Tứ Tượng Thần Quân đương nhiên là cao thủ hàng đầu tiểu thế giới khi đó, thực lực của ông ta tất nhiên đứng đầu thời đại, không ai có thể chống lại, sao còn trúng kế của người khác?
Thi Mạc không trả lời ngay, ngược lại hỏi Diệp Thiên: “Vì sao cậu muốn biết chuyện này?”.
Ánh mắt Diệp Thiên lạnh lùng, giữa trán toát ra sát khí.
“Nếu Tứ Tượng Thần Quân đã tặng tôi một phen tạo hóa, vậy tôi cũng xem như nhận được ân huệ của ông ấy. Nếu đã như vậy, tôi có nghĩa vụ trả thù cho ông ấy, đương nhiên phải biết kẻ thù của ông ấy là ai!”.
Mặc dù những gì cậu sáng tạo, học tập hiện nay không hoàn toàn là công lao của Tứ Tượng Thần Quân, nhưng trong đó tất nhiên có sự ảnh hưởng bởi thần niệm còn sót lại của Tứ Tượng Thần Quân mới có thể thuận lợi như thế. Tuy cậu rất cao ngạo, nhưng trước nay đều biết trả ơn.
Nếu Tứ Tượng Thần Quân đã hi sinh bản thân để thành toàn cho cậu, vậy thì cậu tìm kẻ thù ngày xưa của Tứ Tượng Thần Quân báo thù rửa hận có sao?
Thi Mạc nhìn chằm chằm Diệp Thiên một lúc lâu, sau đó mới cười thành tiếng, tiếng cười chấn động cả Huyền Vũ Điện.
“Ha ha, hay, hay lắm!”.
Ông ta nhìn thẳng vào Diệp Thiên, ánh mắt sáng rực, mang theo sự tán thưởng vô tận.
“Mặc dù cậu là đứa con sao trời, nhưng anh họ tôi hi sinh bản thân thành toàn cho cậu, trong lòng tôi vẫn luôn nghi ngờ một thằng nhóc vô thân vô cố, có tài đức gì để ông ấy cam lòng hi sinh?”.
“Bây giờ tôi đã hiểu rồi, quyết định của ông ấy không sai, ông ấy không chọn lầm người!”.
Dứt lời, ánh mắt ông ta nghiêm lại, giọng nói trở nên lạnh lùng.
“Kẻ đã tính kế Tứ Tượng Thần Quân khiến ông ấy hoàn toàn tan biến là một cao thủ tuyệt đỉnh khác của tiểu thế giới. Thực lực của kẻ đó không thua kém gì Tứ Tượng Thần Quân”.
“Tên ông ta là Thiên Luân”.
Diệp Thiên và Thi Tú Vân chưa phản ứng gì, Bạch Viêm Minh ở bên cạnh lại kinh ngạc.
“Thiên Luân? Truyền nhân đời thứ ba của Đại Thiên Cung?”.
Trước đó không lâu, chuông Đại Thiên vang lên, vô số cao thủ đỉnh cao của Huyền Môn tề tựu ở Đại Thiên Cung, Thiên Luân cũng xuất hiện trước mặt các cao thủ. Bạch Viêm Minh có ấn tượng rất sâu sắc về chuyện này.
Diệp Thiên nheo mắt lại, trước kia gia chủ nhà họ Long cũng từng nhắc tới cái tên Đại Thiên Cung. Bây giờ xem ra Đại Thiên Cung là một tồn tại còn thần bí đáng sợ hơn cả tưởng tượng của cậu.
“Không sai, chính là ông ta!”, trong mắt Thi Mạc lóe lên vẻ thù hận vô hạn.
“Năm xưa, Tứ Tượng Thần Quân tìm được đường lên tiên giới, sắp sửa phi thăng rời khỏi Địa Cầu, nhưng được nửa đường thì Thiên Luân lợi dụng chí bảo của Đại Thiên Cung - Luân Hồi Ấn phá tan nền móng của đường lên tiên giới, khiến nó méo mó và đóng lại. Tứ Tượng Thần Quân không thể không dùng tu vi của mình đối phó với đường lên tiên giới méo mó, duy trì hình dạng không gian, cuối cùng hao hết chân lực, kiệt sức mà chết. Cơ thể và thần hồn cũng bị tan nát hoàn toàn khi đường lên tiên giới đóng lại”.
“Ông ta chính là kẻ đầu sỏ đã gây ra mọi chuyện!”.
“Thiên Luân?”, Diệp Thiên khẽ lẩm bẩm, sâu trong mắt cậu, sự thù hận sâu đậm đang dần dần tăng lên.