Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đối mặt với câu hỏi của Diệp Thiên, kính linh gật đầu: “Đúng vậy, muốn cô ấy khôi phục tất cả kí ức về cậu thì chỉ có thể dựa vào cô ấy, người khác không thể can thiệp!”.





“Cho dù là cậu cũng không được!”.





“Nếu miễn cưỡng gây ra xung đột quá kịch liệt giữa ý thức tự bảo vệ và ý chí của cô ấy, sợ rằng thần hồn của cô ấy sẽ bị thương lần thứ hai. Đến lúc đó muốn khôi phục lại thì khó như lên trời”.





Hiểu được mọi chuyện, lo lắng của Diệp Thiên cũng xem như được giải quyết, nhưng tâm trạng của cậu vẫn nặng nề vô cùng.





Nếu những gì kính linh nói là sự thật, vậy thì sau này cậu sẽ phải dùng thân phận của người lạ ở trước mặt Hoa Lộng Ảnh.





Trừ khi có ngày nào đó, Hoa Lộng Ảnh tự mở khóa mọi kí ức về cậu, nếu không thì trước lúc đó, cậu chỉ có thể làm một người qua đường đứng nhìn từ xa. Không thể đến gần Hoa Lộng Ảnh, không thể can thiệp vào cuộc sống của cô ấy, tránh gây ra tổn thương cho thần hồn của cô ấy.





Những người khác cũng hiểu lời nói của kính linh, lần lượt quay sang nhìn Diệp Thiên, trong mắt có vẻ buồn bã.





Người mình yêu ở ngay trước mặt nhưng lại không thể nhận nhau, ngược lại chỉ có thể đứng nhìn từ xa, giả vờ như không quen biết, cảm giác này khó mà tả nổi.





Khoảng cách xa nhất trên thế giới cùng lắm cũng chỉ thế này mà thôi.





Trong lúc Diệp Thiên chìm đắm trong sự bi thương vô thanh, thành phố Trung Hải lớn nhất Hoa Hạ bất thình lình xảy ra biến cố.





Bến cảng Trung Hải vốn phồn hoa hưng thịnh bỗng bắt đầu rung chuyển kịch liệt, ảnh hưởng đến cả khu vực Trung Hải.





Giây lát sau, một tiếng gào thét vang vọng đất trời truyền ra từ dưới biển. Một cơ thể khổng lồ cao đến trăm mét dâng lên từ dưới biển, vô số tàu chở hàng, cano đều bị lật nhào, đẩy văng đi thật xa. Bến cảng Trung Hải bỗng chốc hóa thành đống hoang tàn vô tận dưới móng vuốt dã thú.





“Bọn sâu kiến yếu ớt, muốn sống thì gọi Diệp Lăng Thiên ra đây!”.





Tiếng rít gào đáng sợ vang vọng khắp vùng đất Trung Hải. Vô số người dân Trung Hải đều hoảng sợ thét lên, bỏ chạy thục mạng. Vùng đất phồn hoa này nháy mắt biến thành một khu vực tai họa.





Cuối cùng trận chiến giữa dị tộc ngoài hành tinh và đứa con của Trái Đất cũng bắt đầu!











Vào ngày hôm nay, tại thành phố Trung Hải yên bình phồn hoa lớn nhất Hoa Hạ, một vuốt thú khổng lồ thò ra từ bến cảng, phá vỡ sự yên tĩnh của Trung Hải.





“Ầm!”.





Vuốt thú to bằng một chiếc tàu chở hàng loại nhỏ, chỉ vừa thò ra khỏi mặt nước đã làm dấy lên một làn sóng cao ngất trời, nhấn chìm bến cảng trong nháy mắt. Nơi vuốt thú khổng lồ đi qua, nhiều kiến trúc ven biển đều đổ sụp thành từng mảnh vụn, bị móng vuốt xé làm bốn. Vô số công nhân làm việc ở bến cảng cũng bị xé nát vụn, máu thịt văng tung tóe.





“Ầm!”.





Trong tiếng la hét của vô số người, mặt biển lại cuộn trào, dấy lên ngọn sóng khổng lồ cao trăm mét, một bóng đen to lớn cũng hiện ra từ trong đó.





Đó là một con quái vật hình người cao trăm mét, toàn thân bao bọc trong bộ lông, đi đứng bằng hai chân nhưng lại có móng vuốt và đầu sói, trong khuôn miệng toàn là răng nanh. Những sợi lông dựng ngược trên cơ thể giống như đúc từ sắt thép. Nước biển lại không thể để lại chút dấu vết ẩm ướt nào trên bề mặt, trượt xuống khỏi cơ thể nó, trở thành mười mấy thác nước cao thấp khác nhau, đổ xuống mặt đất.





“Diệp Lăng Thiên còn không lăn ra đây sao?”.





Một tiếng thét gào vang trời, đầu sói khổng lồ lại phát ra tiếng người, giọng nói truyền ra khắp Trung Hải, tất cả người dân ở Trung Hải đều nghe thấy rõ ràng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK