Mặc dù bọn họ cùng tuổi với Diệp Thiên nhưng cậu đã đứng trên đỉnh cao vinh quang còn bọn họ vẫn đang trên đường trèo lên, xa xôi vô tận. Người thanh niên tóc vàng đứng bên cạnh thấy Diệp Thiên phất tay thì ánh mắt dao động với vẻ vô cùng kinh ngạc, rõ ràng là người này không ngờ Diệp Thiên lại sở hữu tu vi kinh thiên động địa như thế.
vietwriter.vn
Đám bọ cạp rút lui, Kỷ Nhược Yên thở phào. Nhưng đúng lúc này, Lí Thanh Du đang ngồi trị thương bên cạnh bỗng phát ra tiếng rên rỉ đau đớn.
“Thanh Du làm sao vậy?”
Kỷ Nhược Yên quay qua nhìn thì thấy khuôn mặt của Lí Thanh Du đỏ bừng sau đó trắng bệch, khí tức trong cơ thể trở nên rối loạn, vết thương dường như còn bị nặng hơn trước đó.
vietwriter.vn
“Hả?”
Diệp Thiên cũng cảm nhận được hiện tượng kỳ lại của Lí Thanh Du và rảo bước đi tới. Cậu đặt tay lên vai của Lí Thanh Du và chau mày.
“Không thể nào?”
Cậu cảm thấy kỳ lạ. Phệ Thiên Huyền Lực sở hữu khả năng chữa trị và phục hồi cực lớn. Vừa rồi cậu đã rót một lực Phệ Thiên Huyền Lực vào cơ thể của Lí Thanh Du. Theo lý mà nói vết thương của cô gái phải hồi phục rồi mới đúng. Vậy mà bây giờ, vết thương dường như lại bị nặng hơn. Chân lực trong cơ thể cũng điên cuồng bạo phát khiến cho bản thân cô ấy cũng phát sinh ra một luồng sát khí.
“Lẽ nào là do Phệ THiên Huyền Lực chịu sự ảnh hưởng của mình sao nên mới phản tác dụng?”
Nghĩ tới đây, Diệp Thiên bỗng dao động và đè nén luồng chân lực đang điên cuồng trỗi dậy trong người Diệp Thiên. Sau đó cậu hút ra bàn tay cậu, thu hồi lại Phệ Thiên Huyền Lực. Lúc này khuôn mặt của Lí Thanh Du mới bớt tái.
“Phệ Thiên Huyền Lực mang đến sự sống vậy mà lúc này do nó thay đổi nên đã chuyển sáng sức mạnh của sự chết chóc sao?”
Diệp Thiên khẽ lầm bầm chỉ cảm thấy mọi việc thật mơ hồ.
Cậu đột nhiên hiểu ra, Phệ Thiên Huyền Lực sẽ thay đổi theo tâm trí của cậu, ngoài việc có tác dụng như cũ đối với cậu thì đối với những người khác, đã mất đi công dụng trị liệu. Phệ Thiên Huyền Lực lúc này chỉ còn sự chết chóc và cuồng loạn.
Cuối cùng cậu cũng ý thức được rằng, Phệ Thiên Huyền Lực trong cơ thể đã xảy ra sự thay đổi mà trước giờ chưa từng có, không thể được gọi là Phệ Thiên Huyền Lực nữa mà nên gọi là Phệ Thiên Ma Lực. Lí Thanh Du điều chỉnh lại và tĩnh dưỡng tầm mười phút thì mới mở mắt ra. Diệp Thiên vẫn chưa rời đi, bởi vì cậu vẫn còn nghi ngờ và muốn nhờ Lí Thanh Du giải đáp.
“Cảm ơn ơn cứu mạng của đế vương!”
Lí Thanh Du đứng dậy, chắp tay cung kính trước Diệp Thiên.
Diệp Thiên gật đầu, sau đó hỏi: “Tôi muốn biết tại sao mọi người lại ở đây?”
Lí Thanh Du nghe thấy vậy lập tức lắc đầu: “Tôi cũng không biết”
“Tôi vốn cùng Kỷ Nhược Yên tạo thành một đội tới Tây Âu cọ xát nhưng trên đường tới Tây Âu, khi đi qua một thôn nhỏ thì đột nhiên bị một luồng sức mạnh vô hình hút vào. Khi chúng tôi bừng tỉnh lại thì đã ở giữa khu rừng này rồi!”
“Chúng tôi đã đi lòng vòng trong này nửa tháng rồi. Nhưng tới bây giờ vẫn chưa ra được. Muốn bay lên nhưng đã bị một sức mạnh thần kỳ nào đó kiểm soát khiến chúng tôi chỉ có thể đi bộ!”
“Hôm nay còn gặp phải sự vây giết của đám bọ cạp. Nếu không phải đế vương xuất hiện kịp thời thì chúng tôi e rằng…”,