Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sở Thần Quang vừa nhắc đến cái tên “Diệp Thiên”, tất cả mọi người đều nhìn theo ánh mắt của cậu ta nhìn về phía sau, đúng lúc nhìn thấy Diệp Thiên đang chuẩn bị đưa Cố Giai Lệ rời đi.

Diệp Thiên ở trường Tam Trung có thể nói là người không có tiếng tăm gì, nhưng lại có rất nhiều người biết cậu, những người như Vương Hiên, Từ Hải, Lí Tinh Tinh, đều biết rất rõ cậu.

Ngay lập tức, toàn bộ ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía Diệp Thiên, đến các thầy cô và lãnh đạo ở trường cũng không ngoại lệ.

“Ôi, Diệp Thiên, cậu quen với cả anh Sở cơ à?”.

Bành Lượng hỏi với vẻ vô cùng tò mò.

Trên sân khấu, Tiếu Văn Nguyệt cũng hơi ngạc nhiên, nhìn sang phía Sở Thần Quang, cô ta không ngờ Sở Thần Quang lại gọi Diệp Thiên lên sân khấu.

Suy nghĩ một lúc, cô ta lập tức hiểu ra, cô ta cho rằng Sở Thần Quang đang muốn khuấy động không khí của tối nay nên đột nhiên nghĩ ra cách đó.

Cô ta làm sao mà biết được Sở Thần Quang căn bản không hề có ý định khuấy động bầu không khí gì cả, mục đích của cậu ta chính là để Diệp Thiên mất hết mặt mũi trước mặt Tiếu Văn Nguyệt và trước mặt tất cả mọi người ở đây.

Bài hát “Tình yêu duy nhất” của Cố Giai Lệ đã cảm hóa toàn bộ khán giả, còn phần hợp tấu nhạc cụ của cậu ta và Tiếu Văn Nguyệt đã đưa bầu không khí sôi động đạt đến đỉnh điểm, nếu Diệp Thiên lên biểu diễn, tẻ nhạt vô vị, thì sẽ trở thành trò cười trong mắt tất cả mọi người.

Cậu ta muốn so sánh với Diệp Thiên ở nơi đông người như thế này, là để Tiếu Văn Nguyệt thấy được sự khác biệt giữa Diệp Thiên và cậu ta.

Phía dưới sân khấu, Diệp Thiên dừng bước, từ từ quay người.

Cậu nhìn về phía Sở Thần Quang, tuy Sở Thần Quang đang tươi cười, nhưng trong tận sâu đôi mắt lại mang vẻ thách thức và khinh bỉ.

Cậu làm sao mà không biết đây chính là cái bẫy của Sở Thần Quang giăng cho cậu chứ?

“Hừ!”.

Cậu nhếch miệng, hình thành vòng cung đầy vẻ giễu cợt.

“Giai Lệ, nếu mọi người đã nhiệt tình như vậy thì anh lên sân khấu chơi một chút, em cứ ngồi đây chờ anh nhé!”.

Diệp Thiên nói xong, bước chậm rãi về phía sân khấu.

Nhìn thấy Diệp Thiên định lên sân khấu, các bạn học trong trường đều vỗ tay hoan nghênh, Sở Thần Quang cũng gượng cười vỗ tay chào đón.

Diệp Thiên đi lên sân khấu, ánh mắt lo lắng của Tiếu Văn Nguyệt nhìn tới, nói nhỏ với Diệp Thiên: “Anh định biểu diễn gì thế? Có cần tôi hỗ trợ không?”.

Cô ta lo lắng tiết mục biểu diễn của Diệp Thiên quá đơn điệu, nếu đến lúc đó chỉ nhận được rất ít tiếng vỗ tay, vậy thì đúng là sự đả kích lớn đối với cái tính “kiêu ngạo” của Diệp Thiên.

“Cho tôi mượn đàn piano là được rồi!”.

Diệp Thiên trả lời một câu, sau đó đi về phía chiếc đàn piano, lướt qua người Sở Thần Quang.

“Sở Thần Quang, tôi biết anh muốn làm gì, nếu anh đã thích chơi thì tôi chơi với anh tới cùng!”.

Sở Thần Quang nghe thấy vậy, không trả lời ngay, nhưng cậu ta lại cảm thấy hơi kỳ lạ.

Nếu Diệp Thiên đã biết ý đồ của cậu ta, vậy sao vẫn dám lên sân khấu? Lẽ nào Diệp Thiên thực sự là kẻ có tài ngầm sao?

Trong lúc cậu ta đang thắc mắc, Diệp Thiên đã ngồi xuống bên cạnh chiếc đàn piano, cậu cố định micro ở phía trên chiếc đàn, mười ngón tay dài đã dặt lên phím đàn.

Ngay sau đó, tiếng đàn vang lên, đối với người am hiểu về đàn piano như Tiếu Văn Nguyệt cũng không khỏi sững sờ, còn Sở Thần Quang, biểu cảm vô cùng kinh ngạc, cảm thấy rất khó tin.

Các bạn ngồi phía dưới sân khấu ai nấy đều há hốc mồm, ngồi im như tượng, như thể bị điểm huyệt vậy.

“Anh Diệp Thiên, sao có thể nhỉ?”.

Cố Giai Lệ cũng đơ người tại trận, lẩm bẩm trong miệng.

Bản piano mà Diệp Thiên độc tấu đã không thể dùng xuất sắc để diễn tả nữa, khi tiếng đàn vang lên, tất cả mọi người đều bị tiếng đàn của cậu đưa đến một thế giới khác, chìm đắm trong đó, thậm trí quên luôn bản thân là ai, đang ở nơi đâu.

Tiếng đàn của Tiếu Văn Nguyệt có thể cảm hóa tất cả mọi người, khiến mọi người hết lời khen ngợi, còn tiếng đàn của Diệp Thiên, đã chạm tới trái tim của mọi người, gợi lên sự cộng hưởng kỳ diệu.

Bản piano mà Diệp Thiên biểu diễn là bản nhạc nổi tiếng của Mozart, khi bản nhạc kết thúc, toàn bộ hiện trường không có tiếng vỗ tay, yên tĩnh đến mức một sợi tóc rơi cũng có thể nghe được rõ ràng.

Tất cả mọi người cho dù ở trên sân khấu hay dưới khán đài đều chìm trong ngây ngất, bản nhạc của Diệp Thiên như thể có sức hút mãnh liệt, dẫn dắt nội tâm của mỗi người, như thể đưa linh hồn rời khỏi thân xác họ, cho dù Diệp Thiên đã biểu diễn xong, bọn họ vẫn chưa có một ai thoát khỏi trạng thái kỳ diệu đó.

Một lúc sau, mọi người lần lượt trở lại trạng thái bình thường, và sau đó, những trận vỗ tay rào rào gần như đã lấn áp cả hội trường, rộn ràng náo nhiệt hơn bất kỳ tiết mục nào đã biểu diễn trước đó, cho dù là tiết mục đơn ca của Cố Giai Lệ hay là hợp tấu nhạc cụ của Tiếu Văn Nguyệt và Sở Thần Quang đều bị lấn áp.

Các thầy cô và lãnh đạo trong trường ai nấy đều lần lượt rời khỏi chỗ ngồi, vỗ tay không ngừng, tấm tắc khen ngợi Diệp Thiên.

Đôi mắt xinh đẹp của Tiếu Văn Nguyệt thì chớp liên hồi, những người khác chỉ biết bàng hoàng kinh ngạc, còn cô ta học đàn piano cả 10 năm rồi, trình độ có thể làm giáo viên dạy người khác, đương nhiên biết bản nhạc mà Diệp Thiên thể hiện vừa rồi đại diện cho điều gì.

Cho dù là chuyên gia đàn piano nổi tiếng nhất thế giới đích thân đến đây, e rằng cũng chỉ có thể có được hiệu quả như vậy mà thôi, trình độ chơi đàn piano của Diệp Thiên đã đạt tới hạng bậc thầy rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK