Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Năm xưa Diệp Thiên mất đi võ mạch, tu vi bị phế, không tìm được lối thoát, ở trong cảnh mù mịt tối tăm.

Trong một lần tình cờ, cậu đi qua dưới chân núi Võ Đang thì gặp được một vị đạo trưởng đang luyện Thái Cực Quyền dưới cây tùng xanh, cậu chợt hiểu ra được đạo lý âm dương tuần hoàn.

Sau đó, cậu lại nhờ vào việc thể nghiệm vạn vật, huyễn hóa tự nhiên, lấy đất trời làm gốc rễ, cuối cùng sáng tạo nên “Phệ Thiên Cửu Chuyển”.

Mặc dù Thái Cực Quyền không liên quan gì nhiều đến Phệ Thiên Cửu Chuyển mà cậu sáng tạo, nhưng nếu không có vị đạo trưởng luyện Thái Cực Quyền ở núi Võ Đang năm ấy, bây giờ cậu chưa chắc đã có thể lĩnh ngộ sự ảo diệu của đất trời, huống hồ là đạt đến cảnh giới ngày nay.

Do đó, cậu vẫn khá có thiện cảm với Võ Đang. Cận Vô Trần biết Thái Cực Quyền, hiển nhiên xuất thân từ Võ Đang, cho nên cậu không muốn mạnh tay.

“Cậu có quan hệ với Võ Đang sao? Nói bậy!”.

Cận Vô Trần hừ lạnh lùng.

“Tuyệt học Võ Đang của tôi đều chú trọng để lại đường lui, không có khởi đầu kết thúc, nhưng khí tức trên người cậu tàn nhẫn hung ác, không thể nào là người của Võ Đang!”.

Ông ta dứt lời, không để tâm tới Diệp Thiên, đánh ra một quyền trên không.

“Băng Kình!”.

Ông ta vung quyền, tay áo dài ra, đoạn sau dài hơn đoạn trước. Một quyền đánh xuống, ba luồng sức mạnh chồng lên nhau, tạo thành một hố lõm không khí trên không trung, đập về phía ngực Diệp Thiên.

Đây là sức lực dũng mãnh trong Thái Cực Quyền, hơn nữa lấy nội lực làm chủ, có thể thu phóng. Một quyền đánh ra, ngay cả đất trời cũng biến sắc.

“Hay lắm!”.

Diệp Thiên nở nụ cười lạnh lùng, không do dự nữa, cũng đánh ra một quyền.

Một quyền của Cận Vô Trần giống như linh dương treo sừng, tuyệt diệu như tự nhiên. Những người bình thường xem trận chiến ở bên dưới không hiểu võ thuật cũng có thể cảm giác được sự kì diệu khó tả trong đó.

Một quyền của Diệp Thiên lại không có gì nổi bật, giản dị không màu mè, nhưng khi cậu đánh ra, tất cả mọi người đều có ảo giác như Diệp Thiên chính là ngọn núi lớn sừng sững không đổ.

“Ầm!”.

Trên bầu trời vang lên một tiếng động cực lớn, toàn bộ chùa Cửu Long rung chuyển, ngay cả tháp Cửu Long cao tám tầng cũng lung lay sắp đổ.

Tuy ba đoạn quyền kình mà Cận Vô Trần đánh ra vô cùng mạnh mẽ, nhưng lại không thể hợp nhất. Còn một quyền của Diệp Thiên lại giống như đinh thép đục đất, phá vỡ quyền kình của ông ta từ bên trong.

Một luồng lực lớn giống như sóng biển ập đến, Cận Vô Trần kêu lên một tiếng, lùi lại mười trượng trên không trung.

“Rốt cuộc thằng nhóc này đã tu luyện thế nào, sao lại có sức mạnh lớn như vậy?”.

Con ngươi ông ta co lại, trong lòng nghi hoặc không thôi.

Mặc dù ông ta đảm nhiệm người bảo hộ của nhà họ Giang, nhưng mấy chục năm nay chỉ quản những việc lớn sinh tử tồn vong của nhà họ Giang, những chuyện khác đều không quan tâm. Ông ta không hiểu rõ sự biến hóa của giới võ thuật ngày nay, càng không biết ngôi sao mới tỏa sáng lấp lánh là Diệp Thiên này, chỉ cảm thấy tu vi của Diệp Thiên không thể tin nổi.

“Vù!”.

Trong lúc ông ta nghi hoặc, tiếng xé gió lại vang lên. Diệp Thiên chỉ bước một bước đã đứng trước mặt ông ta cách một trượng, vẫn đánh ra một quyền bình thường như trước.

“Lãm Tước Vĩ!”.

Ông ta nhấc tay trái lên, tay phải đưa ngang, sức mạnh trước người tản ra bốn phía, muốn hóa giải sức mạnh một quyền của Diệp Thiên lần nữa.

Nhưng không biết vì sao, khi bàn tay của ông ta chạm vào quyền kình của Diệp Thiên, một luồng sức mạnh khác đột ngột bùng nổ, xua tan toàn bộ sức mạnh hóa giải của ông ta, sau đó đánh vào người ông ta.

“Phụt!”.

Cận Vô Trần phun ra máu, lại văng ra xa mấy chục trượng, vẻ mặt kinh hãi.

“Sao có thể như vậy?”.

Lam Tước Vĩ, Như Phong Tự Bế được mệnh danh là tuyệt học có thể hóa giải sức mạnh của đối thủ trong Thái Cực Quyền, còn toàn vẹn hơn cả âm dương, nhưng lần này ông ta lại không thể đón đỡ quyền kình của Diệp Thiên, ngược lại còn bị thương?

Diệp Thiên tỏ vẻ hờ hững. Phệ Thiên Cửu Chuyển mà cậu sáng tạo được gợi ý từ Thái Cực Quyền, nên từ lâu cậu đã hiểu được sự kì diệu trong Thái Cực Quyền, biết ưu điểm khuyết điểm của nó ở chỗ nào, đương nhiên cũng biết cách phá giải.

Diệp Thiên đánh ra một lượt chín quyền. Trên không trung, mỗi lần Cận Vô Trần đón đỡ một quyền đều phải lùi lại mấy chục trượng, trông có vẻ vô cùng chật vật.

Nhiều người khách du lịch nhìn thấy cảnh này đều biến sắc, có cảm giác như đã đến một thế giới mới thần kì.

“Mẹ, ông lão thần tiên đó hình như không thắng được anh trai trẻ tuổi kia, có phải anh trai kia cũng là thần tiên không?”.

Bé trai cúi đầu nhìn chằm chằm Diệp Thiên, trong mắt tràn đầy phấn khởi.

Những người lớn xung quanh chỉ quan tâm đến cảnh tượng có một không hai trên thế giới này, đâu có thời gian quan tâm đến nó.

Bên ngoài thiền viện, Liễu Linh Lung và Trần Minh Kiều nhìn Diệp Thiên đầy oai phong trên không trung, ánh mắt chăm chú.

Bọn họ cũng tính là fan võ hiệp lâu năm, nhưng trong tiểu thuyết võ hiệp chẳng có ai bay lên trời chui xuống đất, đứng giữa trời không như thế này.

Bây giờ, Diệp Thiên và Cận Vô Trần lại chân thực cho bọn họ biết thế nào là võ giả chân chính, hoặc có thể nói đây là tiên hiệp.

“Rầm!”.

Diệp Thiên đánh ra quyền thứ mười, cuối cùng Cận Vô Trần cũng không chịu nổi sức mạnh của Diệp Thiên, hai tay áo bỗng nổ tung, hóa thành những mảnh vải vụn bay đầy trời.

Lúc này, khí tức ông ta đã cạn kiệt, trong mắt chứa đầy nỗi sợ hãi và không thể tin. Ông ta không hiểu, mình đứng ở vị trí thứ mười một trong bảng xếp hạng sức mạnh thế giới, vừa mới lên siêu phàm á thần, sao lại bị một thằng nhóc không tên không tuổi áp chế đến nông nỗi này?

“Rốt cuộc cậu là ai?”.

Ông ta nhìn chằm chằm Diệp Thiên, hỏi lại lần nữa.

“Người sắp chết không cần phải hỏi nhiều!”.

Diệp Thiên không trả lời, chỉ thản nhiên nói, sau đó một vòng ánh sáng màu xanh lam ngưng tụ trên nắm đấm của cậu.

“Tam Tuyệt Quyền, Đoạn Hồn!”.

Năm xưa, cậu đã dùng quyền này giết chết gia chủ nhà họ Phan, bây giờ cậu đã luyện thành Phệ Thiên Chi Thể, tu vi đột phá đến cảnh giới siêu phàm, sức mạnh của một quyền có thể phá núi rẽ sông.

“Ầm!”.

Bầu trời ở phía trước giống như bị một nắm đấm phá vỡ, từng luồng không khí lan tràn theo khe nứt. Bản thân Cận Vô Trần thì bị đánh trực diện, máu bắn tung tóe, sau đó cơ thể phồng to lên, hóa thành một màn sương máu rơi xuống.

“Siêu phàm á thần?”.

Diệp Thiên lẩm bẩm, lắc đầu, cảm thấy hơi thất vọng.

Cơ thể cậu bay bổng, quay trở lại phía trước thiền viện, không quan tâm đến Liễu Linh Lung và Trần Minh Kiều, mà quay sang Giang Vân Thiển.

“Dám dẫn người đến cửa tìm tôi, anh mới đúng là gan không nhỏ!”.

“Anh có biết tôi là ai không?”.

Khoảnh khắc Cận Vô Trần nổ tung người mà chết, sắc mặt Giang Vân Thiển đã xám ngắt.

Cậu ta gian nan quay đầu lại, giọng nói vô cùng chua xót.

“Diệp Lăng Thiên?”.

Mặc dù cậu ta không tham gia hội võ bốn gia tộc, nhưng cũng nghe nói đến chuyện xảy ra ở bãi biển Nam Hải, đương nhiên cái tên Diệp Lăng Thiên như sấm đánh bên tai.

Diệp Thiên không có phản ứng gì nhiều, chỉ khẽ cười.

“Nếu đã biết là tôi thì hẳn cũng nên biết cái giá phải trả khi đắc tội với tôi!”.

Cậu nói xong, phất nhẹ tay áo, một luồng gió thổi đến cuốn Giang Vân Thiển lên trời cao.

Giang Vân Thiển cũng có kết cục giống như em ruột cậu ta, rơi xuống theo sườn núi Tây Sơn, không còn nghe tiếng gì nữa.

Hai cô gái sinh viên đại học xinh đẹp Liễu Linh Lung và Trần Minh Kiều nhìn đến ngây người.

“Mẹ, vừa rồi mẹ nói đến đâu rồi? Con vẫn muốn nghe tiếp”.

Diệp Thiên quay đầu lại, cười tinh nghịch với Thi Tú Vân, giống như trẻ con, nào có dáng vẻ của người nắm giữ đất trời?

Ngày hôm sau, tin tức hai cậu chủ của nhà họ Giang bị ném xuống Tây Sơn, tứ chi gãy rời lan truyền khắp thủ đô.

Trong thời gian ngắn, cả thủ đô chấn động.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK