Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngô Quảng Phú run lẩy bẩy, cắn chặt răng, cảm thấy vô cùng không cam tâm, rõ ràng chỉ còn một bước cuối cùng nữa thôi, nhưng Đường Tu Văn đột nhiên xuất hiện, chỉ một câu nói đã trấn áp được cả liên minh Xuyên Bắc, cướp đi quả ngọt chiến thắng của hội nghị liên minh lần này.





Xuyên Nam đã gần như bị Đường Tu Văn nắm gọn trong tay, đến Lâm Thiên Nam đều bị cậu ta thu phục, nếu các ông lớn của Xuyên Bắc cũng bị Đường Tu Văn thu phục, vậy cả tỉnh Xuyên này còn có ai dám đối đầu với Đường Tu Văn nữa?








Nghĩ đến kế hoạch trước đây Diệp Thiên từng nói với anh ta, anh ta cảm thấy lòng lạnh ngắt, vốn dĩ nếu người của Đường Môn không xuất hiện, thì cả tỉnh Xuyên sau này nhất định sẽ thuộc về Diệp Thiên, nhưng lúc này truyền nhân của Đường Môn ở đây, Diệp Thiên cho dù có mạnh đến đâu thì cũng làm sao đối đầu được với một Đường Môn có bề dày lịch sử như vậy chứ?





“Xem ra không có ai phản đối, nếu đã như vậy thì từ hôm nay, các vị đều phải nghe theo Đường Tu Văn tôi, cũng coi như là thành viên vòng ngoài của Đường Môn chúng tôi rồi!”.






VietWriter.vn



Đường Tu Văn vênh mặt hất hàm, nắm quyền chỉ đạo toàn hiện trường, khí thế hoàn toàn áp đảo tất cả mọi người.





“Đường Môn giỏi thật, rất có uy phong!”.





Đúng lúc Ngô Quảng Phú đang chìm trong tuyệt vọng, cánh cửa căn phòng đột nhiên mở ra, mọi người ngoái đầu ra nhìn, chỉ thấy một thiếu niên 17, 18 tuổi, không mặc áo, trên vai có vắt một chiếc khăn tắm màu trắng, đang từ từ bước đến, tóc cậu vẫn còn ướt sũng, hơi nước vẫn còn tỏa ra xung quanh.





Cậu thiếu niên tuy trông khôi ngô tuấn tú, nhưng bộ dạng này cũng tuềnh toàng quá đi, mọi người đều thầm thắc mắc, người này là ai mà lại dám xông vào phòng họp của các ông lớn, hơn nữa còn dám nói lời giễu cợt Đường Môn.





“Cậu Thiên?”.





Mặt mày Ngô Quảng Phú trở nên kinh ngạc, anh ta chỉ mong Diệp Thiên đừng có xuất hiện, như vậy mới tốt, nhưng bây giờ Diệp Thiên lại vẫn đến đây.





Anh ta biết Diệp Thiên rất mạnh, nhưng cho dù Diệp Thiên có mạnh đi nữa, thì làm sao mạnh bằng Thục Trung Đường Môn được?





Diệp Thiên chẳng qua là giết chết được Hồng Phi – một cao thủ võ cổ truyền trong tích tắc mà thôi, còn trong Đường Môn, với suy đoán của anh ta, cao thủ võ cổ truyền như Hồng Phi ít nhất không dưới vài chục người, còn Đường Tu Văn trước mặt đây, chỉ dựa vào cú đá vừa rồi có thể đoán được cậu ta mạnh hơn Hồng Phi nhiều, nếu lúc này Diệp Thiên đứng ra đối đầu với Đường Tu Văn, không khác gì chôn vùi toàn bộ nguồn lực và đường sống của bản thân ở tỉnh Xuyên này.





Anh ta nháy mắt với Diệp Thiên, bảo Diệp Thiên đừng đứng ra chống lại đối phương, nhưng Diệp Thiên lại hình như hoàn toàn không hề nhìn thấy vậy.





Đường Tu Văn quay đầu lại nheo mắt nhìn cậu thiếu niên vừa xuất hiện, hai mắt nheo thành một vòng cung nham hiểm.





“Thằng khốn, mày bất mãn với Đường Môn của chúng tao sao?”.





Diệp Thiên đứng nghiêng người về phía Đường Tu Văn, vừa đi vừa dùng khăn lau tóc, vì cậu vừa mới bước ra khỏi bồn tắm.








1637889853357.png

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK