Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương có nội dung hình ảnh



“A Thiên, anh đã đứng trên đỉnh Trái Đất, trải qua vô số trận chiến lớn nhỏ. Bây giờ, đã đến lúc anh nghỉ ngơi thật tốt rồi”.





Cô ta ôm Diệp Thiên vào lòng, trên mặt hiện lên nụ cười gượng: “Ngủ đi, ngủ cho yên lành”.






vietwriter.vn



Mặc dù giọng nói của cô ta rất nhẹ, nhưng chỉ có Yến Khinh Vũ mới nghe ra được nỗi đau làm tan nát con tim chất chứa trong đó.





Cô ta do dự một lúc rồi cũng chậm rãi tiến tới, ngồi xuống bên cạnh Diệp Thiên cùng Tiếu Văn Nguyệt. Hai cô gái lặng lẽ ngồi bên cạnh cậu, mặc kệ lá rơi rụng, cánh hoa điêu tàn, bọn họ vẫn không động đậy.





Cảnh tượng này ắt hẳn rất đẹp, rất thê lương.





Hoa Lộng Ảnh vẫn đang ngủ say như cảm nhận được điều gì, tuy không thể động đậy, nhưng khóe mắt lại có giọt nước long lanh rơi xuống.






vietwriter.vn



Thi Mạc cảm nhận được sự ra đi của Diệp Thiên, nhất thời như già thêm nhiều tuổi. Nhưng ông ta lại không dám phân tâm hay làm gì khác, chỉ im lặng vận chuyển Tứ Tượng Chuyển Luân Quyết, hấp thu dược lực chứa trong hoa Bạch Ám, từ từ khôi phục thần hồn của Hoa Lộng Ảnh.





Đó là nguyện vọng cuối cùng của Diệp Thiên trước khi mất, ông ta đã đáp ứng với Diệp Thiên thì nhất định sẽ làm được.





Thi Tú Vân ở ngoài sân đã khóc hết nước mắt, nỗi đau đớn xâm nhập xương cốt. Mấy người Diệp Vân Long và Diệp Tinh sắc mặt trắng nhợt, ngây ngốc đứng một chỗ.





Toàn bộ nhà họ Hoa đều rơi vào sự bi thương nặng nề.





Trước ban công biệt thự nhà họ Hoa, một bóng người lẳng lặng đứng đó, nước mắt đong đầy. Nếu bây giờ Diệp Thiên còn sống thì chắc chắn sẽ rất kinh ngạc.





Người này không phải ai khác, mà chính là Hoa Thanh Hà được cậu cứu ra khỏi hang ma phương Tây.





Cô ta sững sờ nhìn Diệp Thiên đã không còn sự sống, trong lòng như mất mát thứ gì đó.





“Không ngờ lần này gặp lại cậu lại là cục diện này”.





Cô ta cười thê thảm, lắc đầu: “Sớm biết như vậy, chi bằng bị nhốt trong hang ma phương Tây suốt đời”.





Cái cô ta hoài niệm không phải là chuyện quá khứ ở Trái Đất, mà là khoảng thời gian gặp gỡ thanh niên tuấn tú ấy trong hang ma phương Tây.





Phía trên bầu trời nhà họ Hoa, Cổ Nguyệt Trường Hà đứng giữa không trung, nhìn xuống mọi vật ở bên dưới, trong mắt bình lặng không gợn sóng, mang theo sự hờ hững không thể phai mờ.





“Không ngờ lần đầu tiên gặp được đứa con sao trời lại có kết cục thế này”.





“Xem ra muốn phi thăng cầu tiên, mình vẫn phải tìm cách khác”.





Ông ta cảm nhận được ngọn lửa linh hồn của mình đã mất đi cảm ứng đối với Diệp Thiên, điều này đồng nghĩa Diệp Thiên thật sự đã chết. Ông ta muốn vào tiên lộ thì chỉ có thể tiếp tục tìm tiên duyên.





Chốc lát sau, ông ta dời mắt khỏi thi thể của Diệp Thiên, nháy mắt đã biến mất.





Ngày hôm sau, ở giao giới hai tỉnh Vân và tỉnh Xuyên, trước thôn Vượng Trúc đã được phát triển xong, một đoàn người nối đuôi nhau tiến về phía trước. Đó là Thi Tú Vân và Diệp Vân Long, theo sau bọn họ là Tiếu Văn Nguyệt, Cố Giai Lệ, Yến Khinh Vũ và những người khác.





Nửa hôm trước, Cố Giai Lệ vừa nghe tin Diệp Thiên chết lập tức bỏ hết mọi công việc, chạy như điên về đây, cuối cùng chỉ nhìn thấy thi thể lạnh lẽo của Diệp Thiên.





Bây giờ, mọi người đến đây là để hoàn thành di nguyện của Diệp Thiên, chôn cậu ở bên cạnh Tiêu Hà.








20220503025655-tamlinh247.jpg

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK