Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Thiên với dáng vẻ giống như một công tử nhà giàu nhếch mép cười chế nhạo, hoàn toàn không coi Tiêu Trì ra gì.

Tiêu Trì tự nói rõ danh tính của mình, trông thì có vẻ như thực lòng muốn kết bạn với cậu, nhưng thật ra là uy hiếp Diệp Thiên phải cho hắn một trong hai người Tiếu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh. Bằng không sẽ phải tự lượng xem sức mình có đấu nổi với con em nhà họ Tiêu hay không.

Với thân phận địa vị của Diệp Thiên hôm nay, cái gì mà nhà họ Tiêu, cái gì mà cậu ấm thiếu gia, tất cả đều chẳng ăn nhằm gì so với cậu.

Cậu vừa nói xong thì những người xung quanh đều im bặt. Mọi ánh mắt kinh ngạc đều đổ lên trên người Diệp Thiên.

"Người này là ai mà lại nói là không biết cậu chủ nhà họ Tiêu ở Kiềm Tây? Lại còn kêu Tiêu Trì cút qua một bên?”

"Tên này thật ngu ngốc. Ở địa phận Kiềm Tây mà lại dám nói chuyện với con em nhà họ Tiêu như vậy?"

Mỗi người đều có biểu hiện khác nhau, ở vùng Kiềm Tây này, ai mà không biết tiếng tăm của nhà họ Tiêu?

Nhà họ Tiêu gần như là một công ty độc quyền bảy mươi phần trăm hoạt động kinh doanh kinh tế của Kiềm Tây. Họ sở hữu nhiều ngành kiếm bộn tiền khác nhau liên quan đến bất động sản, tài chính, giải trí và du lịch. Nhà họ chức cao thế mạnh, địa vị của chủ tịch Tiêu Hùng hiện đang nắm quyền trong doanh nghiệp nhà họ Tiêu thậm chí còn sánh ngang với một quan chức thành phố. Cho dù một thành viên tuyến đầu của tỉnh đến cũng phải nể mặt ông ta vài phần, bằng vai phải vế.

Ở Kiềm Tây, phàm là những người có móc nối với nhà họ Tiêu gần như đều có thể ngẩng mặt mà đi, ai dám dây vào? Cho dù là ông trùm ở địa phương khác tới cũng phải nể mặt họ.

Nhưng bây giờ, một đứa nhóc mà bọn họ chưa từng thấy bao giờ, trông có vẻ chỉ giống như một người mới nổi lại dám xem thường nhà họ Tiêu, còn bảo Tiêu Trì cút qua một bên?

Tiêu Trì sững mặt ra, đôi mắt hơi nheo lại, nụ cười vụt tắt.

Hắn nhìn Diệp Thiên nửa như cười nửa như không, ánh mắt lóe lên ánh nhìn thâm độc.

"Tôi thương lượng với anh là vì tôi coi trọng anh. Nhưng nghe giọng điệu của anh dường như đang xem thường Tiêu Trì tôi, xem thường nhà họ Tiêu chúng tôi?”

Diệp Thiên hờ hững dang hai tay, ngẩng đầu nhìn lên.

"Anh nói không sai chút nào, cho dù là anh hay là nhà họ Tiêu, tôi đều chẳng coi là gì hết”.

"Nhân lúc tâm trạng của tôi vẫn còn tốt, tốt hơn hết anh mau biến khỏi đây đi!”

Đối mặt với ánh mắt không mấy thiện cảm của Tiêu Trì, Diệp Thiên vẫn không hề nhúc nhích khiến người ta càng thêm kinh ngạc. Những vị khách xung quanh đều im như thóc.

Tất cả những người mua quần áo ở đây không giàu có thì cũng là dạng quyền quý, đa số đều là những người nổi tiếng thượng lưu, những người giàu có ở Kiềm Tây. Nhưng bọn họ tự hỏi, không ai có tư cách dám nói mình coi thường nhà họ Tiêu. Thậm chí bất cứ quyết định nào của nhà họ Tiêu cũng đều đủ để khiến họ run như cầy sấy rồi.

Thế mà Diệp Thiên lại thẳng thừng nói mình xem thường nhà họ Tiêu, dũng khí cùng giọng điệu như vậy quả thực khiến người ta cảm thấy khiếp sợ.

"Tên kia, tôi nghĩ anh đang tự tìm cái chết đấy!"

Trong mắt Tiêu Trì hiện lên sự tức giận, hắn là một công tử bột nổi tiếng ở Kiềm Tây, hầu như những người thuộc tầng lớp thượng lưu đều nghe nói tới cậu ta là biến sắc. Hắn đã gây ra không biết bao chuyện trái đạo lý, nhưng đến cuối cùng nhà họ Tiêu đều đứng ra dàn xếp nên đã tạo cho hắn một tính cách làm gì không cân nhắc đến hậu quả.

Hôm nay sau khi nhìn thấy Tiếu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh, hắn chỉ cảm thấy ngứa ngáy. Sau khi nghe họ nói Diệp Thiên là bạn trai của họ, hắn liền nảy ra ý định, đầu tiên là nói ra thân phận mình là người nhà họ Tiêu, dựa vào sức mạnh và tiếng tăm của nhà họ Tiêu, để nếu như Diệp Thiên biết điều thì nhất định sẽ vui vẻ nhường hai cô gái kia cho hắn.

Vì dù sao người phụ nữ khi ở trong tay người có tiền đích thực chẳng qua cũng chỉ là gọi thì tới đuổi thì đi mà thôi. Nhường một người phụ nữ có thể kết giao với hắn, có thể kéo gần mối quan hệ với nhà họ Tiêu, điều này đối với đại đa số mọi người mà nói chỉ có được mà không có mất.

Nhưng Diệp Thiên lại không hành động như hắn nghĩ, ngược lại còn xem thường nhà họ Tiêu, còn dám kêu hắn cút!

Diệp Thiên nghe xong chỉ cười khinh bỉ, cũng không thèm trả lời, cứ như vậy dựa vào sô pha trong cửa hàng, nhắm mắt dưỡng thần!

Tiếu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh không hề lo lắng, họ tiếp tục chọn đồ cho Diệp Thiên, nhưng những người trong cửa hàng đều thầm lắc đầu.

Bọn họ cho rằng Diệp Thiên hẳn là đi ra từ địa phương nhỏ nào đó, hoặc là một cậu ấm gia thế khủng đến từ những nơi như Kiềm Đông, Kiềm Nam, Kiềm Bắc. Nhưng bất luận từ đâu tới thì ở Kiềm Tây mà đắc tội với nhà họ Tiêu thì hậu quả cũng đều nghiêm trọng.

"Cậu chủ Trì, anh mau lại đây mà xem. Đây là đồ người ta đặc biệt chọn cho anh đó!”

Ngay lúc Tiêu Trì sắp lên cơn thì một giọng nói êm dịu từ bên cạnh truyền đến, một cô gái trang điểm đậm đang cầm một bộ âu phục, uốn uốn éo éo, trông rõ õng ẹo.

Tiêu Trì quay đầu lại, đây là cô gái mà hắn mang theo, nhưng lúc này hắn cũng không có thời gian bận tâm mà lại chỉ vào Diệp Thiên.

"Khả, hôm nay anh không có thời gian nói chuyện quần áo vói em. Cái tên quê mùa này dám nói nhà họ Tiêu anh chẳng là cái thá gì. Hôm nay anh có thể đi ra từ cái trung tâm thương mại này thì Tiêu Trì tôi viết ngược tên mình!”

Nghe vậy, cô gái kia liền cau mày liếc nhìn Diệp Thiên.

"Tên này, anh là ai vậy? Sao dám đắc tội với cậu chủ Trì, dám đắc tội với nhà họ Tiêu?”

Cô ta là một ngôi sao nhỏ hạng ba, để leo cao hơn, khó khăn lắm cô ta mới bợ đỡ được Tiêu Trì. Giờ cơ hội đang bày ra trước mắt, đương nhiên cô ta muốn biểu hiện chút rồi.

"Anh có biết cậu chủ Trì là ai không? Anh ấy là em trai họ của Tiêu Chí Lâm, cậu chủ nhà họ Tiêu ở Kiềm Tây. Còn Tiêu Chí Lâm là ai, thiết nghĩ không cần tôi phải giới thiệu nữa phải không?”

Cô ta nhướng mày đầy kiêu ngạo, nói tiếp như thể vô cùng vinh quang: "Nếu anh muốn tiếp tục ở Kiềm Tây, tôi khuyên anh một câu, ngay bây giờ mau dập đầu tạ tội với anh Trì đi!”

"Để muộn quá thì e rằng anh không gánh vác nổi hậu quả đâu!”

Tiêu Trì khoanh hai tay trước ngực, nhìn cậu với bộ dạng bề trên.

"Đừng nói là tôi không cho anh cơ hội. Giờ khom lưng tạ tội với tôi, gọi tôi một tiếng anh Trì rồi nhường hai cô gái của mình cho tôi thì tôi sẽ xem như chuyện này chưa từng xảy ra!”

Diệp Thiên dựa vào sô pha, duỗi người hết mức có thể, cuối cùng cậu cũng hết kiên nhẫn mở mắt ra.

“Em họ của Tiêu Chí Lâm?”, cậu cười khẩy một tiếng và lắc đầu.

"Cho dù Tiêu Chí Lâm nói chuyện với tôi như vậy tôi cũng bảo anh ta cút như thường, anh là cái thá gì?”

Tất cả mọi người lại kinh hãi, Diệp Thiên không nể mặt Tiêu Trì đã khiến họ cảm thấy kinh ngạc lắm rồi. Vậy mà bây giờ Diệp Thiên còn dám buông lời xem thường cậu chủ số một Kiềm Tây là Tiêu Chí Lâm, quả thực chỉ có thể dùng cụm từ ‘coi trời bằng vung’ để hình dung.

Dám xúc phạm Tiêu Chí Lâm ở Kiềm Tây, tức là trở thành kẻ thù của cả nhà họ Tiêu. Bọn họ không thể tưởng tượng được rốt cuộc Diệp Thiên có chỗ dựa hay chỉ thuần túy là không biết trời cao đất dày là gì.

Tiêu Trì khẽ giật mình, lập tức nổi giận. Hắn còn chưa kịp lên tiếng thì Diệp Thiên đã vươn vai đứng lên.

"Vừa rồi những gì tôi nói hình như anh không hề để tâm!”

"Trước đó tâm trạng tôi còn tốt, nhưng bây giờ, tôi cảm thấy anh phiền nhiễu quá rồi!”

Dứt lời, Diệp Thiên đưa một tay ra túm lấy cổ áo Tiêu Trì sau đó khẽ ném một cái.

Tiêu Trì giống như một bao rác, bị cậu ném thẳng ra khỏi cửa tiệm.

Tất cả mọi người có mặt đều rơi vào im lặng, không ai có thể tưởng tượng được Diệp Thiên không những buông lời khinh thường nhà họ Tiêu mà còn dám ra tay với người nhà họ Tiêu.

Mọi người hít sâu một hơi, giây tiếp theo, người phụ nữ trang điểm đậm hét lên và chạy nhanh về phía cửa.

Cô ta đỡ Tiêu Trì dậy, nhưng Tiêu Trì bị quẳng đến nỗi xây xẩm mặt mày, trước mắt một màn mơ hồ.

Đúng lúc đó Tiếu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh đã chọn được đồ cho Diệp Thiên nên ba người ra khỏi cửa hàng.

Tiêu Trì còn chưa tỉnh lại, nhưng người phụ nữ bên cạnh đã chỉ vào Diệp Thiên, giống như một con người phụ nữ chanh chua bên đường.

"Tên kia, anh dám động vào anh Trì ư? Có giỏi thì đứng yên đó đừng có bỏ đi. Anh Trì và nhà họ Tiêu nhất định sẽ khiến cho anh biết thế nào gọi là sống không bằng chết!”

Biểu cảm của Diệp Thiên chẳng hề lung lay, cậu cười khinh bỉ.

"Tôi mua đồ xong rồi, không rảnh hơi ở đây phí thời gian với các người!”

"Nhưng nếu như các người muốn báo thù thì tôi cho các người một cơ hội. Tên tôi là Diệp Thiên, tôi còn ở Kiềm Tây đến trưa mai!”

Anh chỉ vào Tiêu Trì, giọng nói bình thản.

"Nếu các người không phục, thời gian này tôi có thể để cho anh ta, hoặc anh họ anh ta là Tiêu Chí Lâm, hay thậm chí là cả nhà họ Tiêu đứng chống lưng cho anh ta giở hết mọi thủ đoạn để trả thù tôi. Tôi sẽ đợi các người!”

Nói xong, Diệp Thiên quay người rời đi cùng Tiếu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh, khiến mọi người ở đó đều sững sờ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK