong không trung bị ông ta tóm vào trong tay.



Đây là vũ khí khiến ông ta thành danh, chỉ thấy cánh tay phất ra, chiếc cần câu quệt ngang không trung, mang theo vệt sáng màu xám, giống như chiếc búa nặng đánh xuống.




Bàn tay Liên Đạo Thành lật lên, hai tay đẩy mạnh, bàn tay lớn màu xanh lam lạnh cũng ập xuống theo chiếc cần câu.



Hai luồng sức mạnh đánh ra tầng tầng lớp lớp, một trước một sau, chỉ trong tích tắc đã đến gần ngay trước mặt Diệp Thiên.



Năm ngón tay Diệp Thiên nắm chặt lại, ánh mắt không vui không buồn.




“Tam Tuyệt Quyền kiểu thứ hai, Phệ Thiên!”



Vẫn là một quyền thực thụ, không chút màu mè, nhưng không gian trước người Diệp Thiên đã trở nên méo mó kỳ dị, hai luồng sức mạnh đánh đến trước người cậu, lại bị chặn đứng ở đó, không có cách nào tiến vào tiếp được.



“Ơ?”.



Liên Đạo Thành và Cô Giang Điếu Tẩu đều ngây người ra, bọn họ cảm nhận được trong quyền này của Diệp Thiên đã thấp thoáng có sực mạnh của không gian.



Sức mạnh của không gian huyền diệu khó nhìn thấu, trong truyền thuyết chỉ có tiên nhân phương Đông, thần linh phương Tây mới có thể kiểm soát được hoàn toàn, nhưng Diệp Thiên vẫn chưa đạt đến mức độ đó, lại có thể đánh ra một quyền mang ý vị không gian, đúng là kỳ lạ.



“Hừ!”.



Diệp Thiên hừ lên một tiếng, biểu cảm của hai người kia lại thay đổi, trước người bọn họ là một hình nắm đấm đang xuyên đến, phong tỏa hư không, chân nguyên trên cơ thể hai người bộc phát, hội tụ thành một chiếc khiên ánh sáng, định chặn quyền kia của Diệp Thiên.



“Keng!”.



Một âm thanh lớn khiến trời đất rung chuyển, giống như tiếng chuông đồng hồ khổng lồ vừa được gõ lên, hai vị vương cấp đều rùng mình, đồng thời lùi lại phía sau, lùi xuống tận gần chỗ bốn vị còn lại.



Sáu người thần sắc lẫm liệt, nhìn chằm chằm vào Diệp Thiên, còn Diệp Thiên, năm ngón tay co lại, ngọn lửa trong tay đã bùng lên.



“Hôm nay, tôi sẽ tiễn các ông lên đường!”.







Trên núi Phi Vũ cách biệt thự nhà họ Tiếu mấy cây số, hai vị “tiên nữ” của giới võ thuật là Lạc Tử Uyển và Lí Thanh Du sóng vai nhau bước đi, tiến thẳng lên đỉnh núi.



Hai người không hề sử dụng thân pháp, mà là bước đi từng bước, thong thả trèo lên đỉnh núi. Năm phút sau, bọn họ đã đến đỉnh núi Phi Vũ.



Phong cảnh trên đỉnh núi vẫn như xưa, những sợi dây xích nối những cột đá thiên nhiên với nhau, hùng vĩ tráng lệ. Chỉ là trên mười mấy cây cột đá trong số đó có vết rạn nứt, rõ ràng từng có người chiến đấu ở đây, để lại vết tích của năm tháng.



“Nghe nói đây là nơi thành danh sau một trận chiến của Diệp Lăng Thiên?”.



Lạc Tử Uyển nhìn khe núi đầy mây khói, quay đầu hỏi Lí Thanh Du.



Lí Thanh Du nhẹ gật đầu: “Năm xưa, Ngọc Hoàng Đại Đế Tiêu Ngọc Hoàng đã hẹn Diệp Lăng Thiên khiêu chiến ở đây. Lúc đó, hầu như tất cả mọi người trong giới võ thuật đều cho rằng Diệp Lăng Thiên sẽ thất bại, nhưng kết quả cuối cùng lại là Diệp Lăng Thiên thắng”.
1646736401160.png

“Một trận chiến thành danh, lên như diều gặp gió. Mặc dù cái tên Diệp Lăng Thiên vang danh thiên hạ, nhưng lại đạp lên thi thể của vô số người”.



Hai người đang nhìn chằm chằm khe núi, bỗng có tiếng động vang lên, giống như từ nơi xa xôi vọng tới, lại giống như ở ngay bên cạnh.




“Sư phụ?”.



Nghe thấy giọng nói đó, Lạc Tử Uyển sáng mắt lên, kinh ngạc kêu lên.



“Tĩnh Di sư thái đến rồi sao?”.



Lúc này, Lí Thanh Du cũng ngẩng đầu lên. Một bóng người lơ lửng giữa tầng mây trên đỉnh đầu, đầu đội mũ vải, tay cầm phất trần, đang cưỡi gió mà đến.



Người đến là một nữ ni xinh đẹp động lòng người, tuy mái tóc đã được chiếc mũ che lại, nhưng khó giấu đi nhan sắc tuyệt đẹp của bà ta.




Bà ta mặc một chiếc áo dài màu đen, đứng trên đỉnh mây, giống như Quan Âm phổ độ hạ phàm, nhìn xuống hai cô gái. Mây màu xung quanh người bà ta hơi cuộn lên, bị đẩy ra xa một trượng, cho thấy tu vi mạnh mẽ của vị ni cô này.



Chấp chưởng phái Nga Mi, pháp danh Tĩnh Di.



“Sư phụ!”.



Lạc Tử Uyển chắp tay hành lễ với Tĩnh Di.



“Vãn bối Lí Thanh Du bái kiến sư thái!”.



Lí Thanh Du cũng đúng lúc khom người xuống.



Tĩnh Di gật đầu với Lạc Tử Uyển, sau đó quay sang Lí Thanh Du, trong mắt lóe lên vẻ tán thưởng.



“Cô chính là truyền nhân thế hệ này của phái Hồ Ngọc Nguyệt, không tồi!”.



Bà ta khẽ gật đầu với Lí Thanh Du, giọng nói xa xăm: “Nhắc tới thì phái Nga Mi của tôi và phái Hồ Ngọc Nguyệt của cô cũng là cùng tông cùng gốc. Tổ sư sáng lập ra phái Hồ Ngọc Nguyệt các cô chính là một kiếm thủ truyền kì của phái Nga Mi năm xưa”.



“Sau này nếu có thời gian hãy lên Kim Đỉnh Nga Mi một chuyến, Nga Mi Kiếm Pháp tùy cô tập luyện!”.



Lí Thanh Du nghe vậy lập tức vui mừng: “Cảm ơn sư thái!”.



Nga Mi Kiếm Pháp so với kiếm pháp của phái Hồ Ngọc Nguyệt chỉ hơn chứ không kém, vả lại cao thủ của Nga Mi nhiều như mây, có thể chỉ dẫn những chỗ sai lầm cho cô ta. Chuyện này đối với cô ta mà nói là một cơ duyên hiếm có.



Tĩnh Di dừng một lát, sau đó lại nhìn về phía Lạc Tử Uyển.



“Tử Uyển, chuyện đấu giá thế nào rồi?”.



Mắt Lạc Tử Uyển lóe sáng, lắc đầu: “Xin lỗi sư phụ, buổi đấu giá có bốn vị vương cấp trăm năm trước xuất hiện, đều tham dự đấu giá món đồ đó. Con thật sự không có cách nào cạnh tranh được”.



Tĩnh Di không bất ngờ, chỉ gật đầu nói: “Thanh kiếm gãy của Trường Hà Kiếm Tiên có bí kíp trường sinh, khiến nhiều vương cấp trăm năm trước nhắm vào nó”.



“Con không lấy được, sư phụ cũng không bất ngờ”.



“Lần này sư phụ đến đây cũng là được Long Hoàng, chủ của liên minh võ thuật, ủy thác đến mang kiếm đi, tránh cho vương cấp tranh đấu với nhau gây ra náo động. Bây giờ thanh kiếm đó đã vào tay ai?”.



Lạc Tử Uyển hơi trầm ngâm, sau đó mới đáp: “Diệp Lăng Thiên ạ!”.



“Ồ?”, Tĩnh Di nghe vậy, ánh mắt hơi dao động.



“Diệp Lăng Thiên còn chưa tới hai mươi tuổi, với tu vi của cậu ta, sống thêm một trăm năm, thậm chí là hai trăm năm nữa cũng là chuyện dễ như trở bàn tay. Trong tình thế hiện nay, bí mật trường sinh không có sức hấp dẫn quá lớn đối với cậu ta, vậy mà cậu ta cũng tham dự sao?”.



Lạc Tử Uyển gật đầu, kể lại chuyện xảy ra trong buổi đấu giá.


“Hóa ra là vậy!”, Tĩnh Di hơi nheo mắt lại: “Mục đích của Diệp Lăng Thiên không phải là trường sinh. Hành động của cậu ta giống như là chia sẻ gánh nặng với nhà họ Lư hơn, dẫn mọi mâu thuẫn về phía mình”.
“Nhưng lần này hình như Diệp Lăng Thiên hành động hơi lỗ mãng”.



Bà ta nhẹ lắc đầu: “Giữa vương cấp trăm năm với nhau không dễ dàng phát động chiến tranh, nhưng trước chuyện trường sinh đủ để bọn họ bỏ qua mọi lo ngại. Mặc dù Diệp Lăng Thiên đã mang kiếm đi, nhưng những người khác tuyệt đối sẽ không từ bỏ!”.



“Dẫn mọi mũi nhọn về phía mình, sau này Diệp Lăng Thiên chắc chắn sẽ bị nhiều người vây đánh!”.




Lạc Tử Uyển và Lí Thanh Du nhíu mày, đang định nói gì đó thì Tĩnh Di bỗng ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm về phía xa.



“Hả?”.



Hai người cũng quay đầu nhìn lại, ở chân trời xa xa thoáng có ánh sáng che phủ, tầng mây cuồn cuộn, tiếng động truyền thẳng tới, kèm theo một trận dư âm sức mạnh cực lớn, thổi tan sương mù giữa núi.



“Đây là có vương cấp đang đánh nhau sao?”.



Ánh mắt Tĩnh Di sắc bén, sau đó giơ bàn tay lên, chân nguyên màu vàng nhạt bao bọc Lạc Tử Uyển và Lí Thanh Du, theo bà ta vọt tới chân trời phía xa.




Men theo dư âm sức mạnh, chưa tới một phút sau, Tĩnh Di đã đưa hai người đến nơi giao chiến. Bà ta nhìn chằm chằm chân trời, con ngươi lập tức co rụt.



“Cô Giang Điếu Tẩu, Bích Ba Yên Khách, Bàng Mông, Lệ Tà!”.



“Hồng Nhật Pháp Vương ở Tạng Biên?”.



“Và cả… Lôi Tôn Tây Môn Đoạn Thủy?”.



Nhìn sáu người đứng sóng vai nhau nơi chân trời, giọng nói của vị chưởng môn Nga Mi Tĩnh Di vô cùng nặng nề, bà ta thật sự chưa từng ngờ tới đội hình này.



Lí Thanh Du và Lạc Tử Uyển cũng cứng đờ mắt, vẻ mặt sợ hãi. Lúc trước chỉ có bốn vị vương cấp bên phía Cô Giang Điếu Tẩu, nhưng chưa tới một tiếng đồng hồ sau lại xuất hiện thêm hai người nữa.



Bọn họ không khỏi nghiêng đầu nhìn sang, phía trước sáu người nọ có một người đứng đó vô cùng nổi bật, chính là Diệp Thiên.



“Diệp Lăng Thiên định lấy một chọi sáu sao?”.



Lúc này với tu vi của Lạc Tử Uyển cũng không khỏi sợ hãi.



“Hôm nay, tôi sẽ tiễn các người lên đường!”.



Diệp Thiên không hề để ý đến ba người vừa đến đây, cậu nhìn chằm chằm sáu đối thủ trước mắt, xung quanh người bùng lên ánh sáng xanh lam.



Trong lúc năm ngón tay khép mở, giữa lòng bàn tay cậu đã có ngọn lửa dâng lên. Ngọn lửa sáng rực nhảy nhót trong lòng bàn tay cậu.



Phệ Thiên Long Diệm lại được Diệp Thiên triệu hồi lần nữa.



“Viêm Tức Tuyệt Diệt Thủ!”.



Năm ngón tay Diệp Thiên khép lại, ngọn lửa thoáng chốc bùng lên, hóa thành sóng lửa đầy trời, được cậu đạp dưới chân.



Một bàn tay đỏ lửa thò ra khỏi sóng lửa, giống như bàn tay lửa khổng lồ, chặn kín bầu trời.



Đám đông bên dưới nhìn thấy cảnh này đều kinh hãi biến sắc, sợ đến nỗi nằm bò ra đất.



Nhìn bàn tay lửa khổng lồ cuốn qua đất trời, vô số người gào thét trong lòng, đây còn là sức mạnh mà con người có được sao?



Viêm Tức Tuyệt Diệt Thủ vừa đánh ra, đất trời lập tức cháy rực, nhiệt độ dâng cao.



Sáu người đứng sóng vai nhau, chỉ cảm thấy sóng nhiệt phía trước phả vào mặt, một luồng khí tức hủy diệt đang đến gần.



Sắc mặt của đám người Liên Đạo Thành vô cùng nghiêm trọng. Đối mặt với bàn tay lửa quỷ dị, bọn họ không dám cứng rắn chống đỡ, đang định lùi lại thì một bóng người vọt ra trước.
1646736418255.png

“Mật Tông - Hồng Nhật Thủ Ấn!”.



Hồng Nhật Pháp Vương kết ấn, thủ ấn bay lượn trước người, giống như núi non nặng trĩu. Hai tay chắp vào nhau, ánh sáng đỏ lóe lên, phóng tới chân trời.



“Ầm!”.




Bàn tay lửa từ trên không đè xuống, thủ ấn màu đỏ cũng không chịu yếu thế, đối chọi chính diện với bàn tay lửa khổng lồ.



“Ầm ầm!”.



Tiếng nổ vang vọng nơi chân trời, mặt đất còn rung nhẹ. Vô số người dân sống ở khu dân cư ló đầu ra ngoài cửa sổ, nhìn kì quan trên trời, ai nấy đều sợ hãi.




“Ồ?”.



Ngọn lửa trên bàn tay Diệp Thiên dâng trào, xung quanh bàn tay lửa khổng lồ ở phía trước không ngừng có ánh lửa dập dờn. Thế nhưng mặc cho ngọn lửa có hung mãnh thế nào cũng chỉ có thể dung hòa bàn tay màu đỏ với tốc độ cực kì chậm rãi, không thể phá vỡ bằng một chiêu.



Từ khi Diệp Thiên bắt đầu con đường này đến nay, hễ sử dụng Viêm Tức Tuyệt Diệt Thủ thì kẻ địch không ai có thể chống lại, một đòn phá địch. Nhưng hôm nay, Viêm Tức Tuyệt Diệt Thủ trước nay luôn thuận lợi lại bị ngăn chặn.



Cậu lại không biết Hồng Nhật Pháp Vương ở đối diện cũng hết sức kinh hãi.



Hồng Nhật Thủ Ấn của ông ta là do ông ta sửa đổi từ Mật Tông Đại Thủ Ấn mà thành, sử dụng kết hợp với tu vi vương cấp trăm năm của ông ta thì như dời non lấp biển, sức mạnh nghiêng trời.



Năm xưa ở Tuyết Sơn Tạng Biên, ông ta đã dùng chiêu này dời nửa ngọn núi băng nặng trịch vào trong Thiên Hà, để Thiên Hà tích nước từ nó.



Một thủ ấn của ông ta hạ xuống cũng có thể kéo cả đoàn tàu đang chạy nhanh như bay trở về, có thể thấy sức mạnh lớn thế nào.



Nhưng chiêu bàn tay lửa của Diệp Thiên lại khiến ông ta có cảm giác hầu như không chống đỡ nổi. Một luồng khí đục đè nén trong lồng ngực, nuốt không trôi mà nhả cũng không ra.



“Có thể lay động nghìn quân, Diệp Lăng Thiên quả nhiên lợi hại. Chỉ không biết tu vi của cậu ta ở đâu ra, lẽ nào cậu ta là lão quái vật nào đó chuyển thế?”.



Hồng Nhật Pháp Vương run rẩy trong lòng, lại không dám khinh suất, chân nguyên hùng hậu trong cơ thể dâng lên, gia trì cho thủ ấn màu đỏ, không để nó tan vỡ.



“Vù!”.



Hai thủ ấn giằng co với nhau ở chân trời, một tiếng xé gió bỗng vang lên.



Liên Đạo Thành khẽ búng năm ngón tay, một tẩu thuốc màu đen xuất hiện trong tay ông ta. Ông ta nắm ngang tẩu thuốc, chạm nhẹ vào không trung.



“Vù!”.



Trên không trung vang lên tiếng động, một sợi dây mỏng chia cắt không gian, hóa thành luồng gió mãnh liệt bắn về phía trán Diệp Thiên.



Vương cấp trăm năm dùng chân nguyên ngưng tụ thành sợi, dùng sức sát thương hội tụ thành một điểm, uy lực mạnh hơn chân nguyên đâu chỉ gấp mười lần?



Chiêu này của Liên Đạo Thành ít nhất cũng có thể xuyên thủng lớp giáp hợp kim của ba chiếc xe tăng liên tiếp.



“Vù!”.



Diệp Thiên nheo hai mắt lại, bàn tay lửa biến mất, bản thân cậu thì lùi ra sau, cơ thể di chuyển theo đường chéo. Luồng gió mãnh liệt sắc bén lướt qua ngay sát trán của Diệp Thiên, cắt đứt vài sợi tóc.


Gió mạnh bay xuống nóc một căn nhà, tường bê tông dày lập tức nổ thành những mảnh vụn. Nhiều người dân ôm đầu chạy trốn, nhất trời tiếng khóc vang lên tứ phía.
Nhìn thấy cảnh này, Diệp Thiên nhíu mày. Nhưng chỉ chốc lát sau lại có một bóng ưng bay trên trời không, hạ xuống đỉnh đầu Diệp Thiên.



“Ma Vân Thủ!”.




Bàng Mông đẩy một tay ra, chân nguyên ngưng tụ thành bàn tay to ẩn chứa ma khí màu đen, trông huyền ảo diệu kì. Từng luồng khí tà ác từ trong đó truyền ra, nhắm về phía Diệp Thiên.



Diệp Thiên vừa tránh né một đòn tấn công, cơ thể chưa kịp điều chỉnh, chỉ có thể miễn cưỡng ra tay. Một chưởng từ dưới đánh lên, nhắm vào chính giữa bàn tay ma khí.



“Rầm!”.



Diệp Thiên là miễn cưỡng chưởng ra, Bàng Mông thì lại tích lũy sức mạnh từ trước, chỉ nghe một tiếng động nặng nề vang lên, cơ thể Diệp Thiên hơi chấn động, rơi xuống dưới.




“Diệp Lăng Thiên, tôi là truyền nhân của Vô Tình Đạo, vốn không nên bắt tay với người khác vây đánh cậu. Nhưng trước chuyện trường sinh, mọi thứ đều có thể buông bỏ!”.



“Hôm nay, cậu chắc chắn phải bị đánh bại!”.



Diệp Thiên rơi xuống dưới mười trượng, một giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía sau.



Bóng dáng Lệ Tà xuất hiện đằng sau lưng Diệp Thiên cứ như ma quỷ. Đây là kĩ pháp ẩn nấp độc môn của Vô Tình Đạo, có thể che giấu hoàn toàn khí tức của mình, người luyện đến đại thành còn có năng lực xuyên qua không gian, di chuyển tùy ý trong một cự ly nhất định.



Đứng trước kĩ pháp này, cho dù là Ẩn Giả Churchill cũng chỉ là ếch ngồi đáy giếng, hoàn toàn không thể so sánh.



Khi Lệ Tà vừa dứt lời, ông ta chỉ ngón trỏ ra, ấn vào sau lưng Diệp Thiên.



“Xoẹt!”.



Một luồng sáng đỏ lướt qua, Diệp Thiên kêu lên một tiếng, bị đánh bay tới phía trước, cho đến khi cách xa mấy chục trượng.



Bốn vị vương cấp trăm năm liên tục ra tay, lượt này đến lượt khác, chiêu này đến chiêu khác, uy lực vô biên. Từ khi Diệp Thiên thành danh đến nay, ngoài chuyện đối mặt với quân đội hiện đại hóa của Hợp chúng quốc thì chưa bao giờ bị áp chế triệt để như vậy.



“Bốn vị vương cấp hợp lực, hết đợt này đến đợt khác, kĩ pháp nối tiếp nhau, đúng là đáng sợ!”.



“Bây giờ bốn vị vương cấp ra tay, Diệp Lăng Thiên đã không chống đỡ nổi. Nếu sáu vị vương cấp đồng thời ra tay thì Diệp Lăng Thiên ắt sẽ rơi vào đường cùng!”.



Lạc Tử Uyển khẽ giọng lẩm bẩm, quay đầu nhìn về phía Tĩnh Di: “Sư phụ, với tình hình bây giờ, Diệp Lăng Thiên thua chắc rồi!”.



Tĩnh Di nặng nề gật đầu, hạ giọng nói: “Đúng vậy!”.



“Nếu là đơn độc đánh với nhau, Diệp Lăng Thiên không sợ bất cứ ai trong sáu người này, nhưng sáu người hợp sức, uy lực đâu chỉ gấp mười lần?”.



“Năm xưa, Diệp Lăng Thiên lay động nghìn quân ở Trung Đông, mặc dù cuối cùng cậu ta đã chiến thắng, nhưng dù sao cũng chỉ đối mặt với những vũ khí hiện đại hóa do con người điều khiển, chưa đạt đến trình độ làm theo ý thích, cho nên có thể tìm ra sơ hở”.



“Còn bây giờ, Diệp Lăng Thiên đối mặt với sáu con người còn sống sờ sờ, thế còn nguy hiểm hơn đối mặt với thiên quân vạn mã thời xưa gấp trăm lần!”.
1646736435517.png

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK